Trở lại màn chào đón của chủ thành Kha Lương với chủ tướng của Tây Hoàng.
Nguyễn siêu đón khách quý ở đại sảnh cùng 2 thuộc tướng thân tín trung tuổi và sư trưởng Nguyễn An.
Cùng ngồi ở ghế chủ tọa là chủ tướng Tây hoàng,y nở nụ cười nửa miệng,thâm túy như thể đang tính toán cướp đoạt không ai cái gì.Đôi mắt phượng kiều mị nhàn nhã lướt qua khắp lượt,như không để vào mắt lại thu vào hết thảy.Đi theo y ngồi phía dưới chỉ là 3 thuộc tướng trẻ tuổi,đám lính còn lại đứng chờ ngoài cổng thành.
-bản tướng là Dạ Vũ,thay mặt hoàng đế Tây hoàng gởi thánh ý tới thành chủ xem xét.
Dứt lời một thuộc tướng đứng lên 2 tay dâng một cuộn giấy cho Nguyễn Siêu.Ngài giở ra xem,bên trong đại khái viết:“Trẫm với Hoàng đế Bắc kỳ từ lâu có giao tình,nay thấy sứ giả Bắc kỳ đi đón dâu lại giữa đường bị thống tướng bên Đông Hải ngăn trở.Mắt thấy không chịu nổi điều ngang trái bèn phái phò mã gia Dạ vũ cùng 2 vạn kỵ binh hỗ trợ bên Bắc kỳ đón công chúa Mộ dung trước.Lại điều thái tử Tư Mã Phi Long dẫn 2 vạn kỵ binh hợp lực cùng Bắc kỳ tấn công thành Tần Hoài giải cứu vương gia Tư Không…”
Sau khi đọc xong,vị tướng trẻ kia cầm lại cuộn giấy,trao tiếp một lá thư.
Dạ vũ ở bên nhẹ giọng nói.
-đây là thư tay của sứ giả Bắc kỳ gởi tới bản tướng,còn có ấn tín của vương gia Tư Không làm tin.
Tướng Nguyễn Siêu đưa mắt nhìn Dạ Vũ một chút,vị tướng trẻ dung mạo mang một tầng sức quyến rũ như yêu nghiệt,thật sự càng nhìn lâu càng dễ bị sa vào.Một người phong lưu tiêu sái như thiếu gia danh môn quyền thế đâu thích hợp nghiệp binh đao.
Tướng Nguyễn siêu lôi lá thư ở trong bao ra,bên trong còn có một chiếc nhẫn to bản để đeo ngón cái.Ngọc phỷ thúy xanh lục sẫm lại ửng hồng như nhuộm máu,ngắm nghía một chút thấy mặt nhẫn khắc nổi hoa văn cổ tự của Bắc kỳ,mặt bên trong lại khắc chìm cổ tự.Liền hiểu đây hẳn là vật của vương thất Bắc kỳ nhưng nó có phải của vương gia Tư không hay không thì ngài chịu.
Trong thư viết đại ý nhờ cậy Dạ phò mã trợ giúp Bắc kỳ đón công chúa về,việc thành sẽ tậu tạ mấy xe lễ vật…
Nguyễn siêu thầm cười mỉa,Tây hoàng xa hoa phù phiếm lại vì mấy xe lễ vật con con mà xuất quân? Ngài đưa mắt săm soi chiếc nhẫn cẩm thạch lâu thêm,nghe nói chúng sở dĩ còn được gọi là phủy thúy bởi tính năng đổi màu từ xanh sang đỏ và ngược lại.Chiếc nhẫn này không những màu nước vô cùng sáng bóng mà dưới ánh nắng nó rực lên một cách kỳ quái như thuộc chốn u minh.
Này chẳng lẽ chính là ngọc dưới mồ trong truyền thuyết,giá trị liên thành.
Nguyễn siêu trao lại đồ,nhìn một chút Dạ phò mã,mở lời.
-Dạ tướng quân,giao tình với sứ giả Bắc kỳ không ít đi…
Dạ vũ mếch miệng khẽ cười,thong dong đáp.
-cố nhân nhờ vả,chút việc cỏn con này thì tính là gì…
-Dạ tướng quân nghĩa cử hơn người,dốc lòng vì bằng hữu mà không quản đường xá xa xôi.Chỉ là chuyện này tướng quân Tử Lam bên Đông Hải quốc cũng có tới diện kiến cầu thân cho hoàng đế.Bản tướng cũng đã gởi thư khẩn về kinh đô xin ý,chuyện này thế nào không do bản tướng định đoạt được…
Dạ vũ vẫn thong thả nhả lời nhưng âm điệu có phần mỉa mai.
-vốn công chúa Mộ Dung Tuyết Không là vương phi tương lai của Bắc kỳ,sao lại còn phân vân?như vậy chẳng phải là hoàng đế nói chuyện con trẻ sao?
Mặt thành chủ khẽ biến sắc,có thể tự nhiên đối đáp lỗ mãng như thế thật phách lối,tuy thế Nguyễn siêu cũng chỉ trầm giọng,lạnh nói.
-Dạ tướng quân nói thế không phải rất thiển cận sao?hoàng đế Nam Hoa vì lo nghĩ cho an nguy xã tắc,đối với Bắc kỳ là thật tâm muốn liên hôn,đối với Tây hoàng là kính chi viễn nhi,đối với Đông hải càng là thụ sủng nhược kinh.Ngài nói,được Cảnh đế để mắt tới là phúc hay họa?có thể không làm ra hành động cân nhắc được sao?
Dạ vũ nghe thế,khẽ khàng cười cười,ánh mắt khóe môi đều toát lên nét tà mị,2 tay nâng lên thi lễ.
-bản tướng trẻ người non dạ,lời nói đường đột mạo phạm,thành chủ thứ lỗi!
-Dạ tướng quân ăn ngay nói thẳng vì việc của bằng hữu nhờ cậy mà chất vẫn cả thiên tử,hành động khẳng khái chính trực này liệu có mấy ai được.
-dù thế bản tướng cũng đã vô ý thất kính,thành chủ ngài đại nhân rộng lượng bỏ qua.
Nói xong Dạ Vũ lại đầy thành ý nâng tay thi lễ.
-nếu đã thế bản tướng đành nhận một lễ này của ngài.
Một màn kính qua nhường lại vô cùng khách khí,nói chuyện thêm dăm ba câu đưa đẩy nữa thì tướng Nguyễn Siêu hẹn 2 hôm sau sẽ cho sứ giả tới truyền đạt lại ý chỉ của hoàng đế Nam Hoa.
Nhưng Dạ vũ rời đi chưa đầy 1 canh giờ thì có thư hồi báo từ kinh đô.Trong thư vẻn vẹn đề mấy chữ.
“gả công chúa cho Cảnh đế”.
Nhìn thấy thông tin từ dòng chữ,tướng Nguyễn siêu dường như có chút ngoài ý muốn.Lại nhìn con dấu ngọc tỉ quen thuộc, cảm thấy lần này có vẻ đỏ tới mức nhức mắt.Ngài cho triệu tập các tướng tới thính đường bàn sự vụ,sau đó lại cho mời công chúa tới nói chuyện.
-hoàng thượng lại có ý như vậy…chẳng hay công chúa nghĩ thế nào?
Có thế nghĩ thế nào chứ.Tuyết không đưa mắt hỏi ý cung nữ,bấy giờ vị thượng cung ngoài tứ tuần mới nhàn nhã mở miệng.
-còn có thể ý khác sao?hoàng thượng đã quyết thế,thần tử chỉ có thể tuân theo…
Tướng Nguyễn siêu đăm đăm nhìn vị thượng cung,rồi lướt mắt tới gương mặt tinh mỹ của nàng công chúa nổi danh đã được khăn lụa che chắn.
-nếu đã thế…vậy làm phiền thượng cung chuẩn bị,đêm mai khởi hành…
-đêm?
-…chiều nay có tướng quân bên Tây Hoàng tới diện kiến nói được sứ giả bên Bắc kỳ ủy thác xin thay mặt đón công chúa…bổn tướng sợ bên Tây hoàng muốn tranh chấp với Đông hải,nhân lúc bên đó còn chưa hay chuyện sẽ âm thầm gả đi như vậy tránh được hồi binh đao không đáng.
-vẫn là thành chủ chu toàn…
Ngay tối đó,khi tất cả vạn vật hầu như chìm trong mộng mị,một bóng dạ hành từ trong nội thành cổng tây dùng khinh công thượng thừa mà vượt tường cao ra ngoài.
Hắc y nhân như một bóng ma,chạy như bay độ một canh giờ thì dừng lại trầm ngầm nhìn một doanh trại.Lá cờ Tây hoàng ngạo nghễ tung bay phần phật khắp nơi,đèn đuốc thắp sáng ở khắp chốn,từng tốp lính tuần đi lại quy củ nghiêm minh.
Ánh mắt hắc y nhân nhìn cờ hiệu,hiện đầy vẻ chán ghét…
Hắc y nhân lại lắc mình,nhanh chóng tan biến vào doanh trại…
Trong căn lều dựng to cao nhất doanh,tiếng đàn tỳ bà nhè nhẹ phát ra,4 bề xung quanh đều có lính căn phòng nghiêm ngặt,mắt mở to,nhìn thẳng,vẻ mặt đều là nghiêm túc cẩn trọng.
Tuy thế chỉ giây sau,khi đám gió lộng thổi tới mang theo chút hương nhàn nhạt,tức thì cả đám nhanh chóng ngục đầu đứng ngủ.
Hắc y nhân nhanh nhẹn vọt vào,nhân bên trong vẫn thong dong gảy đàn tính tang như chẳng hay biết gì.
Chính giữa căn lều có một nam nhân mặc nội y màu đen ngồi bên cạnh bộ bàn có đặt trà cụ.Tóc y đen nhánh xõa dài tùy ý,gương mặt tuấn mỹ hơi cúi mải mê đánh đàn tỳ bà xem thường không gian 4 bề.
Ngọn đèn trong lều khẽ lay mang theo chút hơi lạnh của đêm đông khi có nhân đột ngột lùa vào.Tiếng đàn vẫn không dừng lại,kẻ đến cũng chưa vội lên tiếng…y đứng đó,nhìn chủ nhà,đôi mắt không còn mang vẻ chán ghét.
Nguyễn siêu đón khách quý ở đại sảnh cùng 2 thuộc tướng thân tín trung tuổi và sư trưởng Nguyễn An.
Cùng ngồi ở ghế chủ tọa là chủ tướng Tây hoàng,y nở nụ cười nửa miệng,thâm túy như thể đang tính toán cướp đoạt không ai cái gì.Đôi mắt phượng kiều mị nhàn nhã lướt qua khắp lượt,như không để vào mắt lại thu vào hết thảy.Đi theo y ngồi phía dưới chỉ là 3 thuộc tướng trẻ tuổi,đám lính còn lại đứng chờ ngoài cổng thành.
-bản tướng là Dạ Vũ,thay mặt hoàng đế Tây hoàng gởi thánh ý tới thành chủ xem xét.
Dứt lời một thuộc tướng đứng lên 2 tay dâng một cuộn giấy cho Nguyễn Siêu.Ngài giở ra xem,bên trong đại khái viết:“Trẫm với Hoàng đế Bắc kỳ từ lâu có giao tình,nay thấy sứ giả Bắc kỳ đi đón dâu lại giữa đường bị thống tướng bên Đông Hải ngăn trở.Mắt thấy không chịu nổi điều ngang trái bèn phái phò mã gia Dạ vũ cùng 2 vạn kỵ binh hỗ trợ bên Bắc kỳ đón công chúa Mộ dung trước.Lại điều thái tử Tư Mã Phi Long dẫn 2 vạn kỵ binh hợp lực cùng Bắc kỳ tấn công thành Tần Hoài giải cứu vương gia Tư Không…”
Sau khi đọc xong,vị tướng trẻ kia cầm lại cuộn giấy,trao tiếp một lá thư.
Dạ vũ ở bên nhẹ giọng nói.
-đây là thư tay của sứ giả Bắc kỳ gởi tới bản tướng,còn có ấn tín của vương gia Tư Không làm tin.
Tướng Nguyễn Siêu đưa mắt nhìn Dạ Vũ một chút,vị tướng trẻ dung mạo mang một tầng sức quyến rũ như yêu nghiệt,thật sự càng nhìn lâu càng dễ bị sa vào.Một người phong lưu tiêu sái như thiếu gia danh môn quyền thế đâu thích hợp nghiệp binh đao.
Tướng Nguyễn siêu lôi lá thư ở trong bao ra,bên trong còn có một chiếc nhẫn to bản để đeo ngón cái.Ngọc phỷ thúy xanh lục sẫm lại ửng hồng như nhuộm máu,ngắm nghía một chút thấy mặt nhẫn khắc nổi hoa văn cổ tự của Bắc kỳ,mặt bên trong lại khắc chìm cổ tự.Liền hiểu đây hẳn là vật của vương thất Bắc kỳ nhưng nó có phải của vương gia Tư không hay không thì ngài chịu.
Trong thư viết đại ý nhờ cậy Dạ phò mã trợ giúp Bắc kỳ đón công chúa về,việc thành sẽ tậu tạ mấy xe lễ vật…
Nguyễn siêu thầm cười mỉa,Tây hoàng xa hoa phù phiếm lại vì mấy xe lễ vật con con mà xuất quân? Ngài đưa mắt săm soi chiếc nhẫn cẩm thạch lâu thêm,nghe nói chúng sở dĩ còn được gọi là phủy thúy bởi tính năng đổi màu từ xanh sang đỏ và ngược lại.Chiếc nhẫn này không những màu nước vô cùng sáng bóng mà dưới ánh nắng nó rực lên một cách kỳ quái như thuộc chốn u minh.
Này chẳng lẽ chính là ngọc dưới mồ trong truyền thuyết,giá trị liên thành.
Nguyễn siêu trao lại đồ,nhìn một chút Dạ phò mã,mở lời.
-Dạ tướng quân,giao tình với sứ giả Bắc kỳ không ít đi…
Dạ vũ mếch miệng khẽ cười,thong dong đáp.
-cố nhân nhờ vả,chút việc cỏn con này thì tính là gì…
-Dạ tướng quân nghĩa cử hơn người,dốc lòng vì bằng hữu mà không quản đường xá xa xôi.Chỉ là chuyện này tướng quân Tử Lam bên Đông Hải quốc cũng có tới diện kiến cầu thân cho hoàng đế.Bản tướng cũng đã gởi thư khẩn về kinh đô xin ý,chuyện này thế nào không do bản tướng định đoạt được…
Dạ vũ vẫn thong thả nhả lời nhưng âm điệu có phần mỉa mai.
-vốn công chúa Mộ Dung Tuyết Không là vương phi tương lai của Bắc kỳ,sao lại còn phân vân?như vậy chẳng phải là hoàng đế nói chuyện con trẻ sao?
Mặt thành chủ khẽ biến sắc,có thể tự nhiên đối đáp lỗ mãng như thế thật phách lối,tuy thế Nguyễn siêu cũng chỉ trầm giọng,lạnh nói.
-Dạ tướng quân nói thế không phải rất thiển cận sao?hoàng đế Nam Hoa vì lo nghĩ cho an nguy xã tắc,đối với Bắc kỳ là thật tâm muốn liên hôn,đối với Tây hoàng là kính chi viễn nhi,đối với Đông hải càng là thụ sủng nhược kinh.Ngài nói,được Cảnh đế để mắt tới là phúc hay họa?có thể không làm ra hành động cân nhắc được sao?
Dạ vũ nghe thế,khẽ khàng cười cười,ánh mắt khóe môi đều toát lên nét tà mị,2 tay nâng lên thi lễ.
-bản tướng trẻ người non dạ,lời nói đường đột mạo phạm,thành chủ thứ lỗi!
-Dạ tướng quân ăn ngay nói thẳng vì việc của bằng hữu nhờ cậy mà chất vẫn cả thiên tử,hành động khẳng khái chính trực này liệu có mấy ai được.
-dù thế bản tướng cũng đã vô ý thất kính,thành chủ ngài đại nhân rộng lượng bỏ qua.
Nói xong Dạ Vũ lại đầy thành ý nâng tay thi lễ.
-nếu đã thế bản tướng đành nhận một lễ này của ngài.
Một màn kính qua nhường lại vô cùng khách khí,nói chuyện thêm dăm ba câu đưa đẩy nữa thì tướng Nguyễn Siêu hẹn 2 hôm sau sẽ cho sứ giả tới truyền đạt lại ý chỉ của hoàng đế Nam Hoa.
Nhưng Dạ vũ rời đi chưa đầy 1 canh giờ thì có thư hồi báo từ kinh đô.Trong thư vẻn vẹn đề mấy chữ.
“gả công chúa cho Cảnh đế”.
Nhìn thấy thông tin từ dòng chữ,tướng Nguyễn siêu dường như có chút ngoài ý muốn.Lại nhìn con dấu ngọc tỉ quen thuộc, cảm thấy lần này có vẻ đỏ tới mức nhức mắt.Ngài cho triệu tập các tướng tới thính đường bàn sự vụ,sau đó lại cho mời công chúa tới nói chuyện.
-hoàng thượng lại có ý như vậy…chẳng hay công chúa nghĩ thế nào?
Có thế nghĩ thế nào chứ.Tuyết không đưa mắt hỏi ý cung nữ,bấy giờ vị thượng cung ngoài tứ tuần mới nhàn nhã mở miệng.
-còn có thể ý khác sao?hoàng thượng đã quyết thế,thần tử chỉ có thể tuân theo…
Tướng Nguyễn siêu đăm đăm nhìn vị thượng cung,rồi lướt mắt tới gương mặt tinh mỹ của nàng công chúa nổi danh đã được khăn lụa che chắn.
-nếu đã thế…vậy làm phiền thượng cung chuẩn bị,đêm mai khởi hành…
-đêm?
-…chiều nay có tướng quân bên Tây Hoàng tới diện kiến nói được sứ giả bên Bắc kỳ ủy thác xin thay mặt đón công chúa…bổn tướng sợ bên Tây hoàng muốn tranh chấp với Đông hải,nhân lúc bên đó còn chưa hay chuyện sẽ âm thầm gả đi như vậy tránh được hồi binh đao không đáng.
-vẫn là thành chủ chu toàn…
Ngay tối đó,khi tất cả vạn vật hầu như chìm trong mộng mị,một bóng dạ hành từ trong nội thành cổng tây dùng khinh công thượng thừa mà vượt tường cao ra ngoài.
Hắc y nhân như một bóng ma,chạy như bay độ một canh giờ thì dừng lại trầm ngầm nhìn một doanh trại.Lá cờ Tây hoàng ngạo nghễ tung bay phần phật khắp nơi,đèn đuốc thắp sáng ở khắp chốn,từng tốp lính tuần đi lại quy củ nghiêm minh.
Ánh mắt hắc y nhân nhìn cờ hiệu,hiện đầy vẻ chán ghét…
Hắc y nhân lại lắc mình,nhanh chóng tan biến vào doanh trại…
Trong căn lều dựng to cao nhất doanh,tiếng đàn tỳ bà nhè nhẹ phát ra,4 bề xung quanh đều có lính căn phòng nghiêm ngặt,mắt mở to,nhìn thẳng,vẻ mặt đều là nghiêm túc cẩn trọng.
Tuy thế chỉ giây sau,khi đám gió lộng thổi tới mang theo chút hương nhàn nhạt,tức thì cả đám nhanh chóng ngục đầu đứng ngủ.
Hắc y nhân nhanh nhẹn vọt vào,nhân bên trong vẫn thong dong gảy đàn tính tang như chẳng hay biết gì.
Chính giữa căn lều có một nam nhân mặc nội y màu đen ngồi bên cạnh bộ bàn có đặt trà cụ.Tóc y đen nhánh xõa dài tùy ý,gương mặt tuấn mỹ hơi cúi mải mê đánh đàn tỳ bà xem thường không gian 4 bề.
Ngọn đèn trong lều khẽ lay mang theo chút hơi lạnh của đêm đông khi có nhân đột ngột lùa vào.Tiếng đàn vẫn không dừng lại,kẻ đến cũng chưa vội lên tiếng…y đứng đó,nhìn chủ nhà,đôi mắt không còn mang vẻ chán ghét.
Danh sách chương