Mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh tà dương của mặt trời sắp lặn chiếu xuống bãi cỏ ở đông viện phủ Tấn vương. Dương Nguyên Khánh đội mũ và mặc áo giáp, rất tập trung suy nghĩ mà cầm sóc đứng. Hắn múa cây trường sóc, bóng của nó bay lượn, lưỡi sóc dưới ánh nắng tà dương trông như nhiều đốm lửa nhảy múa, khiến người khác nhìn vào hoa cả mắt. Hình ảnh ngọn sóc của hắn càng lúc càng nhanh, dần dần biến thành một ngọn lửa bừng bừng đang thiêu đốt.
Dương Nguyên Khánh tập trung toàn bộ tinh thần, sóc pháp của hắn không hề có chiêu số, trong cuốn sổ mà lúc trước Vũ Văn Thành Đô cho hắn thì chỉ có mười sáu chữ khẩu quyết. Hắn cuối cùng cũng hiểu được tinh túy của mười sáu chữ khẩu quyết.
Trên chiến trường không có chiêu số hay bài võ gì cả, chiến cuộc thiên biến vạn hóa, chiêu số cũng thiên biến vạn hóa, nhưng dù thế nào cũng không thay đổi bản chất. Hắn chỉ cần hiểu được mười sáu chữ khẩu quyết, thì hắn sẽ là một cao thủ sử dụng sóc cừ khôi nhất.
Dương Nguyên Khánh vẫn cảm thấy đây hơi giống với Độc Cô Cửu Kiếm trong “Tiếu ngạo giang hồ”, quả thật cũng thật sự là có chuyện như vậy.
Ngày mai chính là ngày quyết chiến, hắn không dám sơ suất dù chỉ một chút, cũng không mảy may khinh địch. Dù sao Hạ Nhược Bật cũng là vị đứng thứ năm trong chín Đại tướng quân được quân đội công nhận, võ nghệ siêu quần. Cho dù Hạ Nhược Bật đã qua tuổi sáu mươi, Dương Nguyên Khánh hắn dường như có ưu thế tuổi trẻ, trong phường cũng có lời đồn đại như thế, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, quyết chiến của cao thủ thực sự, thường chỉ trong một hai chiêu là có thể phân thắng bại. Lúc đó thể lực càng không quan trọng, quan trọng là tốc độ, sức mạnh và kinh nghiệm.
Dương Nguyên Khánh thu lại một chiêu, chỉ một thoáng, hình ảnh ngọn sóc biến mất. Hắn cắm ngọn trường sóc nặng trình trịch xuống đất, lúc này mới quay người lại, cười với người đứng ở sau lưng hắn đã rất lâu là Dương Chiêu nói:
- Đã để điện hạ đợi lâu.
Dương Chiêu vỗ tay khe khẽ, khen từ tận đáy lòng:
- Quả nhiên lợi hại!
Dương Chiêu thân thể mập mạp, tuy rằng không hợp luyện võ, nhưng y đi nhiều hiểu rộng, y có thể đánh giá võ nghệ cao thấp. Võ nghệ của Dương Nguyên Khánh thực sự khiến y tán thưởng không ngừng.
Ngồi xuống một tảng đá lớn ở bên cạnh, Dương Chiêu vỗ vào chỗ trống cạnh mình:
- Ngươi ngồi xuống đi! Ta có lời muốn nói với ngươi.
Dương Nguyên Khánh lấy khăn mặt ra lau một chút mồ hôi trên trán, từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Chiêu cười nói:
- Thật ra chẳng qua là chỉ tìm kiếm một chút cảm giác tay, thật sự đấu với lão, e rằng chỉ cần hai ba chiêu là có thể phân thắng bại.
Dương Chiêu nhướn mày:
- Nguyên Khánh, tuy rằng hiện nay nói đã không còn ý nghĩa gì, nhưng đây là ý ta ngay từ đầu. Kiểu đấu sinh tử là hủ tục của người Tiên Ti, ngươi là người Hán, hoàn toàn có thể không cần để ý tới chiêu này của lão.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Việc này không có mối liên quan nào tới dân tộc, mối thù hận giữa thần và y đã quá sâu. Quả thật đã tới mức chắc chắn phải dùng sinh tử để chấm dứt.
- Nhưng ngươi mới chưa đến mười sáu tuổi, còn lão đã hưởng đủ vinh hoa phú quý, việc này đối với ngươi thật không công bằng.
Dương Chiêu thở dài nói.
- Điện hạ, vì sao nhất định phải là thần là người thua? Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Thần thì rất tự tin, thần nghĩ rằng nhất định là lão sẽ thua.
- Nói xem, vì sao tự tin?
Dương Chiêu cười hỏi.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, đao của lão đã bị lối sống thời bình nhàn nhã làm cho mềm rồi, còn thần vừa mới từ trận chiến quyết tử ở sa trường trở về, sát khí chưa tiêu tan.
- Có lý!
Dương Chiêu gật đầu khen ngợi, y trầm ngâm một chút, lại chậm rãi nói:
- Khi nãy phụ hoàng lại phái người đến đưa tin, người còn có nói mấy lời phải nói thêm, bảo ta dặn dò ngươi một chút…
Phủ Tề vương, phụ tá Trần Trí Vĩ của Tề vương Dương Giản vội vã chạy vào vương phủ. Y bước vội vã, phút chốc đã tới trước thư phòng của Dương Giản. Cửa thư phòng đóng chặt, y vừa định gõ cửa, hai thị vệ thân cận của Dương Giản đã ngăn lại, lắc đầu với y. Trần Trí Vĩ ngẩn ra, y bỗng nhiên nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng cười của phụ nữ, lập tức hiểu ra, vội vàng đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Chừng chưa đến một khắc, cánh cửa mở ra, một người đàn bả trẻ mái tóc có hơi rối bời bước vội ra, sắc đỏ ửng trên gương mặt vẫn chưa phai, trong lòng Trần Trí Vĩ thầm kinh ngạc. Vị này là tỷ tỷ của Tề vương phi, gả cho con trai của Đại tướng quân Nguyên Thọ, nàng sao có thể có quan hệ với Tề vương?
- Ai ở ngoài đấy?
Trong phòng vọng ra tiếng của Tề vương Dương Giản.
- Là thuộc hạ, Trần Trí Vĩ.
- Vào đi!
Trần Trí Vĩ bước nhanh vào thư phòng, trong thư phòng tràn ngập một mùi khiến người ta rất khó chịu. Trần Trí Vĩ nghĩ đến chuyện từng xảy ra trong căn phòng này, y liền không kìm nổi khịt khịt mấy tiếng, Dương Giản ngồi ở sau bàn lạnh lùng nhìn y.
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Giản khiến Trần Trí Vĩ chợt rùng mình, y cuống quít khom người nói:
- Ty chức đã có được tin mới nhất, Hạ Nhược Bật và Dương Nguyên Khánh đấu trận sinh tử, chọn Độc Cô Chỉnh làm trung gian.
- Còn gì nữa?
- Còn có Dương Nguyên Khánh giờ đang ở trong phủ Tấn vương.
Sắc mặt Dương Giản thoáng dịu đi một chút, lại nói:
- Chuyện đó ta đã biết. Ta là muốn biết, bọn Hạ Nhược Bật có mánh khóe gì khác hay không?
- Hẳn là không có, người của chúng thần đã nói, Hạ Nhược Bật hôm nay chỉ ở trong phủ dốc sức luyện võ.
- Hừ!
Dương Giản khinh thường mà cười lạnh một tiếng:
- Ngày thường chỉ đùa vui với đàn bà đến mềm nhũn cả tay chân rồi, giờ mới nhớ tới luyện võ, muộn rồi!
- Điện hạ, có cần chúng thần ra tay không, giúp Hạ Nhược Bật một tay, trực tiếp để lão xử lý Dương Nguyên Khánh.
Dương Giản đứng dậy chắp tay sau lưng đi vài bước, trong lòng y rất mâu thuẫn. Dương Nguyên Khánh ở quý phủ của Dương Chiêu, khiến y cảm thấy một mối đe dọa tiềm tàng. Y biết rõ sức mạnh của Dương Tố, một khi Dương Tố thật sự vì tôn tử Dương Nguyên Khánh mà bị kéo về phía phe Tấn vương, đối với y mà nói thì vô cùng bất lợi. Nếu có thể mượn tay Hạ Nhược Bật để giết chết Dương Nguyên Khánh, diệt trừ mối hiểm họa tiềm tàng này thì cũng không tồi.
Nhưng Dương Giản lại đang nghĩ một chuyện khác. Nghe nói phụ hoàng đã can dự vào cuộc đấu này bằng một con đường nào đó, nếu việc của mình không đảm bảo bí mật, bị phụ hoàng biết là mình đang ngầm thao túng việc này, e rằng nó sẽ khiến cho phụ hoàng nổi trận lôi đình, đối với mình càng bất lợi.
Trong lòng Dương Giản cân nhắc lợi hại, quả thực cảm thấy rất mâu thuẫn. Trần Trí Vĩ rất hiểu nỗi lo lắng của Dương Giản, y cười hiến kế:
- Thật ra Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ là con hoang của Dương gia mà thôi. Theo ty chức biết, hắn từ nhỏ tính tình đã thích biệt lập, trên dưới Dương gia đều không thích hắn. Hôm nay hắn sở dĩ ở phủ Tấn vương, chính là bởi vì hắn không thể tiếp tục ở Dương phủ nữa. Điện hạ chi bằng ra một số chiêu trong chuyện này, giảm sức ảnh hưởng của hắn với Dương Tố, như vậy thần thấy là ổn thỏa hơn.
Kế sách này của Trần Trí Vĩ gọi là rút củi đáy nồi, làm Dương Giản vô cùng hài lòng. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh hẳn là rất nhanh sẽ trở về thành Đại Lợi, y quả thật cũng không cần thiết phải quá bận tâm.
Y gật đầu:
- Cuộc đấu sinh tử lần này chúng ta sẽ không can dự nữa, có thể coi như không quan tâm. Tuy nhiên phía Dương Tố thì phải tranh thủ, phải bỏ công sức, chắc chắn phải nghĩ cách để khiến Dương Tố ủng hộ ta.
- Ty chức đã rõ, ty chức sẽ tiếp tục đi tìm cách.
- Đợi đã!
Trần Trí Vĩ vừa định đi, Dương Giản lại gọi lại y đứng lại, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết luôn tay tiểu quản gia của phủ Hạ Nhược Bật đi!
Trần Trí Vĩ không khỏi ớn lạnh. Chính là tên tiểu quản gia này nói cho Hạ Nhược Bật là Dương Nguyên Khánh đã hồi kinh, hôm qua y vừa mới mua chuộc, hôm nay đã giết chết sao? Trần Trí Vĩ không dám bàn cãi, vâng dạ một tiếng rồi từ từ lui ra ngoài.
Ánh mắt Dương Giản lại hướng xuống đồng hào bằng ngọc ở trên bàn. Y nhặt nó lên, nhẹ nhàng sờ nắn một chút, lại không kìm nổi đưa lên mũi ngửi, trên gương mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
…
Hạ Nhược Bật gần hai mươi năm nay chưa từng chuyên tâm cho võ nghệ như hôm nay. Ở vườn hoa đằng sau, Hạ Nhược Bật mặc một bộ quần áo võ sĩ màu tím, đầu buộc kim quan, luyện một cây đao lớn đến tiếng chém vào gió ào ạt, ánh đao sáng lóa như tuyết.
Hạ Nhược Bật năm nay sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh và gân cốt, võ nghệ cao cường, đặc biệt là tiễn pháp xuất chúng. Năm năm trước lão từng so tài bắn cung với người Đột Quyết, ngoài một trăm bước, bắn một mũi trúng phóc chiếc lông chim trên tường, khiến người Đột Quyết cảm phục, được Dương Kiên rất khen ngợi.
Hạ Nhược Bật võ công mặc dù cao, nhưng tính cách, nhân phẩm thì không ra gì. Tính tình lão nóng nảy, hành xử thì lỗ mãng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu. Năm Khai Hoàng thứ chín diệt Trần, lão và Hàn Cầm Hổ cùng tiến công Kiện Khang – kinh đô của Nam triều, khi đánh vào hoàng cung, Hạ Nhược Bật chậm một bước, bị Hàn Cầm Hổ giành bắt lấy Trần Hậu Chủ trước. Việc này khiến Hạ Nhược Bật nổi trận lôi đình, vài lần rút kiếm tìm Hàn Cầm Hổ quyết đấu, quyết giành công đầu.
Một chiến công nho nhỏ lão cũng không bỏ qua, càng không cần phải nói mối thù giết con. Dương Nguyên Khánh rời khỏi kinh thành đi về phía bắc, mối thù giết con khắc cốt ghi tâm trong lòng Hạ Nhược Bật tích tụ hơn một tháng. Lần này Dương Nguyên Khánh lại hồi kinh, ngọn lửa thù hận trong lòng lão không thể kìm nén thêm được nữa mà bùng cháy.
Hạ Nhược Bật múa cây đại đao bốn mươi cân, ở trước mặt có một cây cọc gỗ, lúc này cái cọc gỗ trong mắt lão dần biến thành Dương Nguyên Khánh, lão hận đến mức đôi mắt như bốc lửa, hét lớn một tiếng, bổ tới: “Rắc!” một tiếng, cọc gỗ bị chém thành hai mảnh. Hạ Nhược Bật cắm đại đao xuống mặt đất thật mạnh, đắc ý đến mức bật cười ha hả. Trong đầu lão dường như xuất hiện cảnh Dương Nguyên Khánh bị đao của lão bổ làm đôi.
Một nha hoàn đẫy đà vội vàng bưng khay gỗ lên, nâng cao một chén nước cốt trước mặt lão, Hạ Nhược Bật bưng lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, bàn tay thô kệch lông lá lại luồn vào vạt áo nha hoàn, ra sức vuốt ve bộ ngực nở nang của nó. Gương mặt nha hoàn đỏ bừng, cúi đầu khẽ kêu một tiếng
- Lão gia!
Hạ Nhược Bật lúc này mới để ý thấy đứa con trưởng Hạ Nhược Thắng đang đứng ở đằng sau, lão đành rút tay lại, hỏi với vẻ không vui:
- Có chuyện gì?
Hạ Nhược Thắng nhìn thấy cảnh không nên thấy, vô cùng xấu hổ, khom người nói:
- Phụ thân, Bình Xã Hầu đã đến, đang chờ ngoài thư phòng.
- Ta biết rồi!
Hạ Nhược Bật lại lấy một chiếc khăn trong khay ra lau mồ hôi, ném cho nha hoàn, rồi đi về hướng thư phòng. Hạ Nhược Thắng vội bước nhanh vài bước, bắt kịp cha, nói từ đằng sau:
- Phụ thân, chi bằng ngày mai để con đi!
- Con?
Hạ Nhược Bật quay đầu lại nhìn con mình một cái, hừ một tiếng nói:
- Cái kẻ võ nghệ còn không bằng một tướng ngoài biên ải như con, còn muốn đấu với Dương Nguyên Khánh, con không phải muốn tìm chỗ chết sao?
- Nhưng phụ thân tuổi đã cao, nếu có chuyện không may xảy ra...
- Đủ rồi!
Hạ Nhược Bật không vui mà ngắt lời đứa con:
- Bây giờ đừng có nói những lời vô nghĩa đó!
Ngừng lại một chút, lão lại lạnh lùng nói:
- Nếu ta chết, con đương nhiên sẽ kế thừa tước vị của ta, con lo cái gì?
Hạ Nhược Thắng không dám hé răng một lời. Phụ thân đã lớn tuổi như vậy, đường đường là Tống quốc công, còn muốn quyết đấu sinh tử với một tiểu tướng còn trẻ, y thật sự là cảm thấy mất mặt.
…
Hạ Nhược Bật đẩy cửa vào thư phòng, trong thư phòng, một gã đàn ông trung niên đang chậm rãi uống trà. Hạ Nhược Bật thì không thích uống trà, quý phủ của lão có loại trà hảo hạng nhất, thường dùng để đãi khách.
Người đàn ông trung niên thấy Hạ Nhược Bật bước vào, vội vàng đứng dậy cười thi lễ:
- Xem ra Hạ Nhược huynh rất tự tin!
Người đàn ông trung niên này tên là Độc Cô Chỉnh, là con thứ bảy của Bắc Chu danh tướng Độc Cô Tín, năm nay năm mươi tuổi, phong quan U Châu Thứ sử. Y vì Dương Lượng tạo phản mà quay về kinh tạm lánh, chính là y mật báo với Dương Quảng, tình nghi tổng quản U Châu Đậu Kháng có cấu kết với Dương Lượng.
Gia tộc Độc Cô có thể được coi là quý tộc bậc nhất Quan Lũng, không chỉ là bởi vì Độc Cô Tín là trụ cột của Bắc Chu, đồng thời cũng bởi vì Hoàng hậu Độc Cô Già La của Dương Kiên là con gái của Độc Cô Tín, khiến gia tộc Độc Cô càng được sủng ái ở thời kỳ đầu triều Tùy. Tám người con trai và vài chục cháu chắt của Độc Cô Tín hoặc là làm quan lớn trong triều, hoặc là đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, nắm giữ quyền hành rất lớn trong quân đội.
Gia tộc Độc Cô và gia tộc Hạ Nhược đã kết giao bao đời, cũng có quan hệ thông gia, con thứ Hạ Nhược Cẩm bị chết của Hạ Nhược Bật chính là cưới con gái của gia tộc Độc Cô.
Hạ Nhược Bật gật đầu
- Thất Lang, mời ngồi!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Độc Cô Chỉnh liền đặt một thứ từ trong chiếc túi bên người lên bàn, cười nói:
- Đây là dành cho huynh.
Đôi mắt Hạ Nhược Bật lập tức sáng ngời.
Dương Nguyên Khánh tập trung toàn bộ tinh thần, sóc pháp của hắn không hề có chiêu số, trong cuốn sổ mà lúc trước Vũ Văn Thành Đô cho hắn thì chỉ có mười sáu chữ khẩu quyết. Hắn cuối cùng cũng hiểu được tinh túy của mười sáu chữ khẩu quyết.
Trên chiến trường không có chiêu số hay bài võ gì cả, chiến cuộc thiên biến vạn hóa, chiêu số cũng thiên biến vạn hóa, nhưng dù thế nào cũng không thay đổi bản chất. Hắn chỉ cần hiểu được mười sáu chữ khẩu quyết, thì hắn sẽ là một cao thủ sử dụng sóc cừ khôi nhất.
Dương Nguyên Khánh vẫn cảm thấy đây hơi giống với Độc Cô Cửu Kiếm trong “Tiếu ngạo giang hồ”, quả thật cũng thật sự là có chuyện như vậy.
Ngày mai chính là ngày quyết chiến, hắn không dám sơ suất dù chỉ một chút, cũng không mảy may khinh địch. Dù sao Hạ Nhược Bật cũng là vị đứng thứ năm trong chín Đại tướng quân được quân đội công nhận, võ nghệ siêu quần. Cho dù Hạ Nhược Bật đã qua tuổi sáu mươi, Dương Nguyên Khánh hắn dường như có ưu thế tuổi trẻ, trong phường cũng có lời đồn đại như thế, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, quyết chiến của cao thủ thực sự, thường chỉ trong một hai chiêu là có thể phân thắng bại. Lúc đó thể lực càng không quan trọng, quan trọng là tốc độ, sức mạnh và kinh nghiệm.
Dương Nguyên Khánh thu lại một chiêu, chỉ một thoáng, hình ảnh ngọn sóc biến mất. Hắn cắm ngọn trường sóc nặng trình trịch xuống đất, lúc này mới quay người lại, cười với người đứng ở sau lưng hắn đã rất lâu là Dương Chiêu nói:
- Đã để điện hạ đợi lâu.
Dương Chiêu vỗ tay khe khẽ, khen từ tận đáy lòng:
- Quả nhiên lợi hại!
Dương Chiêu thân thể mập mạp, tuy rằng không hợp luyện võ, nhưng y đi nhiều hiểu rộng, y có thể đánh giá võ nghệ cao thấp. Võ nghệ của Dương Nguyên Khánh thực sự khiến y tán thưởng không ngừng.
Ngồi xuống một tảng đá lớn ở bên cạnh, Dương Chiêu vỗ vào chỗ trống cạnh mình:
- Ngươi ngồi xuống đi! Ta có lời muốn nói với ngươi.
Dương Nguyên Khánh lấy khăn mặt ra lau một chút mồ hôi trên trán, từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Chiêu cười nói:
- Thật ra chẳng qua là chỉ tìm kiếm một chút cảm giác tay, thật sự đấu với lão, e rằng chỉ cần hai ba chiêu là có thể phân thắng bại.
Dương Chiêu nhướn mày:
- Nguyên Khánh, tuy rằng hiện nay nói đã không còn ý nghĩa gì, nhưng đây là ý ta ngay từ đầu. Kiểu đấu sinh tử là hủ tục của người Tiên Ti, ngươi là người Hán, hoàn toàn có thể không cần để ý tới chiêu này của lão.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Việc này không có mối liên quan nào tới dân tộc, mối thù hận giữa thần và y đã quá sâu. Quả thật đã tới mức chắc chắn phải dùng sinh tử để chấm dứt.
- Nhưng ngươi mới chưa đến mười sáu tuổi, còn lão đã hưởng đủ vinh hoa phú quý, việc này đối với ngươi thật không công bằng.
Dương Chiêu thở dài nói.
- Điện hạ, vì sao nhất định phải là thần là người thua? Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Thần thì rất tự tin, thần nghĩ rằng nhất định là lão sẽ thua.
- Nói xem, vì sao tự tin?
Dương Chiêu cười hỏi.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, đao của lão đã bị lối sống thời bình nhàn nhã làm cho mềm rồi, còn thần vừa mới từ trận chiến quyết tử ở sa trường trở về, sát khí chưa tiêu tan.
- Có lý!
Dương Chiêu gật đầu khen ngợi, y trầm ngâm một chút, lại chậm rãi nói:
- Khi nãy phụ hoàng lại phái người đến đưa tin, người còn có nói mấy lời phải nói thêm, bảo ta dặn dò ngươi một chút…
Phủ Tề vương, phụ tá Trần Trí Vĩ của Tề vương Dương Giản vội vã chạy vào vương phủ. Y bước vội vã, phút chốc đã tới trước thư phòng của Dương Giản. Cửa thư phòng đóng chặt, y vừa định gõ cửa, hai thị vệ thân cận của Dương Giản đã ngăn lại, lắc đầu với y. Trần Trí Vĩ ngẩn ra, y bỗng nhiên nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng cười của phụ nữ, lập tức hiểu ra, vội vàng đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Chừng chưa đến một khắc, cánh cửa mở ra, một người đàn bả trẻ mái tóc có hơi rối bời bước vội ra, sắc đỏ ửng trên gương mặt vẫn chưa phai, trong lòng Trần Trí Vĩ thầm kinh ngạc. Vị này là tỷ tỷ của Tề vương phi, gả cho con trai của Đại tướng quân Nguyên Thọ, nàng sao có thể có quan hệ với Tề vương?
- Ai ở ngoài đấy?
Trong phòng vọng ra tiếng của Tề vương Dương Giản.
- Là thuộc hạ, Trần Trí Vĩ.
- Vào đi!
Trần Trí Vĩ bước nhanh vào thư phòng, trong thư phòng tràn ngập một mùi khiến người ta rất khó chịu. Trần Trí Vĩ nghĩ đến chuyện từng xảy ra trong căn phòng này, y liền không kìm nổi khịt khịt mấy tiếng, Dương Giản ngồi ở sau bàn lạnh lùng nhìn y.
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Giản khiến Trần Trí Vĩ chợt rùng mình, y cuống quít khom người nói:
- Ty chức đã có được tin mới nhất, Hạ Nhược Bật và Dương Nguyên Khánh đấu trận sinh tử, chọn Độc Cô Chỉnh làm trung gian.
- Còn gì nữa?
- Còn có Dương Nguyên Khánh giờ đang ở trong phủ Tấn vương.
Sắc mặt Dương Giản thoáng dịu đi một chút, lại nói:
- Chuyện đó ta đã biết. Ta là muốn biết, bọn Hạ Nhược Bật có mánh khóe gì khác hay không?
- Hẳn là không có, người của chúng thần đã nói, Hạ Nhược Bật hôm nay chỉ ở trong phủ dốc sức luyện võ.
- Hừ!
Dương Giản khinh thường mà cười lạnh một tiếng:
- Ngày thường chỉ đùa vui với đàn bà đến mềm nhũn cả tay chân rồi, giờ mới nhớ tới luyện võ, muộn rồi!
- Điện hạ, có cần chúng thần ra tay không, giúp Hạ Nhược Bật một tay, trực tiếp để lão xử lý Dương Nguyên Khánh.
Dương Giản đứng dậy chắp tay sau lưng đi vài bước, trong lòng y rất mâu thuẫn. Dương Nguyên Khánh ở quý phủ của Dương Chiêu, khiến y cảm thấy một mối đe dọa tiềm tàng. Y biết rõ sức mạnh của Dương Tố, một khi Dương Tố thật sự vì tôn tử Dương Nguyên Khánh mà bị kéo về phía phe Tấn vương, đối với y mà nói thì vô cùng bất lợi. Nếu có thể mượn tay Hạ Nhược Bật để giết chết Dương Nguyên Khánh, diệt trừ mối hiểm họa tiềm tàng này thì cũng không tồi.
Nhưng Dương Giản lại đang nghĩ một chuyện khác. Nghe nói phụ hoàng đã can dự vào cuộc đấu này bằng một con đường nào đó, nếu việc của mình không đảm bảo bí mật, bị phụ hoàng biết là mình đang ngầm thao túng việc này, e rằng nó sẽ khiến cho phụ hoàng nổi trận lôi đình, đối với mình càng bất lợi.
Trong lòng Dương Giản cân nhắc lợi hại, quả thực cảm thấy rất mâu thuẫn. Trần Trí Vĩ rất hiểu nỗi lo lắng của Dương Giản, y cười hiến kế:
- Thật ra Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ là con hoang của Dương gia mà thôi. Theo ty chức biết, hắn từ nhỏ tính tình đã thích biệt lập, trên dưới Dương gia đều không thích hắn. Hôm nay hắn sở dĩ ở phủ Tấn vương, chính là bởi vì hắn không thể tiếp tục ở Dương phủ nữa. Điện hạ chi bằng ra một số chiêu trong chuyện này, giảm sức ảnh hưởng của hắn với Dương Tố, như vậy thần thấy là ổn thỏa hơn.
Kế sách này của Trần Trí Vĩ gọi là rút củi đáy nồi, làm Dương Giản vô cùng hài lòng. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh hẳn là rất nhanh sẽ trở về thành Đại Lợi, y quả thật cũng không cần thiết phải quá bận tâm.
Y gật đầu:
- Cuộc đấu sinh tử lần này chúng ta sẽ không can dự nữa, có thể coi như không quan tâm. Tuy nhiên phía Dương Tố thì phải tranh thủ, phải bỏ công sức, chắc chắn phải nghĩ cách để khiến Dương Tố ủng hộ ta.
- Ty chức đã rõ, ty chức sẽ tiếp tục đi tìm cách.
- Đợi đã!
Trần Trí Vĩ vừa định đi, Dương Giản lại gọi lại y đứng lại, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết luôn tay tiểu quản gia của phủ Hạ Nhược Bật đi!
Trần Trí Vĩ không khỏi ớn lạnh. Chính là tên tiểu quản gia này nói cho Hạ Nhược Bật là Dương Nguyên Khánh đã hồi kinh, hôm qua y vừa mới mua chuộc, hôm nay đã giết chết sao? Trần Trí Vĩ không dám bàn cãi, vâng dạ một tiếng rồi từ từ lui ra ngoài.
Ánh mắt Dương Giản lại hướng xuống đồng hào bằng ngọc ở trên bàn. Y nhặt nó lên, nhẹ nhàng sờ nắn một chút, lại không kìm nổi đưa lên mũi ngửi, trên gương mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
…
Hạ Nhược Bật gần hai mươi năm nay chưa từng chuyên tâm cho võ nghệ như hôm nay. Ở vườn hoa đằng sau, Hạ Nhược Bật mặc một bộ quần áo võ sĩ màu tím, đầu buộc kim quan, luyện một cây đao lớn đến tiếng chém vào gió ào ạt, ánh đao sáng lóa như tuyết.
Hạ Nhược Bật năm nay sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh và gân cốt, võ nghệ cao cường, đặc biệt là tiễn pháp xuất chúng. Năm năm trước lão từng so tài bắn cung với người Đột Quyết, ngoài một trăm bước, bắn một mũi trúng phóc chiếc lông chim trên tường, khiến người Đột Quyết cảm phục, được Dương Kiên rất khen ngợi.
Hạ Nhược Bật võ công mặc dù cao, nhưng tính cách, nhân phẩm thì không ra gì. Tính tình lão nóng nảy, hành xử thì lỗ mãng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu. Năm Khai Hoàng thứ chín diệt Trần, lão và Hàn Cầm Hổ cùng tiến công Kiện Khang – kinh đô của Nam triều, khi đánh vào hoàng cung, Hạ Nhược Bật chậm một bước, bị Hàn Cầm Hổ giành bắt lấy Trần Hậu Chủ trước. Việc này khiến Hạ Nhược Bật nổi trận lôi đình, vài lần rút kiếm tìm Hàn Cầm Hổ quyết đấu, quyết giành công đầu.
Một chiến công nho nhỏ lão cũng không bỏ qua, càng không cần phải nói mối thù giết con. Dương Nguyên Khánh rời khỏi kinh thành đi về phía bắc, mối thù giết con khắc cốt ghi tâm trong lòng Hạ Nhược Bật tích tụ hơn một tháng. Lần này Dương Nguyên Khánh lại hồi kinh, ngọn lửa thù hận trong lòng lão không thể kìm nén thêm được nữa mà bùng cháy.
Hạ Nhược Bật múa cây đại đao bốn mươi cân, ở trước mặt có một cây cọc gỗ, lúc này cái cọc gỗ trong mắt lão dần biến thành Dương Nguyên Khánh, lão hận đến mức đôi mắt như bốc lửa, hét lớn một tiếng, bổ tới: “Rắc!” một tiếng, cọc gỗ bị chém thành hai mảnh. Hạ Nhược Bật cắm đại đao xuống mặt đất thật mạnh, đắc ý đến mức bật cười ha hả. Trong đầu lão dường như xuất hiện cảnh Dương Nguyên Khánh bị đao của lão bổ làm đôi.
Một nha hoàn đẫy đà vội vàng bưng khay gỗ lên, nâng cao một chén nước cốt trước mặt lão, Hạ Nhược Bật bưng lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, bàn tay thô kệch lông lá lại luồn vào vạt áo nha hoàn, ra sức vuốt ve bộ ngực nở nang của nó. Gương mặt nha hoàn đỏ bừng, cúi đầu khẽ kêu một tiếng
- Lão gia!
Hạ Nhược Bật lúc này mới để ý thấy đứa con trưởng Hạ Nhược Thắng đang đứng ở đằng sau, lão đành rút tay lại, hỏi với vẻ không vui:
- Có chuyện gì?
Hạ Nhược Thắng nhìn thấy cảnh không nên thấy, vô cùng xấu hổ, khom người nói:
- Phụ thân, Bình Xã Hầu đã đến, đang chờ ngoài thư phòng.
- Ta biết rồi!
Hạ Nhược Bật lại lấy một chiếc khăn trong khay ra lau mồ hôi, ném cho nha hoàn, rồi đi về hướng thư phòng. Hạ Nhược Thắng vội bước nhanh vài bước, bắt kịp cha, nói từ đằng sau:
- Phụ thân, chi bằng ngày mai để con đi!
- Con?
Hạ Nhược Bật quay đầu lại nhìn con mình một cái, hừ một tiếng nói:
- Cái kẻ võ nghệ còn không bằng một tướng ngoài biên ải như con, còn muốn đấu với Dương Nguyên Khánh, con không phải muốn tìm chỗ chết sao?
- Nhưng phụ thân tuổi đã cao, nếu có chuyện không may xảy ra...
- Đủ rồi!
Hạ Nhược Bật không vui mà ngắt lời đứa con:
- Bây giờ đừng có nói những lời vô nghĩa đó!
Ngừng lại một chút, lão lại lạnh lùng nói:
- Nếu ta chết, con đương nhiên sẽ kế thừa tước vị của ta, con lo cái gì?
Hạ Nhược Thắng không dám hé răng một lời. Phụ thân đã lớn tuổi như vậy, đường đường là Tống quốc công, còn muốn quyết đấu sinh tử với một tiểu tướng còn trẻ, y thật sự là cảm thấy mất mặt.
…
Hạ Nhược Bật đẩy cửa vào thư phòng, trong thư phòng, một gã đàn ông trung niên đang chậm rãi uống trà. Hạ Nhược Bật thì không thích uống trà, quý phủ của lão có loại trà hảo hạng nhất, thường dùng để đãi khách.
Người đàn ông trung niên thấy Hạ Nhược Bật bước vào, vội vàng đứng dậy cười thi lễ:
- Xem ra Hạ Nhược huynh rất tự tin!
Người đàn ông trung niên này tên là Độc Cô Chỉnh, là con thứ bảy của Bắc Chu danh tướng Độc Cô Tín, năm nay năm mươi tuổi, phong quan U Châu Thứ sử. Y vì Dương Lượng tạo phản mà quay về kinh tạm lánh, chính là y mật báo với Dương Quảng, tình nghi tổng quản U Châu Đậu Kháng có cấu kết với Dương Lượng.
Gia tộc Độc Cô có thể được coi là quý tộc bậc nhất Quan Lũng, không chỉ là bởi vì Độc Cô Tín là trụ cột của Bắc Chu, đồng thời cũng bởi vì Hoàng hậu Độc Cô Già La của Dương Kiên là con gái của Độc Cô Tín, khiến gia tộc Độc Cô càng được sủng ái ở thời kỳ đầu triều Tùy. Tám người con trai và vài chục cháu chắt của Độc Cô Tín hoặc là làm quan lớn trong triều, hoặc là đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, nắm giữ quyền hành rất lớn trong quân đội.
Gia tộc Độc Cô và gia tộc Hạ Nhược đã kết giao bao đời, cũng có quan hệ thông gia, con thứ Hạ Nhược Cẩm bị chết của Hạ Nhược Bật chính là cưới con gái của gia tộc Độc Cô.
Hạ Nhược Bật gật đầu
- Thất Lang, mời ngồi!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Độc Cô Chỉnh liền đặt một thứ từ trong chiếc túi bên người lên bàn, cười nói:
- Đây là dành cho huynh.
Đôi mắt Hạ Nhược Bật lập tức sáng ngời.
Danh sách chương