Đến buổi chiều Dương Nguyên Khánh đã về tới kinh thành, hắn và Đơn Hùng Tín đã chia tay mỗi người một đường tại Minh Đức Môn, Dương Nguyên Khánh liền quay trở về Dương phủ.

Tuy rằng Dương Nguyên Khánh không thích Dương phủ, hơn nữa khi ông nội hắn Dương Tố không có ở trong phủ, hắn rất không tình nguyện ở đây. Dương phủ khiến hắn cảm thấy một áp lực khôn kể, mặc dù dưới áp lực của ông nội, Dương phủ đã cho hắn đãi ngộ dành cho con trai trưởng, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn cảm giác được những ánh mắt giấu ở sau lưng, giống như kim châm đâm vào người vậy, đó là một kiểu ghen tị và bất mãn.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh nhất thời không có nơi nào để đi, hắn chỉ có thể tạm quay về Dương phủ, cũng may hắn có một tòa nhà độc lập, riêng một cửa, chuyện của Dương phủ hắn có thể chẳng cần quan tâm.

Đi vào cửa chính của Dương phủ, Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hắn đang định dẫn ngựa vào phủ, bên trong phủ lại có hai người đi ra ngay phía đối diện, vừa nói vừa cười, đều ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, làn da trắng nõn, phong cách ôn hòa nhã nhặn, tuy nhiên bọn họ đều mặc quan phục, không ngờ là quan phục tứ phẩm.

Hai người này đều là em trai của Dương Huyền Cảm, một là Dương Vạn Thạch, một là Dương Nhân Hành, bọn họ là con vợ kế của Dương Tố, trong Dương phủ chủ yếu phụ trách kinh doanh trang trại. Tuy nhiên hai ngày nay huynh đệ bọn họ rất cao hứng phấn chấn, hai người bọn họ nhân dịp phụ thân bình định được Dương Lượng có công lao, được phong chính tứ phẩm Nghi Đồng tam ti. Ngay cả quản gia Dương Huyền Đỉnh cũng được phong quan Nghi Đồng tam ti, hơn nữa Dương phủ được thưởng năm mươi nghìn xấp lụa, một nghìn xấp lĩnh (một loại vải), khiến toàn bộ Dương phủ từ trên xuống dưới giống như ăn tết vậy.

- A! Đây không phải Nguyên Khánh sao? Trong khoảng thời gian vừa rồi ngươi đi đâu vậy?

Huynh đệ hai người cười hỏi.

Dương Nguyên Khánh bí mật đi sứ U Châu, hơn nữa hắn được tuyên bố phong quan là ở Đại Châu, đại bộ phận mọi người trong kinh thành đều không biết, Dương phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ có rất ít người biết được.

Dương Nguyên Khánh cười cười, chắp tay thi lễ,

- Hai vị thúc phụ, trong khoảng thời gian này cháu đi ra ngoài có việc.

- Ồ! Ngươi làm việc của ngươi đi, chúng ta có việc đi ra ngoài.

Huynh đệ hai người chỉ thản nhiên bắt chuyện với Dương Nguyên Khánh, rồi xoay người đi, hai người bọn họ không để Dương Nguyên Khánh ở trong lòng chút nào. Trên thực tế bọn họ rất để ở trong lòng, chẳng qua chỉ dùng phương thức lạnh lùng kiểu này để biểu đạt bọn họ khinh thường Dương Nguyên Khánh. Đôi khi con vợ kế cũng đối địch nhau, giữa các con vợ kế càng dễ sinh ra tâm lý căm thù.

Dương Nguyên Khánh từ nhỏ cũng rất hiếm thấy hai thúc phụ này, chỉ có ngày lễ ngày tết mới ngẫu nhiên gặp mặt, trong lòng hắn có chút kỳ quái, hai thúc phụ này được phong quan khi nào, sao hắn một chút cũng không biết?

- Dương tướng quân!

Phía sau có người gọi hắn, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, thấy cách đó không xa có ba gã thị vệ dáng vẻ trẻ trung, Dương Nguyên Khánh nhận ra bọn họ. Người cầm đầu là quan thị vệ thủ hạ của Tấn vương, tên là Vu Khánh Quyên, hai người phía sau đều rất trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, là hai huynh đệ. Người anh là Tiết Vạn Quân, người em là Tiết Vạn Triệt, là hai con trai của hữu thân vệ Xa kỵ Tướng quân Tiết Vạn Hùng.

- Hóa ra là Vu tướng quân, hai vị Tiết huynh, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?

Vu Khánh Quyên tiến lên khẽ cười nói:

- Chúng ta phụng lệnh Tấn vương, đặc biệt chờ ngươi trở về, đã chờ ngươi lâu rồi.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, làm sao Tấn vương lại biết hôm nay mình trở về?

- Tấn vương điện hạ có việc gì sao?

- Tấn vương mời Dương tướng quân đi một chuyến, khả năng có việc khá quan trọng, Dương tướng quân nếu tiện, bây giờ xin mời theo ta đi.

Dương Nguyên Khánh quay về Dương phủ cũng không có việc gì. Lần trước Dương Chiêu đối đãi với chính mình cũng không tồi, hắn lại đi không từ giã, là nên đi gặp một lần.

- Được rồi! Ta tùy theo Vu tướng quân.

- Hai vị Tiết huynh, dạo này luyện võ đến đâu rồi?

- Nguyên Khánh, có rảnh chúng ta đọ sức bằng mã sóc một chút.

Huynh đệ họ Tiết võ nghệ cao cường, bọn họ vẫn luôn muốn tỷ thí một trận cùng Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh vui vẻ đồng ý,

- Được! Vài ngày nữa, chúng ta đọ sức một phen.

Dương Nguyên Khánh đi vào phường Vĩnh Xương trước, vừa lúc một đội hơn một trăm người hộ vệ một chiếc xe ngựa từ trong phường đi ra, trên đỉnh xe cắm một lá cờ hình tam giác màu tím, trên có một chữ 'Tấn', đây là xe ngựa của Tấn vương.

- Nguyên Khánh!

Tấn vương Dương Chiêu từ xa đã nhìn thấy hắn, ló đầu ra từ cửa sổ xe phất tay với hắn.

Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên thi lễ thật sâu với ông ta,

- Tham kiến Tấn vương điện hạ!

Dương Chiêu cười ha hả nói:

- Lần trước ngươi chạy trốn mau thật, không ngờ không để cho ta nói một tiếng đã không thấy bóng dáng, phải phạt ba chén rượu.

Dương Nguyên Khánh cũng hơi ngượng ngùng mỉm cười,

- Lần trước... thật sự là có chuyện bất ngờ.

- Ngươi đừng nói nữa, ta biết đã xảy ra chuyện gì, thế nào, lên xe trò chuyện cùng ta.

Dương Chiêu tuy rằng rất béo, nhưng là một người nhiệt tình thẳng thắn, Dương Nguyên Khánh cảm thấy ông ta có việc muốn nói riêng với hắn, liền vui vẻ cười nói:

- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Hắn giao ngựa chiến và cây Phá Thiên sóc cho quan thị vệ Vu Khánh Tự, tự mình chui vào xe ngựa của Dương Chiêu.

Vào xe ngựa mới phát hiện bên trong xe rộng rãi một cách dị thường, tựa như một gian phòng ở vậy, có bàn học giá sách, còn có một tiểu thư đồng trẻ tuổi cùng ngồi, hơn nữa xe ngựa rất thoải mái, rải thảm rất dày, trên vách tường xe treo hai bức thư pháp nổi tiếng thời Ngụy Tấn, xe ngựa liên tục chuyển động, cũng không cảm thấy xóc nảy.

- Thoải mái ngồi đi!

Dương Chiêu cười tủm tỉm mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, lại chỉ bảo tiểu thư đồng,

- Lấy cho Dương tướng quân chén trà.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống phía đối diện với Dương Chiêu, liền cười hỏi:

- Làm sao Điện hạ biết hôm nay ta hồi kinh?

Dương Chiêu tươi cười có vẻ rất gian xảo,

- Ta không chỉ biết ngươi đã trở lại, ta còn biết ngươi đã xảy ra xung đột với người của Dương Giản ở Bá Thượng, đúng không!

Dương Nguyên Khánh liền hiểu ra, hắn cũng cười nói:

- Phải nói là, bởi vì ta đã xảy ra xung đột với người của Dương Giản, cho nên điện hạ mới biết ta đã trở về.

Dương Chiêu cười ha ha, ông ta giơ ngón tay cái lên,

- Không tồi, thông minh hơn so với ta nghĩ, tuy nhiên...

Nói đến hai chữ 'tuy nhiên', nụ cười của Dương Chiêu biến mất, thần sắc trở nên trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh nói:

- Tuy nhiên với tính cách của Dương Giản, y sẽ không bỏ qua cho ngươi, bản thân ngươi phải để ý, không để người ta đánh lén, bọn thuộc hạ của y, việc độc ác nào cũng đều làm được.

- Đa tạ điện hạ quan tâm, ta nhất định sẽ để ý.

Dương Chiêu cười cười, lại nói lời thấm thía:

- Kỳ thật bố cục các thế lực ở kinh thành vô cùng phức tạp, ngươi ở kinh thành không chỉ là phải cẩn thận, càng phải chú ý một số thế lực lang bạt, đừng tùy tiện trêu chọc bọn chúng, mang đến phiền toái không cần thiết cho chính mình.

Ngưng một chút, Dương Chiêu lại thở dài:

- Phụ hoàng muốn dời đô về Lạc Dương, để làm suy yếu thế lực quý tộc Quan Lũng, không ngờ quý tộc Quan Lũng lại phản đối mãnh liệt trên triều, phụ hoàng mới lên ngôi không lâu, còn chưa trấn át được bọn họ, đành phải dùng giọng điệu nhún nhường. Ngày hôm qua phụ hoàng còn vì thế mà giận dữ, nhưng cũng không có cách nào khác.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, quý tộc Quan Lũng có mối quan hệ sâu đậm trong mạng lưới quân đội, gần như đã khống chế một lực lượng quân đội rất lớn, còn có sĩ tộc phương bắc gì đó Dương Nguyên Khánh cũng từng nghe thấy, nhưng hắn không biết rõ lắm, liền hỏi:

- Điện hạ có thể đơn giản nói cho ty chức trong một câu hay không?

- Ta cũng quả thật chỉ có thể đơn giản nói cho ngươi một câu, nơi này các mối quan hệ rất phức tạp.

Dương Chiêu cười khổ một chút nói:

- Kỳ thật toàn bộ Đại Tùy chính là một thiên hạ nhỏ của quý tộc. Thiên hạ thì to lớn nhưng quý tộc nhỏ lại quá nhiều, ít nhất có hơn một nghìn gia tộc, nhưng bố cục bên trong của các tầng quyền lực, kỳ thật cũng chỉ có ba phe phái lớn. Thứ nhất là phe hoàng thất, chuyện này không cần phải nói, sau đó là phe quý tộc Quan Lũng và phe sĩ tộc phương bắc. Đại biểu chủ yếu nhất của phe Quý tộc Quan Lũng là hai gia tộc Độc Cô và Nguyên thị. Còn có các quý tộc Quan Lũng khác như Trưởng Tôn, Vũ Văn, Hầu Mạc, Lý thị, Vu thị vân vân, cũng trên cơ bản ở phía dưới hai gia tộc này.

Ngừng một chút, Dương Chiêu thấy Dương Nguyên Khánh nghe rất chăm chú, liền lại tiếp tục nói:

- Còn quý tộc sĩ tộc phương bắc cũng là lấy hai gia tộc làm đại biểu, thứ nhất là Hoằng Nông họ Dương các ngươi, còn lại là Văn Hỉ họ Bùi. Cũng giống như vậy, các quý tộc khác của sĩ tộc phương bắc còn có như Huỳnh Dương Trịnh thị, Phạm Dương Lư thị, Thanh Hà Thôi thị, Thái Nguyên Vương thị, Bột Hải Cao thị, Nam Phương Tiêu thị, vân vân, cũng ở dưới hai gia tộc sĩ tộc lớn này. Nói là dựa vào nhưng kỳ thật cũng là một kiểu kết hợp lợi ích chính trị, không có quan hệ chính và phụ gì, đơn giản chỉ có như thế.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, hắn đại khái hiểu được một chút, kiểu quan hệ lợi ích phức tạp này, hắn không quan tâm, cũng không có hứng thú, lúc này hắn nghĩ tới một chuyện, liền hỏi nói:

- Hạ Nhược Bật thuộc loại quý tộc nào?

Dương Chiêu ngẫm nghĩ một chút nhân tiện nói:

- Hạ Nhược Bật và Hàn Cầm Hổ giống nhau, coi như là quý tộc Quan Lũng. Phụ thân của y là Hạ Nhược Đôn có quan hệ với Độc Cô Tín vô cùng tốt, hơn nữa Hạ Nhược Bật cũng thường qua lại với gia tộc Độc Cô, hơn nữa giao tình với Độc Cô La khá thâm hậu. Hạ Nhược Bật vài lần phạm tội suýt nữa bị hoàng tổ phụ xử tử, đều là Độc Cô La xin Độc Cô Hoàng hậu nói giúp cho, mới có thể may mắn thoát khỏi. Nguyên Khánh, nếu có một người nhà Độc Cô mời ngươi dự tiệc, đó khẳng định không phải là bữa tiệc tốt đẹp, nói không chừng là Hồng Môn Yến, ngươi phải để ý.

Hồng Môn Yến: là bữa tiệc được tổ chức ở ngoại ô thủ đô Hàm Dương, nhà Tần vào năm 206 trước công nguyên. Tham gia bữa tiệc, bao gồm cả 2 lãnh đạo phản Tần là Hạng Vũ và Lưu Bang.

Bữa tiệc là một tác động lớn đến chiến tranh nông dân trong cuộc chiến tranh giữa ba nhà Tần, Chu và Hán, gián tiếp đóng góp cho Liu Bang đánh bại Hạng Vũ thành lập thành công nhà Hán.

Nguồn: 鴻門宴 - 维基百科,自由的百科全书

Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Kỳ thật ta không cho rằng Tề vương sẽ trực tiếp tìm ta gây phiền toái, ta nghi ngờ y sẽ lợi dụng tư thù giữa ta và Hạ Nhược Bật, khiêu khích Hạ Nhược Bật đến đối phó ta.

- Không tồi!

Dương Chiêu rất tán thưởng sự thông minh của Dương Nguyên Khánh, ông ta cười lạnh một tiếng nói:

- Hiện tại đúng là lúc Dương Giản cật lực thể hiện, y sẽ không đắc tội với ông nội ngươi, quả thật có khả năng mượn đao giết người, đây là sở trường trước giờ của y.

Hai người nói chuyện liên tục, xe ngựa chậm rãi dừng lại, thị vệ ở bên ngoài nói:

- Vương gia, tới rồi!

Dương Nguyên Khánh nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía ngoài, chỉ thấy bọn họ đứng trước một tòa phủ đệ cực kỳ rộng lớn, khiến Dương Nguyên Khánh một dạo từng nghi ngờ đây là hoàng cung,

- Điện hạ, nơi này là...

Dương Chiêu khẽ cười nói:

- Ngươi không nên hỏi, ta đưa ngươi đi gặp một người.

Xe ngựa đứng ở cửa hông, vài tên hoạn quan đã ở cửa chờ, bọn họ hành lễ trước,

- Điện hạ, Công chúa chờ đã lâu.

- Công chúa?

Dương Nguyên Khánh trong lòng sửng sốt, là vị Công chúa nào?

Dương Nguyên Khánh nghi ngờ nhìn về phía Dương Chiêu, Dương Chiêu lại thừa nước đục thả câu không nói, cười dài nói:

- Ngươi theo ta đi là được.

Hai tên hoạn quan giúp đỡ ông ta đi vào phía trong phủ, Dương Nguyên Khánh trong lòng ngờ vực, đi theo Dương Chiêu vào phủ đệ. Diên tích bên trong phủ đệ thật lớn, nhưng xây dựng cũng không nhiều, cây và hoa cảnh quý cũng không thấy nhiều, chỗ nào cũng có thể thấy được rừng cây và những tảng đá lớn. Mặc dù đã qua Trung thu, nhưng cây cối nơi này vẫn xanh tươi dồi dào như trước, phần lớn là cây cối xanh bốn mùa.

Một tiểu lầu đẹp đẽ thấp thoáng trong một mảng cây cối um tùm, suối nhỏ chảy róc rách, khiến người ta dường như đặt mình bên trong rừng rậm, hết thảy vẫn giữ nguyên trạng thái rừng rậm nguyên thủy. Dương Nguyên Khánh cảm giác nơi này cực kỳ giống tây nội uyển mà hắn trước kia từng đi săn bắn.

Đi qua một cây cầu nhỏ, bọn họ tiến vào bên trong, bên trong vẫn như cũ là bóng cây rậm rạp, hòa làm một thể với bên ngoài, nhưng cây cối trở nên quý hơn nhiều. Cây hoa lê phía nam, cây long não, cây nho Tây Vực, cây bạch nại, vân vân, đều có thể thấy được ở bên trong.

Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh có một cảm giác, chủ nhân nơi này là một người yêu thương cây xanh và thiên nhiên tha thiết, không biết cuối cùng nơi này là nơi ở của vị Công chúa nào? Khiến Dương Nguyên Khánh tràn đầy chờ mong và tò mò.

Bọn họ đi qua cây cầu bạch ngọc, chậm rãi dừng bước chân lại, mấy tên hoạn quan vô cùng cẩn thận, bước chân rất nhẹ, sợ rằng tiếng bước chân kinh động đến phía trước.

Phía trước là một bục bạch ngọc cao, bốn phía có lan can được trang trí hoa văn tinh xảo tuyệt mỹ, dưới bục là một hồ nước, trong hồ nước một đàn cá chép màu hồng cuộn lên xuôi ngược tranh ăn.

Có một người phụ nữ đang đứng trên bục, dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo lụa mỏng trắng như tuyết, mái tóc đen rối tung trên vai, giống hệt một thác nước, trên người không đeo bất luận một thứ trang sức nào. Tuy rằng quần áo đơn giản, nhưng lại cho người ta một cảm giác thanh lịch cao nhã, khí chất của cô như hòa hợp thành một thể với rừng rậm hồ nước xung quanh, giống như cô là tiên trong rừng vậy...

Trong tay cô có một miếng bánh mạch, ngón tay trắng thon dài vân vê cho miếng bánh mạch vỡ ra, rắc xuống hồ nước, mặc cho đám cá tranh ăn.

Dương Chiêu tiến lên thi lễ,

- Hoàng cô, ta đã đưa Dương Nguyên Khánh đến.

Một tiếng Hoàng cô của Dương Chiêu, khiến Dương Nguyên Khánh bừng tỉnh ngộ, hắn liền biết người phụ nữ giống như tiên nữ này là ai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện