Trương Tu Đà kể từ khi cấp trên là Sử Vạn Tuế chết, lại bặt vô âm tín suốt mấy năm, gã quân chức cũng không cao, chỉ là xa kỵ tướng quân, nhờ bình định dân tộc Mãn ở Nam Ninh Châu tạo phản có công nên được phong làm Nghi Đồng, giữ chức quan quân cấp trung mấy năm vẫn chỉ là trú binh trong Hán quân, thăng chức khó khăn, khiến gã cảm thấy không được vui.
L箠này Dương Lượng tạo phản, gã vốn cho rằng chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng không ngờ, gã bị bộ binh điều vào trong kinh, gia nhập vào đại quân bình định của Dương Tố, đồng thời nhận lệnh của Dương Tố làm đệ nhất quân Á Tướng, điều này khiến Trương Tu Đà vô cùng vui mừng. Gặp được Dương Tố mới biết, có được điều này do đồ đệ của gã Dương Nguyên Khánh đề cử, khiến Trương Tu Đà vui buồn lẫn lộn, cảm kích muôn phần.
Mười năm trước, gã là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, một đứa trẻ năm tuổi nghịch ngợm. Năm đó hắn ba mươi tuổi, chỉ là một gã đoàn chủ trong quân, nhoáng một cái đã mười năm trôi đi, đồ đệ của gã đã làm nên chuyện ở chốn biên quan, trở thành một trong những tướng biên ải ưu tú của nhà Tùy, trong khi đó Trương Tu Đà đã bốn mươi tuổi, bước sang tuổi trung niên.
Trên thực tế, gã truyền thụ cho Dương Nguyên Khánh cũng chỉ ba năm, gã vốn cho rằng Dương Nguyên Khánh cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời gã, thành tích của Nguyên Khánh đúng là khiến cho Tu Đà cảm thấy đáng vui mừng, nhưng cũng chính vì điều này mà gã cảm thấy không vui cho chính mình.
Nhưng không thể ngờ được rằng đồ đệ của gã vẫn không hề quên gã, sau mười năm, đã khiến gã giành được một cơ hội quan trọng trọng đời gã. Khi biết được do có Dương Nguyên Khánh tiến cử, giây phút ấy trong mắt gã đã ươn ướt.
Bước sang tuổi trung niên, khiến Trương Tu Đà rất xem trọng cơ hội này. Khi ở bến Bồ Tân cửa sông Hoàng Hà, gã đã dẫn dắt thành công năm trăm trinh thám bí mật qua sông Hoàng Hà, lấy năm trăm người đối chọi với ba nghìn người, đánh bại quan tướng Bồ Quân, lập được công đầu tiên cho Dương Tố. Ngay chính trong trận chiến này, gã cũng đã được Dương Tố ban thưởng.
Mười vạn đại quân của Dương Tố đang trên đường hướng về phía Bắc, thế như chẻ tre, tướng phòng giữ các huyện nghe nói là Thái Phó Dương Tố dẫn đại quân tới, không chiến đấu mà tự đầu hàng, trong vòng ba ngày, đại quân đã tiến tới phía Bắc huyện Hoắc Ấp.
Huyện Bắc Ấp nằm ở phía Bắc Tấn Châu, là vùng đất ranh giới giao thoa giữa ba châu Tấn, Lã, Thấm, là vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Đặc biệt là vùng Cao Bích Lĩnh nằm ở phía Bắc huyện Hoắc Ấp, thế núi dốc đứng, giống như một tảng đá lớn chặn đứng đường đi lên phía Bắc, hơn nữa phía Đông huyện Hoắc Ấp cũng là vùng núi trùng trùng điệp điệp, Giới sơn, Hoắc sơn, Ô Lĩnh sơn ba ngọn núi lớn kéo dài hàng nghìn dặm, cắt bộ phận Châu Nam thành hai.
Dương Lượng liền lệnh cho Tiêu Ma Ha làm chủ tướng, đại tướng Triệu Tử Khai làm phó tướng, dẫn đầu năm mươi nghìn quân chủ lực tiến về vùng thượng Cao Bích Lĩnh. Từ trên cao nhìn xuống, đại quân đã đóng doanh trại trên Cao Bích Lĩnh, kéo dài năm mươi dặm. Dương Lượng lại đích thân dẫn tám vạn quân làm viện trợ ở phía sau, đóng cách trại ở Cao Bích Lĩnh không quá hai mươi dặm trong huyện Linh Thạch.
Đại quân của Dương Tố sau khi có được huyện Hoắc Ấp, một trăm hai mươi nghìn đại quân tiến về dưới Cao Bích Lĩnh, trận quyết chiến cuối cùng lại xảy ra ở Cao Bích Lĩnh.
Trương Tu Đà bước nhanh về phía đại doanh trại, đi về phía trước doanh trại của trướng soái Dương Tố, gập người thi lễ:
- Bẩm báo đại soái, Á tướng Trương Tu Đà tham kiến.
Thân binh đi vào bẩm báo, một lát sau đi ra và nói:
- Trương tướng quân, đại soái mời người vào trong
Trương Tu Đà bước nhanh vào soái tướng, chỉ nhìn thấy Dương Tố đang đứng trước một bản đồ, trầm tư thật lâu không nói gì, Trương Tu Đà bước về phía trước quỳ gối thi lễ:
- Trương Tu Đà tham kiến đại soái.
- Trương tướng quân đứng lên.
Dương Tố ngồi xuống, lại cười và nói:
- Trương tướng quân có ý tưởng gì trong trận tấn công Cao Bích Lĩnh không?
Trương Tu Đà vẫn đang suy xét về vấn đề này. Nếu trên Sơn Lĩnh chỉ có vài nghìn người, vậy mạnh mẽ tấn công chiếm Cao Bích Lĩnh cũng không sao, nhưng trên núi lại có tới hàng trăm ngàn đại quân đang đóng quân, vậy sẽ không thể chiếm được Sơn Lĩnh dễ dàng được, đây chính là trận quyết chiến của hai quân. Nếu tấn công kịch liệt vào Cao Bích Lĩnh có khả năng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Trương Tu Đà liền khom người nói:
- Ty chức sẽ lấy kì binh là thượng sách, còn tấn công mạnh là hạ.
Dương Tố gật gật đầu, gã cũng nghĩ như vậy, lại vừa cười vừa hỏi:
- Thế phương pháp tập kích bất ngờ thì thế nào đây?
- Ty chức cho rằng, đại quân có thể đi Tước Thử Cốc, đi vòng qua Cao Bích Lĩnh, trực tiếp tấn công quân Hán Vương ở huyện Linh Thạch. Quân Hán Vương sẽ phải đi lên Cao Bích Lĩnh cầu cứu viện binh, sau đó mai phục một đội quân nỏ ở phía sau núi Cao Bích Lĩnh, có thể nhân cơ hội chúng không có sự chuẩn bị, phục kích trên đường, trận chiến này nhất định sẽ thắng lợi.
Dương Tố vỗ tay cười to:
- Quả đúng là chí lớn gặp nhau!
Gã vỗ vỗ tay, mấy viên thân binh dẫn hai tên đạo sĩ vào trong đại trướng, hai viên đạo sĩ mình mặc áo bào đen, thắt lưng vải, tuổi tác cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi.
Dương Tố giới thiệu hai người này với Trương Tu Đà:
- Hai người này là đạo sĩ ở Thôi Sơn Tam Thanh cung, bọn họ biết trong Thôi Sơn có một sơn cốc bí mật, có thể đi thẳng ra phía sau Cao Bích Lĩnh. Ngươi có thể dẫn mười nghìn quân kỵ binh tập kích bất ngờ Cao Bích Lĩnh, nhiệm vụ này ta sẽ giao cho ngươi.
Trương Tu Đà khẳng khái lĩnh mệnh
- Mạt tướng tuyệt sẽ không làm phụ lòng đại soái.
Trương Tu Đà tiếp nhận lệnh tiễn của Dương Tố, quay người ra khỏi doanh trại. Dương Tố lập tức lệnh cho Trưởng Tôn Thịnh dẫn ba mươi nghìn quân giả làm chủ lực giằng co với quân địch trên Cao Bích Lĩnh. Dương Tố lại tự mình dẫn tám mươi nghìn quân, men theo bờ tây đi qua Tước Thử Cốc, thẳng tới Linh Thạch huyện.
Thế núi Hoắc Sơn hơi dốc, từng ngọn núi hướng lên bầu trời, trên núi được phủ bằng những khu rừng rậm, đương nhiên cũng sẽ lộ ra những vách núi dốc đứng. Trên vách núi hoặc là cỏ hoặc là các cây leo, những vách núi này chẳng khác gì như bị dao xém qua, dưới vách núi lại được chất đầy bằng những tảng nham thạch muôn hình vạn tượng, hòn nhỏ trông như trứng ngỗng, có tảng đá to và cao như ngôi nhà cao ba tầng, từ chỗ ấy lại xuất hiện một đường núi gấp khúc quanh co đi ngang qua.
Màn đêm vừa buông xuống, đường trên núi vô cùng yên tĩnh, từ hai hàng cây và trong những khe nham thạch phát ra những âm thanh nho nhỏ, đột nhiên có một con chim đêm từ trong bụi cây bay ra, phát ra tiếng kêu thê lương, khiến người ta phải khiếp sợ. Nhưng rất nhanh sau đó, sự yên lặng liền được một đội hành quân đánh bại, mười nghìn bộ binh được chia làm hai hàng, bước đi trên con đường tuy ẩm ướt nhưng không lầy lội. Từ trong tiếng vó ngựa, tiếng đao thương leng keng, bỗng nhiên từ đâu truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ. Trên ngọn cây to bên đường thỉnh thoảng lại có một đàn chim bị đánh thức vỗ cánh bay lên.
Trương Tu Đà cưỡi trên chiến mã, vừa đi vừa nói chuyện với một viên đạo sĩ
- Đạo trưởng Sùng Bích, ngươi bảo con đường này chỉ đầu năm mới xuất hiện là có ý gì?
Hai tên đạo sĩ một tên là Sùng Bích, một tên là Sùng Nguyên, đều là người ở địa phương này. Đạo quan của bọn họ ở mặt phía đông của Hoắc Sơn, nghe nói trên Cao Bích Lĩnh có phản quân ngăn cản, liền chủ động đi tìm đại doanh, nguyện dẫn đường vì quân của triều đình. Sau khi bị Dương Tố nghi vấn một phen, cuối cùng cũng tin bọn họ là thật lòng nguyện dốc sức vì triều đình.
Sùng Bích đạo sĩ cưỡi trên lưng một con lừa, hắn vuốt râu cười nói:
- Con đường này được gọi là Vĩnh An cốc, vì nó thông thẳng tới huyện Vĩnh An. Thực tế con đường này đã tồn tại từ lâu, nhưng phía trước bị một tảng đá lớn chặn lại, người đi đường đi tới chỗ có tảng đá nhất định phải leo núi mà qua, nhưng súc vật thì không đi được, vì thế con đường này không gây được sự chú ý của mọi người. Mọi người thà đi từ Cao Bích Lĩnh, cũng không xa, mà đường cũng dễ đi. Nhưng đầu năm năm nay, tảng đá lớn đó tự nhiên bị nứt đôi ở giữa xuất hiện một con đường nhỏ hẹp, giống như bị một đao chặt đứt đôi vậy, từ đó súc vật có thể đi qua, con đường này có thể tận dụng được. Sau khi tới phía sau Cao Bích Lĩnh, còn có một sơn cốc khác dẫn thẳng tới đại doanh phản quân.
Nói đến đây, Sùng Bích đạo sĩ chỉ về phía trước
- Tướng quân, chính là tảng đá đó đấy.
Trương Tu Đà nhìn thấy một tảng đá lớn vô cùng cứ như rơi từ trên trời xuống vậy, chỉ có đúng một khe hở ở giữa, khiến cả con đường bị tắc nghẽn. Tảng đá lớn này rộng chừng tám trượng, cao hơn mười trượng, phía trên bề mặt bị phủ đầy những dây leo, ngay giữa tảng đá xuất hiện một kẽ nứt, vừa vặn có thể dắt ngựa đi qua. Cái khe rất mới, quả nhiên đúng như lời viên đạo sĩ kia nói, đầu năm nay vết nứt ấy mới bị vỡ ra.
Đội ngũ bắt đầu co lại, cầm đuốc, từ kẽ nứt dài mười trượng thông qua khe đá, đi được khoảng mười dặm, phía trước xuất hiện hai lối rẽ, một con đường dẫn tới huyện Vĩnh An, sơn cốc còn lại dẫn tới Cao Bích Lĩnh.
Lúc này, bọn họ đã tới phía sau Cao Bích Lĩnh, cách đại doanh phản quân không đầy năm dặm, liền dập tắt các ngọn đuốc cầm trên tay. Mười nghìn Tùy quân dưới sự chỉ dẫn của hai tên đạo sĩ, đi vào một sơn cốc tối tăm ẩm ướt, mò mẫm đi tới đại bản doanh của phản quân.
Huyện Linh Thạch là một huyện nhỏ, tường thành vừa thấp bé vừa cũ nát, cao chưa đủ hai trượng, về cơ bản không hề có giá trị phòng ngự, hơn nữa bên trong thành nhỏ hẹp, không tới một ngàn hộ dân, đốt một nén nhang cũng có thể đi hết vòng quanh thành, nhiều nhất cũng chi có thể chứa được hơn mười nghìn người.
Tám vạn đại quân của Dương Lượng, chỉ có ba nghìn thân binh và hắn đóng quân ở trong thành, đại quân còn lại đều đóng ở ngoài thành. Dương Lượng đã bố trí hành dinh lâm thời ở huyện học, đây cũng là nhóm kiến trúc đẹp nhất ở huyện, có khoảng hai mươi mấy căn, Dương Lượng ở trong Văn Xương các của huyện học.
Lúc này đã là canh năm, trong Văn Xương các vẫn đèn đuốc sáng trưng, Dương Lượng lại một đêm không ngủ. Hắn đã ba đêm không chợp mắt rồi, thế cục ác liệt khiến hắn càng lúc càng lo âu. Nguyên là có mười chín châu hưởng ứng hắn khởi binh, nhưng sau đại bại Đại Châu, các châu huyện ủng hộ hắn đều lần lượt phản chiến, hắn hiện tại chỉ còn lại một khối địa bàn nhỏ, bao gồm phía nam phủ Thái Nguyên trong thành Thái Nguyên, Lã Châu trong huyện Linh Thạch, cũng chỉ còn lại địa bàn nhỏ.
Hắn bắt đầu cảm thấy một sự khổ sở của đường cùng. Tuy rằng hắn vẫn có hơn hai trăm nghìn đại quân nhưng trên thực t đám quân này đều là nhược binh ở các châu, nhuệ binh thực thụ không đến bốn mươi nghìn người. Càng đáng lo ngại hơn, quân lương của hắn chỉ có thể duy trì cho hai trăm nghìn quân trong mười ngày, sau mười ngày, quân đội của hắn sẽ dùng hết sạch lương thực, như vậy là toàn bộ sẽ sụp đổ.
Hắn như một tên tử tủ bị phán xét sẽ xử trảm sau mùa thu, ngày ngày đợi chờ tới khi lương thực bị đoạn tuyệt, tâm trạng uể oải đạt đến cực điểm, nếu như ban đầu nghe lời khuyên của Bối Văn An, tranh thủ khi triều đình chuẩn bị không đầy đủ, sẽ tới thẳng kinh thành.
Nếu hắn có thể khoan dung cho chỗ khó xử của Kiều Chung Quỳ, tiếp tục cử ba mươi nghìn quân tới viện trợ gã, nếu hắn lúc đầu trực tiếp giết chết Dương Nguyên Khánh, bảo vệ U Châu Đậu Kháng…
Tất cả những thứ nếu, đều đại diện cho từng quyết định sai lầm của hắn, thậm chí chỉ cần đi đúng hướng một điều trong đó, thể cục sẽ không như ngày hôm nay, bị động như thế này, rất tiếc mọi chuyện không còn cách nào để cứu vãn.
Hiện nay dã tâm xưng đế của Dương Lượng đã hòan toàn tiêu tan, hắn hiện tại chỉ nghĩ sao có thể tự bảo vệ mình, giữ cho hắn cuộc sống vinh hoa phú quý về sau. Dương Quảng là anh trai của hắn, nếu hắn đầu hàng, anh hai của hắn liệu có tha cho hắn không?
- Điện hạ, người ngủ một chút đi!
Một viên lão thần ở bên cạnh khuyên nhỏ với hắn.
- Ta không ngủ được!
Dương Lượng cúi đầu thở dài, ngay tại lúc này, bên ngoài có tiếng hô thất thanh
- Lửa, lửa lớn….
Dương Lượng sửng sốt, cửa lớn đột nhiên bị phá thông, một viên thị vệ hét lớn:
- Điện hạ, lửa trên Cao Bích Lĩnh cao ngút trời rồi.
Dương Lượng lạnh khắp người gần như nhảy hẳn ra ngoài. Hắn chạy tới giữa sân, thì thấy quả đúng là lửa trên Cao Bích Lĩnh đang cháy ngút trời, lửa lớn kéo dài mười mấy dặm, đúng là đại quân trên núi bị thiêu rồi. Dương Lượng có cảm giác như một chân giẫm lên khoảng không, trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, hết rồi, tất cả đã hết.
Hắn ngơ ngác nhìn về Cao Bích Lĩnh, lúc này, lại một tên thị vệ xông vào, nói lớn:
- Điện hạ, tin tức tình báo truyền đến, phát hiện thấy chủ lực Dương Tố, cách chúng ta chỉ có năm dặm.
Dương Lượng sợ quá nhảy dựng lên, hét lớn:
- Nhanh! Lệnh cho quân đội đứng lên, chuẩn bị chiến đấu.
- Điện hạ, đại quân Dương Tố không hề tập kích đêm, bọn họ đã dừng ở phía trước.
Dương Lượng trong lòng bỗng trùng xuống, hắn chắp tay đi lại rất nhanh trong sân, đâu óc loạn hết cả lên, bây giờ phải làm sao đây?
Quân đội trên Cao Bích Lĩnh đã không thể trông cậy được nữa rồi, cứ coi như đại bộ phận trốn được trở về, hắn cũng không nuôi nổi, huống chi quân chủ lực của Dương Tố lại ngay sau lưng bọn họ, cơ bản là không có đường thoát.
Không được, hắn bắt buộc phải rút, quay lại thành Thái Nguyên, dựa vào bức tường thành kiên cố ấy có thể làm phòng ngự, hắn đã chỉ huy ở trong thành Thái Nguyên gần mười năm, hắn tin có thể trấn thủ được.
Hắn vừa muốn hạ lệnh rút quân, Tư Mị Tòng Quân Vương Quyên vội vàng chạy vào sân:
- Điện hạ, cơ hội đến rồi.
Dương Lương mặt trầm xuống, dùng giọng điệu bất mãn nói:
- Cơ hội ở đâu?
Hắn nổi nóng với Vương Quyên, lúc trước cũng chính là tên này đã khuyên hắn từ bỏ việc tấn công vào kinh thành, khiến hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội quý báu nhất, bây giờ gã lại chạy tới nói có cơ hội, Dương Lượng sao có thể vui mừng được đây.
Vương Quyên không hề cảm nhận được sự bất mãn của Dương Lượng, gã vẫn hưng phấn nói:
- Điện hạ, Dương Tố đích thân dẫn đại quân vào, nếu điện hạ có thể đánh bại được hắn, thì điện hạ có thể lật ngược tình thế rồi, tiếp tục thu hồi lại tất cả đất đai đã mất, chỉ huy kinh thành…
- Đủ rồi!
Dương Lượng giận dữ một hồi, Vương Quyên không nói tới chuyện thao túng binh trong thành còn đỡ, cứ nhắc tới chuyện này, Dương Lượng bỗng dung lại nhớ tới lúc đầu gã khuyên mình từ bỏ việc tấn công vào kinh thành, điều này khiến trong lòng Dương Lượng không thể kìm nén được nữa.
- Ta đã quyết định rồi, lập tức rút binh về Thái Nguyên, ai dám cản ta, giết không tha!
Vương Quyên kinh hãi, gã vội vàng quỳ xuống, rớt nước mắt nói:
- Đại quân Dương Tố một ngày hành quân hai trăm dặm, quân đội của hắn người và ngựa sớm đã mệt mỏi, nếu điện hạ đích thân dẫn quân tấn công Dương Tố, nhất định sẽ thắng được đối phương, hiện nay điện hạ nhìn quân địch mà bỏ chạy, sẽ khiến tam quân nghĩ rằng chúng ta kém cỏi, bại hoại sĩ khí binh sĩ, điện hạ, không thể rút quân được, đây chính là cơ hội cuối cùng của quân ta!
- Người đâu!
Dượng Lượng giận dữ không thể kìm nén được nữa, quát to chỉ vào Vương Quyên:
- Lôi tên này ra đánh cho ta.
Mười mấy viên hộ vệ dùng gậy lôi Vương Quyên đi ra ngoài, từ xa vẫn có thể nghe thấy gã hô to:
- Điện hạ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!
Dương Lượng không thể chần chừ thêm được nữa,hắn lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh tam quân, rút về Thái Nguyên.
Trên Cao Bích Lĩnh, Trương Tu Đà phát hiện quân địch phòng ngự có sơ hở, hơn nữa địa hình núi Sơn Lĩnh lại hiểm trở, thế gió lại cực lớn, đây rõ ràng là lấy lửa để tấn công thiết lập trận địa, Trương Tu Đà dứt khoát điều chỉnh lại kế hoạch.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, chủ lực Dương Tố sẽ đánh nghi binh huyện Linh Thạch, ép Dương Lượng chạy về phía Cao Bích Lĩnh cầu binh cứu viện, tiếp đó Trương Tu Đà sẽ phục kích ở phía trước để cứu viện cho phản binh huyện Linh Thạch, nhưng lúc này hắn không cần phục kích, trực tiếp tới thiêu đốt doanh trại.
Ngọn lửa dữ dội sẽ nhanh chóng thiêu đốt, nó cũng có thể bị thế gió cuốn theo hướng phía tây ngọn núi, hình thành nên một dải biển lửa dài mười mấy dặm, toàn bộ Cao Bích Lĩnh sẽ chẳng khác gì như bị ngọn lửa lớn nuốt trọn.
Trong đại doanh, hàng trăm vạn phản quân đang kêu gào thảm thiết. Trong ngọn lửa dữ dội, bọn họ giẫm đạp lên nhau, kêu gào, tranh nhau chạy thoát thân, còn bên ngoài đại doanh, mười nghìn Tùy quân sẽ chặn đứt đường thoát thân của phản quân. Đầu người bị giết lăn lông lốc, thi thể chất thành đống, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và cháy khét.
Trương Tu Đà vung đao chém giết giữa đám quân địch, ở những chỗ có đao đi qua, thi thể chất thành đống. Hắn đã giết chết phó tướng phản quân Triệu Tử Khai. Lúc này, hắn nhìn thấy Tiêu Ma Ha, liền thúc ngựa phi như bay, trong ánh lửa sáng bừng đại đao của hắn lướt qua chém thẳng vào cổ của Tiêu Ma Ha. Tiêu Ma Ha tuy đã bảy mươi ba tuổi, nhưng gã cũng đã từng là mãnh tướng. Gã nhìn thấy Trương Tu Đà thể lực linh hoạt, thuận thế lùi về phía sau, mũi đao chém sượt qua mũi gã, nhưng dẫu sao cũng là tuổi già, vùng eo không đủ lực, tốc độ đứng lên chậm một bước, bị Trương Tu Đà đánh phản lại một đao, ánh sánh chói từ lưỡi đao phập vào cổ gã, máu phun không ngừng. Phần đầu của Tiêu Ma Ha bay ra xa tầm hơn một trượng, từ thi thể không đầu máu phun không ngừng, rồi từ từ rơi xuống ngựa.
Vài tên thân binh nhất cũng tiến lên, đem đầu của Tiêu Ma Ha treo lên cây trúc, giọng nói hô to
- Tiêu Ma Ha đã chết, chủ soái phản quân đã chết.
Tiêu Ma Ha bị giết, cuối cùng mấy nghìn quân phòng ngự cũng đã bị tiêu diệt, chạy toán loạn ra tứ phía, Trương Tu Đà lớn tiếng quát:
- Chặn cửa lớn lại, những người không đầu hàng, chém chết ngay tại chỗ.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
L箠này Dương Lượng tạo phản, gã vốn cho rằng chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng không ngờ, gã bị bộ binh điều vào trong kinh, gia nhập vào đại quân bình định của Dương Tố, đồng thời nhận lệnh của Dương Tố làm đệ nhất quân Á Tướng, điều này khiến Trương Tu Đà vô cùng vui mừng. Gặp được Dương Tố mới biết, có được điều này do đồ đệ của gã Dương Nguyên Khánh đề cử, khiến Trương Tu Đà vui buồn lẫn lộn, cảm kích muôn phần.
Mười năm trước, gã là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, một đứa trẻ năm tuổi nghịch ngợm. Năm đó hắn ba mươi tuổi, chỉ là một gã đoàn chủ trong quân, nhoáng một cái đã mười năm trôi đi, đồ đệ của gã đã làm nên chuyện ở chốn biên quan, trở thành một trong những tướng biên ải ưu tú của nhà Tùy, trong khi đó Trương Tu Đà đã bốn mươi tuổi, bước sang tuổi trung niên.
Trên thực tế, gã truyền thụ cho Dương Nguyên Khánh cũng chỉ ba năm, gã vốn cho rằng Dương Nguyên Khánh cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời gã, thành tích của Nguyên Khánh đúng là khiến cho Tu Đà cảm thấy đáng vui mừng, nhưng cũng chính vì điều này mà gã cảm thấy không vui cho chính mình.
Nhưng không thể ngờ được rằng đồ đệ của gã vẫn không hề quên gã, sau mười năm, đã khiến gã giành được một cơ hội quan trọng trọng đời gã. Khi biết được do có Dương Nguyên Khánh tiến cử, giây phút ấy trong mắt gã đã ươn ướt.
Bước sang tuổi trung niên, khiến Trương Tu Đà rất xem trọng cơ hội này. Khi ở bến Bồ Tân cửa sông Hoàng Hà, gã đã dẫn dắt thành công năm trăm trinh thám bí mật qua sông Hoàng Hà, lấy năm trăm người đối chọi với ba nghìn người, đánh bại quan tướng Bồ Quân, lập được công đầu tiên cho Dương Tố. Ngay chính trong trận chiến này, gã cũng đã được Dương Tố ban thưởng.
Mười vạn đại quân của Dương Tố đang trên đường hướng về phía Bắc, thế như chẻ tre, tướng phòng giữ các huyện nghe nói là Thái Phó Dương Tố dẫn đại quân tới, không chiến đấu mà tự đầu hàng, trong vòng ba ngày, đại quân đã tiến tới phía Bắc huyện Hoắc Ấp.
Huyện Bắc Ấp nằm ở phía Bắc Tấn Châu, là vùng đất ranh giới giao thoa giữa ba châu Tấn, Lã, Thấm, là vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Đặc biệt là vùng Cao Bích Lĩnh nằm ở phía Bắc huyện Hoắc Ấp, thế núi dốc đứng, giống như một tảng đá lớn chặn đứng đường đi lên phía Bắc, hơn nữa phía Đông huyện Hoắc Ấp cũng là vùng núi trùng trùng điệp điệp, Giới sơn, Hoắc sơn, Ô Lĩnh sơn ba ngọn núi lớn kéo dài hàng nghìn dặm, cắt bộ phận Châu Nam thành hai.
Dương Lượng liền lệnh cho Tiêu Ma Ha làm chủ tướng, đại tướng Triệu Tử Khai làm phó tướng, dẫn đầu năm mươi nghìn quân chủ lực tiến về vùng thượng Cao Bích Lĩnh. Từ trên cao nhìn xuống, đại quân đã đóng doanh trại trên Cao Bích Lĩnh, kéo dài năm mươi dặm. Dương Lượng lại đích thân dẫn tám vạn quân làm viện trợ ở phía sau, đóng cách trại ở Cao Bích Lĩnh không quá hai mươi dặm trong huyện Linh Thạch.
Đại quân của Dương Tố sau khi có được huyện Hoắc Ấp, một trăm hai mươi nghìn đại quân tiến về dưới Cao Bích Lĩnh, trận quyết chiến cuối cùng lại xảy ra ở Cao Bích Lĩnh.
Trương Tu Đà bước nhanh về phía đại doanh trại, đi về phía trước doanh trại của trướng soái Dương Tố, gập người thi lễ:
- Bẩm báo đại soái, Á tướng Trương Tu Đà tham kiến.
Thân binh đi vào bẩm báo, một lát sau đi ra và nói:
- Trương tướng quân, đại soái mời người vào trong
Trương Tu Đà bước nhanh vào soái tướng, chỉ nhìn thấy Dương Tố đang đứng trước một bản đồ, trầm tư thật lâu không nói gì, Trương Tu Đà bước về phía trước quỳ gối thi lễ:
- Trương Tu Đà tham kiến đại soái.
- Trương tướng quân đứng lên.
Dương Tố ngồi xuống, lại cười và nói:
- Trương tướng quân có ý tưởng gì trong trận tấn công Cao Bích Lĩnh không?
Trương Tu Đà vẫn đang suy xét về vấn đề này. Nếu trên Sơn Lĩnh chỉ có vài nghìn người, vậy mạnh mẽ tấn công chiếm Cao Bích Lĩnh cũng không sao, nhưng trên núi lại có tới hàng trăm ngàn đại quân đang đóng quân, vậy sẽ không thể chiếm được Sơn Lĩnh dễ dàng được, đây chính là trận quyết chiến của hai quân. Nếu tấn công kịch liệt vào Cao Bích Lĩnh có khả năng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Trương Tu Đà liền khom người nói:
- Ty chức sẽ lấy kì binh là thượng sách, còn tấn công mạnh là hạ.
Dương Tố gật gật đầu, gã cũng nghĩ như vậy, lại vừa cười vừa hỏi:
- Thế phương pháp tập kích bất ngờ thì thế nào đây?
- Ty chức cho rằng, đại quân có thể đi Tước Thử Cốc, đi vòng qua Cao Bích Lĩnh, trực tiếp tấn công quân Hán Vương ở huyện Linh Thạch. Quân Hán Vương sẽ phải đi lên Cao Bích Lĩnh cầu cứu viện binh, sau đó mai phục một đội quân nỏ ở phía sau núi Cao Bích Lĩnh, có thể nhân cơ hội chúng không có sự chuẩn bị, phục kích trên đường, trận chiến này nhất định sẽ thắng lợi.
Dương Tố vỗ tay cười to:
- Quả đúng là chí lớn gặp nhau!
Gã vỗ vỗ tay, mấy viên thân binh dẫn hai tên đạo sĩ vào trong đại trướng, hai viên đạo sĩ mình mặc áo bào đen, thắt lưng vải, tuổi tác cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi.
Dương Tố giới thiệu hai người này với Trương Tu Đà:
- Hai người này là đạo sĩ ở Thôi Sơn Tam Thanh cung, bọn họ biết trong Thôi Sơn có một sơn cốc bí mật, có thể đi thẳng ra phía sau Cao Bích Lĩnh. Ngươi có thể dẫn mười nghìn quân kỵ binh tập kích bất ngờ Cao Bích Lĩnh, nhiệm vụ này ta sẽ giao cho ngươi.
Trương Tu Đà khẳng khái lĩnh mệnh
- Mạt tướng tuyệt sẽ không làm phụ lòng đại soái.
Trương Tu Đà tiếp nhận lệnh tiễn của Dương Tố, quay người ra khỏi doanh trại. Dương Tố lập tức lệnh cho Trưởng Tôn Thịnh dẫn ba mươi nghìn quân giả làm chủ lực giằng co với quân địch trên Cao Bích Lĩnh. Dương Tố lại tự mình dẫn tám mươi nghìn quân, men theo bờ tây đi qua Tước Thử Cốc, thẳng tới Linh Thạch huyện.
Thế núi Hoắc Sơn hơi dốc, từng ngọn núi hướng lên bầu trời, trên núi được phủ bằng những khu rừng rậm, đương nhiên cũng sẽ lộ ra những vách núi dốc đứng. Trên vách núi hoặc là cỏ hoặc là các cây leo, những vách núi này chẳng khác gì như bị dao xém qua, dưới vách núi lại được chất đầy bằng những tảng nham thạch muôn hình vạn tượng, hòn nhỏ trông như trứng ngỗng, có tảng đá to và cao như ngôi nhà cao ba tầng, từ chỗ ấy lại xuất hiện một đường núi gấp khúc quanh co đi ngang qua.
Màn đêm vừa buông xuống, đường trên núi vô cùng yên tĩnh, từ hai hàng cây và trong những khe nham thạch phát ra những âm thanh nho nhỏ, đột nhiên có một con chim đêm từ trong bụi cây bay ra, phát ra tiếng kêu thê lương, khiến người ta phải khiếp sợ. Nhưng rất nhanh sau đó, sự yên lặng liền được một đội hành quân đánh bại, mười nghìn bộ binh được chia làm hai hàng, bước đi trên con đường tuy ẩm ướt nhưng không lầy lội. Từ trong tiếng vó ngựa, tiếng đao thương leng keng, bỗng nhiên từ đâu truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ. Trên ngọn cây to bên đường thỉnh thoảng lại có một đàn chim bị đánh thức vỗ cánh bay lên.
Trương Tu Đà cưỡi trên chiến mã, vừa đi vừa nói chuyện với một viên đạo sĩ
- Đạo trưởng Sùng Bích, ngươi bảo con đường này chỉ đầu năm mới xuất hiện là có ý gì?
Hai tên đạo sĩ một tên là Sùng Bích, một tên là Sùng Nguyên, đều là người ở địa phương này. Đạo quan của bọn họ ở mặt phía đông của Hoắc Sơn, nghe nói trên Cao Bích Lĩnh có phản quân ngăn cản, liền chủ động đi tìm đại doanh, nguyện dẫn đường vì quân của triều đình. Sau khi bị Dương Tố nghi vấn một phen, cuối cùng cũng tin bọn họ là thật lòng nguyện dốc sức vì triều đình.
Sùng Bích đạo sĩ cưỡi trên lưng một con lừa, hắn vuốt râu cười nói:
- Con đường này được gọi là Vĩnh An cốc, vì nó thông thẳng tới huyện Vĩnh An. Thực tế con đường này đã tồn tại từ lâu, nhưng phía trước bị một tảng đá lớn chặn lại, người đi đường đi tới chỗ có tảng đá nhất định phải leo núi mà qua, nhưng súc vật thì không đi được, vì thế con đường này không gây được sự chú ý của mọi người. Mọi người thà đi từ Cao Bích Lĩnh, cũng không xa, mà đường cũng dễ đi. Nhưng đầu năm năm nay, tảng đá lớn đó tự nhiên bị nứt đôi ở giữa xuất hiện một con đường nhỏ hẹp, giống như bị một đao chặt đứt đôi vậy, từ đó súc vật có thể đi qua, con đường này có thể tận dụng được. Sau khi tới phía sau Cao Bích Lĩnh, còn có một sơn cốc khác dẫn thẳng tới đại doanh phản quân.
Nói đến đây, Sùng Bích đạo sĩ chỉ về phía trước
- Tướng quân, chính là tảng đá đó đấy.
Trương Tu Đà nhìn thấy một tảng đá lớn vô cùng cứ như rơi từ trên trời xuống vậy, chỉ có đúng một khe hở ở giữa, khiến cả con đường bị tắc nghẽn. Tảng đá lớn này rộng chừng tám trượng, cao hơn mười trượng, phía trên bề mặt bị phủ đầy những dây leo, ngay giữa tảng đá xuất hiện một kẽ nứt, vừa vặn có thể dắt ngựa đi qua. Cái khe rất mới, quả nhiên đúng như lời viên đạo sĩ kia nói, đầu năm nay vết nứt ấy mới bị vỡ ra.
Đội ngũ bắt đầu co lại, cầm đuốc, từ kẽ nứt dài mười trượng thông qua khe đá, đi được khoảng mười dặm, phía trước xuất hiện hai lối rẽ, một con đường dẫn tới huyện Vĩnh An, sơn cốc còn lại dẫn tới Cao Bích Lĩnh.
Lúc này, bọn họ đã tới phía sau Cao Bích Lĩnh, cách đại doanh phản quân không đầy năm dặm, liền dập tắt các ngọn đuốc cầm trên tay. Mười nghìn Tùy quân dưới sự chỉ dẫn của hai tên đạo sĩ, đi vào một sơn cốc tối tăm ẩm ướt, mò mẫm đi tới đại bản doanh của phản quân.
Huyện Linh Thạch là một huyện nhỏ, tường thành vừa thấp bé vừa cũ nát, cao chưa đủ hai trượng, về cơ bản không hề có giá trị phòng ngự, hơn nữa bên trong thành nhỏ hẹp, không tới một ngàn hộ dân, đốt một nén nhang cũng có thể đi hết vòng quanh thành, nhiều nhất cũng chi có thể chứa được hơn mười nghìn người.
Tám vạn đại quân của Dương Lượng, chỉ có ba nghìn thân binh và hắn đóng quân ở trong thành, đại quân còn lại đều đóng ở ngoài thành. Dương Lượng đã bố trí hành dinh lâm thời ở huyện học, đây cũng là nhóm kiến trúc đẹp nhất ở huyện, có khoảng hai mươi mấy căn, Dương Lượng ở trong Văn Xương các của huyện học.
Lúc này đã là canh năm, trong Văn Xương các vẫn đèn đuốc sáng trưng, Dương Lượng lại một đêm không ngủ. Hắn đã ba đêm không chợp mắt rồi, thế cục ác liệt khiến hắn càng lúc càng lo âu. Nguyên là có mười chín châu hưởng ứng hắn khởi binh, nhưng sau đại bại Đại Châu, các châu huyện ủng hộ hắn đều lần lượt phản chiến, hắn hiện tại chỉ còn lại một khối địa bàn nhỏ, bao gồm phía nam phủ Thái Nguyên trong thành Thái Nguyên, Lã Châu trong huyện Linh Thạch, cũng chỉ còn lại địa bàn nhỏ.
Hắn bắt đầu cảm thấy một sự khổ sở của đường cùng. Tuy rằng hắn vẫn có hơn hai trăm nghìn đại quân nhưng trên thực t đám quân này đều là nhược binh ở các châu, nhuệ binh thực thụ không đến bốn mươi nghìn người. Càng đáng lo ngại hơn, quân lương của hắn chỉ có thể duy trì cho hai trăm nghìn quân trong mười ngày, sau mười ngày, quân đội của hắn sẽ dùng hết sạch lương thực, như vậy là toàn bộ sẽ sụp đổ.
Hắn như một tên tử tủ bị phán xét sẽ xử trảm sau mùa thu, ngày ngày đợi chờ tới khi lương thực bị đoạn tuyệt, tâm trạng uể oải đạt đến cực điểm, nếu như ban đầu nghe lời khuyên của Bối Văn An, tranh thủ khi triều đình chuẩn bị không đầy đủ, sẽ tới thẳng kinh thành.
Nếu hắn có thể khoan dung cho chỗ khó xử của Kiều Chung Quỳ, tiếp tục cử ba mươi nghìn quân tới viện trợ gã, nếu hắn lúc đầu trực tiếp giết chết Dương Nguyên Khánh, bảo vệ U Châu Đậu Kháng…
Tất cả những thứ nếu, đều đại diện cho từng quyết định sai lầm của hắn, thậm chí chỉ cần đi đúng hướng một điều trong đó, thể cục sẽ không như ngày hôm nay, bị động như thế này, rất tiếc mọi chuyện không còn cách nào để cứu vãn.
Hiện nay dã tâm xưng đế của Dương Lượng đã hòan toàn tiêu tan, hắn hiện tại chỉ nghĩ sao có thể tự bảo vệ mình, giữ cho hắn cuộc sống vinh hoa phú quý về sau. Dương Quảng là anh trai của hắn, nếu hắn đầu hàng, anh hai của hắn liệu có tha cho hắn không?
- Điện hạ, người ngủ một chút đi!
Một viên lão thần ở bên cạnh khuyên nhỏ với hắn.
- Ta không ngủ được!
Dương Lượng cúi đầu thở dài, ngay tại lúc này, bên ngoài có tiếng hô thất thanh
- Lửa, lửa lớn….
Dương Lượng sửng sốt, cửa lớn đột nhiên bị phá thông, một viên thị vệ hét lớn:
- Điện hạ, lửa trên Cao Bích Lĩnh cao ngút trời rồi.
Dương Lượng lạnh khắp người gần như nhảy hẳn ra ngoài. Hắn chạy tới giữa sân, thì thấy quả đúng là lửa trên Cao Bích Lĩnh đang cháy ngút trời, lửa lớn kéo dài mười mấy dặm, đúng là đại quân trên núi bị thiêu rồi. Dương Lượng có cảm giác như một chân giẫm lên khoảng không, trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, hết rồi, tất cả đã hết.
Hắn ngơ ngác nhìn về Cao Bích Lĩnh, lúc này, lại một tên thị vệ xông vào, nói lớn:
- Điện hạ, tin tức tình báo truyền đến, phát hiện thấy chủ lực Dương Tố, cách chúng ta chỉ có năm dặm.
Dương Lượng sợ quá nhảy dựng lên, hét lớn:
- Nhanh! Lệnh cho quân đội đứng lên, chuẩn bị chiến đấu.
- Điện hạ, đại quân Dương Tố không hề tập kích đêm, bọn họ đã dừng ở phía trước.
Dương Lượng trong lòng bỗng trùng xuống, hắn chắp tay đi lại rất nhanh trong sân, đâu óc loạn hết cả lên, bây giờ phải làm sao đây?
Quân đội trên Cao Bích Lĩnh đã không thể trông cậy được nữa rồi, cứ coi như đại bộ phận trốn được trở về, hắn cũng không nuôi nổi, huống chi quân chủ lực của Dương Tố lại ngay sau lưng bọn họ, cơ bản là không có đường thoát.
Không được, hắn bắt buộc phải rút, quay lại thành Thái Nguyên, dựa vào bức tường thành kiên cố ấy có thể làm phòng ngự, hắn đã chỉ huy ở trong thành Thái Nguyên gần mười năm, hắn tin có thể trấn thủ được.
Hắn vừa muốn hạ lệnh rút quân, Tư Mị Tòng Quân Vương Quyên vội vàng chạy vào sân:
- Điện hạ, cơ hội đến rồi.
Dương Lương mặt trầm xuống, dùng giọng điệu bất mãn nói:
- Cơ hội ở đâu?
Hắn nổi nóng với Vương Quyên, lúc trước cũng chính là tên này đã khuyên hắn từ bỏ việc tấn công vào kinh thành, khiến hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội quý báu nhất, bây giờ gã lại chạy tới nói có cơ hội, Dương Lượng sao có thể vui mừng được đây.
Vương Quyên không hề cảm nhận được sự bất mãn của Dương Lượng, gã vẫn hưng phấn nói:
- Điện hạ, Dương Tố đích thân dẫn đại quân vào, nếu điện hạ có thể đánh bại được hắn, thì điện hạ có thể lật ngược tình thế rồi, tiếp tục thu hồi lại tất cả đất đai đã mất, chỉ huy kinh thành…
- Đủ rồi!
Dương Lượng giận dữ một hồi, Vương Quyên không nói tới chuyện thao túng binh trong thành còn đỡ, cứ nhắc tới chuyện này, Dương Lượng bỗng dung lại nhớ tới lúc đầu gã khuyên mình từ bỏ việc tấn công vào kinh thành, điều này khiến trong lòng Dương Lượng không thể kìm nén được nữa.
- Ta đã quyết định rồi, lập tức rút binh về Thái Nguyên, ai dám cản ta, giết không tha!
Vương Quyên kinh hãi, gã vội vàng quỳ xuống, rớt nước mắt nói:
- Đại quân Dương Tố một ngày hành quân hai trăm dặm, quân đội của hắn người và ngựa sớm đã mệt mỏi, nếu điện hạ đích thân dẫn quân tấn công Dương Tố, nhất định sẽ thắng được đối phương, hiện nay điện hạ nhìn quân địch mà bỏ chạy, sẽ khiến tam quân nghĩ rằng chúng ta kém cỏi, bại hoại sĩ khí binh sĩ, điện hạ, không thể rút quân được, đây chính là cơ hội cuối cùng của quân ta!
- Người đâu!
Dượng Lượng giận dữ không thể kìm nén được nữa, quát to chỉ vào Vương Quyên:
- Lôi tên này ra đánh cho ta.
Mười mấy viên hộ vệ dùng gậy lôi Vương Quyên đi ra ngoài, từ xa vẫn có thể nghe thấy gã hô to:
- Điện hạ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!
Dương Lượng không thể chần chừ thêm được nữa,hắn lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh tam quân, rút về Thái Nguyên.
Trên Cao Bích Lĩnh, Trương Tu Đà phát hiện quân địch phòng ngự có sơ hở, hơn nữa địa hình núi Sơn Lĩnh lại hiểm trở, thế gió lại cực lớn, đây rõ ràng là lấy lửa để tấn công thiết lập trận địa, Trương Tu Đà dứt khoát điều chỉnh lại kế hoạch.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, chủ lực Dương Tố sẽ đánh nghi binh huyện Linh Thạch, ép Dương Lượng chạy về phía Cao Bích Lĩnh cầu binh cứu viện, tiếp đó Trương Tu Đà sẽ phục kích ở phía trước để cứu viện cho phản binh huyện Linh Thạch, nhưng lúc này hắn không cần phục kích, trực tiếp tới thiêu đốt doanh trại.
Ngọn lửa dữ dội sẽ nhanh chóng thiêu đốt, nó cũng có thể bị thế gió cuốn theo hướng phía tây ngọn núi, hình thành nên một dải biển lửa dài mười mấy dặm, toàn bộ Cao Bích Lĩnh sẽ chẳng khác gì như bị ngọn lửa lớn nuốt trọn.
Trong đại doanh, hàng trăm vạn phản quân đang kêu gào thảm thiết. Trong ngọn lửa dữ dội, bọn họ giẫm đạp lên nhau, kêu gào, tranh nhau chạy thoát thân, còn bên ngoài đại doanh, mười nghìn Tùy quân sẽ chặn đứt đường thoát thân của phản quân. Đầu người bị giết lăn lông lốc, thi thể chất thành đống, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và cháy khét.
Trương Tu Đà vung đao chém giết giữa đám quân địch, ở những chỗ có đao đi qua, thi thể chất thành đống. Hắn đã giết chết phó tướng phản quân Triệu Tử Khai. Lúc này, hắn nhìn thấy Tiêu Ma Ha, liền thúc ngựa phi như bay, trong ánh lửa sáng bừng đại đao của hắn lướt qua chém thẳng vào cổ của Tiêu Ma Ha. Tiêu Ma Ha tuy đã bảy mươi ba tuổi, nhưng gã cũng đã từng là mãnh tướng. Gã nhìn thấy Trương Tu Đà thể lực linh hoạt, thuận thế lùi về phía sau, mũi đao chém sượt qua mũi gã, nhưng dẫu sao cũng là tuổi già, vùng eo không đủ lực, tốc độ đứng lên chậm một bước, bị Trương Tu Đà đánh phản lại một đao, ánh sánh chói từ lưỡi đao phập vào cổ gã, máu phun không ngừng. Phần đầu của Tiêu Ma Ha bay ra xa tầm hơn một trượng, từ thi thể không đầu máu phun không ngừng, rồi từ từ rơi xuống ngựa.
Vài tên thân binh nhất cũng tiến lên, đem đầu của Tiêu Ma Ha treo lên cây trúc, giọng nói hô to
- Tiêu Ma Ha đã chết, chủ soái phản quân đã chết.
Tiêu Ma Ha bị giết, cuối cùng mấy nghìn quân phòng ngự cũng đã bị tiêu diệt, chạy toán loạn ra tứ phía, Trương Tu Đà lớn tiếng quát:
- Chặn cửa lớn lại, những người không đầu hàng, chém chết ngay tại chỗ.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
Danh sách chương