Chính vì Lý Uyên áy náy với mật chỉ của mình hạ, cho nên ông không có truy cứu trách nhiệm của Lý Nguyên Cát, chỉ là một câu “lòng thần khó dò” liền qua loa lau quệt tất cả trách nhiệm của Lý Nguyên Cát.
Lúc này Lý Nguyên Cát cũng rất sợ phụ hoàng xảy ra chuyện. Nếu phụ hoàng có gì không may xảy ra, Tần vương dẫn binh vào thành, đầu tiên chính là muốn giết gã.
-Phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không có bất trắc gì chứ.
Lý Nguyên Cát nhỏ giọng hỏi.
-Chớ nói nhảm!
Lý Kiến Thành trừng mắt nhìn huynh đệ một cái:
-Lời nói này sau này không được nói lung tung nữa.
Lý Nguyên Cát sợ tới mức không dám hé răng lần nữa. Lúc này Vương Kiệm Hoa thủ tịch ngự y trong cung vội vàng đi tới, khom người thi lễ:
-Thái tử Điện hạ, Tề Vương điện hạ, vi thần có lời muốn bàn bạc.
Lý Kiến Thành trong lòng có một loại cảm giác bất an, y gật đầu, chi căn phòng chỗ không xa:
-Đi bên đó nói đi!
Ba người đi tới trong phòng ngồi xuống, Vương Kiệm Hoa thở dài tâm tình có chút trầm trọng nói:
-Tình hình không ổn, hy vọng Điện hạ chuẩn bị tình hình xấu nhất.
Trong lòng Lý Kiến Thành nhất thời nhíu chặt, y hít sâu một hỏi:
-Phụ hoàng còn có thể kiên trì bao lâu?
Vương Kiệm Hoa cúi đầu trầm ngâm một lát mói chậm rãi nói:
-Lâu thì một tháng, ít thì nửa tháng, ngài ấy đã độc vào nội phủ, không có thuốc có thể cứu.
-Độc!
Lý Nguyên Cát nhảy mạnh lên, kéo vạt áo của Vương Kiệm Hoa, ánh mắt trừng trừng căng tròn, hét lớn:
-Phụ hoàng ta trúng độc gì?
Vương Kiệm Hoa sợ tới cả người run rẩy, vội vàng giải thích nói:
-Chuyện này Thái tử Điện hạ biết.
Lý Nguyên Cát quay đầu ánh mắt đỏ máu trừng trừng nhìn huynh trưởng, Lý Kiến Thành thở dài khoát tay:
-Đệ buông Vương ngự y ra, không liên quan tới ông ấy.
Lý Nguyên Cát hoàn toàn buông Vương Kiệm Hoa ra, quay đầu trầm giọng nói:
-Hoàng huynh, đây là chuyện gì?
-Đây là mấy tháng trước, một tên dược sư trong cung làm, ngầm hạ loại độc dược mãn tính với phụ hoàng. Mấy tháng sau mới phát tác, nhưng độc đã vào trong nội phủ không thể cứu vãn.
Lý Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi nói:
-Dược sư đó ở đâu? Đệ muốn băm thây y ra.
-Y đã thắt cổ chết rồi, thê tử và mấy con trai cũng không biết tung tích, mấy tháng nay không tìm được một chút manh mối.
-Hừ! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Lý Nguyên Cát trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, khiếp sợ nhìn Lý Kiến Thành:
-Hoàng huynh, chẳng lẽ là...
Lý Kiến Thành không cho nói nữa:
-Chuyện này ai cũng không biết, đừng nói lung tung.
Yđứng lên. hướng về phía Vương Kiệm Hoa thi lễ:
-vẫn muốn làm phiền xin Vương ngự y cố gắng có thể cửu lại phụ hoàng, kéo dài tính mạng của ông ấy.
-Điện hạ yên tâm. đây là bổn phận của thần, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Lý Nguyên Cát không có nói lời hay như vậy, gã hung ác trừng mắt nhìn Vương Kiệm Hoa:
-Nếu phụ hoàng ta có gì không may, ta mang các ngươi chôn cùng!
Vương Kiệm Hoa sợ tới mức thấp thỏm, Lý Nguyên Cát lại vừa muốn hỏi lại, Lý Kiến Thành lại khoát tay:
-Ở đây không phải chỗ nói chuyện, đi Đông cung nói đi!
Lý Nguyên Cát gật gật đầu, cùng Lý Kiến Thành trở về Đông cung. Vừa vào cổng Đông cung. Lý Nguyên Cát liền khẩn cấp hỏi:
-Hoàng huynh, thật sự là y làm sao?
Lý Kiến Thành mặt âm trầm, một lời không nói, qua rất lâu mới nói:
-Ta dẫn đệ đi xem một người trước.
Hai người cưỡi ngựa đi về phía trước, thẳng tới Tụ Văn các Đông cung, ở đây là Tàng Thư lầu của Đông cung, mấy tên thị vệ tâm phúc ở phía trước dẫn đường. Vào nội các, lại đi xuống hầm ngầm, thị vệ cầm đuốc dẫn đường phía trước. Tụ Vãn các dưới đất cũng là nơi bày biện công văn hồ sơ, do từng phòng nhỏ làm bằng đá tạo thành.
Lý Nguyên Cát bụng đầy nghi ngờ, mấy lần muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt hoàng huynh âm trầm như trước, đành lời tới bên miệng lại nuốt vào trong. Hai người đi tới một cãn phòng đá ở trong cùng, ở cửa thạch thất đang đứng mấy tên thị vệ, thấy Thái tử Điện hạ đến, các thị vệ đứng dậy khom lung thi lễ:
-Tham kiến Điện hạ!
Lý Kiến Thành gật đầu, chỉ chỉ thạch thất:
-Người thế nào rồi?
-Còn khỏe, buổi sáng náo loạn một trận, bây giờ đã bình tĩnh lại, nhưng đợi chút nữa lại sẽ gây náo loạn.
Thị vệ mờ cửa, đẳy cửaLý Nguyên Cát trong lòng nghi hoặc, cùng hoàng huynh vào phòng. Lúc này mới phát hiện trên giường ở một góc phòng đang nằm một phụ nữ, bị xiềng xích quấn lấy đôi chân. Phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, tóc dài bù xù, vè mặt đáng sợ.
Bà thấy Lý Kiến Thành đi vào, giống như đàn bà điên nhào tới, lại bị thị vệ đầy ngã. Hai tên thị vệ một phải một trái, tóm hai tay của bà tra vào trong dây xích trên tường, làm bà không thế nhúc nhích.
-Hoành huynh, bà ấy là ai?
Lý Nguyên Cát nghi ngờ hỏi.
-Người này chính là thê tử của dược sư hạ độc đó, bị bọn ta bất được ở Ba Thục.
Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng:
-Còn lục soát được một bức thư trên người của bà ta, là thư túi của tên dược sư đó để lại, chứng cớ vô cùng xác thực.
Lý Nguyên Cát kinh hãi, thì ra đại ca đã có chứng cớ, như vậy...
Lý Kiến Thành biết gã muốn nói gì, nhanh chóng liếc mất gã một cái. Lý Nguyên Cát hiểu ý, không được nhiều lời. Hai người lại rời khỏi Tụ Văn các, về tới trong thư phòng của Lý Kiến Thành ngồi xuống, cung nữ bưng lên hai chén trà. Lý Kiến Thành khoát tay với hoạn quan và cung nữ xung quanh:
-Các ngươi đều lui xuống đi!
Mấy tên hoạn quan và cung nữ đều lần lượt lui xuống. Lý Nguyên Cát lúc này mới sốt ruột hỏi:
-Nếu hoàng huynh có chứng cớ xác thực, tại sao không bẩm báo với phụ hoàng?
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng:
-Bây giờ chiến cuộc căng thẳng như vậy, ta không muốn ở thời khấc quan trọng huynh đệ nội đấu, cho nên vẫn ẩn nhẫn không tiết lộ.
Lý Nguyên Cát lại không cho là đúng, lạnh lùng nói:
-Hoàng huynh lòi này làm đệ rất kinh ngạc, người tàn nhẫn và chiến cuộc căng thẳng là hai chuyện. Chẳng lẽ không có y, trận chiến này không đánh được nổi? Đệ ngược lại cảm thấy y là căn nguyên khơi dậy tất cả nguy cơ. Hai lần thất bại của đại chiến Trung Nguyên, đều là trách nhiệm của y. Dương Nguyên Khánh đánh lén Quan Trung, y lại chần chờ không chịu hồi binh, dẫn đến lòng quân lòng dân tan rã. Vương Thế Sung đánh hạ hấp hối, liền được y cho là công tích thiên đại. Phụ hoàng nhiều lần khoan dung cho y, y lại lòng lang dạ soái mua chuộc dược sư hạ độc, chẳng qua là y vì đăng cơ cửu ngũ mà thôi.Hoàng huynh, đệ dám đảm bảo, nếu chúng ta mặc y tự ý mà làm, huynh đệ chúng ta nhất định chết
trong tay y.
Lý Kiến Thành trong lòng lo lắng, y lắc đầu:
-Chuyện này sau này hãy nói đi! Bây giờ nên ổn không nên loạn, không được thêm chuyện nữa.
Lý Nguyên Cát trong mắt hiện lên một chút hung quang, không nhiều lòi nữa. Chính ngay lúc này, ngoài thư phòng có thị vệ bẩm báo:
-Khởi bấm điện hạ, Tần vương phái Vũ Vãn Sĩ Cập đến đưa tin, nói có quân tình quan trọng.
Lý Kiến Thành gật đầu:
-Cho y vào.
Một lát, Vũ Vãn Sĩ Cập dưới sự dẫn dắt của hai tên thị vệ, đi vào thư phòng. Vũ Vãn Sĩ Cập khom người dài thi lễ:
-Vi thần tham kiến Điện hạ!
-Vũ Vãn tham quân không cần đa lễ, bây giờ chiến cuộc phía trước thế nào?
-Hồi bẩm Điện hạ, bây giờ một trăm năm mươi ngàn đại quân quân Tùy bố trí ở huyện Lạc Giao quận Thượng, tạm thời không có phát động thế công, hai bên vẫn đang trong sự giằng co.
Vũ Vãn Sĩ Cập nói xong, móc từ trong ngực ra một bức thư, trình cho Lý Kiến Thành:
-Đây là thư viết tay của Tần vương Điện hạ cho Thái tử, xin Thái tử Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành nhận lấy thư xem qua một lượt, chau mày. Trong thư Tần vương yêu cầu điều ba mươi ngàn quân phòng thủ Trường An đi phòng ngự Quan Đông và Đồng Quan đạo. Trường An không đủ binh lực dùng tân binh để bổ sung, điều này làm Lý Kiến Thành có chút khó khăn.
Yêu cầu của Tần vương quả thực không gì đáng trách, tiền tuyến binh lực không đủ. phải tăng thêm binh lực phòng ngự, yêu cầu này rất bình thường, nhưng...
Lý Kiến Thành trầm ngâm một lát, liền nói vói Vù Vãn Sĩ Cập:
-Vũ Vãn tham quân đi nghi ngơi trước, đề ta suy nghĩ một chút, sẽ trả lòi tham quân.
Vũ Vãn Sĩ Cập lại nói:
-Điện hạ. tuy quân Tùy vẫn không có phát động thế công, nhung chuyện này không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng an bài. xin Điện hạ hiểu cho nguy cấp của thế cục.
-Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Vũ Vãn Sĩ Cập hành lễ một cái, lui xuống. Lý Kiến Thành lúc này mới đưa thư của Lý Thế Dân cho Lý Nguyẽn Cát:
-Đệ xem thử trước đi.
Lý Nguyên Cát nhận lấy thư vội vàng nhìn một lượt, nhất thời tức giận:
-Hoàng huynh tuyệt không thề nhận lời, đây là y đang trá hình đoạt lấy binh quyền kinh thành.
Kỳ thật do dự của Lý Kiến Thành cũng là vì băn khoăn này. Phòng ngự kinh thành toàn bộ đổi thành tân binh, hoàn toàn không có sức chiến đấu gì, vừa chiến lập tức bại, hơn nừa rất khó chi huy. Lý Kiến Thành cũng là người dẫn qua binh, đạo lý này y rất rõ ràng. Nhung chiến cuộc bày ở đây, tuyến đông phòng ngự quả thật khá bạc nhược, y lại không thể thấy mà như không thấy, điều này làm y trong lòng rất băn khoăn.
Lý Kiến Thành thở dài:
-Ta nghĩ vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng, phái ba chục ngàn quân đi tuyến đông và Đồng Quan đạo, tân binh giừ lại thủ thành. Nếu y viết thư cho ta, chửng tỏ y vẫn có thành ý, ta nên tin y.
Lúc này Lý Nguyên Cát cũng rất sợ phụ hoàng xảy ra chuyện. Nếu phụ hoàng có gì không may xảy ra, Tần vương dẫn binh vào thành, đầu tiên chính là muốn giết gã.
-Phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không có bất trắc gì chứ.
Lý Nguyên Cát nhỏ giọng hỏi.
-Chớ nói nhảm!
Lý Kiến Thành trừng mắt nhìn huynh đệ một cái:
-Lời nói này sau này không được nói lung tung nữa.
Lý Nguyên Cát sợ tới mức không dám hé răng lần nữa. Lúc này Vương Kiệm Hoa thủ tịch ngự y trong cung vội vàng đi tới, khom người thi lễ:
-Thái tử Điện hạ, Tề Vương điện hạ, vi thần có lời muốn bàn bạc.
Lý Kiến Thành trong lòng có một loại cảm giác bất an, y gật đầu, chi căn phòng chỗ không xa:
-Đi bên đó nói đi!
Ba người đi tới trong phòng ngồi xuống, Vương Kiệm Hoa thở dài tâm tình có chút trầm trọng nói:
-Tình hình không ổn, hy vọng Điện hạ chuẩn bị tình hình xấu nhất.
Trong lòng Lý Kiến Thành nhất thời nhíu chặt, y hít sâu một hỏi:
-Phụ hoàng còn có thể kiên trì bao lâu?
Vương Kiệm Hoa cúi đầu trầm ngâm một lát mói chậm rãi nói:
-Lâu thì một tháng, ít thì nửa tháng, ngài ấy đã độc vào nội phủ, không có thuốc có thể cứu.
-Độc!
Lý Nguyên Cát nhảy mạnh lên, kéo vạt áo của Vương Kiệm Hoa, ánh mắt trừng trừng căng tròn, hét lớn:
-Phụ hoàng ta trúng độc gì?
Vương Kiệm Hoa sợ tới cả người run rẩy, vội vàng giải thích nói:
-Chuyện này Thái tử Điện hạ biết.
Lý Nguyên Cát quay đầu ánh mắt đỏ máu trừng trừng nhìn huynh trưởng, Lý Kiến Thành thở dài khoát tay:
-Đệ buông Vương ngự y ra, không liên quan tới ông ấy.
Lý Nguyên Cát hoàn toàn buông Vương Kiệm Hoa ra, quay đầu trầm giọng nói:
-Hoàng huynh, đây là chuyện gì?
-Đây là mấy tháng trước, một tên dược sư trong cung làm, ngầm hạ loại độc dược mãn tính với phụ hoàng. Mấy tháng sau mới phát tác, nhưng độc đã vào trong nội phủ không thể cứu vãn.
Lý Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi nói:
-Dược sư đó ở đâu? Đệ muốn băm thây y ra.
-Y đã thắt cổ chết rồi, thê tử và mấy con trai cũng không biết tung tích, mấy tháng nay không tìm được một chút manh mối.
-Hừ! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Lý Nguyên Cát trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, khiếp sợ nhìn Lý Kiến Thành:
-Hoàng huynh, chẳng lẽ là...
Lý Kiến Thành không cho nói nữa:
-Chuyện này ai cũng không biết, đừng nói lung tung.
Yđứng lên. hướng về phía Vương Kiệm Hoa thi lễ:
-vẫn muốn làm phiền xin Vương ngự y cố gắng có thể cửu lại phụ hoàng, kéo dài tính mạng của ông ấy.
-Điện hạ yên tâm. đây là bổn phận của thần, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Lý Nguyên Cát không có nói lời hay như vậy, gã hung ác trừng mắt nhìn Vương Kiệm Hoa:
-Nếu phụ hoàng ta có gì không may, ta mang các ngươi chôn cùng!
Vương Kiệm Hoa sợ tới mức thấp thỏm, Lý Nguyên Cát lại vừa muốn hỏi lại, Lý Kiến Thành lại khoát tay:
-Ở đây không phải chỗ nói chuyện, đi Đông cung nói đi!
Lý Nguyên Cát gật gật đầu, cùng Lý Kiến Thành trở về Đông cung. Vừa vào cổng Đông cung. Lý Nguyên Cát liền khẩn cấp hỏi:
-Hoàng huynh, thật sự là y làm sao?
Lý Kiến Thành mặt âm trầm, một lời không nói, qua rất lâu mới nói:
-Ta dẫn đệ đi xem một người trước.
Hai người cưỡi ngựa đi về phía trước, thẳng tới Tụ Văn các Đông cung, ở đây là Tàng Thư lầu của Đông cung, mấy tên thị vệ tâm phúc ở phía trước dẫn đường. Vào nội các, lại đi xuống hầm ngầm, thị vệ cầm đuốc dẫn đường phía trước. Tụ Vãn các dưới đất cũng là nơi bày biện công văn hồ sơ, do từng phòng nhỏ làm bằng đá tạo thành.
Lý Nguyên Cát bụng đầy nghi ngờ, mấy lần muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt hoàng huynh âm trầm như trước, đành lời tới bên miệng lại nuốt vào trong. Hai người đi tới một cãn phòng đá ở trong cùng, ở cửa thạch thất đang đứng mấy tên thị vệ, thấy Thái tử Điện hạ đến, các thị vệ đứng dậy khom lung thi lễ:
-Tham kiến Điện hạ!
Lý Kiến Thành gật đầu, chỉ chỉ thạch thất:
-Người thế nào rồi?
-Còn khỏe, buổi sáng náo loạn một trận, bây giờ đã bình tĩnh lại, nhưng đợi chút nữa lại sẽ gây náo loạn.
Thị vệ mờ cửa, đẳy cửaLý Nguyên Cát trong lòng nghi hoặc, cùng hoàng huynh vào phòng. Lúc này mới phát hiện trên giường ở một góc phòng đang nằm một phụ nữ, bị xiềng xích quấn lấy đôi chân. Phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, tóc dài bù xù, vè mặt đáng sợ.
Bà thấy Lý Kiến Thành đi vào, giống như đàn bà điên nhào tới, lại bị thị vệ đầy ngã. Hai tên thị vệ một phải một trái, tóm hai tay của bà tra vào trong dây xích trên tường, làm bà không thế nhúc nhích.
-Hoành huynh, bà ấy là ai?
Lý Nguyên Cát nghi ngờ hỏi.
-Người này chính là thê tử của dược sư hạ độc đó, bị bọn ta bất được ở Ba Thục.
Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng:
-Còn lục soát được một bức thư trên người của bà ta, là thư túi của tên dược sư đó để lại, chứng cớ vô cùng xác thực.
Lý Nguyên Cát kinh hãi, thì ra đại ca đã có chứng cớ, như vậy...
Lý Kiến Thành biết gã muốn nói gì, nhanh chóng liếc mất gã một cái. Lý Nguyên Cát hiểu ý, không được nhiều lời. Hai người lại rời khỏi Tụ Văn các, về tới trong thư phòng của Lý Kiến Thành ngồi xuống, cung nữ bưng lên hai chén trà. Lý Kiến Thành khoát tay với hoạn quan và cung nữ xung quanh:
-Các ngươi đều lui xuống đi!
Mấy tên hoạn quan và cung nữ đều lần lượt lui xuống. Lý Nguyên Cát lúc này mới sốt ruột hỏi:
-Nếu hoàng huynh có chứng cớ xác thực, tại sao không bẩm báo với phụ hoàng?
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng:
-Bây giờ chiến cuộc căng thẳng như vậy, ta không muốn ở thời khấc quan trọng huynh đệ nội đấu, cho nên vẫn ẩn nhẫn không tiết lộ.
Lý Nguyên Cát lại không cho là đúng, lạnh lùng nói:
-Hoàng huynh lòi này làm đệ rất kinh ngạc, người tàn nhẫn và chiến cuộc căng thẳng là hai chuyện. Chẳng lẽ không có y, trận chiến này không đánh được nổi? Đệ ngược lại cảm thấy y là căn nguyên khơi dậy tất cả nguy cơ. Hai lần thất bại của đại chiến Trung Nguyên, đều là trách nhiệm của y. Dương Nguyên Khánh đánh lén Quan Trung, y lại chần chờ không chịu hồi binh, dẫn đến lòng quân lòng dân tan rã. Vương Thế Sung đánh hạ hấp hối, liền được y cho là công tích thiên đại. Phụ hoàng nhiều lần khoan dung cho y, y lại lòng lang dạ soái mua chuộc dược sư hạ độc, chẳng qua là y vì đăng cơ cửu ngũ mà thôi.Hoàng huynh, đệ dám đảm bảo, nếu chúng ta mặc y tự ý mà làm, huynh đệ chúng ta nhất định chết
trong tay y.
Lý Kiến Thành trong lòng lo lắng, y lắc đầu:
-Chuyện này sau này hãy nói đi! Bây giờ nên ổn không nên loạn, không được thêm chuyện nữa.
Lý Nguyên Cát trong mắt hiện lên một chút hung quang, không nhiều lòi nữa. Chính ngay lúc này, ngoài thư phòng có thị vệ bẩm báo:
-Khởi bấm điện hạ, Tần vương phái Vũ Vãn Sĩ Cập đến đưa tin, nói có quân tình quan trọng.
Lý Kiến Thành gật đầu:
-Cho y vào.
Một lát, Vũ Vãn Sĩ Cập dưới sự dẫn dắt của hai tên thị vệ, đi vào thư phòng. Vũ Vãn Sĩ Cập khom người dài thi lễ:
-Vi thần tham kiến Điện hạ!
-Vũ Vãn tham quân không cần đa lễ, bây giờ chiến cuộc phía trước thế nào?
-Hồi bẩm Điện hạ, bây giờ một trăm năm mươi ngàn đại quân quân Tùy bố trí ở huyện Lạc Giao quận Thượng, tạm thời không có phát động thế công, hai bên vẫn đang trong sự giằng co.
Vũ Vãn Sĩ Cập nói xong, móc từ trong ngực ra một bức thư, trình cho Lý Kiến Thành:
-Đây là thư viết tay của Tần vương Điện hạ cho Thái tử, xin Thái tử Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành nhận lấy thư xem qua một lượt, chau mày. Trong thư Tần vương yêu cầu điều ba mươi ngàn quân phòng thủ Trường An đi phòng ngự Quan Đông và Đồng Quan đạo. Trường An không đủ binh lực dùng tân binh để bổ sung, điều này làm Lý Kiến Thành có chút khó khăn.
Yêu cầu của Tần vương quả thực không gì đáng trách, tiền tuyến binh lực không đủ. phải tăng thêm binh lực phòng ngự, yêu cầu này rất bình thường, nhưng...
Lý Kiến Thành trầm ngâm một lát, liền nói vói Vù Vãn Sĩ Cập:
-Vũ Vãn tham quân đi nghi ngơi trước, đề ta suy nghĩ một chút, sẽ trả lòi tham quân.
Vũ Vãn Sĩ Cập lại nói:
-Điện hạ. tuy quân Tùy vẫn không có phát động thế công, nhung chuyện này không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng an bài. xin Điện hạ hiểu cho nguy cấp của thế cục.
-Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Vũ Vãn Sĩ Cập hành lễ một cái, lui xuống. Lý Kiến Thành lúc này mới đưa thư của Lý Thế Dân cho Lý Nguyẽn Cát:
-Đệ xem thử trước đi.
Lý Nguyên Cát nhận lấy thư vội vàng nhìn một lượt, nhất thời tức giận:
-Hoàng huynh tuyệt không thề nhận lời, đây là y đang trá hình đoạt lấy binh quyền kinh thành.
Kỳ thật do dự của Lý Kiến Thành cũng là vì băn khoăn này. Phòng ngự kinh thành toàn bộ đổi thành tân binh, hoàn toàn không có sức chiến đấu gì, vừa chiến lập tức bại, hơn nừa rất khó chi huy. Lý Kiến Thành cũng là người dẫn qua binh, đạo lý này y rất rõ ràng. Nhung chiến cuộc bày ở đây, tuyến đông phòng ngự quả thật khá bạc nhược, y lại không thể thấy mà như không thấy, điều này làm y trong lòng rất băn khoăn.
Lý Kiến Thành thở dài:
-Ta nghĩ vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng, phái ba chục ngàn quân đi tuyến đông và Đồng Quan đạo, tân binh giừ lại thủ thành. Nếu y viết thư cho ta, chửng tỏ y vẫn có thành ý, ta nên tin y.
Danh sách chương