Quân kỷ nghiêm minh, Dương Nguyên Khánh hiểu điều khó xử của Bùi Hành Nghiễm, nên không miễn cưỡng y nữa, theo họ vào đại trướng, trong đại trướng bày một chiếc sa bàn, vừa nãy mọi người đang bàn bạc quân tình.

-Có khó khăn gì không?

Dương Nguyên Khánh bước tới trước sa bàn hỏi.

Mọi người nhìn nhau một cái, Bùi Hành Nghiễm lắc lắc đầu,

-Chỉ là hành quân quá chậm, đến thành Hà Đông ít nhất phải ba ngày nữa.

Lý Tĩnh lại nói tiếp:

-Điện hạ, vi thần vừa mới nói, lần hành quân này không vận chuyển bằng đường thủy, toàn bộ dùng sức người và vật kéo, nên hành quân không tiện.

Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ cười gượng một cái, giải thích với đám đông:

-Thực ra Thái Nguyên cũng có hơn ba nghìn thuyền đáy bằng, mỗi thuyền có thể chở được hai mươi thạch lương thực, một lần cũng chỉ có thể chở được sáu mươi nghìn thạch lương thực, ít nhất cũng phải mất ba lượt đi đi về về, phải mất một tháng, vốn là đủ rồi, nhưng ta đã bàn bạc và nhất trí với triều đình, bỏ ra một tháng để chuẩn bị cho chiến tranh, nên thời gian hơi gấp rút, vì thế dùng sức người và sức của vận chuyển một phần, như vậy chỉ cần đi hai chuyến là được, ta hi vọng rằng trước mùa gặt, sẽ kết thúc chiến dịch Quan Trung.

Huyện Văn Hỉ Bùi gia thôn.

Bùi Củ đã hấp hối, vốn dĩ là sức khỏe của ông rất tốt, nhưng mấy năm trước bị Đột Quyết bắt làm tù binh tới bắc thảo nguyên, đúng vào mùa đông, cơ thể ông bị nhiễm lạnh nghiêm trọng, khiến cơ thể bị tổn thương, dần dần yếu đi, nhất là sau mùa thu năm nay, ông mắc bệnh chữa mãi không khỏi, đã vật vã hai tháng trời, bệnh đã vào giai đoạn cuối.

Lúc này con cháu Bùi gia ở khắp nơi về Văn Hỉ, chỉ có cha con Bùi Nhân Cơ do bận tham chiến, và Sở Vương Phi Bùi Mẫn Thu phải trấn thủ ở Thái Nguyên không về được, còn lại các con cháu khác của Bùi gia đều về tiễn gia chủ đoạn đường cuối cùng.

Trưa ngày hôm đó, một đội kỵ binh phi nhanh như, một mạch tới cổng thôn Bùi gia mới dừng lại, đại tướng dẫn đầu chính là Dương Nguyên Khánh, hắn xoay người xuống ngựa, lệnh cho thân vệ đứng ngoài nghỉ ngơi và chờ đợi, hắn dẫn khoảng mười tên thân binh vào trong thôn.

Thôn Bùi gia là một thôn lớn, có khoảng hơn ba trăm hộ, tất cả đều mang họ Bùi, cơ bản đều là dòng họ Bùi Thị, tất cả chia làm mười mấy chi, trong đó có hai chi nổi tiếng nhất, một chi là Bùi Củ một chi là Bùi Uẩn, còn vài chi cũng khá nổi tiếng, như chi của cha con Bùi Nhân Cơ, cả chi của Bùi Thế Thanh nữa.

Kiến trúc nổi tiếng nhất của Bùi gia chính là từ đường và gia học. Từ đường là để ghi nhớ công lao của tổ tiên, gia học là nơi bồi dưỡng nhân tài cho đời sau. Tất cả con cháu của Bùi gia, bất kể là nam hay nữ, lên năm tuổi là bắt đầu đi học, nữ học tới năm mười hai tuổi, nam thì học tới năm mười tám tuổi, chính vì giáo dục nghiêm khắc nên đã đào tạo ra những người kiệt xuất từ thế hệ này tới thế hệ khác.

Dương Nguyên Khánh không làm kinh động mọi người trong thôn, đi thẳng vào phủ của Bùi Củ, vừa tới cổng chính thì gặp Bùi U, mắt cô đỏ hoe, hình như là vừa mới khóc, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Nguyên Khánh khiến cô giật mình,

-Điện hạ sao ngài lại tới đây?

-Ta đến muộn rồi sao?

Dương Nhuyên Khánh lo lắng hỏi, mặc dù dọc đường không nhìn thấy bao tố và chiêu hồn phiên, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng.

Bùi U thở dài,

-Đại phu nói, không qua khỏi đêm nay.

Dương Nguyên Khánh lặng lẽ gật đầu, lúc đó Bùi Văn Ý đi ra, Bùi Văn Ý là cha của Bùi Mẫn Thu, cũng là nhạc phụ đại nhân của Dương Nguyên Khánh, ông vừa nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, thấy rất ngạc nhiên,

-Nguyên Khánh con đến từ bao giờ vậy?

Dương Nguyên Khánh tiến lên hành lễ với nhạc phụ đại nhân,

-Con vừa mới tới, nghe nói ông nội bệnh tình nguy kịch, nên con vội đến thăm người.

Bùi Văn Ý lòng buồn bã, ông vốn nghĩ con gái cũng sẽ về, nhưng giờ chỉ thấy có Dương Nguyên Khánh tới, vậy thì con gái không thể về được, không còn cách nào khác, ông đành miễn cưỡng cười,

-Mau vào trong phòng ngồi.

Bùi Văn Ý và Bùi U dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng khách quý, mời hắn ngồi nghỉ một lát, Nguyên Khánh đã đến, Bùi U mang lên một ly trà.

-Ông hai đã về chưa?

Ông hai mà Dương Nguyên Khánh nói chính là Bùi Uẩn, hồi tháng hai Bùi Uẩn phụng mệnh đi Lĩnh Nam trấn an dân chúng các quận huyện, không biết ông có về kịp không, Bùi U lắc lắc đầu,

-Nghe nói ông hai đi Lĩnh Nam, đường xá xa xôi, khó mà về kịp.

Dương Nguyên Khánh im lặng, hắn đoán Bùi Uẩn cũng không về kịp, lúc đó, Bùi Tấn Thông bước vào phòng, khom người hành lễ,

-Tham kiến điện hạ!

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

-Giờ là chuyện gia đình, không có quan hệ điện hạ với thần gì cả, Mẫn Thu gánh vác tránh nhiệm ổn định thành Thái Nguyện, không thể đến trước được, đệ thay mặt cô ấy và các con đến thăm ông nội, mọi việc đều theo mọi người quyết!

-Vâng!

Bùi Tấn không biết xưng hô với người em rể đức cao vọng trọng này như thế nào, y do dự một lúc, rồi vẫn xưng hô như trước,

-Ông nội mời điện hạ vào nói chuyện.

-Đi thôi!

Dương Nguyên Khánh cũng không làm khó y, đứng dậy theo y tới phòng bệnh.

Trong phòng bệnh ánh sáng rất nhẹ, nồng nặc mùi thuốc, mấy nhân vật chủ chốt của họ Bùi đang ở đó. Bùi Tấn dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng, mọi người vội đứng dậy, Dương Nguyên Khánh khoát tay, ra hiệu mọi người không cần đa lễ. Hắn tới trước giường, thấy Bùi Củ nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt, người gầy như que củi, Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất buồn.

Hắn ngồi lên giường, nắm tay Bùi Củ, Bùi Củ vẫn còn tỉnh táo đôi chút, chầm chậm quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh, ánh mắt bỗng sáng lên khác thường, ông cố gắng kiên cường tới giờ là vì lo lắng cho vận mệnh và tiền đồ của Bùi gia, mà Dương Nguyên Khánh chính là chìa khóa đem lại tiền đồ và vận mệnh cho Bùi gia.

-Các ngươi... ra ngoài!

Bùi Củ cố gắng hết sức nói được hai chữ, các con cháu của Bùi gia lần lượt lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Bùi Củ, Bùi Củ nắm tay Dương Nguyên Khánh, cố gắng hết sức nói:

-Điện hạ... vi thần không thể dốc sức phụng sự người được nữa rồi.

Dương Nguyên Khánh cảm thẩy lòng chua sót, vỗ vỗ tay ông, không biết nên nói gì nữa, Bùi Củ nở nụ cười, thở nhẹ:

-Năm Nhân Thọ thứ tư… thật là vui!

Dương Nguyên Khánh biết ông định nói đến chuyện hồi đầu năm gặp mình, Dương Nguyên Khánh lặng lẽ gật đầu,

-Ân tình ông nội dành cho cháu, cháu luôn khắc cốt ghi tâm.

Lúc đó, mắt Bùi Củ bỗng trào ra một giọt lệ, giọng run rẩy nói:

-Lão thần đã phạm tội chết, xin...

-Điện hạ khoan dung cho Bùi gia, mọi trách nhiệm thần xin nhận hết, nguyện xuống A Tỳ địa ngục.

Dương Nguyên Khánh vô cùng kinh ngạc, đối với người sắp chết mà nói ra câu nói ‘nguyện xuống địa ngục’ là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu không phải là tới bước đường cùng thì ông tuyệt đối không nói như vậy, hắn thấy góc mắt Bùi Củ lại lại trào ra một giọt lệ, hắn vội lau cho ông.

Bùi Củ lại nắm tay Dương Nguyên Khánh, nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn,

-Điện hạ... tha thứ cho Bùi gia...

Dương Nguyên Khánh xúc động, hắn bỗng nhớ lại ân tình Bùi gia đối với mình trong mười mấy năm nay, đặc biệt là sự bảo vệ trong công cuộc đấu tranh quyền lực của tiền triều, trong lòng hắn trào dâng niềm xúc động đối với Bùi CủCon người đứng trước cái chết lời nói rất lương thiện, hắn không thể để Bùi Củ ra đi mang theo sự nuối tiếc.

Dương Nguyên Khánh gật đầu,

-Cho dù ông nội đã làm gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì tới Bùi gia, đây là lời hứa của cháu, báo đáp ân tình của ông nội.

Nước mắt Bùi Củ lại trào ra, ông nhìn trần nhà, nước mắt tuôn rơi, run run rẩy rẩy nói:

-Ta đã giết... rất nhiều người, là tội lỗi của ta, ta nguyện xuống địa ngục... chuộc tội lỗi ta đã gây ra.

Câu nói này của ông khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng ‘phịch!’ một tiếng, hắn lờ mờ hiểu ra, nhưng dù sao Dương Nguyên Khánh cũng là quân vương một nước, tuy rằng hắn hiểu rõ, nhưng hắn đã hứa.

-Cháu nói rồi, cho dù ông nội làm gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới Bùi gia, sau này Bùi gia sẽ được đối xử công bằng, nếu tài năng xuất chúng sẽ được trọng dụng, nếu tài năng tầm thường thì coi như là có quan hệ với Vương phi, cũng không thể được trọng dụng.

Bùi Củ thở phào nhẹ nhõm, nỗi băn khoăn cuối cùng của ông đã được tháo gỡ, ông có thể yên tâm nhắm mắt được rồi...

Dương Nguyên Khánh chầm chậm bước ra khỏi phòng, thở dài một tiếng, nói với mười mấy người con cháu họ Bùi đang đứng đợi ở bên ngoài:

-Mọi người vào đi!

Mười mấy người con cháu lần lượt vào trong phòng, trong lúc gia chủ đang hấp hối, bọn họ không thể bỏ mặc được, chỉ có Bùi Văn Ý đang tiếp con rể ở bên ngoài, Dương Nguyên Khánh ngồi một lát rồi đứng dậy nói:

-Vậy con đi đây, phải tới quận Diên An.

Bùi Văn Ý không giữ lại, ông ta thở dài nói,

-Xin hãy chuyển lời tới Mẫn Thu, đừng quên tới viếng ông nội.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, xoay người rời khỏi Bùi phủ, rời khỏi thôn Bùi gia.

Trong phòng bệnh, con cháu Bùi Củ cầm bút, viết lại di ngôn cuối cùng của Bùi Củ:

‘Người kế tục gia chủ do Bùi Thế Thanh đảm nhận’ người kế tục thiếp theo là Bùi Thế Tùng...

Tối ngày hôm đó, Bùi Củ bệnh nặng qua đời tại thôn Bùi gia, kết thúc cuộc đời không tầm thường của ông.

...

Trong lúc Bùi Củ qua đời, hoàng đế đại Đường vì đã chịu đả kích mạnh mẽ, mất thành Hán Trung khiến bệnh tình của lão thêm nghiêm trọng, lâm vào tình trạng hôn mê, Đại Đường từ trong ra ngoài lâm vào cảnh kinh hoàng bất an, quan lại triều đình lo lắng, không ai có tâm trạng lo chuyện triều chính nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện