Vốn dĩ toàn bộ kế hoạch đều đã chuẩn bị tốt lắm, Tiểu Thất cùng rồng bộ vuốt trên đường lúc bị Kinh Trường Phong áp giải thì nhân cơ hội chạy trốn, sau đó bay về kinh đô chỗ Đại Bảo. Ai ngờ trên đường đi mấy ngày liền bọn họ gặp phải trận mưa to tầm tã, vừa lúc đi đường núi nên hành trình chậm lại.
Tuy nhiên hết thảy mọi chuyện ngược lại hợp với tâm ý của Kinh Trường Phong, hắn luôn tìm đủ mọi loại để đến nhìn Tiểu Thất, cũng tranh thủ mọi cơ hội muốn tuyên truyền giáo dục cho Tiểu Thất cái tư tưởng “cải tà quy chính”, khiến cho Tiểu Thất phiền hà không thôi. Mà lúc này Kinh Trường Phong vô cùng chán nản, trong lòng Mai tiểu giáo chủ căn bản là chỉ có cái tên nam sủng Quân Thư kia, ngay cả liếc mắt nhìn mình cũng lười.
Vì thế hắn chỉ có thể nói bóng nói gió, suy nghĩ tìm cách lấy lòng Tiểu Thất mọi nơi, ví dụ như thường thường đưa điểm tâm ấm áp, dùng tiền tích góp của chính mình mua một khối ngọc bội ven đường đem tặng, đưa mứt quả linh tinh.
Nhưng Tiểu Thất lại thờ ơ như trước. Buồn cười, hắn cũng không phải đứa trẻ ranh, màn xiếc tẻ nhạt này hắn sẽ để mắt tới chắc? Thái độ của Tiểu Thất lạnh như băng, khiến cho Kinh Trường Phong càng ngày càng phải để ý tới người nam sủng bị Tiểu Thất cất giấu không chịu cho người ta thấy mặt kia.
Cuối cùng thừa dịp Tiểu Thất đi vào nhà xí, Kinh Trường Phong chạy vào gian phòng khách *** của Tiểu Thất—— Từ lúc Tiểu Thất một đường đi theo bọn họ thì một tấc cũng không rời người nam sủng này, xuống xe ngựa liền ôm, ăn cơm cũng ăn một mình, hơn nữa người nam sủng nọ luôn đội một cái mũ, không nói một lời, ai cũng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
“Quân Thư công tử, ta nghĩ mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, nên mang qua cho ngươi chút quần áo.” Kinh Trường Phong tìm lấy cớ, bước vào trong phòng, lại thấy người kia không có khoác bộ áo choàng kia, một đầu tóc dài đen như mực, tựa ở đầu giường đọc sách, tư thế thái độ kia nói nho nhã văn tĩnh không nói nên lời, làm trong lòng Kinh Trường Phong khẽ run lên.
Khó trách, hóa ra loại hình Mai Sương Thanh thích chính là kiểu này.
Đợi Kinh Trường Phong tới gần, mới thấy rõ bộ mặt thật của vị “Quân Thư nam sủng ” này, xinh đẹp nho nhã ngũ quan vô song, khí chất so với bạch ngọc tốt nhất còn ôn nhuận hơn nhiều. Chỉ cần liếc mắt một cái, đã đủ khiến người xóa tan mọi địch ý, ánh mắt như xuân phong.
Kinh Trường Phong cho rằng Tiểu Thất chính là nhân vật tuyệt mỹ hiếm thấy trên thế gian, không ngờ vị Quân Thư này, tuy phong cách khí độ bất đồng nhưng không hề thua kém tiểu Mai giáo chủ chút nào.
Trong lòng Kinh Trường Phong đột nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu —— thân phận của người này tuyệt đối không chỉ là nam sủng đơn giản như vậy. Khí chất cùng tướng mạo của hắn, căn bản không giống một tên nam sủng lăn lộn nơi trăng gió!!
“Các hạ có thể đem thân phận thật nói chi tiết hay không?” Kinh Trường Phong thăm dò.
“Tại hạ họ Khanh, tên Thục Quân.” Khanh Ngũ mỉm cười, xác thực thân phận của mình.
“Khanh Ngũ công tử?!” Kinh Trường Phong tuy rằng ở phía nam, nhưng cũng đã được nghe nói tới thanh danh Khanh Ngũ công tử—— Tiếng tăm của vị Khanh Ngũ công này gần đây rất huyên náo, có thể so với ” thánh tôn” năm đó mà người võ lâm người sùng kính, danh tiếng ở trên giang hồ đang trên đà hưng thịnh, sao lại rơi vào trong tay ma giáo chứ?
“Đúng vậy, hắn chính là Khanh gia Ngũ thiếu, Khanh Thục Quân.” Giọng điệu âm trầm của Tiểu Thất đột nhiên vang lên từ phía sau, chỉ thấy hắn chắp tay đằng sau, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, đảo quanh trên người Kinh Trường Phong.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?!” Kinh Trường Phong kinh ngạc vô cùng.
“Kinh Trường Phong! Ngươi thật to gan, dám tự ý xông vào phòng ngủ bổn tọa!” Tiểu Thất ngạo nghễ nói, “Có điều nếu bị ngươi phát hiện, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Khanh Thục Quân chính là người ta đoạt tới. Bổn tọa vừa ý hắn, nhưng hắn không biết tốt xấu, muốn đối nghịch với bổn tọa. Nếu hắn đã không biết tốt xấu như thế, bổn tọa sẽ khiến cho hắn trở thành hạng người ti tiện thấp hèn nhất! Sao nào, hay là ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị cổ độc bí truyền của ma giáo một chút, hửm?”
Kinh Trường Phong cả kinh lui về phía sau một bước: “Giáo chủ! Hiện giờ ngươi đã quyết định theo ta trở về núi Kim Đỉnh tu thân dưỡng tính, sao có thể làm nhục Ngũ công tử, mong ngài giơ cao đánh khẽ, giải độc trên người công tử.”
“Kinh thiếu hiệp không cần phải hao tâm tổn trí như thế, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, không liên quan tới người khác.” Khanh Ngũ khẽ lắc đầu, tư thái trái lại thật sự là của vị thánh nhân coi thường sự sống chết, “Lúc trước Mai giáo chủ đã đáp ứng ta, nếu ta ăn cổ độc, sẽ không tiếp tục sát nghiệt, cũng sẽ không làm khó chư vị, Mai giáo chủ đã nói là làm, sẽ không nuốt lời chứ?”
Nói xong cố ý nhìn nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất =皿=
Nha ngươi giả vờ cũng chuyên nghiệp quá đi! Chỉ một câu nói của ngươi mà nhân gia người ta đã bị ngươi biến thành ma giáo đại ma đầu bạo ngược ngoan độc nha! Rõ ràng là tự ngươi muốn giả vờ giả vịt!!
“Hừ Khanh Ngũ con rồng bộ vuốt nhà ngươi cũng quá ngây thơ rồi, ngươi thực sự cho rằng gia gia sẽ tuân thủ lời hứa?” Tiểu Thất ôm cánh tay bĩu môi nói. 【 Này này! Hình như có từ kỳ quái trà trộn vào trong trận giằng co ác liệt thì phải… Rồng có bộ vuốt: = =】
“Giáo chủ, mong rằng ngươi thả công tử ra!” Kinh Trường Phong hiên ngang lẫm liệt chen vào trong cuộc đối thoại của bọn họ.
“A? Nếu ta thả hắn, ngươi làm sao bồi thường cho ta? Ta thật vất vả mới có thể đem hàng này tới bên cạnh đấy.”Tiểu Thất cười xấu xa đáp trả.
“Giáo chủ muốn loại bồi thường nào?”
“Trừ phi, ngươi thay thế hắn, đem cổ trùng chuyển đến trên người mình.” Tiểu Thất nói.
“Ta đáp ứng. Nếu như vậy, giáo chủ có bằng lòng thả tự do cho công tử?” Kinh Trường Phong lời nói cũng không chút hàm hồ. Hắn vẫn thanh niên tốt có tín ngưỡng thật sâu đối với đạo nghĩa trong giang hồ.
“Cho dù ta thả hắn tự do, hắn cũng chỉ là một kẻ tàn phế, không có người khác hắn cũng không thể rời khỏi nơi này.” Tiểu Thất hừ lạnh.
“Tốt lắm, Khanh Ngũ công tử, vậy ủy khuất ngài đồng hành với chúng ta, đợi đến chỗ sư môn, ta sẽ an bài nhân thủ hộ tống ngài trở về Khanh gia bảo.” Kinh Trường Phong nói.
Khanh Ngũ thở dài một tiếng: “Kinh thiếu hiệp, ngài cần gì phải như vậy chứ? Đây vốn là chuyện riêng của ta, không liên quan tới ngài.”
“Khanh Ngũ công tử hiện giờ chính là người nhiều mưu trí trong chính đạo, là cột trụ võ lâm, trăm triệu lần không thể ngã xuống, mà Kinh mỗ chỉ là một gã lỗ mãng vũ phu, chỉ biết được chút quyền cước, không thể so với Ngũ công tử siêu phàm tài trí, thiếu một người như Kinh Trường Phong cũng không có gì.” Kinh Trường Phong thản nhiên mỉm cười, đúng là không hề sợ hãi chút nào, “Giáo chủ nếu như không chê, hiện tại có thể bắt đầu giải độc cho Ngũ công tử!”
Tiểu Thất khổ bức mà nhìn Khanh Ngũ —— nào có độc gì mà giải a!!!! Làm sao giờ!! Giải như thế nào đây!!
Rồng bộ vuốt cũng khổ bức nhìn lại Tiểu Thất, dùng ánh mắt ý bảo: ngươi tùy tiện kiếm một cái phương pháp giải độc đi!
“Cổ độc chỉ trong đêm trăng tròn mới có thể tái phát.” Tiểu Thất (⊙⊙) nói.
“Như vậy, giáo chủ có thể để Khanh Ngũ công tử một mình một phòng chứ?” Kinh Trường Phong hỏi.
“Không được! Hắn là của ta!” Tiểu Thất một cái bắt được cánh tay của Khanh Ngũ.
“Giáo chủ ngươi chớ quên, ngươi cũng đã nuốt phải khóa công tán, nếu như tại hạ không giải dược, chỉ sợ là cũng không thể hồi phục công lực.” Kinh Trường Phong đành phải bất đắc dĩ xuất ra đòn sát thủ.
Khóa công tán cái gì! Cái loại độc dược chó má này trong mắt đệ nhất ảnh vệ ta là cái đinh gì!! Tiểu Thất ở trong lòng cười như điên, có điều hắn cũng không muốn bị tách ra với Khanh Ngũ, thuận tiện nói: “Ngươi yên tâm đi, mấy ngày nay gia gia cũng không làm gì người kia, nhưng nếu ngươi dám đem hắn rời khỏi tầm mắt bổn tọa, bổn tọa có thể tùy thời thúc dục cổ độc trong cơ thể tra tấn hắn!”
“Giáo chủ quả thật sự không làm gì ta, thiếu hiệp không cần đa tâm.” Khanh Ngũ cũng nói.
Kinh Trường Phong đành phải thôi, có điều biết Tiểu Thất chính là một lòng muốn cầm tù Khanh Ngũ, hắn lại cảm thấy có vài phần thoải mái. Giờ phút này hắn, còn không biết giữa nam nhân cũng có tình yêu. Có điều cái dục vọng độc chiếm mãnh liệt của Tiểu Thất đối với Khanh Ngũ khiến cho hắn sau khi trở về thì trằn trọc không thôi.
Chỉ nghĩ rằng người trong ma giáo đường đi khác biệt, có thể nào làm ra chuyện vi phạm luân thường như thế? Nam nhân cùng nam nhân, Thì ra cũng không phải chỉ có mối quan hệ bằng hữu huynh đệ…
Về phần ca ca của Tiểu Thất, Mai giáo chủ vì nguyên nhân gì mà lại đột nhiên mất tích.
Giải thích đơn giản nhất chính là, hắn bị Tô Á túm đi rồi.
Dọc theo đường đi hai người tự nhiên không thể thiếu các loại @#¥%, tóm lại hàng này là dạng nóng nảy bùng nổ bạo lực. Nhưng có một điều không đổi, Mai giáo chủ vĩnh viễn không làm được gì Tô Á.
Tô Á, đệ nhất lãnh mỹ nhân Kỳ tộc, lạnh lùng cao ngạo, cuộc đời chỉ kính phục mỗi mình Khanh Ngũ, cho dù là trên đường đi, mỗi ngày đều phải lấy bức họa của Khanh Ngũ ra xem. Tuyệt đối là kẻ cuồng tín ngưỡng tôn giáo. Từ khi lăn lộn với hàng này cùng một chỗ, mặt mũi Mai giáo chủ luôn bị bầm dập.
Theo như lời Khanh Ngũ, Tô Á muốn dẫn Mai giáo chủ đi ngắm cảnh non sông nước biển, thời gian càng lâu càng tốt.
Khanh Ngũ phê diệt kinh phí cho Tô Á du lịch, đáng tiếc khoản tiền này bị Mai giáo chủ lăn lộn trong sòng bài thua rất nhiều. Ngày kế Tô Á bởi vì thương hại một tên trộm ngụy trang thành tên nhóc ăn xin, khiến cho hành trình ngày thứ tư của bọn họ trong người không còn đồng nào.
Tô Á cũng không để ý tới chuyện chịu khổ, nhưng Mai giáo chủ lại không muốn đi theo Tô Á uống gió Tây Bắc ăn rau dại, cả ngày nhao nhao ồn ào muốn ăn ngon uống tốt ở khách *** tốt nhất.
Vì thế, Tô Á đành phải đến đầu đường biểu diễn xiếc ảo thuật làm xiếc.
Ngày đầu tiên làm xiếc đã có một gã nam nhân không đứng đắn thấy Tô Á xinh đẹp muốn động tay động chân, Tô Á mặt không đổi sắc mà nói: “Các ngươi sờ ta có thể, nhưng là phải trả thù lao.”
Vừa dứt lời, mấy tên … đăng đồ tử kia đều bị Mai giáo chủ tránh ở một bên đánh ngã, vừa đánh vừa chửi ầm lên: “Một đám mắt chó! Không thử xem lại bản thân mình ra sao đi! Còn muốn động vào nam nhân của ta!! Chết đi chết đi chết hết đi!!”
Tô Á (⊙⊙) mà nhìn Mai giáo chủ đánh xong, Mai giáo chủ lập tức nổi bão kêu to: “Ngươi sao lại thấp hèn như vậy! Ném cho ngươi ít tiền đã cho người sờ vuốt! Trừ bỏ ta ai cũng không được sờ!”
“Như vậy không phải kiếm tiền mau hơn sao.” Tô Á lạnh lùng nói.
“Tiền tiền tiền! Ngươi chỉ biết tiền!” Mai giáo chủ hầm hừ, lại nghĩ tới việc hắn là vì mình mới đi kiếm tiền, mặt không khỏi đỏ lên, vì thế kéo ngọc bội bên hông ném cho hắn: “Đi bán đi!”
Khối ngọc này ít nhất cũng đáng hơn trăm lượng bạc, nhưng Tô Á hiển nhiên bị ông chủ cầm đồ miệng lưỡi gian xảolừa dối, cuối cùng chỉ mang về ba mươi văn tiền, khiến cho Mai giáo chủ suýt nữa tức mà chết.
“Thứ đáng giá duy nhất trên người của ta cũng bị ngươi phá hoại!” Mai giáo chủ tức đến khó thở nhấc chân.
“Tốt hơn là theo ta đi hái rau dại đi.” Tô Á giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Vì thế gặm rau dại được mấy ngày, đầu tháng, Tô Á đột nhiên thần bí hề hề đi tới ngọn núi cao nhất gần đó, đợi hắn trở về, thế nhưng mang theo một túi vàng to!
Mai giáo chủ hỏi hắn lấy vàng từ chỗ nào, hắn chỉ nói là thần tử Khanh Ngũ ban cho hắn.
Ngày thứ hai vẫn như thế!!
Mai giáo chủ nghĩ đến số tiền mà Tô Á đã từng kiếm nhờ việc để cho người sờ vuốt, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu ————
Vì thế hắn lặng lẽ theo đuôi Tô Á vào núi, kết quả ở trên đỉnh vách núi, hắn thấy được ——————
“Chuyển phát ngân lượng cấp tốc đây!” Một đuôi Bạch Long uy phong hiển hách thét cổ họng kêu khan, từ giữa không trung bỏ lại một túi vàng, lập tức lúc lắc đuôi to bay đi. Tô Á lập tức đối với phương hướng rồng bay đi cúng bái không thôi.
Cả người Mai giáo chủ đều run rẩy không thôi.
⇽ Năm mới vui vẻ @ mọi người nha, nhưng chủ nhà còn chưa được nghỉ nữa QAQ…
Tuy nhiên hết thảy mọi chuyện ngược lại hợp với tâm ý của Kinh Trường Phong, hắn luôn tìm đủ mọi loại để đến nhìn Tiểu Thất, cũng tranh thủ mọi cơ hội muốn tuyên truyền giáo dục cho Tiểu Thất cái tư tưởng “cải tà quy chính”, khiến cho Tiểu Thất phiền hà không thôi. Mà lúc này Kinh Trường Phong vô cùng chán nản, trong lòng Mai tiểu giáo chủ căn bản là chỉ có cái tên nam sủng Quân Thư kia, ngay cả liếc mắt nhìn mình cũng lười.
Vì thế hắn chỉ có thể nói bóng nói gió, suy nghĩ tìm cách lấy lòng Tiểu Thất mọi nơi, ví dụ như thường thường đưa điểm tâm ấm áp, dùng tiền tích góp của chính mình mua một khối ngọc bội ven đường đem tặng, đưa mứt quả linh tinh.
Nhưng Tiểu Thất lại thờ ơ như trước. Buồn cười, hắn cũng không phải đứa trẻ ranh, màn xiếc tẻ nhạt này hắn sẽ để mắt tới chắc? Thái độ của Tiểu Thất lạnh như băng, khiến cho Kinh Trường Phong càng ngày càng phải để ý tới người nam sủng bị Tiểu Thất cất giấu không chịu cho người ta thấy mặt kia.
Cuối cùng thừa dịp Tiểu Thất đi vào nhà xí, Kinh Trường Phong chạy vào gian phòng khách *** của Tiểu Thất—— Từ lúc Tiểu Thất một đường đi theo bọn họ thì một tấc cũng không rời người nam sủng này, xuống xe ngựa liền ôm, ăn cơm cũng ăn một mình, hơn nữa người nam sủng nọ luôn đội một cái mũ, không nói một lời, ai cũng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
“Quân Thư công tử, ta nghĩ mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, nên mang qua cho ngươi chút quần áo.” Kinh Trường Phong tìm lấy cớ, bước vào trong phòng, lại thấy người kia không có khoác bộ áo choàng kia, một đầu tóc dài đen như mực, tựa ở đầu giường đọc sách, tư thế thái độ kia nói nho nhã văn tĩnh không nói nên lời, làm trong lòng Kinh Trường Phong khẽ run lên.
Khó trách, hóa ra loại hình Mai Sương Thanh thích chính là kiểu này.
Đợi Kinh Trường Phong tới gần, mới thấy rõ bộ mặt thật của vị “Quân Thư nam sủng ” này, xinh đẹp nho nhã ngũ quan vô song, khí chất so với bạch ngọc tốt nhất còn ôn nhuận hơn nhiều. Chỉ cần liếc mắt một cái, đã đủ khiến người xóa tan mọi địch ý, ánh mắt như xuân phong.
Kinh Trường Phong cho rằng Tiểu Thất chính là nhân vật tuyệt mỹ hiếm thấy trên thế gian, không ngờ vị Quân Thư này, tuy phong cách khí độ bất đồng nhưng không hề thua kém tiểu Mai giáo chủ chút nào.
Trong lòng Kinh Trường Phong đột nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu —— thân phận của người này tuyệt đối không chỉ là nam sủng đơn giản như vậy. Khí chất cùng tướng mạo của hắn, căn bản không giống một tên nam sủng lăn lộn nơi trăng gió!!
“Các hạ có thể đem thân phận thật nói chi tiết hay không?” Kinh Trường Phong thăm dò.
“Tại hạ họ Khanh, tên Thục Quân.” Khanh Ngũ mỉm cười, xác thực thân phận của mình.
“Khanh Ngũ công tử?!” Kinh Trường Phong tuy rằng ở phía nam, nhưng cũng đã được nghe nói tới thanh danh Khanh Ngũ công tử—— Tiếng tăm của vị Khanh Ngũ công này gần đây rất huyên náo, có thể so với ” thánh tôn” năm đó mà người võ lâm người sùng kính, danh tiếng ở trên giang hồ đang trên đà hưng thịnh, sao lại rơi vào trong tay ma giáo chứ?
“Đúng vậy, hắn chính là Khanh gia Ngũ thiếu, Khanh Thục Quân.” Giọng điệu âm trầm của Tiểu Thất đột nhiên vang lên từ phía sau, chỉ thấy hắn chắp tay đằng sau, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, đảo quanh trên người Kinh Trường Phong.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?!” Kinh Trường Phong kinh ngạc vô cùng.
“Kinh Trường Phong! Ngươi thật to gan, dám tự ý xông vào phòng ngủ bổn tọa!” Tiểu Thất ngạo nghễ nói, “Có điều nếu bị ngươi phát hiện, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Khanh Thục Quân chính là người ta đoạt tới. Bổn tọa vừa ý hắn, nhưng hắn không biết tốt xấu, muốn đối nghịch với bổn tọa. Nếu hắn đã không biết tốt xấu như thế, bổn tọa sẽ khiến cho hắn trở thành hạng người ti tiện thấp hèn nhất! Sao nào, hay là ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị cổ độc bí truyền của ma giáo một chút, hửm?”
Kinh Trường Phong cả kinh lui về phía sau một bước: “Giáo chủ! Hiện giờ ngươi đã quyết định theo ta trở về núi Kim Đỉnh tu thân dưỡng tính, sao có thể làm nhục Ngũ công tử, mong ngài giơ cao đánh khẽ, giải độc trên người công tử.”
“Kinh thiếu hiệp không cần phải hao tâm tổn trí như thế, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, không liên quan tới người khác.” Khanh Ngũ khẽ lắc đầu, tư thái trái lại thật sự là của vị thánh nhân coi thường sự sống chết, “Lúc trước Mai giáo chủ đã đáp ứng ta, nếu ta ăn cổ độc, sẽ không tiếp tục sát nghiệt, cũng sẽ không làm khó chư vị, Mai giáo chủ đã nói là làm, sẽ không nuốt lời chứ?”
Nói xong cố ý nhìn nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất =皿=
Nha ngươi giả vờ cũng chuyên nghiệp quá đi! Chỉ một câu nói của ngươi mà nhân gia người ta đã bị ngươi biến thành ma giáo đại ma đầu bạo ngược ngoan độc nha! Rõ ràng là tự ngươi muốn giả vờ giả vịt!!
“Hừ Khanh Ngũ con rồng bộ vuốt nhà ngươi cũng quá ngây thơ rồi, ngươi thực sự cho rằng gia gia sẽ tuân thủ lời hứa?” Tiểu Thất ôm cánh tay bĩu môi nói. 【 Này này! Hình như có từ kỳ quái trà trộn vào trong trận giằng co ác liệt thì phải… Rồng có bộ vuốt: = =】
“Giáo chủ, mong rằng ngươi thả công tử ra!” Kinh Trường Phong hiên ngang lẫm liệt chen vào trong cuộc đối thoại của bọn họ.
“A? Nếu ta thả hắn, ngươi làm sao bồi thường cho ta? Ta thật vất vả mới có thể đem hàng này tới bên cạnh đấy.”Tiểu Thất cười xấu xa đáp trả.
“Giáo chủ muốn loại bồi thường nào?”
“Trừ phi, ngươi thay thế hắn, đem cổ trùng chuyển đến trên người mình.” Tiểu Thất nói.
“Ta đáp ứng. Nếu như vậy, giáo chủ có bằng lòng thả tự do cho công tử?” Kinh Trường Phong lời nói cũng không chút hàm hồ. Hắn vẫn thanh niên tốt có tín ngưỡng thật sâu đối với đạo nghĩa trong giang hồ.
“Cho dù ta thả hắn tự do, hắn cũng chỉ là một kẻ tàn phế, không có người khác hắn cũng không thể rời khỏi nơi này.” Tiểu Thất hừ lạnh.
“Tốt lắm, Khanh Ngũ công tử, vậy ủy khuất ngài đồng hành với chúng ta, đợi đến chỗ sư môn, ta sẽ an bài nhân thủ hộ tống ngài trở về Khanh gia bảo.” Kinh Trường Phong nói.
Khanh Ngũ thở dài một tiếng: “Kinh thiếu hiệp, ngài cần gì phải như vậy chứ? Đây vốn là chuyện riêng của ta, không liên quan tới ngài.”
“Khanh Ngũ công tử hiện giờ chính là người nhiều mưu trí trong chính đạo, là cột trụ võ lâm, trăm triệu lần không thể ngã xuống, mà Kinh mỗ chỉ là một gã lỗ mãng vũ phu, chỉ biết được chút quyền cước, không thể so với Ngũ công tử siêu phàm tài trí, thiếu một người như Kinh Trường Phong cũng không có gì.” Kinh Trường Phong thản nhiên mỉm cười, đúng là không hề sợ hãi chút nào, “Giáo chủ nếu như không chê, hiện tại có thể bắt đầu giải độc cho Ngũ công tử!”
Tiểu Thất khổ bức mà nhìn Khanh Ngũ —— nào có độc gì mà giải a!!!! Làm sao giờ!! Giải như thế nào đây!!
Rồng bộ vuốt cũng khổ bức nhìn lại Tiểu Thất, dùng ánh mắt ý bảo: ngươi tùy tiện kiếm một cái phương pháp giải độc đi!
“Cổ độc chỉ trong đêm trăng tròn mới có thể tái phát.” Tiểu Thất (⊙⊙) nói.
“Như vậy, giáo chủ có thể để Khanh Ngũ công tử một mình một phòng chứ?” Kinh Trường Phong hỏi.
“Không được! Hắn là của ta!” Tiểu Thất một cái bắt được cánh tay của Khanh Ngũ.
“Giáo chủ ngươi chớ quên, ngươi cũng đã nuốt phải khóa công tán, nếu như tại hạ không giải dược, chỉ sợ là cũng không thể hồi phục công lực.” Kinh Trường Phong đành phải bất đắc dĩ xuất ra đòn sát thủ.
Khóa công tán cái gì! Cái loại độc dược chó má này trong mắt đệ nhất ảnh vệ ta là cái đinh gì!! Tiểu Thất ở trong lòng cười như điên, có điều hắn cũng không muốn bị tách ra với Khanh Ngũ, thuận tiện nói: “Ngươi yên tâm đi, mấy ngày nay gia gia cũng không làm gì người kia, nhưng nếu ngươi dám đem hắn rời khỏi tầm mắt bổn tọa, bổn tọa có thể tùy thời thúc dục cổ độc trong cơ thể tra tấn hắn!”
“Giáo chủ quả thật sự không làm gì ta, thiếu hiệp không cần đa tâm.” Khanh Ngũ cũng nói.
Kinh Trường Phong đành phải thôi, có điều biết Tiểu Thất chính là một lòng muốn cầm tù Khanh Ngũ, hắn lại cảm thấy có vài phần thoải mái. Giờ phút này hắn, còn không biết giữa nam nhân cũng có tình yêu. Có điều cái dục vọng độc chiếm mãnh liệt của Tiểu Thất đối với Khanh Ngũ khiến cho hắn sau khi trở về thì trằn trọc không thôi.
Chỉ nghĩ rằng người trong ma giáo đường đi khác biệt, có thể nào làm ra chuyện vi phạm luân thường như thế? Nam nhân cùng nam nhân, Thì ra cũng không phải chỉ có mối quan hệ bằng hữu huynh đệ…
Về phần ca ca của Tiểu Thất, Mai giáo chủ vì nguyên nhân gì mà lại đột nhiên mất tích.
Giải thích đơn giản nhất chính là, hắn bị Tô Á túm đi rồi.
Dọc theo đường đi hai người tự nhiên không thể thiếu các loại @#¥%, tóm lại hàng này là dạng nóng nảy bùng nổ bạo lực. Nhưng có một điều không đổi, Mai giáo chủ vĩnh viễn không làm được gì Tô Á.
Tô Á, đệ nhất lãnh mỹ nhân Kỳ tộc, lạnh lùng cao ngạo, cuộc đời chỉ kính phục mỗi mình Khanh Ngũ, cho dù là trên đường đi, mỗi ngày đều phải lấy bức họa của Khanh Ngũ ra xem. Tuyệt đối là kẻ cuồng tín ngưỡng tôn giáo. Từ khi lăn lộn với hàng này cùng một chỗ, mặt mũi Mai giáo chủ luôn bị bầm dập.
Theo như lời Khanh Ngũ, Tô Á muốn dẫn Mai giáo chủ đi ngắm cảnh non sông nước biển, thời gian càng lâu càng tốt.
Khanh Ngũ phê diệt kinh phí cho Tô Á du lịch, đáng tiếc khoản tiền này bị Mai giáo chủ lăn lộn trong sòng bài thua rất nhiều. Ngày kế Tô Á bởi vì thương hại một tên trộm ngụy trang thành tên nhóc ăn xin, khiến cho hành trình ngày thứ tư của bọn họ trong người không còn đồng nào.
Tô Á cũng không để ý tới chuyện chịu khổ, nhưng Mai giáo chủ lại không muốn đi theo Tô Á uống gió Tây Bắc ăn rau dại, cả ngày nhao nhao ồn ào muốn ăn ngon uống tốt ở khách *** tốt nhất.
Vì thế, Tô Á đành phải đến đầu đường biểu diễn xiếc ảo thuật làm xiếc.
Ngày đầu tiên làm xiếc đã có một gã nam nhân không đứng đắn thấy Tô Á xinh đẹp muốn động tay động chân, Tô Á mặt không đổi sắc mà nói: “Các ngươi sờ ta có thể, nhưng là phải trả thù lao.”
Vừa dứt lời, mấy tên … đăng đồ tử kia đều bị Mai giáo chủ tránh ở một bên đánh ngã, vừa đánh vừa chửi ầm lên: “Một đám mắt chó! Không thử xem lại bản thân mình ra sao đi! Còn muốn động vào nam nhân của ta!! Chết đi chết đi chết hết đi!!”
Tô Á (⊙⊙) mà nhìn Mai giáo chủ đánh xong, Mai giáo chủ lập tức nổi bão kêu to: “Ngươi sao lại thấp hèn như vậy! Ném cho ngươi ít tiền đã cho người sờ vuốt! Trừ bỏ ta ai cũng không được sờ!”
“Như vậy không phải kiếm tiền mau hơn sao.” Tô Á lạnh lùng nói.
“Tiền tiền tiền! Ngươi chỉ biết tiền!” Mai giáo chủ hầm hừ, lại nghĩ tới việc hắn là vì mình mới đi kiếm tiền, mặt không khỏi đỏ lên, vì thế kéo ngọc bội bên hông ném cho hắn: “Đi bán đi!”
Khối ngọc này ít nhất cũng đáng hơn trăm lượng bạc, nhưng Tô Á hiển nhiên bị ông chủ cầm đồ miệng lưỡi gian xảolừa dối, cuối cùng chỉ mang về ba mươi văn tiền, khiến cho Mai giáo chủ suýt nữa tức mà chết.
“Thứ đáng giá duy nhất trên người của ta cũng bị ngươi phá hoại!” Mai giáo chủ tức đến khó thở nhấc chân.
“Tốt hơn là theo ta đi hái rau dại đi.” Tô Á giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Vì thế gặm rau dại được mấy ngày, đầu tháng, Tô Á đột nhiên thần bí hề hề đi tới ngọn núi cao nhất gần đó, đợi hắn trở về, thế nhưng mang theo một túi vàng to!
Mai giáo chủ hỏi hắn lấy vàng từ chỗ nào, hắn chỉ nói là thần tử Khanh Ngũ ban cho hắn.
Ngày thứ hai vẫn như thế!!
Mai giáo chủ nghĩ đến số tiền mà Tô Á đã từng kiếm nhờ việc để cho người sờ vuốt, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu ————
Vì thế hắn lặng lẽ theo đuôi Tô Á vào núi, kết quả ở trên đỉnh vách núi, hắn thấy được ——————
“Chuyển phát ngân lượng cấp tốc đây!” Một đuôi Bạch Long uy phong hiển hách thét cổ họng kêu khan, từ giữa không trung bỏ lại một túi vàng, lập tức lúc lắc đuôi to bay đi. Tô Á lập tức đối với phương hướng rồng bay đi cúng bái không thôi.
Cả người Mai giáo chủ đều run rẩy không thôi.
⇽ Năm mới vui vẻ @ mọi người nha, nhưng chủ nhà còn chưa được nghỉ nữa QAQ…
Danh sách chương