【 xen kẽ câu chuyện thuộc về vấn đề thoái ẩn núi rừng.
Nghe nói hầu như là phần lớn các cặp công thụ, cụ thể là 89. 634% công thụ sau khi đã trải qua bao phen sóng to gió lớn thì đều lựa chọn kết cục HE ẩn cư.
Khanh cha: “Thư Vân, chúng ta cùng nhau thoái ẩn núi rừng đi, sống một cuộc sống ẩn cư vô lo vô nghĩ, cày cấy qua ngày.”
Thương cha: “80% công thụ sau khi thoái ẩn núi rừng thì đều gặp phải nan đề áo cơm, có điều ta có một tòa thành đủ để chúng ta thoái ẩn, không cần phải cày ruộng bôn ba vất vả qua ngày.”
Khanh cha: “Nói như vậy, ta còn có Khanh Gia bảo, vì cái gì không thoái ẩn tại Khanh Gia bảo, không ghé qua tổng đàn thánh giáo?”
Các nhi tử nhà họ Khanh: “Ầy! Chẳng lẽ ý của cha chính là dù có chết thì người cũng không có ý định chuyển giao quyền lực Khanh Gia bảo sao! Tử lão đầu!”
Khanh cha 【 trừng 】: “Khanh Gia bảo là tài sản của Thục Quân, các ngươi không có phần.”
Chúng nhi tử: “A a a a a a a a a!”
Tiểu Thất: “Ngũ thiếu, đã bàn tới vấn đề thoái ẩn núi rừng thì không đã động tới tháng ngày nhuộm máu nữa đúng không?”
Khanh Ngũ: “Đại ẩn ẩn vu thị, chỉ có quân tử mới có thể cứu thế, Tiểu Thất, trời giao trọng trách lớn lao này cho ta, liên quan tới sự tồn vong của quốc gia, ta không thể lui…”
Tiểu Thất: “Được rồi! Tìm nhiều lý do lý trấu như vậy làm gì, ngươi cứ nói thẳng là ngươi không thích thoái ẩn là được rồi.”
Khanh Ngũ: “Vào giai đoạn có dự tính thoái ẩn, có thể suy xét tới quốc gia của Đại Bảo làm Thừa tướng.”
Tiểu Thất: “Vậy ngươi còn không phải là đang nhúng tay vào mảng chính trị hay sao? Còn gọi là thoái ẩn cái gì?”
Khanh Ngũ: “Nếu vấn đề chính trị tại quốc gia của Đại Bảo quá rắc rối mệt nhọc thì có thể chuyển sang võ lâm liên minh để thoái ẩn.”
Tiểu Thất: “Này! Ngươi là kẻ cuồng quyền mưu chắc!”
Long Sách: “Ta thực thích thằng nhóc này! Chí hướng cùng sở thích của hắn và ta cực kỳ hợp nhau! Nhóc Thục Quân, có hứng thú làm nghĩa tử của ta hay không?”
Khanh Ngũ: “Ngươi là ai?”
Long Sách: “Xen bậy ấy mà.”
Khanh Ngũ: “Phi, cha ta đã đủ nhiều.” 】
——————
Bóng đêm như nước, bị giam cầm trong địa lao, vắt bên trên là ngọn đèn dầu nho nhỏ, màn đêm u ám, tia sáng lắc lắc lòe lòe. Khanh Ngũ ngồi trong địa lao xung quanh là vách đá, nhắm mắt yên tĩnh suy nghĩ. Nơi này cũng chính là một chỗ biệt uyển bí mật bên trong địa lao Kỳ tộc tại Tô Thành.
Bên trong địa lao cực kỳ âm u và lạnh lẽo, Khanh Ngũ dựa vào lưng ghế dựa xe lăn, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, hàng chân mày khẽ nhăn cho thấy giờ phút này hắn chính là đang phải chịu đựng nỗi đau do ốm đau tra tấn. Thật sự không chịu nổi, thân mình của hắn có chút run rẩy từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn trắng muốt, đưa tới gần bên môi, đợi một trận ho khan mãnh liệt kết thúc thì chiếc khăn cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
“Ho cái gì mà ho, phiền muốn chết!” Trông coi địa lao chính là một gã thiếu niên sắc bén ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, hắn đang nằm ngủ trên chiếc giường ở bên ngoài, đối với việc Khanh Ngũ gây ra động tĩnh làm ồn tới mình hắn có chút không vui.
Khanh Ngũ cười khổ một tiếng: “Thật có lỗi, là ta quấy nhiễu Tiểu ca nghỉ ngơi.”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, đánh giá thanh niên an tĩnh như nguyệt bên trong song sắt, người này nhìn thế nào cũng không giống như huyết tinh ma đầu trong lời đồn gây hại cho Kỳ tộc, ngược lại là một kẻ mang bộ dáng ốm yếu, làm cho lòng người sinh lòng đáng thương. Nhưng vừa nghĩ tới việc “Ác ” mà hắn gây ra, thiếu niên cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi —— Tên khốn kiếp này thế mà lại dám cả gan giả mạo thần tử, còn hại chết người nhiều như vậy, thật sự là tội không thể tha! Hắn chịu tội như thế là xứng đáng!
Vì thế ngữ khí mang theo sự lạnh lùng xen lẫn khinh thường: “Ngươi nếu là còn dám làm ra động tĩnh gì, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi!”
“Ta sẽ cố gắng kìm chế hết sức.” Khanh Ngũ thản nhiên mà cười khổ, nụ cười kia vừa đẹp một cách lặng lẽ làm cho gã thiếu niên không khỏi dại ra một chút —— tâm tính của tên ma đầu tà ác này cũng sẽ có nụ cười tươi tắn thuần khiết không tỳ vết như vậy sao? 【 sự thật chứng minh, siêu cấp phúc hắc hoàn toàn có thể đạt tới level max giả trang kia】
Không phục mà đem ánh mắt chuyển sang một bên, thiếu niên tuyệt không thừa nhận vừa rồi bản thân trong một khoảnh khắc nọ đã bị ma đầu kia hấp dẫn. Nhưng là, vì sao lại nhịn không được liếc hắn nhiều hơn một cái? Tên ma đầu vô liêm sỉ này, không có việc gì hay sao mà lớn lên xinh đẹp như thế làm cái gì?! Thật muốn xé nát cái bộ mặt đó của hắn cho hả giận! Thế nhưng cuối cùng hắn cũng đã có thể khắc chế tâm ma của chính mình, thở phì phì nằm trở lại trên giường, chìa cái lưng đối diện với Khanh Ngũ đang nằm.
Nghe nói hầu như là phần lớn các cặp công thụ, cụ thể là 89. 634% công thụ sau khi đã trải qua bao phen sóng to gió lớn thì đều lựa chọn kết cục HE ẩn cư.
Khanh cha: “Thư Vân, chúng ta cùng nhau thoái ẩn núi rừng đi, sống một cuộc sống ẩn cư vô lo vô nghĩ, cày cấy qua ngày.”
Thương cha: “80% công thụ sau khi thoái ẩn núi rừng thì đều gặp phải nan đề áo cơm, có điều ta có một tòa thành đủ để chúng ta thoái ẩn, không cần phải cày ruộng bôn ba vất vả qua ngày.”
Khanh cha: “Nói như vậy, ta còn có Khanh Gia bảo, vì cái gì không thoái ẩn tại Khanh Gia bảo, không ghé qua tổng đàn thánh giáo?”
Các nhi tử nhà họ Khanh: “Ầy! Chẳng lẽ ý của cha chính là dù có chết thì người cũng không có ý định chuyển giao quyền lực Khanh Gia bảo sao! Tử lão đầu!”
Khanh cha 【 trừng 】: “Khanh Gia bảo là tài sản của Thục Quân, các ngươi không có phần.”
Chúng nhi tử: “A a a a a a a a a!”
Tiểu Thất: “Ngũ thiếu, đã bàn tới vấn đề thoái ẩn núi rừng thì không đã động tới tháng ngày nhuộm máu nữa đúng không?”
Khanh Ngũ: “Đại ẩn ẩn vu thị, chỉ có quân tử mới có thể cứu thế, Tiểu Thất, trời giao trọng trách lớn lao này cho ta, liên quan tới sự tồn vong của quốc gia, ta không thể lui…”
Tiểu Thất: “Được rồi! Tìm nhiều lý do lý trấu như vậy làm gì, ngươi cứ nói thẳng là ngươi không thích thoái ẩn là được rồi.”
Khanh Ngũ: “Vào giai đoạn có dự tính thoái ẩn, có thể suy xét tới quốc gia của Đại Bảo làm Thừa tướng.”
Tiểu Thất: “Vậy ngươi còn không phải là đang nhúng tay vào mảng chính trị hay sao? Còn gọi là thoái ẩn cái gì?”
Khanh Ngũ: “Nếu vấn đề chính trị tại quốc gia của Đại Bảo quá rắc rối mệt nhọc thì có thể chuyển sang võ lâm liên minh để thoái ẩn.”
Tiểu Thất: “Này! Ngươi là kẻ cuồng quyền mưu chắc!”
Long Sách: “Ta thực thích thằng nhóc này! Chí hướng cùng sở thích của hắn và ta cực kỳ hợp nhau! Nhóc Thục Quân, có hứng thú làm nghĩa tử của ta hay không?”
Khanh Ngũ: “Ngươi là ai?”
Long Sách: “Xen bậy ấy mà.”
Khanh Ngũ: “Phi, cha ta đã đủ nhiều.” 】
——————
Bóng đêm như nước, bị giam cầm trong địa lao, vắt bên trên là ngọn đèn dầu nho nhỏ, màn đêm u ám, tia sáng lắc lắc lòe lòe. Khanh Ngũ ngồi trong địa lao xung quanh là vách đá, nhắm mắt yên tĩnh suy nghĩ. Nơi này cũng chính là một chỗ biệt uyển bí mật bên trong địa lao Kỳ tộc tại Tô Thành.
Bên trong địa lao cực kỳ âm u và lạnh lẽo, Khanh Ngũ dựa vào lưng ghế dựa xe lăn, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, hàng chân mày khẽ nhăn cho thấy giờ phút này hắn chính là đang phải chịu đựng nỗi đau do ốm đau tra tấn. Thật sự không chịu nổi, thân mình của hắn có chút run rẩy từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn trắng muốt, đưa tới gần bên môi, đợi một trận ho khan mãnh liệt kết thúc thì chiếc khăn cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
“Ho cái gì mà ho, phiền muốn chết!” Trông coi địa lao chính là một gã thiếu niên sắc bén ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, hắn đang nằm ngủ trên chiếc giường ở bên ngoài, đối với việc Khanh Ngũ gây ra động tĩnh làm ồn tới mình hắn có chút không vui.
Khanh Ngũ cười khổ một tiếng: “Thật có lỗi, là ta quấy nhiễu Tiểu ca nghỉ ngơi.”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, đánh giá thanh niên an tĩnh như nguyệt bên trong song sắt, người này nhìn thế nào cũng không giống như huyết tinh ma đầu trong lời đồn gây hại cho Kỳ tộc, ngược lại là một kẻ mang bộ dáng ốm yếu, làm cho lòng người sinh lòng đáng thương. Nhưng vừa nghĩ tới việc “Ác ” mà hắn gây ra, thiếu niên cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi —— Tên khốn kiếp này thế mà lại dám cả gan giả mạo thần tử, còn hại chết người nhiều như vậy, thật sự là tội không thể tha! Hắn chịu tội như thế là xứng đáng!
Vì thế ngữ khí mang theo sự lạnh lùng xen lẫn khinh thường: “Ngươi nếu là còn dám làm ra động tĩnh gì, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi!”
“Ta sẽ cố gắng kìm chế hết sức.” Khanh Ngũ thản nhiên mà cười khổ, nụ cười kia vừa đẹp một cách lặng lẽ làm cho gã thiếu niên không khỏi dại ra một chút —— tâm tính của tên ma đầu tà ác này cũng sẽ có nụ cười tươi tắn thuần khiết không tỳ vết như vậy sao? 【 sự thật chứng minh, siêu cấp phúc hắc hoàn toàn có thể đạt tới level max giả trang kia】
Không phục mà đem ánh mắt chuyển sang một bên, thiếu niên tuyệt không thừa nhận vừa rồi bản thân trong một khoảnh khắc nọ đã bị ma đầu kia hấp dẫn. Nhưng là, vì sao lại nhịn không được liếc hắn nhiều hơn một cái? Tên ma đầu vô liêm sỉ này, không có việc gì hay sao mà lớn lên xinh đẹp như thế làm cái gì?! Thật muốn xé nát cái bộ mặt đó của hắn cho hả giận! Thế nhưng cuối cùng hắn cũng đã có thể khắc chế tâm ma của chính mình, thở phì phì nằm trở lại trên giường, chìa cái lưng đối diện với Khanh Ngũ đang nằm.
Danh sách chương