“Đi bảo hộ Thục Quân! Còn đứng làm cái gì!” Thương Minh Thư Vân thấy Tào Cù Duy chần chờ, tức giận bừng bừng: “Ảnh! Ngay cả ngươi cũng bắt đầu không nghe lời sao!”

Tào Cù Duy giật mình, rốt cục cắn răng gật đầu nói: “Vâng! Giáo chủ bảo trọng!”

Đối với hắn mà nói, mệnh lệnh của Thương Minh Thư Vân chính là tất cả, bất cứ lúc nào, hắn đều sẽ vâng theo mệnh lệnh của hắn! Vì thế bước nhanh trở ra, khoảnh khắc xoay người lòng sớm đã như đao cắt.

Tào Cù Duy bước nhanh trở lại tiểu cư Khanh Ngũ dưỡng thương bên trong, lúc đẩy cửa bước vào nhân tiện nói: “Ngũ thiếu! Tiểu Thất! Mau theo ta rời đi!”

Lúc này bên trong trướng liêm buông xuống, gian phòng tràn ngập xuân sắc kiều diễm, Khanh Ngũ không ngờ đến việc Tào sư phụ đột nhiên xông vào, thoáng chốc cả khuôn mặt đỏ bừng—— bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Thất chủ động ngồi trên, động cũng là do Tiểu Thất chủ động dẫn dắt, quả là khiến hắn tận hứng đỉnh điểm, trong lúc tình thế hết sức cấp bách hắn thế nhưng thốt ra: “Tiểu Thất! Mau ra đây!”

Lời này, thế nhưng bị hắn đảo ngược. Rõ ràng Tiểu Thất là người bị ăn sạch sẽ không chừa mảnh xương vụn, cứ vậy đổi trắng thay đen biến thành Tiểu Thất giống như chiếm hết tiện nghi. Cho dù một câu kia rất khẽ nhưng vẫn bị Tào sư phụ lỗ tai rất thính nghe được rõ ràng, giờ phút này tình thế nguy cấp, đồ đệ của hắn vậy mà còn đem Ngũ thiếu ‘ăn’ xương không chừa một mẫu, tức thì làm cho Tào sư phụ giận tím mặt, phẫn nộ ngùn ngụt nói: “Tiểu Thất!! Ngươi cút ra đi cho ta!!”

Tiểu Thất hoảng sợ, cho rằng đang ở trên giường làm chuyện phòng the với Khanh Ngũ bị Tào sư phụ phá ngang, trong nhất thời xấu hổ không thôi, vội vội vàng vàng ngồi xuống, cũng không để ý tới đau nhức bên hông, tùy tiện xỏ quần áo rồi nhảy xuống giường, xấu hổ và giận dữ hét to: “Sư phụ!! Người làm gì vậy!! Vội vã muốn đi đầu thai sao?!”

“Thằng ranh xấu xa!” Tào sư phụ thấy hắn kéo quần đi ra, tức thì vung tay tát cái cái miệng rộng của hắn một nhát —— thằng ranh này thế mà dám làm… vậy với Ngũ thiếu!!

Tiểu Thất bị tát chưa kịp phản ứng, Tào sư phụ nghiến răng nghiến lợi hét: “Mau mặc quần áo tử tế, sắp xếp cho Ngũ thiếu, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!”

“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ ở trên giường hỏi.

“Không có, là phân phó của giáo chủ, mong Ngũ thiếu mau chóng theo bọn ta rút khỏi!” Tào sư phụ áp chế lo lắng trong lòng, cố gắng làm cho ngữ khí của mình trầm ổn, “Tiểu Thất nhanh tìm Triệu Đại Bảo cùng Tô Á, bảo bọn hắn chuẩn bị cáng, nâng Ngũ thiếu rời đi!”

“Được… được…” Tiểu Thất thấy tròng mắt sư phụ sắp bốc hỏa, đành phải bụm mặt, phẫn nộ chạy đi.

Tào sư phụ nhân cơ hội xốc màn giường, trong lòng áy náy cực kỳ, nhìn Khanh Ngũ nói: “Ngũ thiếu, đắc tội.” Sau đó xốc đệm chăn trên người Khanh Ngũ lên, đem hắn cuốn lại đây, muốn tẩy rửa bôi thuốc cho hạ thân hắn.

“Ngươi làm cái gì!!” Khanh Ngũ ngay lập tức biến sắc.

“Ngũ thiếu đừng sợ, từ lúc sinh ra vẫn là do ta chăm sóc ngươi, đổ cứt đổ đái đút cơm đưa nước, có chuyện gì ta chưa làm qua? Khi còn bé tã của ngươi toàn bộ đều là do ta đổi, đừng sợ, ta rất quen tay.” Tào sư phụ an ủi không đúng chỗ.

“Đó là lúc bé, bây giờ ta không còn là đứa nhỏ nữa, ta có thể tự làm.” Khanh Ngũ vội vàng ngăn hắn lại, “Ngươi nói, cha thân ta có phải đã gặp phải cái gì bất trắc hay không? Ngươi đừng hòng giấu ta! Có phải bên liên minh nội bộ chém giết đúng không?”

Tào Cù Duy chấn động —— Khanh Ngũ quả nhiên thông tuệ, đoán không sai.

Khanh Ngũ thấy biểu tình của Tào Cù Duy là đã biết mình đoán trúng, vì thế không vội ngược lại khóe miệng khẽ nhếch: “Không cần phải gấp, ta không đi, ta tin tưởng năng lực của cha thân, hắn bảo ngươi dẫn ta đi, là do tư tâm hắn quá nặng vẫn luôn không yên lòng về ta —— ngươi dẫn ta đi gặp cha thân, ta có biện pháp giúp hắn.”

“Chỉ là…” Tào Cù Duy có chút chần chờ, Khanh Ngũ nhân tiện nói: “Cho dù ngươi không mang ta đi theo, ta cũng sẽ bảo Tiểu Thất mang ta đi, ta tin tưởng, hắn sẽ liều mạng dù cho lần thứ hai xương cánh tay vỡ vụn dấn thân vào hiểm nguy cũng sẽ đưa ta đi tới chỗ nào ta muốn ——cả đời ngươi trung thành với mệnh lệnh của chủ nhân, lại bởi vì việc này mà nhiều lần làm cho bản thân tiếc nuối, ở điểm này, ngươi không bằng Tiểu Thất!”

Tào sư phụ nhắm mắt trầm tư một lát, rốt cục cũng nói: “Được, ta mang ngươi đi! Hy vọng ngươi có thể cứu hắn!”

“Cứu ai?” Tiểu Thất cuối cùng cũng mang theo bọn người Triệu Đại Bảo tới rồi, vào nhà liền thấy Tào sư phụ cùng Khanh Ngũ giằng co.

Khanh Ngũ gợi lên một nụ cười tươi, phân phó: “Tiểu Thất, là ảnh vệ của ta tự nhiên phải theo ta xuất chinh!”

“Được! Đi!” Tiểu Thất nói xong cầm lấy bảo đao trên bàn dắt trước thắt lưng, khí phách mười phần đi tới bên người Khanh Ngũ, thế mà dùng một cánh tay vừa đỡ vừa ôm Khanh Ngũ xuống giường, dìu hắn đứng lên.

Triệu Đại Bảo thì đem chiếc xe lăn gần đây mới gấp gáp chế tạo đẩy tới, vịn Khanh Ngũ ngồi vào xe lăn. Bởi vì Mai giáo chủ giờ phút này không thể nhúc nhích nằm ở trên giường, cho nên không có xuất hiện. Khanh Ngũ ngồi ngay ngắn, mới nói: “Tô Á, ngươi mang Mai giáo chủ rời đi, Đại Bảo, ngươi thu thập một chút, cũng nhanh chóng rời đi, Tào sư phụ, Tiểu Thất, các ngươi theo ta đi tới vườn hoa.”

Ngữ khí của hắn rất trấn định, dường như đã định liệu trước hết thảy.

Triệu Đại Bảo đáp: “Tuy rằng không biết trong hồ lô của ngươi lại muốn làm cái gì, nhưng lời ngươi nói chưa từng sai, vậy ta đi trước, lần này không cần ta xuống đáy vực cứu ngươi đi?”

“Đi đi đi đi, đương nhiên không cần ngươi cứu.” Khanh Ngũ phất phất tay nói.

Triệu Đại Bảo hừ một tiếng, thật sự cùng rời đi với Tô Á, mà Tào sư phụ cùng Tiểu Thất thì đẩy Khanh Ngũ tới giữa vườn hoa.

Giờ phút này ở bên trong hoa viên, mùi máu tanh nồng nặc, xác chết la liệt đổ ngổn ngang khắp nơi. Tào sư phụ cùng Tiểu Thất hộ tống Khanh Ngũ tới địa điểm, hễ gặp thủ hạ của minh chủ võ lâm, thế nhưng rõ ràng đám người kia gặp người liền giết thẳng tay, Tào sư phụ cùng Tiểu Thất liền rút đao mở một đường máu—— giờ phút này tình hình ở đây như thế này, không cần nghĩ cũng biết ở những chỗ khác bên trong Thần Cung nhất định cũng đang tràn ngập huyết tinh giết choc do minh chủ võ lâm khởi xướng.

Khanh Ngũ ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mắt thấy Tào sư phụ cùng Tiểu Thất ở phía trước mở đường, tay vịn vòng đồng hai bên đang muốn tự mình đi trước, lại đột nhiên bị Tiểu Thất lủi tới đè lại cánh tay, nói: “Ta đến! Ngươi đừng có lộn xộn.”

“Tiểu Thất, ta tay đã tốt lắm rồi.” Khanh Ngũ nói.

“Cũng chưa có hoàn toàn hồi phục đâu!” Tiểu Thất trách cứ nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn thả lại, sau đó còn giúp hắn sửa sang lại áo choàng, thậm chí giúp Khanh Ngũ vuốt vuốt tóc, giống như giờ phút này bọn họ đối mặt không phải cảnh tàn sát khốc liệt mà là tới đình viện phơi nắng ngày mới, hai người ngọt ngào ân ái thế kia làm cho Tào sư phụ vẫn còn ở một bên ứng phó địch nhân hơi hơi bĩu môi —— đây là cái gì vậy hả? Ranh con! Lúc trước dạy dỗ để hắn trở thành ảnh vệ của Ngũ thiếu, kết quả tên ảnh vệ này thế nhưng lại đem chủ nhân ăn sạch không chừa mẫu xương! 【lầm to 】 Thế này về sau làm sao mình làm sao ăn nói với giáo chủ đây!

Minh chủ võ lâm gắt gao nhìn chằm chằm người còn sống duy nhất đứng trước mặt mình —— Thương Minh Thư Vân.

Toàn bộ mọi người đều chết sạch thành phân bón cho biển hoa, chỉ có “Khanh Ngũ” trước mặt còn đứng ở nơi đó. Minh chủ cũng không vội giết hắn, ngược lại dùng ánh mắt màu đỏ nhìn hắn thật lâu, mới nói: “Ngươi không phải Khanh Ngũ. Khanh Ngũ là một người bị liệt, tuyệt đối không thể tự mình đi đường.”

Thương Minh Thư Vân mỉm cười, đáp: “Đúng vậy, ta quả thật không phải hắn.”

“Mặc kệ ngươi có phải là hắn hay không, tất cả mọi người ở đây trong Thần Cung này đều phải chết.” Minh chủ võ lâm lộ ra nụ cười khát máu—— Lưu Hỏa thần công, thật sự là môn tâm pháp khiến người lâm vào mê muội điên cuồng, từ sau khi hắn luyện nó, những lễ nghi đạo đức ràng buộc ở trong lòng toàn bộ đều bị tan rả, hắn còn chưa từng có cái loại cảm giác thoải mái tự do như bây giờ, giết chóc, giết choc thỏa thích, mà ngay cả giết người đều biến thành chuyện làm cho hắn cảm thấy sung sướng cực kỳ.

Hắn chậm rãi nâng thanh trường kiếm nhiễm đầy máu tươi của mình vắt ngang, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm máu tươi trên thân kiếm kia, vẫn rất nóng, cái cảm giác kia làm hắn si mê. Máu tươi, giống như Lưu Hỏa.

Thương Minh Thư Vân nhìn động tác của hắn, chậm rãi nói: “Ngươi không bằng Khanh Tử Thần, ngươi đã bị ‘Lưu Hỏa’ mê hoặc tâm trí. Trong thiên hạ, chỉ còn sót lại mỗi bộ ma công ‘Lưu Hỏa’ này, là loại tâm pháp có sinh mệnh, nói nó là một bộ võ công, một bộ tâm pháp, không bằng nói, nó chính là một loại văn tự biến người thành ma, cắn nuốt nhân tâm.”

“Ngươi nhân lúc này nói nhiều lời vô nghĩa thêm chút nữa đi, bởi vì ngay lập tức ngươi sẽ không thể nói ra lời.” Minh chủ cười lạnh, “Có điều lời vô nghĩa của ngươi ngược lại khiến cho ta sinh ra một ít hứng thú rồi đó—— Ngươi là ai? Ngươi hiểu ‘Lưu Hỏa’ bao nhiêu?”

Thương Minh Thư Vân thong dong đáp: “Ta là —— anh trai sinh đôi của Khanh Thục Quân.” 【Cha thân Thương Minh vô sỉ giả làm cỏ non 】

“A?” Minh chủ hé mắt.

“Thân phận của ta là cái gì, đối với ngươi mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Có điều ta biết, ngươi dụ dỗ những người này đến đây để giết hại, không chỉ vì mỗi một việc đoạt lấy phần tâm pháp Lưu Hỏa bọn họ đang giữ, ngươi là vì muốn dẫn máu tươi.” Thương Minh Thư Vân nói, “Ngươi muốn giải phóng ác ma dưới lòng đất!”

Minh chủ võ lâm phát ra tràng cười dài ha ha, cười xong mới nói: “Đúng vậy, ta muốn giải phóng dị thú bị chôn sâu bên dưới lòng đất, ta đã xem qua bản ghi chép của Khanh Tử Thần, theo như lời hắn nói, Lưu Hỏa thần công chính là lúc trước vì khống chế dị thú mới sáng tạo ra, mà cũng chỉ có người tập Lưu Hỏa thần công mới có thể thao túng dị thú độc nhất vô nhị kia, hoành hành thiên hạ!”

Thương Minh Thư Vân lắc đầu nói: “Ngươi không thể làm như vậy. Khanh Tử Thần luyện Lưu Hỏa thần công không biết hơn ngươi bao nhiêu tầng, hắn cũng không dám tùy tiện đánh thức dị thú ẩn sâu dưới lòng đất. Ngươi bất quá chỉ mới luyện được mấy chiêu tâm pháp đã cuồng vọng như thế, ngươi căn bản không biết trong đó lợi hại! Ngươi căn bản không bằng Khanh Tử Thần, mấy trăm năm qua, cũng chỉ có một mình hắn có thể chân chính khống chế ác ma Lưu Hỏa này!”

“Ngươi dám xem thường ta!” Minh chủ giận tím mặt, dồn ép nội lực phóng bức kiếm phong, nhất thời khiến cho trường kiếm nhiễm một tầng huyết quang, kiếm thế ngoan độc, một kiếm bá đạo bổ tới!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thương Minh Thư Vân cũng không có chút hoảng hốt, tay áo vung lên đánh ra một đạo hàn khí hứng lấy một chưởng kiếm khí hung mãnh kia!

Mà võ công hắn dùng, rõ ràng là ————

Ngưng tụ tâm pháp!

Võ học bí truyền đỉnh cao của Thương Minh thánh giáo!

“Kỳ thật, võ công của cha thân Thương Minh cũng không có bị phế hết.” Khanh Ngũ nói với Tào Cù Duy.

Giờ phút này, Tào Cù Duy cùng Tiểu Thất giết lui địch nhân, Khanh Ngũ đột nhiên mở miệng.

“A?” Tào sư phụ không rõ.

Khanh Ngũ nói: “Từ khi ta tu tập tâm pháp ngưng tụ đến nay, đã phát giác ra loại võ công này rất là kỳ lạ, có thể khiến cho nội lực vĩnh cửu không bao giờ thay đổi. Vì thế theo ta phỏng đoán, lúc trước dù Khanh Tử Thần phế đi một thân võ công của cha thân. Nhưng hơn hai mươi năm qua, công thể trong cơ thể của hắn vẫn sẽ dần dà khôi phục —— Lúc ta cùng với Khanh Tử Thần đối kháng, đã phát giác ra tâm pháp ngưng tụ cùng với Lưu Hỏa thần công, kì thực tương sinh tương khắc, một diệt, một sinh. Ta tin tưởng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hẳn là toàn bộ đều nằm trong sự dự liệu của cha thân, là một trong nước đi của hắn!”

“Quả nhiên là càng già càng giảo hoạt!” Tiểu Thất xen mồm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện