Nhưng trong phủ đệ của Đại hoàng tử thì vô cùng âm u, một đám quan viên mặt mày ủ dột như bố chết. Từ khi Đại hoàng tử ở đại doanh Kinh Giao nhận được tin tức rồi trở về kinh thành đã là đầu giờ chiều, nghe xong tiền căn hậu quả thì Đại hoàng tử Huyền Minh tức phát điên lên.

Nhưng Đại hoàng tử biết thủ hạ dưới tay tiểu tử Chu Thiên Giáng này không ít, đại quân của y đều ở đại doanh Kinh Giao, nếu đơn thương độc mã đến tìm Chu Thiên Giáng thì e là cũng không được lợi. Hơn nữa Chu Thiên Giáng phụng hoàng mệnh mà làm, Huyền Minh cũng không thể to gan đến đập phá An Sát Viện được.

Trong sự giận dữ, Đại hoàng tử Huyền Minh một mặt phái người truyền lệnh cho đại doanh Kinh Giao nhanh chóng phái năm trăm tinh binh đến đây, một mặt lại cùng Nhị hoàng tử Huyền Xán tiến cung, chuẩn bị gặp phụ hoàng ngự trạng.

Ai mà biết rằng Thành Võ Hoàng chẳng những không gặp hai vị hoàng tử mà còn có hành động khiến văn võ bá quan vô cùng khiếp sợ. Đúng lúc mặt trời sắp lặn thì đột nhiên hoàng cung truyền ra thánh lệnh, nói là Thành Võ Hoàng mơ thấy tiên tổ dạy dỗ, muốn đến Yến Sơn ở phía tây kinh thành tế tổ ba ngày để an ủi linh hồn tổ tiên. Ngay trước khi cổng thành đóng thì Thành Võ Hoàng đã mang theo Cấm Vệ Quân suốt đêm rời khỏi kinh thành.

Lần này ông ta đi không gấp gáp, văn võ bá quan cũng thấy choáng váng. Những người này đang liên hợp với nhau ngày mai thiết triều sẽ quỳ gián bên ngoài để bức Hoàng thượng trừ bỏ ác quan Chu Thiên Giáng. Hoàng thượng vừa đi mất, cả kinh thành to lớn này liền được giao cho Tĩnh Vương hồ đồ và Lục bộ thượng thư, bọn họ có quỳ cũng vô ích. An Sát Viện gây ra chuyện lớn như vậy, ai cũng biết Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, Hoàng thượng không có ở đây thì chẳng ai ép được hai người này, nhỡ có đánh nhau ta sống ngươi chết thì cũng khó mà thu dọn được.

Thành Võ Hoàng tạm thời dừng cách kinh thành năm trăm dặm, xung quanh long niện là hai mươi mấy Thanh Long Vệ, ngoài Thanh Long Vệ còn có ba hàng Cấm Vệ Quân.

Trong long niện rộng lớn, ngồi dưới Thành Võ Hoàng là lão đại Niêm Can Xử Vệ Triển mà đối diện Thành Võ Hoàng là Chu Thiên Giáng nửa quỳ nửa ngồi.

- Thiên Giáng, trẫm cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi quyền lợi nhưng sau ba ngày ngươi phải thu gom lại được một phần ngân lượng trước đã. Hà Đô phủ sau khi xảu ra nạn lớn triều đình vẫn chưa phái người trấn an, hiện giờ Hà Đô phủ đã xuất hiện hiện tượng dân làm loạn, tiểu tử ngươi làm to chuyện như vậy, nếu không cho trẫm một câu nói, e là trẫm cũng không bảo vệ ngươi được.

- Bệ hạ, người muốn bao nhiêu? Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.

- Ba trăm vạn lượng, đây là con số thấp nhất.

Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì thở dài một tiếng. Hắn còn tưởng Thành Võ Hoàng lại muốn dùng sư tử hống lừa tống tiền hắn nhưng ba trăm vạn lượng thì tự hắn cũng bỏ ra được.

- Aizzz! Khó đấy!

Chu Thiên Giáng cố ra vẻ thời dài một tiếng nói:

- Hoàng thượng, chiêu giết gà dọa khỉ này của thần còn chưa biết hiệu quả ra sao. Lần này ngài vừa đi mà có người đến tìm ta có chuyện thì làm sao?

- Hừ!

Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, trừ hai hoàng nhi kia của ông ta ra thì còn ai dám chọc vào cái gai nhà ngươi chứ.

- Nếu như trẫm không đi thì ngày mai thiết triều, trẫm mà không trừng trị ngươi thì đừng có mà nghĩ đến chuyện bãi triều. Không chỉ văn võ bá quan mà ngay cả thân thích hậu cung cũng đã viết xong tấu chương, chuẩn bị ngày mai vừa thiết triều sẽ quỳ gián ở Ngọ Môn, nếu không xử lý ngươi thì sẽ không đứng dậy. Trẫm cho ngươi thời gian ba ngàu, nếu như không có hiệu quả thì cũng đừng trách trẫm vô tình.

Thành Võ Hoàng lạnh lùng nói.

Vệ Triển nhìn Chu Thiên Giáng, cũng nhẹ lắc lắc đầu, cảm thấy hắn làm việc này hơi quá. Chiều nay nhận được tin tức văn võ bá quan đã liên hợp với nhau, hơn nữa thân thích hậu cung ngày mai trời vừa sáng sẽ quỳ gián bức cung, Thành Võ Hoàng cũng không còn cách nào khác mới phải trốn ra ngoài. Tục ngữ nói luật pháp không trách đông người, nếu như xuất hiện cục diện bá quan quỳ gián thì Thành Võ Hoàng chỉ có thể nhịn đau mà xử lý Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng lắc lư cái đầu:

- Vậy được, xem ra quan viên như ta chỉ còn giữ được mạng ba ngày rồi. Nếu đã như vậy thì thần xin cáo lui trước.

- Khoan đã!

Đột nhiên Thành Võ Hoàng gọi Chu Thiên Giáng lại:

- Trẫm không quan tâm ngươi làm thế nào nhưng ngươi phải nhớ kĩ một điều, mấy hoàng nhi của trẫm đều phải sống sót, nếu không trẫm sẽ giết ngươi.

Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng, đây là giới hạn cuối cùng của ông ta.

- Thần tuân chỉ! Nhưng bệ hạ này, nếu chẳng may bọn họ không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống hoặc là rơi xuống hố xí thì cũng không liên quan đến thần đâu đấy.

- Cút!

Thành Võ Hoàng tức giận gầm lên một tiếng, hận không thể đá tên tiểu tử này xuống ngay lập tức.

Nhìn long niện chậm rãi rời đi, Chu Thiên Giáng vừa khoát tay thì có hai đội nhân mã từ gần đó chạy đến, nhanh chóng hộ tống Chu Thiên Giáng về kinh thành.

Chu Thiên Giáng biết lần này Thành Võ Hoàng đi e là kinh thành sẽ trở thành nơi hiểm ác, một khi làm không tốt thì hắn sẽ bị lửa giận của đám quan viên tiêu diệt mất.

Thành Võ Hoàng đột nhiên rời đi cũng khiến cho bá quan thấy rõ ý đồ ủng hộ Chu Thiên Giáng của Hoàng thường. Nếu muốn trừ bỏ tệ chế quan trường của Đại Phong thì Thành Võ Hoàng không thể không nặng tay, ông ta biết rằng chính lệnh cho dù có tốt nhưng cũng phải có người chấp hành, thực thi nó.

Quan trường Đại Phong chẳng những phe phái đông mà quan hệ cũng rất rắc rối phức tạp, cho dù để Vương thái phó làm chuyện này thì ông ta cũng sẽ giữ mặt mũi cho môn sinh và quan văn nhưng như vậy thì rất có thể sẽ khiến quan võ kích động, vậy nên Thành Võ Hoàng suy đi tính lại cũng chỉ có Chu Thiên Giáng mới có thể đảm đương chuôi đao sắc bén này.

Thiên tử xuất thành vốn là đại sự, việc rời thành mà không đưa theo bất cứ viên quan nào trước nay chưa bao giờ xảy ra. Việc Thành Võ Hoàng rời đi khiến cả kinh thành bao trùm một tầng không khí quỷ dị.

Mấy người Lại Bộ Thượng Thư Phàn Tử Cương, Hộ Bộ Thượng Thư Phùng Kính, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng và Hình Bộ Thượng Thư Mã Đình Thiên đều tập trung trong Tĩnh Vương phủ. Lúc này mấy vị quan to nhất trong kinh thành đều cau mày thương lượng xem nên làm thế nào.

- Tĩnh vương gia, ta đã nhận được tấu chương vạch tội của các quan viên thuộc Hình Bộ rồi, lần này Hoàng thượng đi như vậy thì ta biết ăn nói thế nào với bên dưới đây?

Hình Bộ Thượng Thư Mã Đình Thiên khó khăn nói.

Mã Đình Thiên và Hoàng hậu là họ hàng xa, sau đại chiến kinh thành Thành Võ Hoàng đoạt được quyền lợi từ tay Lão Thái Hậu, vì để cân bằng hậu cung mới đề bạt người họ hàng xa này của Hoàng hậu lên làm chức chủ quan Hình Bộ.

- Ta nói này vương gia, ngài đừng chỉ nghe mà không nói thế, năm trăm tinh binh của Đại hoàng tử đã vào thành rồi, nếu như mà loạn lên thì Cửu Môn Đề Đốc như ta nên làm gì bây giờ?

Sở Vân cũng mặt cau mày có hỏi.

Tĩnh Vương trừng mắt nói:

- Ta nói này chư vị đại nhân, có phải đêm nay các ngài định tính toán tại đây với bổn vương không hả? Nếu không thì bổn vương sẽ bố trí phòng cho các ngài.

Lý Hồng cười khổ một tiếng:

- Ta nói này Tĩnh Vương, Hoàng thượng vừa đi, hiện giờ ngài là người lớn nhất trong kinh thành, nếu như mà xảy ra chuyện thì ngài cũng mất mặt đấy.

Tĩnh Vương trừng mắt:

- Oang oang cái mồm ra thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ? Bổn vương cũng không tin mấy tiểu hầu tử này có thể làm càn. Ta nói này chư vị đại nhân, mọi người không cần hỏi gì cả, Hoàng thượng vừa đi thì chúng ta cứ ngồi lấy mắt mà nhìn, lấy tai mà nghe, còn những chuyện khác thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện