Việc lạ thì năm nào cũng có nhưng năm này thì đặc biệt nhiều. Chuyện giữa Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng nhanh chóng trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của dân chúng trong kinh thành.
Thành Võ Hoàng hạ chỉ tam nha hội thẩm khiến mấy vị đại nhân trong nha môn buồn bực muốn chết. Thân phận Đại hoàng tử đặc biệt, lại là chiến tướng vừa khải hoàn trở về, không thể mất mặt được. Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia thì lại càng không phải hạng vừa, chỉ dựa vào sức hắn đã lật đổ cả Chu gia, giết chết danh tướng Phương Đại Đồng, trong lúc nguy nan đã cứu cả Đại Phong triều, có thể nói là người công cao cái thế lưu danh sử sách.
Trong Cửu Môn Đề Đốc, mấy văn võ trọng thần nổi danh của Đại Phong triều đều tề tựu đông đủ. Mặc dù nói là tam nha hội thẩm nhưng Hình Bộ ti nha tuần ti Thân Bách Công và Đô Sát Viện Ngự Sử Trương Văn Trạch cũng không dám làm chủ, đành phải mời các "lão đại" của mình ra mặt. Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân cũng không ngốc, kiên quyết kéo cả Tĩnh Vương và Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng vào.
Tĩnh Vương ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là Quốc Tử Giám Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Vương Bính Khôn Thái phó. Hình Bộ Thượng Thư mới nhậm chức là Mã Đinh Thiên ngồi cùng Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, Thân Bách Công và Trương Văn Trạch ngồi dưới cùng.
Sở Vân cười khan một tiếng: - Ta nói mấy vị đại nhân này, ba ngày sau là khai đường hội thẩm rồi, mọi người nói xem chúng ta nên làm thế nào mới có thể khiến hai bên đều hài lòng đây? Tĩnh Vương nhìn chư vị đại nhân đang có mặt một cái, căn bản trong lòng đã nắm rõ. Mặc dù Hoàng thượng rõ ràng có nói là xử lý công bằng nhưng ngầm làm như vậy là đang nghiêng về phe Đại hoàng tử, nhưng cơ bản tất cả mọi người có mặt đều là những người có quan hệ rất tốt với Chu Thiên Giáng, lần này e là Hoàng thượng phải thất vọng rồi. Tĩnh Vương chắc chắn là phải đứng về phe Chu Thiên Giáng, Sở Vân và Lý Hồng đều xuất thân từ quân doanh, tuy nói hiện giờ Đại hoàng tử là chủ soái đại doanh Kinh Giao nhưng trong lòng bọn họ đều không đồng tình như vậy. Vương thái phó thì càng không cần phải nói, lão già này căn bản chính là người gây ra chuyện. Về phần Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên thì là người có đi lại gần gũi với Đại hoàng tử, lão là người toàn lực ủng hộ Nhị hoàng tử, cũng là họ hàng xa của Hoàng hậu.
Tĩnh Vương ho khan hai tiếng, đang muốn mở miệng nói thì Vương thái phó giành trước một bước: - Thật là kỳ lạ, Đại Phong triều chúng ta từ khi khai quốc đến nay còn chưa từng nghe nói đến binh vệ cấp thấp dám lớn lối như vậy, phá cửa chính phủ đệ khác gì tát vào mặt tất cả quan viên? Hành động lớn lối như vậy quả thực còn không bằng heo chó, giếtnhất định phải giết.
Vẻ mặt Vương lão thái phó quang minh chính đại. Ông ta đang bênh vực kẻ yếu là Chu Thiên Giáng, lấy cái tuổi này của Vương thái phó ra, cho dù Nhị hoàng tử có làm Hoàng thượng thì cũng không động đến được ông ta, vì vậy nên căn bản không cần lo lắng.
Sở Vân nín cười nhìn Tĩnh Vương một cái, trong lòng thầm nhủ miệng cái lão Vương thái phó này cũng được đấy. Tĩnh Vương bị Vương thái phó nói cho dở khóc dở cười, người phá cửa căn bản không phải những thân binh đó mà là hai mươi người ông ta ra lệnh hôm đó. Được lắm, mắng đi mắng lại cuối cùng cũng mắng lên đầu Tĩnh Vương rồi.
- Áchcái nàylão thái phó nói cũng có lý, phá cửa nhà người ta quả thực có chút ngang ngược nhưng nếu như giết thìcó phải là hơi quá không? Tĩnh Vương lúng túng nhìn Vương thái phó một cái.
Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên tiếp lời nói: - Tĩnh Vương nói có lý, những binh tốt kia đều là thân binh của Đại hoàng tử, hiện giờ Đại hoàng tử cáo trạng Chu Thiên Giáng vu cáo hãm hại, cho dù họ có phá cửa phủ thật nhưng bổn cung cảm thấy cũng nên xử lý thỏa đáng một chút. Đại hoàng tử vừa khải hoàn trở về, một khi mà giết thân binh của hắn thì e là sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân. Hơn nữa những người này đều thuộc Binh Bộ, e là Lý đại nhân cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Mã Đinh Thiên nói xong thì nhìn nhìn Lý Hồng, Lý Hồng chỉ có thể cười khổ gật gật đầu. Với vị trí của ông ta thì nói gì cũng không hay, cho bằng không nói câu nào thì hơn, nếu không Sở Vân sẽ kiên quyết kéo ông ta vào, Lý Hồng cũng không muốn tham gia vào chuyện này.
Tất cả mọi người đều hiểu chỗ khó của chuyện này không phải là phá cửa và giết hay không giết mà là rốt cuộc hai vị hoàng tử và Chu Thiên Giáng có thể bắt tay nhau giảng hòa được hay không.
Khi chư vị đại nhân đang nghiên cứu thảo luận thì Tứ hoàng tử Huyền Châu lần đầu tiên bước chân vào phủ đệ của đại ca. Mấy tháng trước Huyền Châu nhìn thấy Đại hoàng tử vẫn còn chút sợ sệt nhưng hiện giờ Tứ hoàng tử đã có thể ngồi ngang hàng với mấy vị ca ca.
Huyền Minh mang theo một tia cười nhạo nhìn Tứ hoàng tử Huyền Châu. Trong mắt y thì Lão Tứ bất tài này mãi mãi là kẻ dưới.
- Lão Tứ, từ khi phụ hoàng ban phủ đệ cho bốn người chúng ta, hình như đây là lần đầu tiên đệ bước chân vào cửa nhà đại ca nhỉ?
- Đại hoàng huynh, từ khi trở về từ Thục Thiên phủ thì Tứ đệ luôn đóng cửa khổ đọc sách thánh hiền, không tới bái phỏng hoàng huynh được, mong hoàng huynh bỏ qua. Tứ hoàng tử mỉm cười, vẻ mặt chân thành nhìn đại ca.
- Lão Tứ, sao ta lại nghe nói đệ ngày nào cũng ăn chơi nhảy múa với tên khốn Chu Thiên Giáng kia vậy, như vậy là không tốt đâu, nhỡ chẳng may truyền đến tai phụ hoàng thì Người sẽ tức giận đấy.
Tứ hoàng tử khẽ mỉm cười nói: - Đại ca, Chu đại nhân hữu dũng hữu mưu, là nhân tài xuất chúng của Quốc Tử Giám chúng ta, võ lược lại nổi danh trong ngoài Đại Phong, đệ theo học người như vậy e là phụ hoàng mừng còn không kịp nữa là.
Quai hàm Đại hoàng tử co quắp một chút, những lời Lão Tứ nói khiến y thấy vô cùng ngứa tai, khó chịu.
- Lão Tứ, không biết hôm nay đệ đến tận cửa có gì chỉ giáo vậy? Nếu không có chuyện gì thì đại ca còn có chuyện, không ngồi cùng đệ được. Đại hoàng tử Huyền Minh gọn gàng dứt khoát chuẩn bị đuổi người.
- Đại ca, hôm nay đệ đến là có chuyện muốn nhờ.
- Oh? Đại hoàng tử lộ vẻ cười lạnh, trong lòng thầm nhủ tên tiểu tử này mà cũng dùng tới chữ "nhờ" sao.
- Đại ca, chuyện thân binh của huynh phá cửa phủ Chu đại nhân, Chu đại nhân không định truy cứu nhưng hắn hy vọng chuyện thanh lâu ở Tây Nhai đại ca cũng có thể khoan dung đại lượng một chút.
Vẻ mặt Đại hoàng tử Huyền Minh tái đi: - Tên khốn kia còn dám nói vậy sao? Thân binh của lão tử căn bản còn không đi qua cửa phủ của hắn, hắn dám vu oan. Đại hoàng tử trừng hai mắt, nước miếng hận không thể phun vào mặt Huyền Châu.
- Đại ca, muốn vu oan cho ai cũng không phải là không có nguyên do, chẳng lẽ chuyện ở Tây Nhai không phải là vu oan sao? Cứ làm loạn lên như vậy thì cũng không có lợi cho huynh và nhị ca mà chỉ có lợi cho tam ca thôi. Hôm nay tứ đệ đến đây chính là muốn hóa giải ân oán này, oan gia nên giải không nên kết. Huynh cũng biết bản lĩnh của Chu Thiên Giáng và mối quan hệ giữa hắn và Quách phủ với Tĩnh Vương thúc rồi đấy, nếu trở mặt với nhau thật thì cũng chưa biết ai thắng ai thua đâu.
- Ta sợ hắn sao? Có tin bổn hoàng tử dẫn binh đến đập phá phủ đệ của hắn ngay bây giờ không hả? Đại hoàng tử tức giận nhìn Huyền Châu.
- Ha ha. Tứ hoàng tử Huyền Châu cười khinh miệt, thảo nào trong cuộc tranh giành hoàng vị giữa bốn hoàng tử này Huyền Minh bị loại đầu tiên, y căn bản là một người lỗ mãng.
- Đại ca, huynh đừng quên trong tay Chu Thiên Giáng có Đả Vương Tiên. Theo tổ chế Lý gia của chúng ta thì hẳn huynh rất rõ uy lực của Đả Vương Tiên chứ nhỉ?
Tứ hoàng tử vừa nói vậy thì Huyền Minh nghẹn nửa ngày nói không ra lời. Đả Vương Tiên trên đánh hôn quân dưới đánh ngông thần, đừng nói là y, ngay cả phụ hoàng y nhìn thấy thứ kia cũng phải nhức đầu.
Thấy đại ca không nói lời nào thì Tứ hoàng tử Huyền Châu khẽ mỉm cười: - Đại ca, Chu Thiên Giáng nói hắn cũng không muốn đụng chạm với huynh nên muốn dàn xếp ổn thỏa, nếu đại ca đồng ý thì một ngàn lượng bạc sẽ được đưa đến đây ngay lập tức. Đương nhiên Chu Thiên Giáng còn nói, nếu đại ca tiếp tục dây dưa chuyện này thì hắn có thể không cần mấy thanh lâu ở Tây Nhai kia nhưng mười thân binh dưới tay đại ca hắn sẽ đích thân lấy Đả Vưng Tiên đánh chết hết, cho dù là thánh chỉ cũng vô dụng thôi.
Ngón tay Đại hoàng tử Huyền Minh cũng hơi run rẩy, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này vừa đấm vừa xoa, y quả thực là không còn đối sách nào nữa, cho dù là hai bên cùng làm loạn, y có thể có được mấy thanh lâu kia ở Tây Nhai nhưng Chu Thiên Giáng dám làm ăn như vậy còn hoàng tử như y cũng không thể mở thanh lâu kiếm tiền được.
Nghĩ chán chê xong Đại hoàng tử quyết định nghe lời điều giải của Tứ hoàng tử. Ám đấu hai bên vừa bắt đầu, Huyền Minh không tin trọng binh trong tay mình mà lại không thể bắt được nhược điểm của Chu Thiên Giáng.
Trong Cửu Môn Đề Đốc phủ, chư vị đại quan viên vẫn chưa thương lượng được phương án giải quyết thì Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử lần lượt phái người đến Cửu Môn Đề Đốc, Chu Thiên Giáng phái Hạ Thanh đến, cậu ta chuyển lời của Chu đại nhân đến Sở Vân, nói là không truy cứu chuyện cửa phủ bị phá nữa, mà người Đại hoàng tử phái đến cũng chuyển lời đến Sở Vân đại nhân là không truy cứu chuyện thanh lâu ở Tây Nhai nữa.
Thành Võ Hoàng hạ chỉ tam nha hội thẩm khiến mấy vị đại nhân trong nha môn buồn bực muốn chết. Thân phận Đại hoàng tử đặc biệt, lại là chiến tướng vừa khải hoàn trở về, không thể mất mặt được. Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia thì lại càng không phải hạng vừa, chỉ dựa vào sức hắn đã lật đổ cả Chu gia, giết chết danh tướng Phương Đại Đồng, trong lúc nguy nan đã cứu cả Đại Phong triều, có thể nói là người công cao cái thế lưu danh sử sách.
Trong Cửu Môn Đề Đốc, mấy văn võ trọng thần nổi danh của Đại Phong triều đều tề tựu đông đủ. Mặc dù nói là tam nha hội thẩm nhưng Hình Bộ ti nha tuần ti Thân Bách Công và Đô Sát Viện Ngự Sử Trương Văn Trạch cũng không dám làm chủ, đành phải mời các "lão đại" của mình ra mặt. Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân cũng không ngốc, kiên quyết kéo cả Tĩnh Vương và Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng vào.
Tĩnh Vương ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là Quốc Tử Giám Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Vương Bính Khôn Thái phó. Hình Bộ Thượng Thư mới nhậm chức là Mã Đinh Thiên ngồi cùng Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, Thân Bách Công và Trương Văn Trạch ngồi dưới cùng.
Sở Vân cười khan một tiếng: - Ta nói mấy vị đại nhân này, ba ngày sau là khai đường hội thẩm rồi, mọi người nói xem chúng ta nên làm thế nào mới có thể khiến hai bên đều hài lòng đây? Tĩnh Vương nhìn chư vị đại nhân đang có mặt một cái, căn bản trong lòng đã nắm rõ. Mặc dù Hoàng thượng rõ ràng có nói là xử lý công bằng nhưng ngầm làm như vậy là đang nghiêng về phe Đại hoàng tử, nhưng cơ bản tất cả mọi người có mặt đều là những người có quan hệ rất tốt với Chu Thiên Giáng, lần này e là Hoàng thượng phải thất vọng rồi. Tĩnh Vương chắc chắn là phải đứng về phe Chu Thiên Giáng, Sở Vân và Lý Hồng đều xuất thân từ quân doanh, tuy nói hiện giờ Đại hoàng tử là chủ soái đại doanh Kinh Giao nhưng trong lòng bọn họ đều không đồng tình như vậy. Vương thái phó thì càng không cần phải nói, lão già này căn bản chính là người gây ra chuyện. Về phần Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên thì là người có đi lại gần gũi với Đại hoàng tử, lão là người toàn lực ủng hộ Nhị hoàng tử, cũng là họ hàng xa của Hoàng hậu.
Tĩnh Vương ho khan hai tiếng, đang muốn mở miệng nói thì Vương thái phó giành trước một bước: - Thật là kỳ lạ, Đại Phong triều chúng ta từ khi khai quốc đến nay còn chưa từng nghe nói đến binh vệ cấp thấp dám lớn lối như vậy, phá cửa chính phủ đệ khác gì tát vào mặt tất cả quan viên? Hành động lớn lối như vậy quả thực còn không bằng heo chó, giếtnhất định phải giết.
Vẻ mặt Vương lão thái phó quang minh chính đại. Ông ta đang bênh vực kẻ yếu là Chu Thiên Giáng, lấy cái tuổi này của Vương thái phó ra, cho dù Nhị hoàng tử có làm Hoàng thượng thì cũng không động đến được ông ta, vì vậy nên căn bản không cần lo lắng.
Sở Vân nín cười nhìn Tĩnh Vương một cái, trong lòng thầm nhủ miệng cái lão Vương thái phó này cũng được đấy. Tĩnh Vương bị Vương thái phó nói cho dở khóc dở cười, người phá cửa căn bản không phải những thân binh đó mà là hai mươi người ông ta ra lệnh hôm đó. Được lắm, mắng đi mắng lại cuối cùng cũng mắng lên đầu Tĩnh Vương rồi.
- Áchcái nàylão thái phó nói cũng có lý, phá cửa nhà người ta quả thực có chút ngang ngược nhưng nếu như giết thìcó phải là hơi quá không? Tĩnh Vương lúng túng nhìn Vương thái phó một cái.
Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên tiếp lời nói: - Tĩnh Vương nói có lý, những binh tốt kia đều là thân binh của Đại hoàng tử, hiện giờ Đại hoàng tử cáo trạng Chu Thiên Giáng vu cáo hãm hại, cho dù họ có phá cửa phủ thật nhưng bổn cung cảm thấy cũng nên xử lý thỏa đáng một chút. Đại hoàng tử vừa khải hoàn trở về, một khi mà giết thân binh của hắn thì e là sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân. Hơn nữa những người này đều thuộc Binh Bộ, e là Lý đại nhân cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Mã Đinh Thiên nói xong thì nhìn nhìn Lý Hồng, Lý Hồng chỉ có thể cười khổ gật gật đầu. Với vị trí của ông ta thì nói gì cũng không hay, cho bằng không nói câu nào thì hơn, nếu không Sở Vân sẽ kiên quyết kéo ông ta vào, Lý Hồng cũng không muốn tham gia vào chuyện này.
Tất cả mọi người đều hiểu chỗ khó của chuyện này không phải là phá cửa và giết hay không giết mà là rốt cuộc hai vị hoàng tử và Chu Thiên Giáng có thể bắt tay nhau giảng hòa được hay không.
Khi chư vị đại nhân đang nghiên cứu thảo luận thì Tứ hoàng tử Huyền Châu lần đầu tiên bước chân vào phủ đệ của đại ca. Mấy tháng trước Huyền Châu nhìn thấy Đại hoàng tử vẫn còn chút sợ sệt nhưng hiện giờ Tứ hoàng tử đã có thể ngồi ngang hàng với mấy vị ca ca.
Huyền Minh mang theo một tia cười nhạo nhìn Tứ hoàng tử Huyền Châu. Trong mắt y thì Lão Tứ bất tài này mãi mãi là kẻ dưới.
- Lão Tứ, từ khi phụ hoàng ban phủ đệ cho bốn người chúng ta, hình như đây là lần đầu tiên đệ bước chân vào cửa nhà đại ca nhỉ?
- Đại hoàng huynh, từ khi trở về từ Thục Thiên phủ thì Tứ đệ luôn đóng cửa khổ đọc sách thánh hiền, không tới bái phỏng hoàng huynh được, mong hoàng huynh bỏ qua. Tứ hoàng tử mỉm cười, vẻ mặt chân thành nhìn đại ca.
- Lão Tứ, sao ta lại nghe nói đệ ngày nào cũng ăn chơi nhảy múa với tên khốn Chu Thiên Giáng kia vậy, như vậy là không tốt đâu, nhỡ chẳng may truyền đến tai phụ hoàng thì Người sẽ tức giận đấy.
Tứ hoàng tử khẽ mỉm cười nói: - Đại ca, Chu đại nhân hữu dũng hữu mưu, là nhân tài xuất chúng của Quốc Tử Giám chúng ta, võ lược lại nổi danh trong ngoài Đại Phong, đệ theo học người như vậy e là phụ hoàng mừng còn không kịp nữa là.
Quai hàm Đại hoàng tử co quắp một chút, những lời Lão Tứ nói khiến y thấy vô cùng ngứa tai, khó chịu.
- Lão Tứ, không biết hôm nay đệ đến tận cửa có gì chỉ giáo vậy? Nếu không có chuyện gì thì đại ca còn có chuyện, không ngồi cùng đệ được. Đại hoàng tử Huyền Minh gọn gàng dứt khoát chuẩn bị đuổi người.
- Đại ca, hôm nay đệ đến là có chuyện muốn nhờ.
- Oh? Đại hoàng tử lộ vẻ cười lạnh, trong lòng thầm nhủ tên tiểu tử này mà cũng dùng tới chữ "nhờ" sao.
- Đại ca, chuyện thân binh của huynh phá cửa phủ Chu đại nhân, Chu đại nhân không định truy cứu nhưng hắn hy vọng chuyện thanh lâu ở Tây Nhai đại ca cũng có thể khoan dung đại lượng một chút.
Vẻ mặt Đại hoàng tử Huyền Minh tái đi: - Tên khốn kia còn dám nói vậy sao? Thân binh của lão tử căn bản còn không đi qua cửa phủ của hắn, hắn dám vu oan. Đại hoàng tử trừng hai mắt, nước miếng hận không thể phun vào mặt Huyền Châu.
- Đại ca, muốn vu oan cho ai cũng không phải là không có nguyên do, chẳng lẽ chuyện ở Tây Nhai không phải là vu oan sao? Cứ làm loạn lên như vậy thì cũng không có lợi cho huynh và nhị ca mà chỉ có lợi cho tam ca thôi. Hôm nay tứ đệ đến đây chính là muốn hóa giải ân oán này, oan gia nên giải không nên kết. Huynh cũng biết bản lĩnh của Chu Thiên Giáng và mối quan hệ giữa hắn và Quách phủ với Tĩnh Vương thúc rồi đấy, nếu trở mặt với nhau thật thì cũng chưa biết ai thắng ai thua đâu.
- Ta sợ hắn sao? Có tin bổn hoàng tử dẫn binh đến đập phá phủ đệ của hắn ngay bây giờ không hả? Đại hoàng tử tức giận nhìn Huyền Châu.
- Ha ha. Tứ hoàng tử Huyền Châu cười khinh miệt, thảo nào trong cuộc tranh giành hoàng vị giữa bốn hoàng tử này Huyền Minh bị loại đầu tiên, y căn bản là một người lỗ mãng.
- Đại ca, huynh đừng quên trong tay Chu Thiên Giáng có Đả Vương Tiên. Theo tổ chế Lý gia của chúng ta thì hẳn huynh rất rõ uy lực của Đả Vương Tiên chứ nhỉ?
Tứ hoàng tử vừa nói vậy thì Huyền Minh nghẹn nửa ngày nói không ra lời. Đả Vương Tiên trên đánh hôn quân dưới đánh ngông thần, đừng nói là y, ngay cả phụ hoàng y nhìn thấy thứ kia cũng phải nhức đầu.
Thấy đại ca không nói lời nào thì Tứ hoàng tử Huyền Châu khẽ mỉm cười: - Đại ca, Chu Thiên Giáng nói hắn cũng không muốn đụng chạm với huynh nên muốn dàn xếp ổn thỏa, nếu đại ca đồng ý thì một ngàn lượng bạc sẽ được đưa đến đây ngay lập tức. Đương nhiên Chu Thiên Giáng còn nói, nếu đại ca tiếp tục dây dưa chuyện này thì hắn có thể không cần mấy thanh lâu ở Tây Nhai kia nhưng mười thân binh dưới tay đại ca hắn sẽ đích thân lấy Đả Vưng Tiên đánh chết hết, cho dù là thánh chỉ cũng vô dụng thôi.
Ngón tay Đại hoàng tử Huyền Minh cũng hơi run rẩy, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này vừa đấm vừa xoa, y quả thực là không còn đối sách nào nữa, cho dù là hai bên cùng làm loạn, y có thể có được mấy thanh lâu kia ở Tây Nhai nhưng Chu Thiên Giáng dám làm ăn như vậy còn hoàng tử như y cũng không thể mở thanh lâu kiếm tiền được.
Nghĩ chán chê xong Đại hoàng tử quyết định nghe lời điều giải của Tứ hoàng tử. Ám đấu hai bên vừa bắt đầu, Huyền Minh không tin trọng binh trong tay mình mà lại không thể bắt được nhược điểm của Chu Thiên Giáng.
Trong Cửu Môn Đề Đốc phủ, chư vị đại quan viên vẫn chưa thương lượng được phương án giải quyết thì Chu Thiên Giáng và Đại hoàng tử lần lượt phái người đến Cửu Môn Đề Đốc, Chu Thiên Giáng phái Hạ Thanh đến, cậu ta chuyển lời của Chu đại nhân đến Sở Vân, nói là không truy cứu chuyện cửa phủ bị phá nữa, mà người Đại hoàng tử phái đến cũng chuyển lời đến Sở Vân đại nhân là không truy cứu chuyện thanh lâu ở Tây Nhai nữa.
Danh sách chương