Chu Thiên Giáng nhìn mấy người Hạ Thanh, tròng mắt chuyển động không ngừng: - Áchđiều nàye là ta không làm chủ được. Sở đại nhân, chuyện này ta cũng không giấu gì ngài, thực ra ta có đầu tư chút tiền cho mấy thanh lâu đó nhưng ta cũng chỉ là một cổ đông nho nhỏ thôi, nếu muốn bồi thường tiền thì ta phải thương lượng với những cổ đông khác xem thế nào đã.
- Hừ, người ta kéo Chu đại nhân ngươi vào cổ đông còn không phải là coi trọng địa vị của ngươi sao? Tuy Đại Phong triều không cấm nghề này nhưng dù gì thì nó cũng thuộc loại trăng hoa bại liễu. Ngươi đường đường là một học tử Quốc Tử Giám, sao có thể làm chuyện làm ăn này chứ? Sở Vân vô cùng tức giận mắng.
- Sở đại nhân, ta vừa nói rồi, tại hạ chỉ là một trong các cổ đông nho nhỏ. Nếu như ngài biết những người khác là ai thì e là ngài cũng không nói như vậy đâu. Chu Thiên Giáng thần bí nhìn Sở Vân.
- Ai? - Ta nói cho ngài nghe một chút, đầu tiên là Tứ hoàng tử điện hạ, thân phận của người ta còn cao quý hơn nhiều cái thân phận học tử của ta, là long phượng chính tông. Thứ hai là Tĩnh Vương thiên tuế, đây cũng là nhân trung long phượng. Người thứ ba là Vệ Triển đại nhân, người đứng đầu cao nhất của Đại Phong triều chắc cũng mạnh hơn ta chứ? Mấy người trong kinh đó còn không tính, Trấn Nam đại doanh Quách Thiên Tín còn lôi ta vào, Bắc Phương đại doanh Văn tướng quân cũng có 10%. Đương nhiên những người này đều là cổ đông ngầm, cho dù có giáp mặt hỏi cũng chẳng ai chịu thừa nhận cả.
Chu Thiên Giáng xòe đầu ngón tay ra đếm, làm cứ như là thật.
Sở Vân thật rất muốn cho hắn hai cái bạt tai. Được lắm, quan viên của Đại Phong triều đều nghèo đến phát điên rồi, mấy cái thanh lâu rách nát mà đến vương gia cũng lén kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu như nói những lời này ra thì phỏng chừng là mấy người này có thể mỗi người một cước đạp chết Chu Thiên Giáng.
Sở Vân hảo tâm đến tìm Chu Thiên Giáng điều giải, kết quả là ôm một bụng tức về, nhưng những người mà Chu Thiên Giáng kể ra thì Sở Vân cũng nghe ra được hàm nghĩa trong đó, đó chính là những người hậu thuẫn của hắn. Thế lực này không nhỏ, Nam Bắc hai đại quân doanh, cộng thêm Tĩnh Vương, Vệ Triển. Sở Vân suy nghĩ một chút, hai vị hoàng tử này muốn đấu với Chu Thiên Giáng, nếu như không dựa vào phụ thân là Hoàng thượng thì quả thực không phải là đối thủ của Chu Thiên Giáng, xem ra chuyện này chỉ có thể mời Hoàng thượng định đoạt.
Sở Vân vừa đi thì Chu Nhị lặng lẽ tiến vào, sắc mặt Chu Nhị hơi tái đi, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
- Đại nhân, xảy ra chuyện rồi, bốn vị huynh đệ tra xét được nguồn tin đồn của chúng ta đêm nay đã gặp nạn.
Chu Thiên Giáng và mấy người Hạ Thanh cả kinh, bồi dưỡng đám người này cũng tốn không ít tâm huyết. Văn Nhữ Hải đã lưu lại mấy ngàn người tinh nhuệ nhất cho Chu Thiên Giáng mà Chu Nhị lại tỉ mỉ chọn được mấy chục người từ đám người này, có thể nói là chọn một trong ngàn người, hơn nữa trên phương diện võ công thì lời nói và hành động của Chu Nhất đều rất mẫu mực, Lâm Phong lão gia tử còn đích thân chỉ điểm, không ngờ lại bị đối phương tiêu diệt bốn người không một tiếng động.
- Chu Nhị, đối phương chết mấy người? Chu Thiên Giáng vội hỏi.
- Đại nhân, sau khi bọn ta đuổi đến địa điểm bàn bạc thì đến một vết máu cũng không phát hiện ra. Người của chúng ta chết rất kỳ lạ, hẳn là do trúng độc mà chết. Ta đã sai người bí mật phong tỏa, giám sát chặt chẽ tất cả mọi thứ xung quanh. Chu Nhị trầm trọng nói.
Mọi người gật gật đầu, trong phương diện này thì Chu Nhị rất có kinh nghiệm. Nếu lúc này mà mang người về, chẳng may bị tuần tra quan binh phát hiện trên đường thì cũng không nói rõ được.
- Chu Nhất, Hạ Thanh, đến hiện trường cùng ta, Thường Võ ở nhà cảnh giới. Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đến hậu viện gọi sư phụ ta lên.
Chu Thiên Giáng nói xong thì đi ra ngoài, Đại Ngưu bưng một tô canh gà, suýt nữa thì chụp xuống đầu Chu Thiên Giáng.
- Con trâu ngu ngốc này, mau đem Đả Vương Tiên đi theo ta. Chu Thiên Giáng tức giận đá một cước.
- Đại nhân, vẫn chưa uống canh mà?
- Còn nói nhảm nữa là lão tử dìm ngươi chết đuối trong bát canh này luôn đấy. Chu Thiên Giáng liếc mắt một cái đẩy Đại Ngưu vào trong viện.
Hạ Thanh chuẩn bị xong ngựa, Chu Nhất nhanh chóng chạy từ hậu viện ra.
- Đại nhân, Lâm gia không có trong hậu viện. Chu Nhất nhỏ giọng nói.
- Lão này không đứng đắn rồi, chắc là lại đi tìm tình cũ hát ca dao rồi, kệ đi, chúng ta đi!
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhảy lên chiến mã, hắn không thể lái "Ferrari" đi được, gần như tuần sai của kinh thành đều biết chiếc xe kia, như vậy thì còn làm cho ồn ào huyên náo hơn.
Mấy người ra khỏi Công Xã thì đi thẳng một đường về phía Nam, không đến nửa nén hương thì Chu Nhị vung tay lên bảo mọi người dừng lại.
- Đại nhân, ở ngay phía trước không xa, tốt nhất là đừng làm kinh động đến người khác. Chu Nhị nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu: - Xuống ngựa, đi bộ qua đó.
Mọi người cột ngựa lại rồi lặng lẽ như men theo bức tường như những bóng ma, đi được không bao lâu thì đến chỗ rẽ, trong miệng Chu Nhị phát ra tiếng dế kêu.
- Lích tích! Trong bóng tối lóe ra ba bóng người, ba người nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì đều đồng loạt quỳ một chân xuống: - Bái kiến đại nhân!
- Huynh đệ mình không cần quy củ nhiều như vậy, mau đứng lên đi! Chu Thiên Giáng vội kéo ba người dậy.
Những người này ngày thường đều chịu sự huấn luyện nghiêm khắc dưới tay Chu Nhất Chu Nhị, tất cả nội dung huấn luyện đều dựa theo quy tắc của Niêm Can Xử, nhìn thấy cấp trên thì phải chào hỏi.
- Có phát hiện ra tình hình khả nghi nào không? Chu Nhị nhỏ giọng hỏi.
- Nhị tổng quản, sau khi ngài đi thì không phát hiện ra bất cứ điều gì. Một gã ám tử đáp.
Chu Nhị nhìn Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng gật gật đầu, mọi người nhanh chóng tiến vào một tiểu viện. Dưới ánh nến mờ tối, bốn nam tử mặc quần áo giả làm dân thường nằm trên mặt đất, trên mặt không có bất cứ vẻ đau khổ nào.
Hai người Hạ Thanh, Chu Nhất vội lục tìm trong phòng xem còn dấu vết nào để lại hay không.
Chu Thiên Giáng cúi người xuống nhìn kĩ bốn người, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh thì căn bản không nhìn ra được bất cứ điều gì khác thường.
- Chu Nhị, sao ngươi đoán là bị trúng độc? Chu Thiên Giáng nghi hoặc hỏi.
- Đại nhân nhìn xem, sắc mặt bốn người này xanh tím mà làn da trên cánh tay lại rất bình thường, đây là biểu hiện điển hình của trúng độc.
Chu Nhị nói xong thì lấy ra một cây ngân châm rồi đâm vào một người trong số đó, một lát sau thì Chu Nhị rút ngân châm ra, phần ngân châm cắm vào thịt đã biến thành màu đen.
Chu Nhất, Hạ Thanh lục tìm xong cũng xúm lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bốn vị huynh đệ, Chu Nhất nghi hoặc hỏi: - Địa điểm mấy người hẹn nhau là chỗ này sao?
Chu Nhị gật gật đầu: - Đây là ám điểm ta thiết lập, bọn họ bảo người chuyển tin nói là phát hiện ra người khả nghi đã phát tán tin đồn, hẹn ta đến nơi này để lên kế hoạch tỉ mỉ bắt người. Khi ta đến nơi thì cả bốn người đã tắt thở.
Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng:
- Đại nhân, xem ra chắc là bọn họ đã bị trúng độc từ bên ngoài, sau khi độc phát tác thì bị chết.
Chu Thiên Giáng nhíu nhíu mày: - Cho dù độc có phát tác thì hẳn là cũng có trước sau, thấy đồng bạn trúng độc thì tối thiểu cũng phải có dáng vẻ giật mình mới phải, hoặc nói cách khác thì nỗi đau khi độc phát tác cũng khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn nhưng ngươi nhìn mấy người bọn họ mà xem, bình tĩnh một cách không thể tưởng tượng được.
Kiếp trước Chu Thiên Giáng từng chụp ảnh ngôi sao nào đó uống thuốc tự sát, gương mặt đó dữ tợn đến mức người ta không dám nhìn, vậy mà hiện giờ mấy người này lại cứ như là bị chết lúc đang ngủ vậy, chết không đau đớn không thể nào cũng xuất hiện ở những niên đại này rồi đấy chứ?
Hạ Thanh bóp mở miệng của một người trong số đó ra nhìn: - Đại nhân, chắc hẳn bốn người này bị trúng độc đồng thời, độc này cũng rất kỳ lạ, phỏng chừng là nửa nén hương sau mới phát tác, hơn nữa dược lực đánh thẳng vào tâm mạch cho thấy độc lực rất lớn. Trên giang hồ người có bản lĩnh này không nhiều, đối phương chắc chắn là cao thủ dụng độc.
- Hạ Thanh, có mục tiêu cụ thể không? Chu Thiên Giáng nhìn Hạ Thanh, hắn biết Hạ Thanh có kinh nghiệm giang hồ phong phú, có lẽ có thể đoán được mấy mục tiêu khả nghi.
Chuyện này vừa xảy ra thì Chu Thiên Giáng đã cảm thấy có chút vấn đề. Kiếp trước khi hắn làm paparazzi thì bản thân hắn chính là chuyên gia trong việc tạo tin đồn nhảm, Chu Thiên Giáng biết rõ bất cứ ai tạo ra tin đồn đều có mục đích của nó. Lời đồn lần này rõ ràng là muốn chọc giận Đại hoàng tử mà Chu Thiên Giáng hắn sẽ trở thành người bị hại cuối cùng của lời đồn này, vậy nên Chu Thiên Giáng nhất định phải biết được là ai đứng sau bức màn này phá rối.
- Đại nhân, cao thủ dụng độc trên giang hồ đều có đặc điểm của mình nhưng trong người mấy người này lại không thể phát hiện ra loại độc nào. Trừ phi biết được bọn họ đã ăn gì rồi căn cứ theo chất độc lưu lại trên đó thì có lẽ còn có thể đoán được vị cao thủ kia.
Hạ Thanh vừa nói vậy thì Chu Thiên Giáng đã cảm thấy làm khó nhau rồi. Bốn người bị chết đều là huynh đệ của mình, ở niên đại này mà khám nghiệm tử thi lấy vật ra thì đúng là đại bất kính với người chết.
- Hừ, người ta kéo Chu đại nhân ngươi vào cổ đông còn không phải là coi trọng địa vị của ngươi sao? Tuy Đại Phong triều không cấm nghề này nhưng dù gì thì nó cũng thuộc loại trăng hoa bại liễu. Ngươi đường đường là một học tử Quốc Tử Giám, sao có thể làm chuyện làm ăn này chứ? Sở Vân vô cùng tức giận mắng.
- Sở đại nhân, ta vừa nói rồi, tại hạ chỉ là một trong các cổ đông nho nhỏ. Nếu như ngài biết những người khác là ai thì e là ngài cũng không nói như vậy đâu. Chu Thiên Giáng thần bí nhìn Sở Vân.
- Ai? - Ta nói cho ngài nghe một chút, đầu tiên là Tứ hoàng tử điện hạ, thân phận của người ta còn cao quý hơn nhiều cái thân phận học tử của ta, là long phượng chính tông. Thứ hai là Tĩnh Vương thiên tuế, đây cũng là nhân trung long phượng. Người thứ ba là Vệ Triển đại nhân, người đứng đầu cao nhất của Đại Phong triều chắc cũng mạnh hơn ta chứ? Mấy người trong kinh đó còn không tính, Trấn Nam đại doanh Quách Thiên Tín còn lôi ta vào, Bắc Phương đại doanh Văn tướng quân cũng có 10%. Đương nhiên những người này đều là cổ đông ngầm, cho dù có giáp mặt hỏi cũng chẳng ai chịu thừa nhận cả.
Chu Thiên Giáng xòe đầu ngón tay ra đếm, làm cứ như là thật.
Sở Vân thật rất muốn cho hắn hai cái bạt tai. Được lắm, quan viên của Đại Phong triều đều nghèo đến phát điên rồi, mấy cái thanh lâu rách nát mà đến vương gia cũng lén kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu như nói những lời này ra thì phỏng chừng là mấy người này có thể mỗi người một cước đạp chết Chu Thiên Giáng.
Sở Vân hảo tâm đến tìm Chu Thiên Giáng điều giải, kết quả là ôm một bụng tức về, nhưng những người mà Chu Thiên Giáng kể ra thì Sở Vân cũng nghe ra được hàm nghĩa trong đó, đó chính là những người hậu thuẫn của hắn. Thế lực này không nhỏ, Nam Bắc hai đại quân doanh, cộng thêm Tĩnh Vương, Vệ Triển. Sở Vân suy nghĩ một chút, hai vị hoàng tử này muốn đấu với Chu Thiên Giáng, nếu như không dựa vào phụ thân là Hoàng thượng thì quả thực không phải là đối thủ của Chu Thiên Giáng, xem ra chuyện này chỉ có thể mời Hoàng thượng định đoạt.
Sở Vân vừa đi thì Chu Nhị lặng lẽ tiến vào, sắc mặt Chu Nhị hơi tái đi, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
- Đại nhân, xảy ra chuyện rồi, bốn vị huynh đệ tra xét được nguồn tin đồn của chúng ta đêm nay đã gặp nạn.
Chu Thiên Giáng và mấy người Hạ Thanh cả kinh, bồi dưỡng đám người này cũng tốn không ít tâm huyết. Văn Nhữ Hải đã lưu lại mấy ngàn người tinh nhuệ nhất cho Chu Thiên Giáng mà Chu Nhị lại tỉ mỉ chọn được mấy chục người từ đám người này, có thể nói là chọn một trong ngàn người, hơn nữa trên phương diện võ công thì lời nói và hành động của Chu Nhất đều rất mẫu mực, Lâm Phong lão gia tử còn đích thân chỉ điểm, không ngờ lại bị đối phương tiêu diệt bốn người không một tiếng động.
- Chu Nhị, đối phương chết mấy người? Chu Thiên Giáng vội hỏi.
- Đại nhân, sau khi bọn ta đuổi đến địa điểm bàn bạc thì đến một vết máu cũng không phát hiện ra. Người của chúng ta chết rất kỳ lạ, hẳn là do trúng độc mà chết. Ta đã sai người bí mật phong tỏa, giám sát chặt chẽ tất cả mọi thứ xung quanh. Chu Nhị trầm trọng nói.
Mọi người gật gật đầu, trong phương diện này thì Chu Nhị rất có kinh nghiệm. Nếu lúc này mà mang người về, chẳng may bị tuần tra quan binh phát hiện trên đường thì cũng không nói rõ được.
- Chu Nhất, Hạ Thanh, đến hiện trường cùng ta, Thường Võ ở nhà cảnh giới. Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đến hậu viện gọi sư phụ ta lên.
Chu Thiên Giáng nói xong thì đi ra ngoài, Đại Ngưu bưng một tô canh gà, suýt nữa thì chụp xuống đầu Chu Thiên Giáng.
- Con trâu ngu ngốc này, mau đem Đả Vương Tiên đi theo ta. Chu Thiên Giáng tức giận đá một cước.
- Đại nhân, vẫn chưa uống canh mà?
- Còn nói nhảm nữa là lão tử dìm ngươi chết đuối trong bát canh này luôn đấy. Chu Thiên Giáng liếc mắt một cái đẩy Đại Ngưu vào trong viện.
Hạ Thanh chuẩn bị xong ngựa, Chu Nhất nhanh chóng chạy từ hậu viện ra.
- Đại nhân, Lâm gia không có trong hậu viện. Chu Nhất nhỏ giọng nói.
- Lão này không đứng đắn rồi, chắc là lại đi tìm tình cũ hát ca dao rồi, kệ đi, chúng ta đi!
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhảy lên chiến mã, hắn không thể lái "Ferrari" đi được, gần như tuần sai của kinh thành đều biết chiếc xe kia, như vậy thì còn làm cho ồn ào huyên náo hơn.
Mấy người ra khỏi Công Xã thì đi thẳng một đường về phía Nam, không đến nửa nén hương thì Chu Nhị vung tay lên bảo mọi người dừng lại.
- Đại nhân, ở ngay phía trước không xa, tốt nhất là đừng làm kinh động đến người khác. Chu Nhị nhỏ giọng nói.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu: - Xuống ngựa, đi bộ qua đó.
Mọi người cột ngựa lại rồi lặng lẽ như men theo bức tường như những bóng ma, đi được không bao lâu thì đến chỗ rẽ, trong miệng Chu Nhị phát ra tiếng dế kêu.
- Lích tích! Trong bóng tối lóe ra ba bóng người, ba người nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì đều đồng loạt quỳ một chân xuống: - Bái kiến đại nhân!
- Huynh đệ mình không cần quy củ nhiều như vậy, mau đứng lên đi! Chu Thiên Giáng vội kéo ba người dậy.
Những người này ngày thường đều chịu sự huấn luyện nghiêm khắc dưới tay Chu Nhất Chu Nhị, tất cả nội dung huấn luyện đều dựa theo quy tắc của Niêm Can Xử, nhìn thấy cấp trên thì phải chào hỏi.
- Có phát hiện ra tình hình khả nghi nào không? Chu Nhị nhỏ giọng hỏi.
- Nhị tổng quản, sau khi ngài đi thì không phát hiện ra bất cứ điều gì. Một gã ám tử đáp.
Chu Nhị nhìn Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng gật gật đầu, mọi người nhanh chóng tiến vào một tiểu viện. Dưới ánh nến mờ tối, bốn nam tử mặc quần áo giả làm dân thường nằm trên mặt đất, trên mặt không có bất cứ vẻ đau khổ nào.
Hai người Hạ Thanh, Chu Nhất vội lục tìm trong phòng xem còn dấu vết nào để lại hay không.
Chu Thiên Giáng cúi người xuống nhìn kĩ bốn người, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh thì căn bản không nhìn ra được bất cứ điều gì khác thường.
- Chu Nhị, sao ngươi đoán là bị trúng độc? Chu Thiên Giáng nghi hoặc hỏi.
- Đại nhân nhìn xem, sắc mặt bốn người này xanh tím mà làn da trên cánh tay lại rất bình thường, đây là biểu hiện điển hình của trúng độc.
Chu Nhị nói xong thì lấy ra một cây ngân châm rồi đâm vào một người trong số đó, một lát sau thì Chu Nhị rút ngân châm ra, phần ngân châm cắm vào thịt đã biến thành màu đen.
Chu Nhất, Hạ Thanh lục tìm xong cũng xúm lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bốn vị huynh đệ, Chu Nhất nghi hoặc hỏi: - Địa điểm mấy người hẹn nhau là chỗ này sao?
Chu Nhị gật gật đầu: - Đây là ám điểm ta thiết lập, bọn họ bảo người chuyển tin nói là phát hiện ra người khả nghi đã phát tán tin đồn, hẹn ta đến nơi này để lên kế hoạch tỉ mỉ bắt người. Khi ta đến nơi thì cả bốn người đã tắt thở.
Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng:
- Đại nhân, xem ra chắc là bọn họ đã bị trúng độc từ bên ngoài, sau khi độc phát tác thì bị chết.
Chu Thiên Giáng nhíu nhíu mày: - Cho dù độc có phát tác thì hẳn là cũng có trước sau, thấy đồng bạn trúng độc thì tối thiểu cũng phải có dáng vẻ giật mình mới phải, hoặc nói cách khác thì nỗi đau khi độc phát tác cũng khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn nhưng ngươi nhìn mấy người bọn họ mà xem, bình tĩnh một cách không thể tưởng tượng được.
Kiếp trước Chu Thiên Giáng từng chụp ảnh ngôi sao nào đó uống thuốc tự sát, gương mặt đó dữ tợn đến mức người ta không dám nhìn, vậy mà hiện giờ mấy người này lại cứ như là bị chết lúc đang ngủ vậy, chết không đau đớn không thể nào cũng xuất hiện ở những niên đại này rồi đấy chứ?
Hạ Thanh bóp mở miệng của một người trong số đó ra nhìn: - Đại nhân, chắc hẳn bốn người này bị trúng độc đồng thời, độc này cũng rất kỳ lạ, phỏng chừng là nửa nén hương sau mới phát tác, hơn nữa dược lực đánh thẳng vào tâm mạch cho thấy độc lực rất lớn. Trên giang hồ người có bản lĩnh này không nhiều, đối phương chắc chắn là cao thủ dụng độc.
- Hạ Thanh, có mục tiêu cụ thể không? Chu Thiên Giáng nhìn Hạ Thanh, hắn biết Hạ Thanh có kinh nghiệm giang hồ phong phú, có lẽ có thể đoán được mấy mục tiêu khả nghi.
Chuyện này vừa xảy ra thì Chu Thiên Giáng đã cảm thấy có chút vấn đề. Kiếp trước khi hắn làm paparazzi thì bản thân hắn chính là chuyên gia trong việc tạo tin đồn nhảm, Chu Thiên Giáng biết rõ bất cứ ai tạo ra tin đồn đều có mục đích của nó. Lời đồn lần này rõ ràng là muốn chọc giận Đại hoàng tử mà Chu Thiên Giáng hắn sẽ trở thành người bị hại cuối cùng của lời đồn này, vậy nên Chu Thiên Giáng nhất định phải biết được là ai đứng sau bức màn này phá rối.
- Đại nhân, cao thủ dụng độc trên giang hồ đều có đặc điểm của mình nhưng trong người mấy người này lại không thể phát hiện ra loại độc nào. Trừ phi biết được bọn họ đã ăn gì rồi căn cứ theo chất độc lưu lại trên đó thì có lẽ còn có thể đoán được vị cao thủ kia.
Hạ Thanh vừa nói vậy thì Chu Thiên Giáng đã cảm thấy làm khó nhau rồi. Bốn người bị chết đều là huynh đệ của mình, ở niên đại này mà khám nghiệm tử thi lấy vật ra thì đúng là đại bất kính với người chết.
Danh sách chương