Cụ thể là khi chưa kịp nghe đáp án thì người đàn ông thông qua gương chiếu hậu giữa được đặt trong xe nhìn thấy Ngọc Anh đang tìm cách mở cửa.
Thời điểm hắn phát hiện thì cô đã mở được chốt an toàn của cánh cửa và đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhưng do trong cơ thể vẫn còn ảnh hưởng của thuốc mê nên cô không chạy được bao xa liền cảm thấy sau gáy nhói lên một cái.
Khi tỉnh lại thì Ngọc Anh thấy mình đã ở trong bệnh viện.
Thông qua điều tra liền biết được, sau gáy cô ấy có vài vết thương do bị một vật tròn cứng đập vào nhiều nhát, có lẽ đó là gậy ba khúc gây ra, vật này có thể mua ở bất kỳ đâu với cái giá không quá đắt.
Đồng thời may mắn là lúc hung thủ đang đánh cô ấy thì một người buôn bán hoa quả chạy ngang qua bắt gặp khiến hắn vội vã bỏ đi, do lo lắng gọi cấp cứu cho Ngọc Anh nên người bán hoa quả đó chỉ thấy hung thủ lái một chiếc xe ô tô màu đen không rõ biển số.
Tính ra cô gái này cũng là một người mạnh mẽ, nhưng cô gái khác gặp chuyện như vậy sẽ hoảng loạn hết cả lên, thế nhưng cô gái Ngọc Anh mày rơi vào tình huống đó còn có thể bình tĩnh tìm cách thoát thân.
Đồng thời vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh dã man như vậy cũng không hoảng loạn mà còn kể lại câu chuyện cho cảnh sát.
Sau khi thu thập tất cả những thông tin có thể Phạm Việt Hoàng đứng lên vỗ nhẹ vào vai cô gái dịu dàng nói:
- Cô tiếp tục nghỉ ngơi đi! Nếu cần biết thêm điều gì tôi sẽ đến làm phiền cô sau!
Ba người bọn họ sau đó đi ra ngoài, vào căng tin Phạm Việt Hoàng mua ba chai nước cùng một ít đồ ăn vặt ra đặt xuống mặt bàn.
Phạm Nhật Mai không quá hứng thú với chuyện điều tra này lắm liền bóc bim bim ra vừa lướt điện thoại vừa ăn, thực ra cô đã cảm thấy rất đói rồi nhưng không dám làm phiền lại không nỡ bỏ đi.
Lúc này vừa nhìn thấy bánh trái tâm hồn ăn uống liền trỗi dậy quên hết thảy vừa ăn vừa lướt facebook.
Phạm Việt Hoàng uống vài ngụm nước rồi hỏi:
- Em thấy có điểm gì khả nghi không?
Trần Thiên Bảo gật gù đưa tay lên xoa cằm ánh mắt đăm chiêu, biểu cảm tỏ vẻ giống như những thám tử thực thụ, chỉ thiếu cái tẩu thuốc và một cái mũ vành kèm theo một cái gậy thì không khác gì một thám tử.
Suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khả nghi thì có nhiều đấy, nhưng hiểu được thì chẳng có bao nhiêu!
Phạm Việt Hoàng hơi ngẩn ra nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng, không biết có phải do hôm qua hắn bị đánh đến mức ngớ ngẩn rồi không.
Nếu bây giờ có một viên thuốc kim cương hoặc một viên vương miện giá 500 nghìn cho hắn uống để tăng sức đề kháng không biết đỡ hơn một chút không.
Nhìn biểu cảm ngẩn tò te của Phạm Việt Hoàng khiến hắn bật cười một cái rồi nói:
- Chưa hiểu ở đây là tên hung thủ có nhắc đến “Không hợp tuổi” là có ý nghĩa gì?
- Cái này anh cũng không hiểu!
- Bỏ qua vấn đề đó.
Anh nghĩ lại câu chuyện của cô Ngọc Anh đó xem!
Nghe đến đây Phạm Việt Hoàng vội vã nói:
- Anh thấy đâu có gì lạ đâu? Em cho rằng cô ấy cho lời khai giả à?
Ngừng một chút Phạm Việt Hoàng hơi thốt lên:
- Chắc là không có chuyện đó đâu!
Nhìn biểu cảm vội vã của Phạm Việt Hoàng kết hợp với cái ánh mắt an ủi cô gái tên Nguyễn Thị Ngọc Anh trước khi rời đi.
Đừng nói là anh ta rơi vào tiếng sét ái tình rồi nhé.
Thở dài một cái Trần Thiên Bảo nói:
- Không phải ý em là cô ấy cho lời khai giả! Ý e muốn nói là lúc cô ấy kể về việc tên lúc tên hung thủ kia tức giận nói “Không hợp tuổi” thì có một chiếc xe công chạy qua.
Ngừng một chút cho Phạm Việt Hoàng có thể tiêu hoá lời nói của mình hắn mới tiếp tục:
- Địa điểm Ngọc Anh bị bắt cóc là gần nhà cô ấy nằm ở phườngPhương Mai quận Đống Đa, nơi đó là nội thành Hà Nội, làm gì có xe công? Chứng tỏ một điều là bọn chúng đã dừng lại ở một nơi xe công có thể chạy ngang.
Tuyến đường gần đó nhất có thể có xe công là đường Quốc lộ 6.
Không biết là chúng đang muốn di chuyển đi đâu.
Địa điểm cụ thể sẽ xác định được nếu chúng ta tìm ra người đã gọi cấp cứu cho Ngọc Anh.
Phạm Việt Hoàng cảm thấy có chút kinh ngạc đến mức há cả mồm ra.
Không ngờ chi tiết nhỏ nhặt như vậy hắn cũng để ý được.
Ngay lập tức anh ta rút cuốn sổ tay ra ghi chép lại một cách tỉ mỉ.
Sau đó Phạm Việt Hoàng hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Đến lúc này e đã có thể chắc chắn, Lý Nhật Hà chính là bị tên này bắt cóc, đồng thời cô gái đồng phạm của hắn chín mươi chín phần trăm là Lê Trúc Anh!
Phạm Việt Hoàng nghĩ một chút hô lên:
- Có phải là vì ký tự lá cờ Việt Nam?
- Đúng vậy người đặt cho hung thủ biệt danh là ký tự lá cờ Việt Nam chỉ có thể là Lý Nhật Hà, đồng thời hung thủ có nói rằng ký tự đó còn có tên gọi khác liên quan mật thiết đến tên của hắn.
Đáng tiếc là Ngọc Anh còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị đánh ngất.
Nói lá cờ Việt Nam còn có tên gọi khác thì quả thực Trần Thiên Bảo không nghĩ ra đó là gì, chẳng nhẽ tên của hắn ta là Ba Que?
Không thể nào có chuyện đó được, nếu quả thực đó là tên của hung thủ thì hắn ta phải đu càng đi mỹ từ mấy chục năm trước rồi mới phải.
Chả có ai sống trên dải đất hình chữ S này đặt tên con mình là Ba Que cả, nếu đặt tên con như thế e rằng nó sẽ chết khát vì mất nước.
Vậy là chuyến này gần như là công cốc chẳng có nhiều thông tin, đành phải trông chờ vào nhân lực đông đảo của công an thu thập thêm manh mối từ hai nạn nhân đầu tiên.
- Không biết là mấy người nạn nhân đó bây giờ ra sao, tính mạng có được đảm bảo không!
Phạm Việt Hoàng thở dài rồi bắt đầu than vãn.
Nói ra thì có chút vô tâm nhưng Trần Thiên Bảo không để ý đến tính mạng bọn họ cho lắm.
Chỉ có Lý Nhật Hà là khiến hắn hơi lưu tâm một chút, nếu cô ta không may mất mạng có thể Phan Như Ý sẽ buồn, mà điều này thì Trần Thiên Bảo không muốn chứng kiến.
Đó cũng là lý do tại sao hắn nhận lời tìm kiếm tung tích cô ấy.
- Con chỉ cần tập trung vào nửa đầu thôi thì mới giải được câu đố này!
Ở một bàn gần đó có hai cha con đang chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay, không biết bọn họ đang chơi trò gì, dựa vào lời nói của ông bố thì có lẽ đó là một trò chơi giải đố.
Trần Thiên Bảo cho rằng cuộc đời chẳng thể đơn giản như một trò chơi, cái gì mà nhìn vào nửa đầu là tìm ra được đáp án.
Đột nhiên trong đầu Trần Thiên Bảo giống như có một cái bóng đèn 1000W(Oát) vừa lóe sáng.
“Chỉ tập trung vào nửa đầu ......?!?”
Đúng rồi nếu chỉ tập trung vào nửa đầu thôi là sẽ hiểu vấn đề, vậy mà hắn không nghĩ ra sớm hơn.
Tự nhiên lúc này Trần Thiên Bảo muốn chạy sang trao cho ông bố kia một cái thơm thật nồng nàn.
- Haha...!
“Bốp....”
Lúc này đột nhiên Trần Thiên Bảo cười lớn một cái rồi vỗ một cái lên đùi phát ra tiếng kêu khá lớn.
Vô tình làm sao cú phát vào đùi đó lại trúng vào vết bầm do bị đánh ngày hôm trước khiến hắn chuyển từ khuôn mặt hớn hở sang nhăn nhó trong vòng nửa giây.
Phạm Nhật Mai cùng Phạm Việt Hoàng thấy hành động kỳ lạ của hắn ngay lập tức lo lắng, họ còn tưởng rằng do hắn bị đánh vào đầu bây giờ mới phát bệnh.
Phạm Việt Hoàng còn đang định hét lớn lên gọi bác sĩ mang ngay một viên kim cương đến cho hắn uống, may thay hắn ngay lập tức xua tay nói:
- Không sao! Không sao! Chỉ là vừa nghĩ thông suốt một vấn đề trọng yếu nên có chút vui mừng thôi.
Phạm Nhật Mai và Phạm Việt Hoàng thở một hơi nhẹ nhõm rồi yên lặng nhìn hắn chờ được giải thích.
- Hai người có biết tại sao Lý Nhật Hà lại đặt cho hung thủ một cái ký tự lá cờ Việt Nam không?
- Chứ không phải hung thủ tên Việt Nam à?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Thử nghĩ xem lá cờ còn có tên gọi khác là gì?
- Lá cờ gọi là lá cờ chứ còn gọi là gì nữa....?!?
Phạm Việt Hoàng vừa nói vừa bày ra một bộ mặt khó hiểu.
- Đó là lý do tại sao Lý Nhật Hà lại đặt cho hung thủ một cái ký tự như thế!
Từ nãy đến giờ nghe hắn nói toàn những câu khó hiểu, Phạm Việt Hoàng suy nghĩ một hồi nói:
- Chẳng nhẽ hung thủ tên là Cờ!
Trần Thiên Bảo có chút không nói lên lời, đến nước này hắn đành phải giải thích rõ ràng:
- Lá cờ, hay nói đúng hơn lá cờ Việt Nam còn được gọi là Quốc kỳ Việt Nam, bởi vì chúng là quá tập trung vào tại sao lại là lá cờ Việt Nam nên đã quên đi mục tiêu cần phải chú ý đến.
Cái Lý Nhật Hà muốn nhắc đến ở đây không phải hai chữ Việt Nam mà là Quốc Kỳ.
Đến lúc này Phạm Việt Hoàng mới bắt đầungộ ra ý nghĩa, một lúc sau anh ta lại hỏi:
- Vậy tại sao không phải là Quốc kỳ của nước khác mà lại là Việt Nam?
Câu hỏi này của Phạm Việt Hoàng cũng chính là điều mà Phạm Nhật Mai đang thắc mắc.
- Chúng ta là người Việt Nam mà, Lý Nhật Hà chỉ muốn dùng một lá cờ của một quốc gia để gọi thay cho cái tên Quốc Kỳ, một khi đã suy nghĩ đến Quốc kỳ thì thứ đầu tiên chúng ta nghĩ đến chính là Quốc kỳ của quốc gia mình.
Huống hồ thời gian gần đây Việt Nam đạt được thành tựu rất lớn trên mặt trận chống dịch, vì vậy dòng máu Đông Lào trỗi dậy hiển nhiên Lý Nhật Hà sẽ nghĩ đến Quốc kỳ của Việt Nam đầu tiên.
“Bốp....”
Đột nhiên Phạm Việt Hoàng vỗ mạnh lên đùi mình một cái:
- Nói như vậy hung thủ có khả năng tên là Quốc Kỳ?
Trần Thiên Bảo không nói mà chỉ gật đầu một cái.
Chỉ chờ có vậy Phạm Việt Hoàng ngay lập tức bật dậy chạy đi mà quên luôn cả việc nói lời tạm biệt, tốc độ của anh ta nhanh đến mức mà Trần Thiên Bảo nhìn vào cũng thấy bất ngờ.
Anh chàng này kể ra cũng có tâm huyết với nghề thật đấy.
Thời điểm Phạm Việt Hoàng về đến trụ sở liền thấy Trần Thanh Hải đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho ai đó, anh ta háo hức chạy vội đến bên cạnh chờ ông nói chuyện điện thoại xong rồi đưa tay lên chào nói:
- Báo cáo Đại Tá, tôi vừa đến bệnh viện Vinmec tìm nạn nhân bị hành hung vào sáng sớm nay.
Sau khi hỏi chuyện đã thu thập được một số thông tin rất quan trọng.
Trần Thanh Hải nhét chiếc điện thoại vào túi quần gật đầu một cái, Phạm Việt Hoàng thấy vậy mới tiếp tục báo cáo:
- Theo thông tin mà nạn nhân có tên Nguyễn Thị Ngọc Anh cung cấp, cô ấy bị đánh thuốc mê tại địa điểm ngõ 156 Phương Mai quận Đống Đa.
Sau khi cô ấy tỉnh lại thì thấy đang ở trong xe hơi của hung thủ.
Theo như Trần Thiên Bảo phân tích thì lúc đó có khả năng bọn họ đang ở khu vực nào đó trên đường Quốc Lộ 6.
Nếu chúng ta tìm được người đã gọi báo cấp cứu thì sẽ xác định được địa điểm cụ thể.
Nghe đến đây đột nhiên Trần Thanh Hải lên tiếng ngắt lời:
- Trần Thiên Bảo phân tích?
Phạm Việt Hoàng gãi đầu hơi dè dặt nói:
- Khi tôi đến bệnh viện vô tình gặp cậu Trần Thiên Bảo cùng cô bé Phạm Nhật Mai đang đi dạo nên đến chào hỏi, cậu ấy cũng muốn cùng đi gặp nạn nhân.
Phạm Việt Hoàng thầm nuốt một ngụm nước miếng nghĩ nếu nói ra việc anh ta rủ rê hắn cùng đi thì có thể ngài Đại Tá sẽ chửi cho một chặp mất.
Vậy nên đành phải đổ cho Trần Thiên Bảo muốn đi theo thôi.
Thấy Trần Thanh Hải không có phản ứng Phạm Việt Hoàng tiếp tục:
- Theo như cuộc trò chuyện mà nạn nhân nghe được từ hung thủ và đồng phạm thì chính xác là cô gái tên Lý Nhật Hà đã bị bọn họ bắt cóc, khả năng rất cao hai nạn nhân trước đó cũng vậy.
Có thể nói đã xác định được đây chính xác là một vụ bắt cóc liên hoàn.
Đồng thời từ cuộc trò chuyện đó cũng đã tìm ra được hung thủ có tên là Quốc Kỳ còn đồng phạm của hắn ta là cô gái tên Lê Trúc Anh.
- Tại sao lại biết hung thủ tên Quốc Kỳ?
- Báo cáo bởi vì Lý Nhật Hà đã đặt cho hung thủ một ký tự lá cờ Việt Nam, theo như phân tích nó còn được gọi là Quốc kỳ Việt Nam!
Trần Thanh Hải hơi nhướng mày lên hỏi:
- Điều này cũng là do Trần Thiên Bảo phân tích ra?
Phạm Việt Hoàng cười có chút ngượng ngùng gật đầu.
- Hung thủ có thật sự tên Quốc Kỳ hay không thì chưa biết chắc được, nhưng đồng phạm của hắn là Lê Trúc Anh thì đã chắc chắn.
Ngay bây giờ sẽ mở cuộc họp, cậu cứ nói lại y như những gì đã báo cáo với tôi.
Tuy nhiên đừng nhắc đến Trần Thiên Bảo!
Phạm Việt Hoàng cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao lại không được nhắc đến hắn nhỉ.
Tuy nhiên anh ta cũng không dám lên tiếng thắc mắc, nếu không nhắc đến Trần Thiên Bảo mà tất cả những điều đã phân tích là chính xác thì công trạng này sẽ tính hết cho anh ta rồi.
…….
Cùng lúc đó tại một khu dinh thự siêu to khổng lồ trên đường Phạm Văn Đồng thành phố Hải Phòng.
Nơi này hơn một tháng trước đã xảy ra một sự kiện chấn động, nói đúng hơn là đã có hai sự kiện thu hút báo chí khắp nơi trên thế giới.
Không khí toà dinh thự lúc này tràn ngập u ám, buồn bã.
Có cảm giác giống như một đàn chim nếu bay qua địa điểm này cũng không dám kêu lên vì không khí tang tóc ấy.
Không khí nơi này tràn ngập tang thương là vì, một tuần trước chủ nhân của nó đã ra đi vĩnh viễn, nói chính xác là cặp vợ chồng chủ nhân của nó đã mất.
Phía bên trong ngôi biệt thự có một người đàn ông đang gõ cửa, chỉ vài giây sau từ trong phòng có tiếng người vọng ra:
- Vào đi!
Người đàn ông vừa gõ cửa nhanh chóng bước vào, khi đi đến trước mặt một chàng thanh niên khoảng 25 tuổi anh ta nói:
- Vừa có một bản báo cáo nói rằng phía bên sát thủ có kẻ đang truy tìm một người tên là Trần Thiên Bảo!
Chàng thanh niên ngay lập tức dừng công việc đang làm trên máy tính lại nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Nếu Trần Thiên Bảo ở đây lúc này sẽ ngay lập tức nhận ra chàng thanh niên này là người được giao lại trọng trách thay hắn chăm sóc bố mẹ, cậu ta là Ngô Đại Minh Hùng.
- Đã điều tra được mục tiêu chính xác là người như thế nào chưa?
Ngô Đại Minh Hùng nhíu mày hỏi
- Mục tiêu là một chàng thanh niên 17 tuổi.
Con trai của một Trưởng phòng công an Hà Nội, Đại Tá Trần Thanh Hải.
Ngô Đại Minh Hùng hơi gật gù một chút rồi hỏi tiếp:
- Có biết tại sao cậu ta lại bị sát thủ truy sát không?
- Cách đây vài ngày cậu ta đã giúp công an bắt được một tên sát thủ đã từng rất nổi tiếng biệt danh là Ông Kẹ.
Người này mất tích khỏi danh sách sát thủ có tên tuổi trên thế giới đã 3 năm, gần đây hắn ta tái xuất thực hiện vài vụ ám sát nhỏ trong khu vực Đông Nam Á.
Cho đến 6 ngày trước hắn ta đến Việt Nam ám sát hai người đàn ông tên Siu Nhỏ Cú và Nguyễn Văn Ba, trong khi truy sát Trần Thiên Bảo thì bị công an bắt giữ, nghe nói đó là cái bẫy mà chàng trai tên Trần Thiên Bảo kia giăng ra.
Không khí lúc này chợt trở nên im lặng, một hồi sau Ngô Đại Minh Hùng lên tiếng:
- Còn gì nữa không?
- Ngày hôm qua trên mạng xuất hiện một đoạn video cậu ta đánh nhau bị một đám giang hồ đánh đến mức nhập viện.
Kỳ lạ là tất cả thông tin về vụ việc đó đã biến mất không còn một dấu vết nào nữa!
- Thôi được rồi! Chỉ là một người có trùng tên với anh ấy thôi không đáng để quan tâm.
Chúng ta phải chuẩn bị để càn quét lũ khốn kiếp trong tổ chức Địa Ngục trước khi cúng 100 ngày vợ chồng anh chị ấy.
Mối thù này nhất định phải báo, sau khi báo thù rồi chúng ta sẽ rút lui để hoàn thành công trình mà anh ấy để lại.
Thời điểm hắn phát hiện thì cô đã mở được chốt an toàn của cánh cửa và đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhưng do trong cơ thể vẫn còn ảnh hưởng của thuốc mê nên cô không chạy được bao xa liền cảm thấy sau gáy nhói lên một cái.
Khi tỉnh lại thì Ngọc Anh thấy mình đã ở trong bệnh viện.
Thông qua điều tra liền biết được, sau gáy cô ấy có vài vết thương do bị một vật tròn cứng đập vào nhiều nhát, có lẽ đó là gậy ba khúc gây ra, vật này có thể mua ở bất kỳ đâu với cái giá không quá đắt.
Đồng thời may mắn là lúc hung thủ đang đánh cô ấy thì một người buôn bán hoa quả chạy ngang qua bắt gặp khiến hắn vội vã bỏ đi, do lo lắng gọi cấp cứu cho Ngọc Anh nên người bán hoa quả đó chỉ thấy hung thủ lái một chiếc xe ô tô màu đen không rõ biển số.
Tính ra cô gái này cũng là một người mạnh mẽ, nhưng cô gái khác gặp chuyện như vậy sẽ hoảng loạn hết cả lên, thế nhưng cô gái Ngọc Anh mày rơi vào tình huống đó còn có thể bình tĩnh tìm cách thoát thân.
Đồng thời vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh dã man như vậy cũng không hoảng loạn mà còn kể lại câu chuyện cho cảnh sát.
Sau khi thu thập tất cả những thông tin có thể Phạm Việt Hoàng đứng lên vỗ nhẹ vào vai cô gái dịu dàng nói:
- Cô tiếp tục nghỉ ngơi đi! Nếu cần biết thêm điều gì tôi sẽ đến làm phiền cô sau!
Ba người bọn họ sau đó đi ra ngoài, vào căng tin Phạm Việt Hoàng mua ba chai nước cùng một ít đồ ăn vặt ra đặt xuống mặt bàn.
Phạm Nhật Mai không quá hứng thú với chuyện điều tra này lắm liền bóc bim bim ra vừa lướt điện thoại vừa ăn, thực ra cô đã cảm thấy rất đói rồi nhưng không dám làm phiền lại không nỡ bỏ đi.
Lúc này vừa nhìn thấy bánh trái tâm hồn ăn uống liền trỗi dậy quên hết thảy vừa ăn vừa lướt facebook.
Phạm Việt Hoàng uống vài ngụm nước rồi hỏi:
- Em thấy có điểm gì khả nghi không?
Trần Thiên Bảo gật gù đưa tay lên xoa cằm ánh mắt đăm chiêu, biểu cảm tỏ vẻ giống như những thám tử thực thụ, chỉ thiếu cái tẩu thuốc và một cái mũ vành kèm theo một cái gậy thì không khác gì một thám tử.
Suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khả nghi thì có nhiều đấy, nhưng hiểu được thì chẳng có bao nhiêu!
Phạm Việt Hoàng hơi ngẩn ra nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng, không biết có phải do hôm qua hắn bị đánh đến mức ngớ ngẩn rồi không.
Nếu bây giờ có một viên thuốc kim cương hoặc một viên vương miện giá 500 nghìn cho hắn uống để tăng sức đề kháng không biết đỡ hơn một chút không.
Nhìn biểu cảm ngẩn tò te của Phạm Việt Hoàng khiến hắn bật cười một cái rồi nói:
- Chưa hiểu ở đây là tên hung thủ có nhắc đến “Không hợp tuổi” là có ý nghĩa gì?
- Cái này anh cũng không hiểu!
- Bỏ qua vấn đề đó.
Anh nghĩ lại câu chuyện của cô Ngọc Anh đó xem!
Nghe đến đây Phạm Việt Hoàng vội vã nói:
- Anh thấy đâu có gì lạ đâu? Em cho rằng cô ấy cho lời khai giả à?
Ngừng một chút Phạm Việt Hoàng hơi thốt lên:
- Chắc là không có chuyện đó đâu!
Nhìn biểu cảm vội vã của Phạm Việt Hoàng kết hợp với cái ánh mắt an ủi cô gái tên Nguyễn Thị Ngọc Anh trước khi rời đi.
Đừng nói là anh ta rơi vào tiếng sét ái tình rồi nhé.
Thở dài một cái Trần Thiên Bảo nói:
- Không phải ý em là cô ấy cho lời khai giả! Ý e muốn nói là lúc cô ấy kể về việc tên lúc tên hung thủ kia tức giận nói “Không hợp tuổi” thì có một chiếc xe công chạy qua.
Ngừng một chút cho Phạm Việt Hoàng có thể tiêu hoá lời nói của mình hắn mới tiếp tục:
- Địa điểm Ngọc Anh bị bắt cóc là gần nhà cô ấy nằm ở phườngPhương Mai quận Đống Đa, nơi đó là nội thành Hà Nội, làm gì có xe công? Chứng tỏ một điều là bọn chúng đã dừng lại ở một nơi xe công có thể chạy ngang.
Tuyến đường gần đó nhất có thể có xe công là đường Quốc lộ 6.
Không biết là chúng đang muốn di chuyển đi đâu.
Địa điểm cụ thể sẽ xác định được nếu chúng ta tìm ra người đã gọi cấp cứu cho Ngọc Anh.
Phạm Việt Hoàng cảm thấy có chút kinh ngạc đến mức há cả mồm ra.
Không ngờ chi tiết nhỏ nhặt như vậy hắn cũng để ý được.
Ngay lập tức anh ta rút cuốn sổ tay ra ghi chép lại một cách tỉ mỉ.
Sau đó Phạm Việt Hoàng hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Đến lúc này e đã có thể chắc chắn, Lý Nhật Hà chính là bị tên này bắt cóc, đồng thời cô gái đồng phạm của hắn chín mươi chín phần trăm là Lê Trúc Anh!
Phạm Việt Hoàng nghĩ một chút hô lên:
- Có phải là vì ký tự lá cờ Việt Nam?
- Đúng vậy người đặt cho hung thủ biệt danh là ký tự lá cờ Việt Nam chỉ có thể là Lý Nhật Hà, đồng thời hung thủ có nói rằng ký tự đó còn có tên gọi khác liên quan mật thiết đến tên của hắn.
Đáng tiếc là Ngọc Anh còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị đánh ngất.
Nói lá cờ Việt Nam còn có tên gọi khác thì quả thực Trần Thiên Bảo không nghĩ ra đó là gì, chẳng nhẽ tên của hắn ta là Ba Que?
Không thể nào có chuyện đó được, nếu quả thực đó là tên của hung thủ thì hắn ta phải đu càng đi mỹ từ mấy chục năm trước rồi mới phải.
Chả có ai sống trên dải đất hình chữ S này đặt tên con mình là Ba Que cả, nếu đặt tên con như thế e rằng nó sẽ chết khát vì mất nước.
Vậy là chuyến này gần như là công cốc chẳng có nhiều thông tin, đành phải trông chờ vào nhân lực đông đảo của công an thu thập thêm manh mối từ hai nạn nhân đầu tiên.
- Không biết là mấy người nạn nhân đó bây giờ ra sao, tính mạng có được đảm bảo không!
Phạm Việt Hoàng thở dài rồi bắt đầu than vãn.
Nói ra thì có chút vô tâm nhưng Trần Thiên Bảo không để ý đến tính mạng bọn họ cho lắm.
Chỉ có Lý Nhật Hà là khiến hắn hơi lưu tâm một chút, nếu cô ta không may mất mạng có thể Phan Như Ý sẽ buồn, mà điều này thì Trần Thiên Bảo không muốn chứng kiến.
Đó cũng là lý do tại sao hắn nhận lời tìm kiếm tung tích cô ấy.
- Con chỉ cần tập trung vào nửa đầu thôi thì mới giải được câu đố này!
Ở một bàn gần đó có hai cha con đang chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay, không biết bọn họ đang chơi trò gì, dựa vào lời nói của ông bố thì có lẽ đó là một trò chơi giải đố.
Trần Thiên Bảo cho rằng cuộc đời chẳng thể đơn giản như một trò chơi, cái gì mà nhìn vào nửa đầu là tìm ra được đáp án.
Đột nhiên trong đầu Trần Thiên Bảo giống như có một cái bóng đèn 1000W(Oát) vừa lóe sáng.
“Chỉ tập trung vào nửa đầu ......?!?”
Đúng rồi nếu chỉ tập trung vào nửa đầu thôi là sẽ hiểu vấn đề, vậy mà hắn không nghĩ ra sớm hơn.
Tự nhiên lúc này Trần Thiên Bảo muốn chạy sang trao cho ông bố kia một cái thơm thật nồng nàn.
- Haha...!
“Bốp....”
Lúc này đột nhiên Trần Thiên Bảo cười lớn một cái rồi vỗ một cái lên đùi phát ra tiếng kêu khá lớn.
Vô tình làm sao cú phát vào đùi đó lại trúng vào vết bầm do bị đánh ngày hôm trước khiến hắn chuyển từ khuôn mặt hớn hở sang nhăn nhó trong vòng nửa giây.
Phạm Nhật Mai cùng Phạm Việt Hoàng thấy hành động kỳ lạ của hắn ngay lập tức lo lắng, họ còn tưởng rằng do hắn bị đánh vào đầu bây giờ mới phát bệnh.
Phạm Việt Hoàng còn đang định hét lớn lên gọi bác sĩ mang ngay một viên kim cương đến cho hắn uống, may thay hắn ngay lập tức xua tay nói:
- Không sao! Không sao! Chỉ là vừa nghĩ thông suốt một vấn đề trọng yếu nên có chút vui mừng thôi.
Phạm Nhật Mai và Phạm Việt Hoàng thở một hơi nhẹ nhõm rồi yên lặng nhìn hắn chờ được giải thích.
- Hai người có biết tại sao Lý Nhật Hà lại đặt cho hung thủ một cái ký tự lá cờ Việt Nam không?
- Chứ không phải hung thủ tên Việt Nam à?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Thử nghĩ xem lá cờ còn có tên gọi khác là gì?
- Lá cờ gọi là lá cờ chứ còn gọi là gì nữa....?!?
Phạm Việt Hoàng vừa nói vừa bày ra một bộ mặt khó hiểu.
- Đó là lý do tại sao Lý Nhật Hà lại đặt cho hung thủ một cái ký tự như thế!
Từ nãy đến giờ nghe hắn nói toàn những câu khó hiểu, Phạm Việt Hoàng suy nghĩ một hồi nói:
- Chẳng nhẽ hung thủ tên là Cờ!
Trần Thiên Bảo có chút không nói lên lời, đến nước này hắn đành phải giải thích rõ ràng:
- Lá cờ, hay nói đúng hơn lá cờ Việt Nam còn được gọi là Quốc kỳ Việt Nam, bởi vì chúng là quá tập trung vào tại sao lại là lá cờ Việt Nam nên đã quên đi mục tiêu cần phải chú ý đến.
Cái Lý Nhật Hà muốn nhắc đến ở đây không phải hai chữ Việt Nam mà là Quốc Kỳ.
Đến lúc này Phạm Việt Hoàng mới bắt đầungộ ra ý nghĩa, một lúc sau anh ta lại hỏi:
- Vậy tại sao không phải là Quốc kỳ của nước khác mà lại là Việt Nam?
Câu hỏi này của Phạm Việt Hoàng cũng chính là điều mà Phạm Nhật Mai đang thắc mắc.
- Chúng ta là người Việt Nam mà, Lý Nhật Hà chỉ muốn dùng một lá cờ của một quốc gia để gọi thay cho cái tên Quốc Kỳ, một khi đã suy nghĩ đến Quốc kỳ thì thứ đầu tiên chúng ta nghĩ đến chính là Quốc kỳ của quốc gia mình.
Huống hồ thời gian gần đây Việt Nam đạt được thành tựu rất lớn trên mặt trận chống dịch, vì vậy dòng máu Đông Lào trỗi dậy hiển nhiên Lý Nhật Hà sẽ nghĩ đến Quốc kỳ của Việt Nam đầu tiên.
“Bốp....”
Đột nhiên Phạm Việt Hoàng vỗ mạnh lên đùi mình một cái:
- Nói như vậy hung thủ có khả năng tên là Quốc Kỳ?
Trần Thiên Bảo không nói mà chỉ gật đầu một cái.
Chỉ chờ có vậy Phạm Việt Hoàng ngay lập tức bật dậy chạy đi mà quên luôn cả việc nói lời tạm biệt, tốc độ của anh ta nhanh đến mức mà Trần Thiên Bảo nhìn vào cũng thấy bất ngờ.
Anh chàng này kể ra cũng có tâm huyết với nghề thật đấy.
Thời điểm Phạm Việt Hoàng về đến trụ sở liền thấy Trần Thanh Hải đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho ai đó, anh ta háo hức chạy vội đến bên cạnh chờ ông nói chuyện điện thoại xong rồi đưa tay lên chào nói:
- Báo cáo Đại Tá, tôi vừa đến bệnh viện Vinmec tìm nạn nhân bị hành hung vào sáng sớm nay.
Sau khi hỏi chuyện đã thu thập được một số thông tin rất quan trọng.
Trần Thanh Hải nhét chiếc điện thoại vào túi quần gật đầu một cái, Phạm Việt Hoàng thấy vậy mới tiếp tục báo cáo:
- Theo thông tin mà nạn nhân có tên Nguyễn Thị Ngọc Anh cung cấp, cô ấy bị đánh thuốc mê tại địa điểm ngõ 156 Phương Mai quận Đống Đa.
Sau khi cô ấy tỉnh lại thì thấy đang ở trong xe hơi của hung thủ.
Theo như Trần Thiên Bảo phân tích thì lúc đó có khả năng bọn họ đang ở khu vực nào đó trên đường Quốc Lộ 6.
Nếu chúng ta tìm được người đã gọi báo cấp cứu thì sẽ xác định được địa điểm cụ thể.
Nghe đến đây đột nhiên Trần Thanh Hải lên tiếng ngắt lời:
- Trần Thiên Bảo phân tích?
Phạm Việt Hoàng gãi đầu hơi dè dặt nói:
- Khi tôi đến bệnh viện vô tình gặp cậu Trần Thiên Bảo cùng cô bé Phạm Nhật Mai đang đi dạo nên đến chào hỏi, cậu ấy cũng muốn cùng đi gặp nạn nhân.
Phạm Việt Hoàng thầm nuốt một ngụm nước miếng nghĩ nếu nói ra việc anh ta rủ rê hắn cùng đi thì có thể ngài Đại Tá sẽ chửi cho một chặp mất.
Vậy nên đành phải đổ cho Trần Thiên Bảo muốn đi theo thôi.
Thấy Trần Thanh Hải không có phản ứng Phạm Việt Hoàng tiếp tục:
- Theo như cuộc trò chuyện mà nạn nhân nghe được từ hung thủ và đồng phạm thì chính xác là cô gái tên Lý Nhật Hà đã bị bọn họ bắt cóc, khả năng rất cao hai nạn nhân trước đó cũng vậy.
Có thể nói đã xác định được đây chính xác là một vụ bắt cóc liên hoàn.
Đồng thời từ cuộc trò chuyện đó cũng đã tìm ra được hung thủ có tên là Quốc Kỳ còn đồng phạm của hắn ta là cô gái tên Lê Trúc Anh.
- Tại sao lại biết hung thủ tên Quốc Kỳ?
- Báo cáo bởi vì Lý Nhật Hà đã đặt cho hung thủ một ký tự lá cờ Việt Nam, theo như phân tích nó còn được gọi là Quốc kỳ Việt Nam!
Trần Thanh Hải hơi nhướng mày lên hỏi:
- Điều này cũng là do Trần Thiên Bảo phân tích ra?
Phạm Việt Hoàng cười có chút ngượng ngùng gật đầu.
- Hung thủ có thật sự tên Quốc Kỳ hay không thì chưa biết chắc được, nhưng đồng phạm của hắn là Lê Trúc Anh thì đã chắc chắn.
Ngay bây giờ sẽ mở cuộc họp, cậu cứ nói lại y như những gì đã báo cáo với tôi.
Tuy nhiên đừng nhắc đến Trần Thiên Bảo!
Phạm Việt Hoàng cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao lại không được nhắc đến hắn nhỉ.
Tuy nhiên anh ta cũng không dám lên tiếng thắc mắc, nếu không nhắc đến Trần Thiên Bảo mà tất cả những điều đã phân tích là chính xác thì công trạng này sẽ tính hết cho anh ta rồi.
…….
Cùng lúc đó tại một khu dinh thự siêu to khổng lồ trên đường Phạm Văn Đồng thành phố Hải Phòng.
Nơi này hơn một tháng trước đã xảy ra một sự kiện chấn động, nói đúng hơn là đã có hai sự kiện thu hút báo chí khắp nơi trên thế giới.
Không khí toà dinh thự lúc này tràn ngập u ám, buồn bã.
Có cảm giác giống như một đàn chim nếu bay qua địa điểm này cũng không dám kêu lên vì không khí tang tóc ấy.
Không khí nơi này tràn ngập tang thương là vì, một tuần trước chủ nhân của nó đã ra đi vĩnh viễn, nói chính xác là cặp vợ chồng chủ nhân của nó đã mất.
Phía bên trong ngôi biệt thự có một người đàn ông đang gõ cửa, chỉ vài giây sau từ trong phòng có tiếng người vọng ra:
- Vào đi!
Người đàn ông vừa gõ cửa nhanh chóng bước vào, khi đi đến trước mặt một chàng thanh niên khoảng 25 tuổi anh ta nói:
- Vừa có một bản báo cáo nói rằng phía bên sát thủ có kẻ đang truy tìm một người tên là Trần Thiên Bảo!
Chàng thanh niên ngay lập tức dừng công việc đang làm trên máy tính lại nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Nếu Trần Thiên Bảo ở đây lúc này sẽ ngay lập tức nhận ra chàng thanh niên này là người được giao lại trọng trách thay hắn chăm sóc bố mẹ, cậu ta là Ngô Đại Minh Hùng.
- Đã điều tra được mục tiêu chính xác là người như thế nào chưa?
Ngô Đại Minh Hùng nhíu mày hỏi
- Mục tiêu là một chàng thanh niên 17 tuổi.
Con trai của một Trưởng phòng công an Hà Nội, Đại Tá Trần Thanh Hải.
Ngô Đại Minh Hùng hơi gật gù một chút rồi hỏi tiếp:
- Có biết tại sao cậu ta lại bị sát thủ truy sát không?
- Cách đây vài ngày cậu ta đã giúp công an bắt được một tên sát thủ đã từng rất nổi tiếng biệt danh là Ông Kẹ.
Người này mất tích khỏi danh sách sát thủ có tên tuổi trên thế giới đã 3 năm, gần đây hắn ta tái xuất thực hiện vài vụ ám sát nhỏ trong khu vực Đông Nam Á.
Cho đến 6 ngày trước hắn ta đến Việt Nam ám sát hai người đàn ông tên Siu Nhỏ Cú và Nguyễn Văn Ba, trong khi truy sát Trần Thiên Bảo thì bị công an bắt giữ, nghe nói đó là cái bẫy mà chàng trai tên Trần Thiên Bảo kia giăng ra.
Không khí lúc này chợt trở nên im lặng, một hồi sau Ngô Đại Minh Hùng lên tiếng:
- Còn gì nữa không?
- Ngày hôm qua trên mạng xuất hiện một đoạn video cậu ta đánh nhau bị một đám giang hồ đánh đến mức nhập viện.
Kỳ lạ là tất cả thông tin về vụ việc đó đã biến mất không còn một dấu vết nào nữa!
- Thôi được rồi! Chỉ là một người có trùng tên với anh ấy thôi không đáng để quan tâm.
Chúng ta phải chuẩn bị để càn quét lũ khốn kiếp trong tổ chức Địa Ngục trước khi cúng 100 ngày vợ chồng anh chị ấy.
Mối thù này nhất định phải báo, sau khi báo thù rồi chúng ta sẽ rút lui để hoàn thành công trình mà anh ấy để lại.
Danh sách chương