Edit: Nguyệt Phong + Beta: Dandyshin





Ánh mắt Cố Tích Triều có chút băn khoăn nhìn nhìn mấy viên tướng sĩ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi có nhận ra đám người này không?” Lời này đương nhiên là y nói với Lưu Anh.

Lưu Anh mấp máy môi, cẩn thận nhìn về phía cổng thành, trầm mặc một chút mới đáp: “Tướng quân đầu lĩnh là phó tướng của Tiểu Hầu Gia, gọi Đinh Dũng, võ công của hắn cũng không tầm thường, tâm tính cẩn thận, rất được trọng dụng.”

Cố Tích Triều a một tiếng, lại quay đầu chăm chú đánh giá tướng quân kia, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên thành một nụ cười: “Vậy ta với ngươi đánh cuộc một phen đi.”

Trấn thủ thành đông chính là Đinh tướng quân cùng một số tướng sĩ dưới quyền hắn. Trong khi bọn họ đang đề cao cảnh giác thủthành thì liền thấy hai người từ phía xa đi đến. cả hai đều có vóc người đơn bạc, một người cao gầy, còn một người thì thấp hơn một cái đầu. Toàn thân hai người khoác hắc y, áo choàng che khuất khuôn mặt.

“Kẻ nào!” Hai thanh trường thương sắc bén liền ngăn cản lối đi của hai người vừa đến, binh lính thủ thành nhanh chóng dàn thành một vòng tròn đem hai người ở giữa vây lại.

Hắc y nhân vóc dáng cao gầy hơi ngẩng đầu, khiến cho khăn choàng trước mặt hơi vén lên một chút, lộ ra một đôi mắt sắc bén. Ánh mắt y chăm chú nhìn vào người đối diện, thanh âm có chút thấp trầm: “Đinh tướng quân có nhận ra vật này?”

Đưa tay từ bên hông lấy ra một khối thiết bài đen thui, đưa đến trước mắt Đinh Dũng. Chỉ thấy kim bài kia hình bầu dục, điêu khắc hoa văn, ở giữa có khắc một cổ tự “Vũ”.  Đinh Dũng nhẹ nhướng mi, hiển nhiên là nhận thức vật đó, nhưng ngoài ra cũng không có môt biểu cảm nào khác, hắn bình tĩnh trả lời: “Hắc Vũ.”

Hắc y nhân nghe một chữ của hắn vừa ra, lập tức nói: “Nếu đã nhận biết, thỉnh tướng quân lập tức để chúng ta ra khỏi cổng thành.”

Đinh Dũng làm như chưa từng nhận thấy vẻ vội vàng trong lời nói của y, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào lệnh bài sao? Tiểu Hầu Gia có lệnh, đóng toàn bộ cửa thành, tróc nã trọng phạm. Nếu là Hắc Vũ hiện tại nên ở trong thành truy tìm, không có lệnh của Tiểu Hầu Gia sao có thể ra khỏi thành?”

Hắc y nhân nhanh chóng cất lại lệnh bài, nhìn như nổi giận, thanh âm cũng lớn hơn vài phân, “Sụ việc cấp bách, tin tức còn chưa truyền lại. Ta đi đâu mà tìm sẵn được chỉ lệnh? Ngươi hẳn cũng nên nhận được truyền báo Hắc Vũ phụ trách truy tung mục tiêu, như thế nào lại nói chúng ta vô cớ ra khỏi cổng thành? Hiện giờ lửa cháy đến nơi, nếu chậm trễ đại sự, mọi người ở đây ai có thế lĩnh nhận trách nhiệm?”

Lời y vừa nói ra khiến cho Đinh Dũng có chút dao động. Hắn biết Hắc Vũ là được Tiểu Hầu Gia phân công nhiệm vụ ám sát, truy tung, thực tế hành động phụ trách cũng không nhiều, cũng không phải là kẻ được trọng dụng. Vốn hắn cũng tiếp xúc với bọn họ không nhiều lắm, trước giờ đều cùng nhau duy trì tình trạng khách khách khí khí giữa hai bên. Hiện tại, trước thái độ ác liệt của đối phương hắn cũng không mấy so đo bởi vì hành động lần này quả thực là do bọn họ phụ trách. Nếu đúng như lởi người này nói, đại sự gấp gáp, thả hay giữ là một chuyện, rắc rối là chuyện sau khi quay về phải bẩm tấu ra sao.

Đối phương thấy hắn thật lâu cũng không có phản ứng, kiềm chế không được. Đinh Dũng chỉ thấy trước mắt hiện lên hào quang sắc bén, đao của hai gã binh lính trước mặt đã bị đánh rơi, bị hắc y nhân kia vỗ một chưởng lên mặt đất liền rơi vào tay hắn.

Người trong vòng lập tức bước vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, Đinh Dũng cũng rút kiếm, sắc mặt xấu đi vài phần, hướng hắc y nhân nọ quát lớn: “Ngươi là có ý gì?”

“Có ý gì?” Người nọ hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay không nghĩ cùng ngươi dài dòng, chờ ta xong xuôi mọi việc lại hướng Tiếu Hầu Gia bẩm báo.”

Đinh Dũng cũng không phải là kẻ biết kiềm chế, cho dù hiện tại hắn biết đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện đúng sai. Nhưng bản thân hắn vốn xuất thân từ dòng dõi võ tướng, lại theo Không Động kiếm phái tu luyện được một thân nội lực, kiếm thuật cũng không phải hạng xoàng, nhờ một thân công phu mà lập nên vị trí ngày hôm nay

Chỉ thấy trước mắt hiện lên một phen lưu quang dày đặc khắp không trung tựa như giao long điên cuồng vùng vẫy giữa tầng mấy, trường kiếm rời vỏ, một chiêu lại một chiêu cùng hắc y nhân kia đơn đả độc đấu.

Hắc y nhân nọ võ công cũng không phải là kém, nhưng qua chiêu thức có thể thấy được tâm tình hắn không ổn định, quá mức nôn nóng cầu chiến thắng, sau năm ba chiêu vốn không thể phân thắng bại, nhưng chỉ qua mười chiêu, Đinh Dũng dùng kiếm khí chiếm thế thượng phong.

Chỉ qua thêm vài chiêu, chỉ nghe Đinh Dũng hô lên một tiếng, kiếm trong tay cũng theo đó mà xẹt qua cổ hắc y nhân, cắt đứt một mảnh khăn choàng che mặt, để lộ ra một bên mặt của y.

Đinh Dũng không thấy đối phương đáp chiêu, ánh mắt nghi hoặc lướt qua, nhìn dung mạo của người đối diện, bất giác cả kinh. Người nọ lộ ra một nửa bên mặt gầy yếu âm lãnh, mắt không lớn, hơi híp lại ẩn chứa ngạo khí làm người khác nhìn vào không mấy thoải mái, trên cằm có râu, khuôn mặt lộ ra quý khí.

“Hoàng Kim Lân!” Cho dù là một người có khả năng trấn định tốt, Đinh Dũng cũng không nhịn được mà hô lên một tiếng. Chỉ nói là người thuộc tổ chức Hắc Vũ, lại không dự đoán được hóa ra lại là thủ lĩnh Hắc Vũ. Lần truy tung này gã toàn quyền phụ trách, vậy mà gã cố ý bỏ lại việc tìm kiếm trong thành, vội vàng ra ngoài, lại còn cố ý ẩn dấu thân phận, vậy trong đó hắn có sự cố lớn.

“Hoàng Kim Lân” lúc này đã đưa mặt đến gần Đinh Dũng, hàm răng cắn chặt, cả giận nói: “Đinh tướng quân còn muốn ta đem nguyên nhân giải thích cho ngươi nghe? Phá hủy đại sự, hậu quả khó lường cùng nhau lĩnh phạt!”

Đinh Dũng từ thuở nhỏ đã sớm nhìn thấy mọi sự đấu đá nơi quan trường, sau lại theo làm tướng dưới tay Tiểu Hầu Gia cũng đã nhìn quen kẻ bày mưu người tính kế, rất nhiều thế cục không ngừng biến đổi, có một số việc không nên biết tốt nhất đừng nên đụng đến. Biết rõ điều này hắn liền ra lệnh cho thuộc cấp bỏ vũ khí, khoát tay phân phó người mở cổng thành.

“Hoàng Kim Lân” đứng nhìn của thành thật lớn từ từ mở ra, từ trong hàm răng nghiến chặt thoát ra hai tiếng tạ ơn, ánh mắt nhìn đến một gã phó tướng của Đinh Dũng vừa dắt ra hai con ngựa, hai người ra roi thúc mã rời đi.

Ngay khi cửa thành đóng lại, hai con ngựa ra khỏi thành một đướng chạy vội, không để ý cách đó không xa trên cửa thành một người hầu vội vàng kinh hô: “Chủ tử người xem! Cửa thành đông có hai con ngựa chạy ra.”

Tiếu Hầu gia bước đến gần tường thành, phóng mắt nhìn theo hai điểm đen đang càng chạy càng xa, khóe mắt hơi cong ra một độ cong tuyệt đẹp lại mang theo cả lãnh ý, đôi môi hơi mỏng nhếch lên ba phần lạnh lùng, bảy phần sát ý.

“Cố Tích Triều”, hắn từng chữ một mà thốt ra tên của y. Mặc dù không cảm nhận được sự tức giận, nhưng lại hàm chứa một loại tình tự khác. Thưởng thức, lạnh lẽo, tàn nhẫn, còn làm cho người nghe cảm giác được sự băng hàn tận trong xương tủy mà không khỏi kinh hãi.

“Lấy tiễn đến.” Nhẹ ra lệnh, đôi môi hơi nhếch, thanh âm chứa đầy tà khí khiến cho mọi người xung quanh không dám nhìn thẳng vào hắn.

Thủ hạ nhanh chóng dâng lên một nhuyễn cung tơ vàng, Tiểu Hầu Gia nhanh tay rút một mũi tiễn từ bao da, kéo cung thành một độ cung hoàn mỹ. Chỉ nghe thanh âm của dây cung run lên, tiễn phóng như bay, từ phía trên lao xuống, bay thẳng về hướng bóng người đã đi xa.

Chương 27

Ly Huyền Tiễn – mũi tiễn nhanh như kinh hồng điện thiểm, xuyên thấu qua không trung bay thẳng về phía trước. Người ở xa xa đột nhiên quay lại, khuôn mặt bị che khuất không thể nhìn rõ, chỉ là ngay trong lúc điện quang hỏa thạch đó lại lóe lên một ánh mắt còn sắc bén hơn cả tiễn phong, tựa như hàn quang xuyên thấu vào lòng người.

Tiểu Hầu Gia nắm bắt nhuyễn cung, trong ánh mắt nhất thời loan ra ý cười tựa như xuân xanh tháng ba. Hắn nhìn người kia đã tiếp được tiến nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng tiễn thế vẫn khó ngừng lại, xuyên thẳng qua lòng bàn tay y mà đâm và ngực, khiến cho hắc y nhân lập tức gập người, tỏ rõ đau đớn. Thân hình người nọ cũng theo kình lực mà bị đánh bạt về phía sau, đụng vào cổ ngựa cơ hồ sắp ngã khỏi lưng ngựa.

Ngay lúc đó một tiếng ngựa hí dài, con ngựa dưới thân người nọ co quặp móng trước, hiển nhiên là bị kình lực chưa tán của tiễn lúc này chặt đứt xương đùi, thân hình nhanh chóng ngã rạp xuống đất. Trong phút chốc bụi đất không ngừng bốc lên, chỉ thấy người nọ nhìn chằm chằm vào mắt ngựa ướt át, lẩm nhẩm tính toán.

Tiểu Hầu Gia chuyển mắt nhìn đến Lưu Anh đang cưỡi một con ngựa khác cuống quít bước xuống xem xét tình hình, hắn lại duỗi tay, một mũi tiễn khác lại được đưa đến.

Tiễn đáp, cung khai.

Ánh mắt nhắm thẳng vào nơi Lưu Anh đang đứng, một mũi tên này cơ hồ là một phát xuyên tim. Lưu Anh dù sao cũng không phải là Cố Tích Triều, với uy lực của tiễn như thế, trên đời này liệu có bao nhiêu người có thể tránh thoát?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện