Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
Giữa một mảnh đen tối, một điểm nhỏ đã thu hút ánh mắt hắn.
Đó là một kẻ gầy nhỏ đứng sau cùng trong đám Hắc Vũ, bên đai lưng màu đen lúc này lại để lộ ra một chút hà bao màu hồng nhạt, lộ ra bên ngoài áo tơi thập phần.
Hoàng Kim Lân thoáng kinh ngạc, gút mắc nhỏ trong lòng nhanh chóng liền thông suốt, vội đưa ánh mắt rời khỏi đám người, Khóe miệng không thể ức chế lộ ra một mạt tươi cười, phất tay cho người thân tin đến gần, nhỏ giọng phân phó một phen.
Khi đi vào một khoảng đất rộng rãi, chỉ một cái thủ thế, toàn bộ Hắc Vũ đã qua huấn luyện lập tức lui về sau, chỉ còn lại hai người vẫn đứng nguyên giữa sân, một cao một thấp, đơn độc đứng bên nhau.
“Cố Tích Triều, ngươi còn muốn trốn đến nơi nào?” Hoàng Kim Lân đứng trên con đường đây bùn đất. Sắc trời đã sáng hơn lúc vừa rồi một chút, gió lay động nhánh cây làm cho những giọt mưa còn đọng lại trên cành lá rơi xuống đất, hắn đứng ở nơi đó đưa ánh mắt âm trầm chắm chú nhìn người đối diện, những giọt nước lạnh lẽo quất vào mặt mang theo cảm giác thống khoái, trong lòng vui vẻ đến mức run rẩy.
Dưới bóng râm của đấu lạp, Cố Tích Triều nhẹ nâng môi mỉm cười, ý cười loan đến cả đầu mày khóe mắt, khinh miệt giống như đang xem một kẻ hề diễn trò, thanh âm lanh lảnh vang lên giữa mảnh đất trống trải: “Hoàng đại nhân khó có được một lần hảo nhãn lực.”
Chỉ một lời đã khiến cho tâm tình vui vẻ của Hoàng Kim Lân khi phát hiện được hành tung của Cố Tích Triều trong phút chốc vỡ vụn không để lại chút dấu vết. Điều làm kẻ khác không cam lòng chính là một Cố Tích Triều như vậy, một Cố Tích Triều mỉm cười khinh cuồng. Rõ ràng là bại phương, rõ ràng là con thú bị vây khốn giữa bầy thợ săn, rõ ràng chỉ một thân bố y tàm thường, một đứa con của kỹ nữ, ai cho y cái quyền kinh cuồng, ngạo mạn như vậy? Trong lòng không khỏi tức giận, Hoàng Kim Lân nghiến răng nắm chặt tay, sắc mặt lại trở về vẻ âm trầm nhìn Cố Tích Triều, xem thủ hạ của mình như đám mây đen tụ tập lại thành một vòng tròn, đem hai người đơn độc vây lại ở giữa.
Hoàng Kim Lân âm trầm cười nói: “Cố Tích Triều, ta nhớ rõ không phải ngươi từng nuôi một con chim ưng sao? Đại khái trong lòng chắc cũng tự đem mình so sánh với chim ưng, sải cánh trời cao, ngao du cửu thiên. Chỉ tiếc là vùng vẫy lâu như vậy, ngay cả cánh cũng chẳng thể giương ra, bất quá cũng chỉ là con hoàng tước bị người khác nắm trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng chỉ có thể coi năm ngón tay của người đó là thiên sơn.”
“Thật vậy sao?” Thanh âm của Cố Tích Triều vẫn trong trẻo nhưng lại thêm mấy phần lạnh lùng, không chút nào yếu thế, “Hoàng đại nhân là muốn nhắc nhở Cố Tích Triều đã làm cẩu cho phụ thân ngươi? Như vậy xin hỏi Hoàng đại nhân hiện tại là cẩu của ai? Thiên hạ biết rõ Cố Tích Triều thua ở kim điện, nhưng phó gia cũng chỉ là một kẻ bại trận, là thảm bại, hoàn toàn thảm bại, liên lụy cửu tộc, cả nhà lâm vào hạo kiếp không có ngày xoay chuyển tình thế. Giống như Hoàng đại nhân đây, cho dù may mắn thoát nạn cũng tránh không được cái hoàn cảnh chó nhà có tang, giống mấy con chuột chui rúc dưới cống rãnh, nhìn tình cảnh ấy cũng khiến Tích Triều tâm sinh thương hại.” ( Miệng mồn độc địa tỷ lệ thuận với khuôn mặt xinh đẹp >.<)
“Cố Tích Triều!” Nghiến răng nghiến lợi đã không còn đủ để Hoàng Kim Lân biểu thị sự giận dữ trong lòng, hắn chỉ cảm thấy trong đầu như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, chỉ muốn đem người đối diện thiêu không còn tro cốt, muốn đem y ăn tươi nuôt sống. Cố Tích Triều, Cố Tích Triều lại dám dùng cái từ ‘thương hại’ đối hắn mà nói, dám đem việc phó gia bại trận làm thành mũi mâu đánh lại chính mình, từng câu từng chữ nhục mạ đều nhắm đến điểm yếu trong lòng hắn mà hướng đến.
Nhưng hắn không thể giận, tuyệt đối không thể. Cùng Cố Tích Triều đối mặt tuyệt đối phải giữ vững tỉnh táo, chỉ cần một chút lơ đễnh sẽ bị y nắm mũi dẫn đi.Chương 24
Hoàng Kim Lân mạnh mẽ áp chế tâm tình, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: “Cố ý chọc giận ta để đánh lạc hướng sao? Ngươi không khỏi quá mức tự đề cao chính mình. Nói, Thích Thiếu Thương bọn họ ở đâu?”
Cố Tích Triều hạ mi cười nhẹ: “Hoàng đại nhân muốn làm Gia Cát cũng có chút quá chậm đi, huống chi ngươi hỏi ta sẽ nói sao? Nực cười. Thua trên Kim Loan điện, Vãn Tình tự sát, mất đi võ công, tất cả ta đều có thể vượt qua, ngươi cho rằng còn có thứ gì có thể khống chế ta?”
Tạm dừng một chút, Hoàng Kim Lân ti tiện nói: “Như vậy, hiện tại ngươi không có đến thăm Vãn Tình?”
Cố Tích Triều khẽ nhướng mi, xả ra một nụ cười khinh thường, trào phúng, “Nếu ngay cả một chút thể diện cuối cùng của Phó gia cũng giữ không được, Hoàng Kim Lân ngươi vì sao lại còn sống?”
“Vì sao?” Khóe miệng Hoàng Kim Lân ẩn ẩn có chút co rút, thật muốn cách không nắm lấy cổ áo Cố Tích Triều, siết chặt, hảo hảo rống giận: “Ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào hay không? Phụ thân trước đây không nên phái ngươi đi giết Thích Thiếu Thương, ngươi một đường truy giết, chẳng những không quả quyết, không hoàn thành nhiệm vụ, còn cùng Thích Thiếu Thương dây dưa không rõ. Kết quả làm cho chúng ta hao binh tổn tướng, kế hoạch của phụ thân tan tác không nói còn liên lụy đến Vãn Tình chết thảm, Phó gia diệt môn. Ngươi có biết tất cả nữ quyến trong phủ đều bị ếp buộc tiến vào bạch lăng, huynh đệ ruột thịt đều bị đẩy lên đoạn đầu đài là cảnh tượng như thế nào không?”
“Cầu càng nhiều, cái giá phải trả càng lớn, ngươi cho là như thế nào? Thua chính là thua. chỉ có những kẻ cam lòng bại trận mới so đo về những việc đó.” Đối mặt với Hoàng Kim Lân thái dương đã bạo phát gân xanh, Cố Tích Triều vẫn kiên định từng lời, thắt lưng thẳng tắp, màu đen của đấu lạp cũng như chìm vào bóng tối.
“Đó là vì ngươi không phải là ta.” Hoàng Kim Lân cắn răng nói.
Cố Tích Triều ngẩng đầu, mỉm cười: “Hoàng đại nhân rốt cuộc vẫn là kiềm chế không được, không sợ trúng phải kế khích tướng của Tích Triều? Trong lời nói của ngươi có nghĩ đến tân chủ tử, chỉ sợ những lời này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến tín nhiệm vốn đã không nhiều lắm của hắn đối với ngươi.”
“Tốt, rất tốt!” Trong mắt Hoàng Kim Lân hiện lên một tia tối tăm, chỉ một cử chỉ, khắp bốn phía đều nổi lên sát khí: “Vậy thì chớ trách ta không niệm tình cũ, Cố Tích Triều, ngươi có thể chưa nghe nói đến Yển Pha Hoành Tỏa Trận của Hắc Vũ đi. Lấy lực của một mình ngươi hãm thân trong trận, nhẹ thì trọng thương. nặng thì phế đi toàn thân gân cốt. Đến lúc đó cho dù ngươi có tái dùng Diệt Ngân cũng không có tác dụng gì, vĩnh viễn trở thành phế nhân. Thế nào? Hiện tại nếu cầu xin tha thứ vẫn còn kịp, nếu không một khi trận pháp khởi động, không thấy máu tuyệt đối không thể lui.”
“Cầu xin tha thứ?” Cố Tích Triều ngẩng đầu cười dài, dưới đấu lạp hiện lên màu sắc của khuôn mặt, “Lấy cái gì để cầu xin tha thứ?”
Hoàng Kim Lân cười nói: “Ngươi là người thông minh, sao cần ta phải đến dạy? Ngươi vẫn còn hữu dụng, Tiểu Hầu Gia hiện tại không cần tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, khai ra hành tung dám người Thích Thiếu Thương liền có thể rời đi.”
Giữa một mảnh đen tối, một điểm nhỏ đã thu hút ánh mắt hắn.
Đó là một kẻ gầy nhỏ đứng sau cùng trong đám Hắc Vũ, bên đai lưng màu đen lúc này lại để lộ ra một chút hà bao màu hồng nhạt, lộ ra bên ngoài áo tơi thập phần.
Hoàng Kim Lân thoáng kinh ngạc, gút mắc nhỏ trong lòng nhanh chóng liền thông suốt, vội đưa ánh mắt rời khỏi đám người, Khóe miệng không thể ức chế lộ ra một mạt tươi cười, phất tay cho người thân tin đến gần, nhỏ giọng phân phó một phen.
Khi đi vào một khoảng đất rộng rãi, chỉ một cái thủ thế, toàn bộ Hắc Vũ đã qua huấn luyện lập tức lui về sau, chỉ còn lại hai người vẫn đứng nguyên giữa sân, một cao một thấp, đơn độc đứng bên nhau.
“Cố Tích Triều, ngươi còn muốn trốn đến nơi nào?” Hoàng Kim Lân đứng trên con đường đây bùn đất. Sắc trời đã sáng hơn lúc vừa rồi một chút, gió lay động nhánh cây làm cho những giọt mưa còn đọng lại trên cành lá rơi xuống đất, hắn đứng ở nơi đó đưa ánh mắt âm trầm chắm chú nhìn người đối diện, những giọt nước lạnh lẽo quất vào mặt mang theo cảm giác thống khoái, trong lòng vui vẻ đến mức run rẩy.
Dưới bóng râm của đấu lạp, Cố Tích Triều nhẹ nâng môi mỉm cười, ý cười loan đến cả đầu mày khóe mắt, khinh miệt giống như đang xem một kẻ hề diễn trò, thanh âm lanh lảnh vang lên giữa mảnh đất trống trải: “Hoàng đại nhân khó có được một lần hảo nhãn lực.”
Chỉ một lời đã khiến cho tâm tình vui vẻ của Hoàng Kim Lân khi phát hiện được hành tung của Cố Tích Triều trong phút chốc vỡ vụn không để lại chút dấu vết. Điều làm kẻ khác không cam lòng chính là một Cố Tích Triều như vậy, một Cố Tích Triều mỉm cười khinh cuồng. Rõ ràng là bại phương, rõ ràng là con thú bị vây khốn giữa bầy thợ săn, rõ ràng chỉ một thân bố y tàm thường, một đứa con của kỹ nữ, ai cho y cái quyền kinh cuồng, ngạo mạn như vậy? Trong lòng không khỏi tức giận, Hoàng Kim Lân nghiến răng nắm chặt tay, sắc mặt lại trở về vẻ âm trầm nhìn Cố Tích Triều, xem thủ hạ của mình như đám mây đen tụ tập lại thành một vòng tròn, đem hai người đơn độc vây lại ở giữa.
Hoàng Kim Lân âm trầm cười nói: “Cố Tích Triều, ta nhớ rõ không phải ngươi từng nuôi một con chim ưng sao? Đại khái trong lòng chắc cũng tự đem mình so sánh với chim ưng, sải cánh trời cao, ngao du cửu thiên. Chỉ tiếc là vùng vẫy lâu như vậy, ngay cả cánh cũng chẳng thể giương ra, bất quá cũng chỉ là con hoàng tước bị người khác nắm trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng chỉ có thể coi năm ngón tay của người đó là thiên sơn.”
“Thật vậy sao?” Thanh âm của Cố Tích Triều vẫn trong trẻo nhưng lại thêm mấy phần lạnh lùng, không chút nào yếu thế, “Hoàng đại nhân là muốn nhắc nhở Cố Tích Triều đã làm cẩu cho phụ thân ngươi? Như vậy xin hỏi Hoàng đại nhân hiện tại là cẩu của ai? Thiên hạ biết rõ Cố Tích Triều thua ở kim điện, nhưng phó gia cũng chỉ là một kẻ bại trận, là thảm bại, hoàn toàn thảm bại, liên lụy cửu tộc, cả nhà lâm vào hạo kiếp không có ngày xoay chuyển tình thế. Giống như Hoàng đại nhân đây, cho dù may mắn thoát nạn cũng tránh không được cái hoàn cảnh chó nhà có tang, giống mấy con chuột chui rúc dưới cống rãnh, nhìn tình cảnh ấy cũng khiến Tích Triều tâm sinh thương hại.” ( Miệng mồn độc địa tỷ lệ thuận với khuôn mặt xinh đẹp >.<)
“Cố Tích Triều!” Nghiến răng nghiến lợi đã không còn đủ để Hoàng Kim Lân biểu thị sự giận dữ trong lòng, hắn chỉ cảm thấy trong đầu như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, chỉ muốn đem người đối diện thiêu không còn tro cốt, muốn đem y ăn tươi nuôt sống. Cố Tích Triều, Cố Tích Triều lại dám dùng cái từ ‘thương hại’ đối hắn mà nói, dám đem việc phó gia bại trận làm thành mũi mâu đánh lại chính mình, từng câu từng chữ nhục mạ đều nhắm đến điểm yếu trong lòng hắn mà hướng đến.
Nhưng hắn không thể giận, tuyệt đối không thể. Cùng Cố Tích Triều đối mặt tuyệt đối phải giữ vững tỉnh táo, chỉ cần một chút lơ đễnh sẽ bị y nắm mũi dẫn đi.Chương 24
Hoàng Kim Lân mạnh mẽ áp chế tâm tình, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: “Cố ý chọc giận ta để đánh lạc hướng sao? Ngươi không khỏi quá mức tự đề cao chính mình. Nói, Thích Thiếu Thương bọn họ ở đâu?”
Cố Tích Triều hạ mi cười nhẹ: “Hoàng đại nhân muốn làm Gia Cát cũng có chút quá chậm đi, huống chi ngươi hỏi ta sẽ nói sao? Nực cười. Thua trên Kim Loan điện, Vãn Tình tự sát, mất đi võ công, tất cả ta đều có thể vượt qua, ngươi cho rằng còn có thứ gì có thể khống chế ta?”
Tạm dừng một chút, Hoàng Kim Lân ti tiện nói: “Như vậy, hiện tại ngươi không có đến thăm Vãn Tình?”
Cố Tích Triều khẽ nhướng mi, xả ra một nụ cười khinh thường, trào phúng, “Nếu ngay cả một chút thể diện cuối cùng của Phó gia cũng giữ không được, Hoàng Kim Lân ngươi vì sao lại còn sống?”
“Vì sao?” Khóe miệng Hoàng Kim Lân ẩn ẩn có chút co rút, thật muốn cách không nắm lấy cổ áo Cố Tích Triều, siết chặt, hảo hảo rống giận: “Ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào hay không? Phụ thân trước đây không nên phái ngươi đi giết Thích Thiếu Thương, ngươi một đường truy giết, chẳng những không quả quyết, không hoàn thành nhiệm vụ, còn cùng Thích Thiếu Thương dây dưa không rõ. Kết quả làm cho chúng ta hao binh tổn tướng, kế hoạch của phụ thân tan tác không nói còn liên lụy đến Vãn Tình chết thảm, Phó gia diệt môn. Ngươi có biết tất cả nữ quyến trong phủ đều bị ếp buộc tiến vào bạch lăng, huynh đệ ruột thịt đều bị đẩy lên đoạn đầu đài là cảnh tượng như thế nào không?”
“Cầu càng nhiều, cái giá phải trả càng lớn, ngươi cho là như thế nào? Thua chính là thua. chỉ có những kẻ cam lòng bại trận mới so đo về những việc đó.” Đối mặt với Hoàng Kim Lân thái dương đã bạo phát gân xanh, Cố Tích Triều vẫn kiên định từng lời, thắt lưng thẳng tắp, màu đen của đấu lạp cũng như chìm vào bóng tối.
“Đó là vì ngươi không phải là ta.” Hoàng Kim Lân cắn răng nói.
Cố Tích Triều ngẩng đầu, mỉm cười: “Hoàng đại nhân rốt cuộc vẫn là kiềm chế không được, không sợ trúng phải kế khích tướng của Tích Triều? Trong lời nói của ngươi có nghĩ đến tân chủ tử, chỉ sợ những lời này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến tín nhiệm vốn đã không nhiều lắm của hắn đối với ngươi.”
“Tốt, rất tốt!” Trong mắt Hoàng Kim Lân hiện lên một tia tối tăm, chỉ một cử chỉ, khắp bốn phía đều nổi lên sát khí: “Vậy thì chớ trách ta không niệm tình cũ, Cố Tích Triều, ngươi có thể chưa nghe nói đến Yển Pha Hoành Tỏa Trận của Hắc Vũ đi. Lấy lực của một mình ngươi hãm thân trong trận, nhẹ thì trọng thương. nặng thì phế đi toàn thân gân cốt. Đến lúc đó cho dù ngươi có tái dùng Diệt Ngân cũng không có tác dụng gì, vĩnh viễn trở thành phế nhân. Thế nào? Hiện tại nếu cầu xin tha thứ vẫn còn kịp, nếu không một khi trận pháp khởi động, không thấy máu tuyệt đối không thể lui.”
“Cầu xin tha thứ?” Cố Tích Triều ngẩng đầu cười dài, dưới đấu lạp hiện lên màu sắc của khuôn mặt, “Lấy cái gì để cầu xin tha thứ?”
Hoàng Kim Lân cười nói: “Ngươi là người thông minh, sao cần ta phải đến dạy? Ngươi vẫn còn hữu dụng, Tiểu Hầu Gia hiện tại không cần tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, khai ra hành tung dám người Thích Thiếu Thương liền có thể rời đi.”
Danh sách chương