Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
“Cố công tử, hết mưa rồi.” Lưu Anh ngẩng đầu, vươn tay đón những hạt mưa từ giữa không trung rơi xuống, chỉ có vài giọt bị gió lay động rời khỏi cành cây đáp xuống tay nàng, còn lại không hề có một giọt nào rơi xuống.
Cố Tích Triều thật sâu thở ra một hơi, toàn thân y ướt đẫm, nhìn qua Lưu Anh cũng chẳng khá gì hơn, Hai người đi dưới mưa đã khá lâu lúc này liền cảm thấy đường phố trước mắt dường như sống lại, ngẫu nhiên có vài tán dù hoa được du khách đi đường xếp lại tạo thành những thanh âm nho nhỏ đánh tan sự yên tĩnh vốn có.
“Đúng là Giang Nam hảo tiết…”
Cố Tích Triều khẽ nhếch khóe môi thành một độ cung mỹ lệ, bên khóe miệng vẫn mang theo một chút cuồng ngạo. Y ngầng đầu nhìn ra xa, khẽ nâng cánh tay, duỗi ra một thân ẩm ướt, tình giọt nước trượt dọc theo cổ tay tinh tế lạc hạ mặt đất, từng giọt từng giọt tựa như tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn bộ dáng nhàn nhã của y, Lưu Anh nhịn không được có chút lo lắng: “Cố công tử, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến, chúng ta không chạy trốn sao?”
“Không trốn, mưa đã tạnh, cho dù chúng ta cẩn thận đến mấy cũng khó có thể xóa hết dấu vết, nếu sớm muộn cũng bị đuổi kịp, không bằng…” Cố Tích Triều thu hồi cánh tay, nửa quay đầu nhìn Lưu Anh, ôn hòa cười nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ Hoàng đại nhân được không?”
“A?” Lưu Anh kinh ngạc há to miệng, đôi mắt phượng ướt át chăm chú nhìn vào ánh mắt trong veo của Cố Tích Triều, tâm tư lưu chuyển, nhưng cũng đoán không ra những lời này y nói có hàm nghĩa gì, chỉ cảm thấy hạt mưa trôi vào miệng, nhưng lại cảm thấy cổ họng phi thường khô khốc.
Lần này dấu vết để lại trên mặt đất cũng khiến cho Hoàng Kim Lân không thôi nhíu mày. Cái này tuyệt đối không phải không cẩn thận lưu lại, là một mảng, bên cạnh vũng nước cạn trên mặt đất lưu lại một mảng đỏ sẫm rất đáng chú ý.
“Nhìn xem phụ cận có lưu lại cái gì không?” Hoàng Kim Lân hạ lệnh.
Không bao lâu sau thuộc hạ liền nhanh chóng hồi báo: “Đại nhân, trên thân cây phía trước lưu lại dấu vết của chưởng phong.
Hoàng Kim Lân tiến lên phía trước vài bước, chỉ cần nhìn sơ qua cũng nhận ra rõ ràng nơi này có người phát chưởng. Chưởng phong khi đến sát vỏ cây thì sượt qua, mang đi vài phần vỏ cây.
Phía sau đã có thủ hạ nhịn không được xen mồm dò hỏi: “Đại nhân, có phải bọn họ giữa đường xảy ra nội chiến không? Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chẳng phải là tử địch sao?”
Hoàng Kim Lân lấy tay sờ qua lớp vỏ cây, khẽ hừ mũi: “Không, bọn họ bây giờ đã ngồi chung một chiếc thuyền, lấy tính cách Cố Tích Triều mà nói, tuyệt đối không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại cùng Thích Thiếu Thương trở mặt thành thù. Mà Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh là những kẻ lấy đại cục làm trọng, càng không thể để cho chuyện như vậy phát sinh.”
“Vậy dấu vết này?”
Hoàng Kim lân híp mắt, chậm rãi nói: “Có lẽ bọn họ gặp phải địch nhân, có lẽ vừa rồi Nhật Minh khống chế khiến cho độc trong người Thiết Thủ lần nữa phát tác, càng có thể đây chỉ là một nghi trận do bọn chúng bày ra. Mặc kệ là như thế nào, cẩn thận điều tra bốn phía rồi lập tức hồi báo cho ta.”
“Vâng.” Hắc Vũ một hồi nghe đội trưởng một phen phân tích tình huống, tâm càng thêm bội phục, lập tức lãnh mệnh rời đi tra xét cẩn thận khắp xung quanh.
“Hối bẩm đại nhân, không phát hiện điều gì.”
“Không phát hiện.”
“Không phát hiện.”
…
Hoàng Kim Lân đứng dưới tán cây, ánh mắt lướt qua đánh giá vài đạo bạch ngân(ánh sáng), bên tai không ngừng nghe ba chứ “không phát hiện” lặp đi lặp lại, mỗi lần nghe mi lại khẽ động.
Thật sự là chỉ muốn cầm chân truy binh, tranh thủ thời gian trốn chạy nên mới bày ra nghi trận này sao? Hoàng Kim Lân biết rõ, Thích Thiếu Thương và Truy mệnh tuy thông minh nhưng lại không chứa quá nhiều tâm tư, tuy nhiên Cố Tích Triều là kẻ quỷ kế đa đoan, trong đầu y đang suy nghĩ cái gì khó ai có thể đoán được? Trên đỉnh đầu, sắc trời sau cơn mưa đã dần trở nên quang đãng, từ tầng mây phía đông bắc tầng đạo ánh sáng xuyên qua tầng mây nặng nề chiếu xuống mặt đất. Mọi hơi thở vẫn còn mang theo một chút phong vị ẩm ướt, từng hạt mưa nhỏ lấp lánh như chỉ bạc chạm vào da mặt lưu lại cảm giác băng lãnh, tê dại.
Hoàng Kim Lân bắt đắc dĩ cắn răng nói: “Tiếp tục tiến về phía trước.”
“Cố công tử, hết mưa rồi.” Lưu Anh ngẩng đầu, vươn tay đón những hạt mưa từ giữa không trung rơi xuống, chỉ có vài giọt bị gió lay động rời khỏi cành cây đáp xuống tay nàng, còn lại không hề có một giọt nào rơi xuống.
Cố Tích Triều thật sâu thở ra một hơi, toàn thân y ướt đẫm, nhìn qua Lưu Anh cũng chẳng khá gì hơn, Hai người đi dưới mưa đã khá lâu lúc này liền cảm thấy đường phố trước mắt dường như sống lại, ngẫu nhiên có vài tán dù hoa được du khách đi đường xếp lại tạo thành những thanh âm nho nhỏ đánh tan sự yên tĩnh vốn có.
“Đúng là Giang Nam hảo tiết…”
Cố Tích Triều khẽ nhếch khóe môi thành một độ cung mỹ lệ, bên khóe miệng vẫn mang theo một chút cuồng ngạo. Y ngầng đầu nhìn ra xa, khẽ nâng cánh tay, duỗi ra một thân ẩm ướt, tình giọt nước trượt dọc theo cổ tay tinh tế lạc hạ mặt đất, từng giọt từng giọt tựa như tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn bộ dáng nhàn nhã của y, Lưu Anh nhịn không được có chút lo lắng: “Cố công tử, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến, chúng ta không chạy trốn sao?”
“Không trốn, mưa đã tạnh, cho dù chúng ta cẩn thận đến mấy cũng khó có thể xóa hết dấu vết, nếu sớm muộn cũng bị đuổi kịp, không bằng…” Cố Tích Triều thu hồi cánh tay, nửa quay đầu nhìn Lưu Anh, ôn hòa cười nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ Hoàng đại nhân được không?”
“A?” Lưu Anh kinh ngạc há to miệng, đôi mắt phượng ướt át chăm chú nhìn vào ánh mắt trong veo của Cố Tích Triều, tâm tư lưu chuyển, nhưng cũng đoán không ra những lời này y nói có hàm nghĩa gì, chỉ cảm thấy hạt mưa trôi vào miệng, nhưng lại cảm thấy cổ họng phi thường khô khốc.
Lần này dấu vết để lại trên mặt đất cũng khiến cho Hoàng Kim Lân không thôi nhíu mày. Cái này tuyệt đối không phải không cẩn thận lưu lại, là một mảng, bên cạnh vũng nước cạn trên mặt đất lưu lại một mảng đỏ sẫm rất đáng chú ý.
“Nhìn xem phụ cận có lưu lại cái gì không?” Hoàng Kim Lân hạ lệnh.
Không bao lâu sau thuộc hạ liền nhanh chóng hồi báo: “Đại nhân, trên thân cây phía trước lưu lại dấu vết của chưởng phong.
Hoàng Kim Lân tiến lên phía trước vài bước, chỉ cần nhìn sơ qua cũng nhận ra rõ ràng nơi này có người phát chưởng. Chưởng phong khi đến sát vỏ cây thì sượt qua, mang đi vài phần vỏ cây.
Phía sau đã có thủ hạ nhịn không được xen mồm dò hỏi: “Đại nhân, có phải bọn họ giữa đường xảy ra nội chiến không? Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chẳng phải là tử địch sao?”
Hoàng Kim Lân lấy tay sờ qua lớp vỏ cây, khẽ hừ mũi: “Không, bọn họ bây giờ đã ngồi chung một chiếc thuyền, lấy tính cách Cố Tích Triều mà nói, tuyệt đối không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại cùng Thích Thiếu Thương trở mặt thành thù. Mà Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh là những kẻ lấy đại cục làm trọng, càng không thể để cho chuyện như vậy phát sinh.”
“Vậy dấu vết này?”
Hoàng Kim lân híp mắt, chậm rãi nói: “Có lẽ bọn họ gặp phải địch nhân, có lẽ vừa rồi Nhật Minh khống chế khiến cho độc trong người Thiết Thủ lần nữa phát tác, càng có thể đây chỉ là một nghi trận do bọn chúng bày ra. Mặc kệ là như thế nào, cẩn thận điều tra bốn phía rồi lập tức hồi báo cho ta.”
“Vâng.” Hắc Vũ một hồi nghe đội trưởng một phen phân tích tình huống, tâm càng thêm bội phục, lập tức lãnh mệnh rời đi tra xét cẩn thận khắp xung quanh.
“Hối bẩm đại nhân, không phát hiện điều gì.”
“Không phát hiện.”
“Không phát hiện.”
…
Hoàng Kim Lân đứng dưới tán cây, ánh mắt lướt qua đánh giá vài đạo bạch ngân(ánh sáng), bên tai không ngừng nghe ba chứ “không phát hiện” lặp đi lặp lại, mỗi lần nghe mi lại khẽ động.
Thật sự là chỉ muốn cầm chân truy binh, tranh thủ thời gian trốn chạy nên mới bày ra nghi trận này sao? Hoàng Kim Lân biết rõ, Thích Thiếu Thương và Truy mệnh tuy thông minh nhưng lại không chứa quá nhiều tâm tư, tuy nhiên Cố Tích Triều là kẻ quỷ kế đa đoan, trong đầu y đang suy nghĩ cái gì khó ai có thể đoán được? Trên đỉnh đầu, sắc trời sau cơn mưa đã dần trở nên quang đãng, từ tầng mây phía đông bắc tầng đạo ánh sáng xuyên qua tầng mây nặng nề chiếu xuống mặt đất. Mọi hơi thở vẫn còn mang theo một chút phong vị ẩm ướt, từng hạt mưa nhỏ lấp lánh như chỉ bạc chạm vào da mặt lưu lại cảm giác băng lãnh, tê dại.
Hoàng Kim Lân bắt đắc dĩ cắn răng nói: “Tiếp tục tiến về phía trước.”
Danh sách chương