“Kiếm của ngươi không có sát khí! Lại rối loạn rồi sao?”

Lãnh Huyết thu kiếm, quay lại nhìn người hắn tôn kính nhất, “Sư phụ, vì sao lại thả Cố Tích Triều tự do không quản đến?”

“Không phải không quản, mà là ta tin tưởng Thích Thiếu Thương”, Gia Cát Tiểu Hoa khoanh tay, khẽ thở dài, “Có Thích Thiếu Thương ở đó, Cố Tích Triều sẽ phải cố kị, không thể dùng thủ đoạn được. Chúng ta hiện tại phải toàn tâm đối phó với bè đảng Thái Kinh. E rằng ngày lành của Lục Phiến Môn… cũng sắp hết rồi!” Trên khuôn mặt đã hằn in dấu vết của năm tháng kia không che giấu được những sầu lo khi chứng kiến thế sự xoay vần, “Kinh thành cũng không còn bình yên đi…”

“Sư phụ, tà bất thắng chính, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Thanh âm lạnh lùng của Lãnh Huyết không che giấu sự kiên định.

Gia Cát Tiểu Hoa nhìn người đệ tử nhỏ nhất trước mặt, bờ vai gầy gò mà lại gánh trọng trách nặng nề không kém các sư huynh. Lãnh Huyết cũng là đứa nhỏ khiến người ta vừa mừng vừa đau lòng a! Gia Cát Tiểu Hoa vừa cười vừa vỗ vai Lãnh Huyết, “Nói cho cùng, tà bất thắng chính! Chúng ta cứ chờ tin tốt từ Thích Thiếu Thương đi!”

“Cố. Tích. Triều!Ta coi ngươi là tri âm, ngươi lại hết lần này đến lần khác phản bội ta! Ta thực sự muốn đào tâm ngươi ra, xem rốt cuộc nó được làm bằng cái gì?!”

Không phải, không phải như thế…

——————-

“Cố Tích Triều, ngày chết của ngươi tới rồi! Hôm nay ta sẽ vì các huynh đệ trại chủ, và những người đã bị ngươi hại chết, mà báo thù!”

Ta đang làm cái gì? Tích Triều……. Vì sao ngươi lại chảy nhiều máu vậy?!

——————-

“Ta đã nghĩ rất nhiều kết cục cho chúng ta, lại không nghĩ sẽ thành ra thế này…. Đại đương gia, chết trên tay ngươi, Tích Triều không oán không hối chút nào….”

Không phải… không cần…Tích Triều, ta không muốn giết ngươi, ta không muốn! Tích Triều, Tích Triều…..

——————-

“Tích Triều!”

Kinh hoảng ngồi bật dậy, Thích Thiếu Thương thở hổn hển, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm trán hắn, đôi mắt to ngập tràn vẻ bàng hoàng, kinh sợ.

Hoàn hảo, chỉ là mộng mà thôi…

Hoàn hảo… hoàn hảo…

Thích Thiếu Thương đưa tay lau mồ hôi trên trán, đảo mắt một lượt khắp gian phòng, ngay lập tức mở to mắt sững sờ.

Không xa là một chiếc thạch bàn, bên trên có ánh nến lay động, hôn ám không rõ ràng. Mà bên cạnh thạch bàn ấy, còn một người đang ngồi, bắt chéo chân ung dung uống rượu, khóe miệng mang theo nụ cười không chút hảo ý.

“Thế nào, lại mơ thấy Tích Triều của ngươi sao?”

“Tiểu Hoa, tiểu Hoa, ngươi có nhà không?”

Truy Mệnh từ cửa sổ nhảy xuống, ngó nghiêng xem xét căn phòng, “Không có đó? Hoa Mãn Lâu! Chạy đi đâu rồi?”

Một tiếng rên rỉ từ trong ốc truyền ra. Sắc mặt Truy Mệnh lập tức trở nên ngưng trọng, bàn chân khẽ động, lập tức tiến vào bên trong.

Bên trong là một mảnh hỗn độn, cả chiếc bàn cũng bị đập nát, Hoa Mãn Lâu tựa trên cây cột cạnh đầu giường, tà áo trắng trước ngực nhiễm một mảng máu đỏ rực đến chói mắt.

“Hoa Mãn Lâu!”

Truy Mệnh kinh hô, lập tức nâng Hoa Mãn Lâu dậy, “Hoa Mãn Lâu! Tiểu Hoa! Ngươi thế nào? Ngươi tỉnh tỉnh a!”

“Khụ khụ ~~~” Trong lòng ngực Truy Mệnh, Hoa Mãn Lâu đột nhiên khụ ra một ngụm máu tươi rồi tỉnh lại, “Truy Mệnh…….”

“Là ta. Ngươi còn chịu được không? Là ai đã đả thương ngươi?” Truy Mệnh vừa vận công truyền chân khí vào cơ thể Hoa Mãn Lâu, vừa nhíu mày hỏi.

Thân mình Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên cứng đờ, rồi hắn vội vàng nắm lấy cánh tay Truy Mệnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

‘Lục Tiểu Phụng…. Nhanh đi tìm Lục Tiểu Phụng ! Nam Tinh y… gặp nguy hiểm rồi…. Mau !’

‘Lục Tiểu Phụng không phải lâu nay vẫn ở cùng một chỗ với các ngươi sao ?’ Truy Mệnh có chút hồ đồ rồi, lại thấy hơi thở Hoa Mãn Lâu ngày càng suy yếu, gấp giọng hô, ‘Hoa Mãn Lâu ! Hoa Mãn Lâu ! Ngươi phải cố chống đỡ a ! Nam Tinh y làm sao vậy ? Rốt cuộc là ai đả thương ngươi đến mức này ? Nói mau a !’

‘Thần Khốc Tiểu Phủ… Cố Tích Triều…’ Thu hết chút hơi tàn phun ra mấy chữ này, Hoa Mãn Lâu lập tức ngất đi.

‘Cố Tích Triều…’ Toàn thân Truy Mệnh giống như rơi vào hầm băng, lặng thấu xương thấu thịt, ‘Sao lại vậy…’

‘Tiểu Hoa, ngươi phải nói cho rõ ràng, Triều Triều vì cái gì phải làm vậy ? Tiểu Hoa ! Tiểu Hoa ! Hoa Mãn Lâu ! Vì cái gì… Triều Triều, ngươi đến tột cùng tại sao lại phải làm vậy….’

Vô Tình cẩn thận bắt mạch cho Hoa Mãn Lâu, vẻ mặt ngưng trọng.

‘Nội thương. Nhưng may mà nội lực hắn thâm hậu, nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng’.

Tu vi võ công của Hoa Mãn Lâu tuyệt không kém Lục Tiểu Phụng, có thể đả thương hắn, thì võ công kẻ kia thực sự sâu khôn lường.

Truy Mệnh đứng cạnh bên há miệng thở dốc, do dự mấy lần mới mở miệng, ‘Đại sư huynh, tiểu Hoa hắn sẽ không có việc gì đi ?’

‘Khó nói, với tình hình này, đại khái phải hôn mê mấy ngày’. Vô Tình thấy vẻ mặt lo lắng của Truy Mệnh, nhẹ giọng an ủi, ‘Đừng quá khổ sở, ta sẽ phái người hảo hảo chiếu cố hắn… Hoa Mãn Lâu có nói gì không ?’

Truy Mệnh cau mày, nhìn nhìn Hoa Mãn Lâu nằm im trên giường.

‘Nam Tinh ! Tiểu Hoa nói Nam Tinh gặp nguy hiểm !’

Sắc mặt Vô Tình lập tức trở nên ngưng trọng, ‘Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này ?’

Giọng Truy Mệnh cũng gấp gáp không kìm được, ‘Không được, ta phải đi tìm Nam Tinh. Y không thể có chuyện gì được !’

‘Truy Mệnh !’ Vô Tình nhìn theo bóng lưng Truy Mệnh, gọi to, ‘Lệ Nam Tinh bây giờ còn chưa biết đi chỗ nào, ngươi đi đâu tìm cho ra y ?’

‘Không quản nhiều đến vậy, ta nhất định phải tìm y về !’

Truy Mệnh như cơn lốc xoáy cuốn ra đại môn, thiếu chút nữa trực diện đâm vào một người đang tiến vào.

Rất may Truy Mệnh phản ứng cực nhanh, né người tránh kịp, ‘Xin lỗi, chờ ta trở lại đến nhận tội với ngươi’.

Cánh tay Truy Mệnh bỗng nhiên bị túm lại, ‘Truy Mệnh, ngươi vội vàng đi đâu vậy ?’

‘Ai nha ! Tam gia ta hiện tại không có thời gian giải thích với ngươi, mau buông ra __’, dưới tình thế cấp bách, Truy Mệnh cái gì cũng bất chấp, quay lại tung ra một cước, vừa lúc nhìn thấy người mình đã đụng phải, lập tức đứng hình !

‘Nam Tinh ?’

‘Là ta !’

Lệ Nam Tinh khẽ mỉm cười, vẫn là nụ cười nhàn nhạt không vướng bận ấy.

Bỗng nhiên Truy Mệnh hưng phấn nhảy dựng lên ôm chầm lấy Lệ Nam Tinh, rồi trước sau, trên dưới kiểm tra một lượt, sau khi xác định y không việc gì, lại hấp tấp kéo y vào Thần Hầu phủ. Lệ Nam Tinh mỉm cười, với cá tính này của Truy Mệnh, kết bái huynh đệ với hắn đúng là quyết định rất có ý vị a!

Bất quá khi Lệ Nam Tinh nhìn thấy Hoa Mãn Lâu hôn mê nằm trên giường, lập tức cười không nổi.

Nghe Truy Mệnh giải thích xong, Lệ Nam Tinh chỉ nói một câu, ‘Xem ra ta phải nghĩ phương pháp giải độc mới rồi’.

‘Nam Tinh, ngươi có nghe thấy lời ta vừa nói không vậy ? Có người muốn giết ngươi a !!’ Truy Mệnh không thể tin nổi Lệ Nam Tinh có thể trấn định được như thế, lúc này đến tính mạng cũng gặp nguy hiểm, vậy mà y cư nhiên còn băn khoăn chuyện giải dược.

‘Bọn họ muốn giết ta, vì biết ta nhất định có thể chế ra giải dược. Một khi đã như vậy, ta sao có thể để bọn họ thất vọng đây !’ Lệ Nam Tinh phiêu phiêu mỉm cười mang theo ba phần ngạo khí.

‘Đúng rồi, có điều tra ra ai đã đả thương Hoa Mãn Lâu không ?’

‘A ? Này __’ Truy Mệnh có chút bối rối, ánh mắt do dự, ‘Còn, còn không có…..’

Nghe thấy vậy, bàn tay đang bưng trà của Truy Mệnh khựng lại một chút, giương mắt nhìn Truy Mệnh, đôi mâu lạnh lùng trong trẻo chớp động lóe ra quang mang, chăm chú nhìn khiến Truy Mệnh chột dạ cúi đầu.

Vô Tình thế nhưng cũng không truy vấn, lại quay sang hỏi Lệ Nam Tinh, ‘Có tin tức gì của Lục Tiểu Phụng không ?’

Lệ Nam Tinh khẽ lắc đầu, nét ảm đạm thoáng qua nơi đáy mắt.

Vô Tình không khỏi than thầm. Y biết trong lòng Lệ Nam Tinh lúc này chắc chắn vô cùng lo lắng. Lục Tiểu Phụng mất tích, Hoa Mãn Lâu bị thương, dù có là ai cũng không thể thờ ơ nổi.

‘Cát nhân tự có cát nhân phúc, Lục Tiểu Phụng nhất định không có việc gì đâu’.

Lệ Nam Tinh mỉm cười yếu ớt, lại mang theo chút chua xót không nói nên lời, y khẽ mở miệng, ‘Không có tin tức có lẽ cũng tốt. Hy vọng hắn sẽ bình an trở về’.

Khôi phục thần sắc lãnh đạm, Lệ Nam Tinh lơ đãng hỏi, ‘Ta nhớ rõ ngày ấy Thành huynh có nhắc qua, Cố Tích Triều rất có thể chính là truyền nhân của Tiêu Vân, chuyện ấy có thật không ?’

Lời vừa ra khỏi miệng, Vô Tình và Truy Mệnh đều sửng sốt.

‘Nam Tinh, không phải là Triều Triều đâu !’ Truy Mệnh không có chút kiên nhẫn nào, lập tức cuống quýt giải thích với y, ‘Ta đã hỏi qua Triều Triều, dù y là truyền nhân của Tiêu Vân, nhưng y không có hạ độc ! Nam Tinh, ngươi phải tin tưởng ta, Triều Triều sẽ không hại ngươi, thật đấy ! Triều Triều đã đáp ứng ta sẽ nghiên cứu chế ra giải dược, y thực sự sẽ không hại ngươi !’

‘Phải không ?’ Lệ Nam Tinh ghé mắt, trong mắt hào quang lưu chuyển, thản nhiên mở miệng, ‘Vậy y vì cái gì đả thương Hoa Mãn Lâu ?’

‘Triều Triều đả thương Hoa Mãn Lâu là bởi vì __’

Truy Mệnh kinh ngạc phát giác ra mình lỡ lời, lập tức im miệng, nhưng đã quá trễ rồi !

Lệ Nam Tinh nhàn nhạt cong khóe miệng, phun ra một hơi, ‘Quả nhiên là y’.

‘Nam Tinh….’

Lệ Nam Tinh đứng lên, thong thả bước đến bên cửa sổ, đôi mày thanh tú nhíu lại, ‘Nếu ta đoán không sai, Lục Tiểu Phụng hiện đang ở trong tay Cố Tích Triều !’

Lệ Nam Tinh đã xem qua thương thế của Hoa Mãn Lâu, đó là do Thần Khốc Tiểu Phủ phá vỡ cương khí tạo thành nội thương.

Như vậy, Lục Tiểu Phụng nhất định đã đi điều tra truyền nhân của Tiêu Vân, cũng có thể nói chính là điều tra Cố Tích Triều.

Người trong thiên hạ đều biết Lục Tiểu Phụng là kẻ ưa nhúng mũi vào việc người khác, Cố Tích Triều đương nhiên sẽ không để hắn làm hỏng kế hoạch của mình.

Nếu không phải tại Lệ Nam Tinh y, Lục Tiểu Phụng có lẽ sẽ không bị liên lụy.

Lục Tiểu Phụng, ngươi….đúng là ngốc tử !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện