"Ai????" - Hoàng Khải giật mình, phát hiện cái tay người kia cùng với mùi máu tanh nồng nặc.

"Đại... đại nhân... mau chạy đi... tất cả người của chúng ta đều bị đất vùi kín rồi... mau đi về bản Tum gọi dân bản đến giúp..."

Hoàng Khải ngây dại nghe tin người của mình không còn ai sống sót, nén đau thương chạy thục mạng về phía bản Tum. Sau lưng, đất lại sụp thêm một mảng nữa, vùi kín cánh tay thò ra của người kia... "Sượt" một cái, đống đất sau lưng lở đến chân, Hoàng Khải bị trượt ngã rơi thẳng xuống con suối nơi Seo Ly - mẹ cô Ngải năm xưa từng bỏ mạng.

Anh vùng dậy bò lên bờ, vừa lên tới nơi đã sững người vì nhìn thấy một đôi chân trắng bệch. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đã loáng thoáng nhìn rõ cảnh vật hơn. Đôi chân này là của một cô gái, điều kỳ lạ là trời mưa đất nhão nhoét bẩn thỉu nhưng bàn chân cô ấy rất sạch sẽ, chẳng dính tí bùn đất nào, cứ như là cô ấy không chạm chân vào đất vậy.

Hoàng Khải mở to mắt nhìn từ dưới lên trên, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt cô gái nọ, anh giật mình hét lên:

"Cô Ngải, cô đây rồi! Cô có sao không? Tôi đưa cô về, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau đi khỏi đây!"

Anh lo cho cô Ngải một phần vì được Cảnh Dương giao phó, một phần cũng vì tình cảm riêng của mình. Nếu như không vì Cảnh Dương đến trước, anh nhất định sẽ bày tỏ với cô Ngải, nguyện lo lắng chăm sóc cho cô cả đời.

Hoàng Khải nói nhiều như thế nhưng cô gái này lại chẳng hé răng trả lời một câu, chỉ lắc đầu, ánh mắt buồn rười rượi. Anh nhìn kĩ lại thì nhận ra cô mặc quần áo của gái bản, khuôn mặt trắng bệch cứ lắc đầu nguầy nguậy suốt, vừa lắc đầu vừa khóc rưng rức, tiếng khóc nghe ai oán văng vẳng khắp rừng núi.

Trời đã sáng rõ, mặt trời dần nhô lên cao, hình bóng cô gái cũng dần dần tan biến.

"Chẳng lẽ là... ma?"

Hoàng Khải bị suy nghĩ này doạ cho chính mình sợ, không lẽ... cô Ngải đã chết rồi? Anh chạy băng băng đi vào bản Tum, điên cuồng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong bản.

"Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?" – Dân bản Tum hiếu kỳ bu quanh anh, một ông già hỏi anh bằng tiếng Kinh, có vẻ là trưởng làng.

"Tôi... tôi tìm một cô gái, tên là Ngải!"

Nghe đến một cô gái tên là Ngải, ông già tái mét mặt mày. Ông nhìn trước ngó sau rất cẩn thận rồi nói nhỏ vào tai Hoàng Khải:



"Nhà nó trốn về xuôi hết rồi, không tìm được đâu! Với lại đừng có tìm nữa, cả nhà nó bị ám đấy!"

Ông già chỉ vào ngôi nhà sàn nằm lẻ loi một góc bên bờ suối:

"Đó chính là nhà vợ chồng A Lý, vợ nó chết rồi, nó đi về xuôi, nó đưa con Ngải đi rồi."

Hoàng Khải bước chân đi về phía ngôi nhà, lập tức dân bản nhao nhao lên ngăn lại:

"Ngươi bị điên à? Nhà đó bỏ hoang gần hai chục năm rồi! Đừng có vào, Thần quở cho đấy! Mười mấy năm nay không ít người nơi khác đi qua đây, hễ người nào không tin Thần mà cả gan đến gần nhà đó, đều bị Thần tức giận vật chết!"

Tôn Túc Tử vốn là một tên đạo sĩ người Hoa, hắn đến bản Tum này từ hai mươi năm trước và được dân bản rất sùng bái, nói gì nghe nấy. Căn nhà to trên núi chính là dân bản xây cho hắn. Từ sau cái chết của Seo Ly, hắn nói với dân bản rằng A Lý cưới Seo Ly là trái mệnh trời, chọc giận Thần, Thần mới nổi giận giáng tai hoạ xuống nhà nó.

Hoàng Khải thất vọng, dân bản ai nấy đều tin lão già đó răm rắp, muốn nhờ họ giúp đỡ đối phó với hắn là điều không thể. Trưởng làng hết lời khuyên nhủ anh đừng có đi vào ngôi nhà đó, khuyên không được thì trở mặt dùng vũ lực. Mấy người trai bản thân hình cường tráng cưỡng ép đưa Hoàng Khải về nhà trưởng làng, cho ăn thịt uống rượu.

"Người này tướng mạo khôi ngô, trưởng làng muốn cưới hắn cho con gái."

Hoàng Khải bồn chồn nhìn mâm rượu thịt, hễ đứng dậy muốn đi đâu là lại có người kè kè đi theo giám sát. Anh phiền muộn lo cho cô Ngải vô cùng, cô sống chết không rõ, vậy mà anh lại phải ở đây cưới người khác làm vợ! Màn đêm buông xuống, trong căn nhà hoang bên bờ suối.

"Thả tôi ra! Ông muốn làm gì? Cậu chủ tôi biết được sẽ không tha cho ông đâu!"

Mặc cho cô Ngải khóc la trong cái lồng sắt, Tôn Túc Tử vẫn chẳng mảy may có ý định thả cô ra:

"Cậu chủ mày đang ôm ấp con đàn bà khác rồi! Nó đến cứu mày sao, nằm mơ à?"

Lão thò tay qua khe lồng sắt vuốt ve khuôn mặt cô Ngải, đây là khuôn mặt đúc từ một khuôn với Seo Ly năm xưa, khuôn mặt khiến lão mê mẩn. Năm đó cha mẹ Seo Ly gả cô cho A Lý, đúng lúc lão đang ở phương Bắc không hay biết tin. Khi lão trở về bản Tum, Seo Ly đã là vợ A Lý mất rồi. Lão tức giận yểm bùa lên cái thai trong bụng Seo Ly, cho mẹ con Seo Ly ốm yếu bệnh tật suốt ngày, cuối cùng là dụ cô ra suối cho ma da dìm chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện