Khi Hàn Tư Ân còn chưa trở về, Hàn Quốc công phủ đã nhận được thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế.

Tuy rằng người được ban hôn là Hàn Thanh Tuyết, nhưng đối với Hàn Quốc công phủ mà nói, chuyện này làm sao cũng giống như chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Thế nhưng thời điểm thái giám tuyên đọc thánh chỉ, Hàn Trác nghe đến nội dung, trong nháy mắt tâm nảy lên một cái, trong lòng có dự cảm cực kỳ không tốt.

Nội dung thánh chỉ thực ra rất đơn giản, chỉ nói trưởng nữ nhà công bộ ngũ phẩm chủ sự lang Hàn Thù, Hàn Thanh Tuyết đoan trang hiền thục, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, thái hậu cùng trẫm nghe được thật vui mừng, ban hôn cho Ngũ hoàng tử Cơ Hoài làm phi.

Khiến Hàn Trác hoảng sợ chính là trên thánh chỉ ghi là trưởng nữ nhà ngũ phẩm chủ sự lang Hàn Thanh Tuyết, mà cũng không phải là trưởng nữ của Hàn Quốc công phủ Hàn Thanh Tuyết.

Hiện giờ bởi vì lão phu nhân vẫn còn, nên Hàn Quốc công phủ chưa ở riêng, tiểu bối trưởng ấu đều ở đây, trong mắt người ngoài bọn họ chính là người một nhà.

Hơn nữa trong quá khứ, hoàng đế tứ hôn càng phải dùng đến danh xưng trưởng nữ của quốc công phủ Hàn Thanh Tuyết, tránh khỏi thân phận phụ thân nàng quá thấp, nàng lại thành nữ nhân của hoàng tộc, không đến nỗi khiến người đa tâm nhìn không nổi.

Hiện tại, từ thánh chỉ này cũng có thể thấy được hoàng đế căn bản không hề che giấu việc người không thích, thậm chí có điểm cố ý, hoàng đế đối với hôn sự này tựa hồ rất không vừa ý.

Hàn Trác bản năng cảm thấy thái độ của hoàng đế có liên quan đến Hàn Tư Ân mới vào cung, vì vậy sau khi thái giám đọc thánh chỉ xong, hắn liếc mắt nhìn Hàn Thù, muốn để hắn từ miệng thái giám tìm hiểu một chút. Mà Hàn Thù vẫn luôn kính nể Hàn Trác, hiện tại đang giống như mọi người của chi thứ hai, đều sa vào cực độ vui sướng cùng khiếp sợ.

Trương thị thấy Hàn Thanh Tuyết đứng lên, gắt gao nắm lấy tay nữ nhi nhà mình, trên mặt không ngừng được ý cười. Bên trong ánh mắt còn ngậm chút nước, tâm nguyện nhiều năm giờ khắc này rốt cục cũng trở thành sự thật, tâm tình của nàng có thể thấy được là cỡ nào vui sướng.

Nếu như không phải quá mức đường đột, nàng thậm chí muốn tóm lấy thái giám tuyên chỉ hỏi một chút, đây rốt cuộc là thật, hay là nàng đang nằm mơ.

Đầu óc Hàn Thù hiện tại bị vui sướng cực độ che lấp, hắn cười đến mức đôi mắt chỉ còn một cái khe, khóe miệng nứt ra, lộ ra hàm răng sạch sẽ. Vừa nghĩ tới chính mình sắp trở thành bố vợ của một hoàng tử tương lai sáng lạn, hắn liền không nhịn được vui mừng lên tiếng.

Hàn Thù càng là lần đầu tiên mở miệng trước Hàn Trác, đi lên trước một bước cùng thái giám hàn huyên, sắc mặt thái giám tuyên chỉ mười phần cung kính, hắn cười với Hàn Thù nói rằng: "Nô tài chúc mừng Hàn đại nhân, chuyện hôn sự này là do Ngũ hoàng tử tự mình xin cưới đây."

Hàn Thù vội cầm lấy tay hắn, trong miệng nói những câu vui vẻ. Hắn thấy người này dáng dấp cung kính, tâm tình hết sức phức tạp, mà càng nhiều hơn chính là hưng phấn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, có người coi trọng hắn như thế.

Đương nhiên trước đây mọi người đối với hắn cũng cực kỳ ôn hòa, nhưng hắn biết, tất cả cũng chỉ nể mặt mũi đại ca hắn. Chỉ cần đại ca hắn Hàn Trác ở đây, ánh mắt của mọi người đều sẽ đặt trên người Hàn Trác, trong miệng cung kính nói đều là đối với Hàn Trác nói, không ai sẽ chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Những người kia sẽ không đắc tội hắn, nhưng cũng không có ai sẽ chú ý lên một quan hàm ngũ phẩm như hắn.

Cung nhân hầu hạ hoàng thượng từ trước đến giờ sẽ chỉ nịnh bợ Hàn Trác, chỗ nào sẽ nịnh bợ hắn đâu. Hiện tại Hàn Thù thật sự cảm giác được thân phận mình đã bất đồng, biểu hiện của hắn tuy rằng không đến mức thất lễ, nhưng so với ngày xưa thoạt nhìn kiêu ngạo hơn nhiều. Nếu như người có đuôi, hiện tại sợ rằng đuôi của hắn đã dựng thẳng lên lắc lư luôn rồi.

Hàn Thù lướt qua Hàn Trác đưa cho thái giám một bọc ngân lượng, sau đó còn chuẩn bị tự mình tiễn người ra khỏi quốc công phủ. Thái giám này cũng không đến nỗi lạnh nhạt quốc công gia, trước khi đi còn nói tạm biệt với Hàn Trác.

Hàn Trác cực kỳ thất vọng với Hàn Thù, chỉ là hắn vẫn luôn nhẫn nhịn không hé răng. Sau khi thái giám rời đi, Hàn Thù từ cửa đi về, nhìn Hàn Thanh Tuyết cười nói: "Con ta cuối cùng cũng có tiền đồ."

Hàn Trác ở đáy lòng không nhịn được cho Hàn Thù hai chữ, ngu xuẩn.

"Ngu xuẩn." Thời điểm hai chữ này vang lên, Hàn Trác cho rằng chính mình không nhịn được mà phun ra, nhưng đây cũng không phải giọng của hắn, mở miệng nói chính là lão phu nhân.

Lão phu nhân trừng Hàn Thù một cái, gậy tích trong tay mạnh mẽ gõ mấy lần lên mặt đất, bà nhìn Hàn Thù bùn nhão không trát nổi tường, không kiên nhẫn nói: "Những người khác đều tản đi, mọi người trong phủ đều thưởng ba tháng bạc, ngươi và đại ca ngươi đến viện của ta một chuyến."

Hàn Thù không rõ vì sao, ngược lại Hàn Thanh Tuyết nhìn lão phu nhân một cái, tâm niệm hơi đổi. Hôn sự của nàng và Cơ Hoài e rằng từng xuất hiện biến cố, nhưng bây giờ thánh chỉ đã hạ, hoàng thượng lời vàng ý ngọc, việc này đương nhiên không thể là giả, nàng không sợ hôn sự sẽ có những biến hoá khác, chính là trong lòng đang nghĩ rốt cuộc lão phu nhân tìm cha nàng có chuyện gì?

Hàn Thù cùng Hàn Trác đến viện của lão phu nhân, lão phu nhân ngồi trên nhuyễn tháp, đổ ập xuống liền mắng Hàn Thù một trận.

Hàn Thù căn bản không rõ ràng tại sao mình bị mắng, sau khi lão phu nhân thở hổn hển mắng xong, hắn một mặt ủy khuất nói: "Mẫu thân, hôm nay trong nhà có đại hỉ, người làm cái gì vậy?"

Lão phu nhân bị chọc tức, ngực chập trùng bất định, nói: "Đại hỉ? Chỗ nào là đại hỉ?"

Hàn Thù nghe lời này, không vui nháo lên: "Mẫu thân, chẳng lẽ hôn sự của Thanh Tuyết cùng Ngũ hoàng tử ở trong mắt người không phải việc vui? Ta biết người từ trước đến giờ chỉ coi trọng đại ca, nhưng người nói như vậy có chút quá đáng rồi."

Lão phu nhân nhìn Hàn Thù chỉ lo đắc chí, một chút tâm nhãn cũng không có, trong lòng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Bà xoa xoa cái trán đang đau, đánh gãy Hàn Thù oán giận, hỏi thẳng: "Ta hỏi ngươi, Ngũ hoàng tử nạp phi, nạp trưởng nữ của quốc công phủ, cùng nạp trưởng nữ của quan ngũ phẩm là ngươi, giống nhau đấy à?"

Tuy rằng cùng là một người, nhưng lại không giống nhau. Hàn Vân để nhi tử của mình cưới một trưởng nữ của quốc công phủ, cùng cưới một nữ nhi của quan nhỏ, đây tuyệt đối là hai loại tâm tình khác nhau. Chỉ là trong quá khứ, không có con thiêu thân Hàn Tư Ân ra tay cản trở, hơn nữa còn có lão phu nhân tọa trấn quốc công phủ, nàng bản năng đã quên mất quan hệ trong này.

Hàn Thù cũng không phải loại đầu óc quá ngu ngốc, nghe lão phu nhân hỏi như vậy, hắn bỗng nhiên giật mình một cái, nhớ tới ý tứ trên thanh chỉ, trong lòng cả kinh, có chút sốt sắng nhìn lão phu nhân nói: "Chắc do mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, lúc gần đi thái giám còn nói hôn sự này là do Ngũ hoàng tử đích thân cầu, hoàng thượng rất vui mừng mới gả, hoàng thượng sao lại bất mãn được?"

Nói tới chỗ này, Hàn Thù cũng nghi ngờ, hắn nhìn lão phu nhân nói: "Không đúng, tại sao không phải Nhàn phi nương nương xin chỉ, mà là Ngũ hoàng tử?"

Lão phu nhân không có cách nào trả lời vấn đề này, nghe Hàn Thù nói thái giám bảo lại là Ngũ hoàng tử tự mình xin cưới, trong đầu đã một trận đen kịt. Ngũ hoàng tử đích thân xin, câu này nếu như bị hoàng đế công khai nói ra, vậy hôn sự của Hàn Thanh Tuyết cùng Ngũ hoàng tử sợ là không thể không có động thái khác.

Bởi vậy, bà lại nghĩ tới Hàn Vân, sợ là Hàn Vân không đồng ý hôn sự này, mới có chuyện Cơ Hoài tự mình cầu thánh chỉ.

Mà mặc dù là như vậy, bà không nghĩ ra tại sao hoàng đế lại thẳng thừng đạp lên mặt mũi Hàn Quốc công phủ như thế. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác đành đem việc này móc nối với Hàn Tư Ân, bà ta nghĩ có lẽ là Hàn Tư Ân ở trước mặt hoàng thượng đã thêm mắm dặm muối gì, cho nên hoàng thượng mới không thích, mới không nể mặt Ngũ hoàng tử hoặc nói Nhàn phi như vậy.

Đương nhiên, dù bà ta nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới Hàn Tư Ân lại đem toàn bộ mọi chuyện nói sạch với hoàng đế.

Lão phu nhân có thể nghĩ đến chỉ là, trong lòng Hàn Trác đã sớm suy nghĩ một chút. Mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng Hàn Trác vẫn tỏ thái độ, muốn tìm Hàn Tư Ân dò hỏi tình huống lúc đó một chút.

Hàn Thù vừa nghe việc này có liên quan tới Hàn Tư Ân, trong lòng lập tức bất mãn với Hàn Trác. Hắn cảm thấy nếu không phải đại ca hắn những năm qua vẫn luôn do dự thiếu quyết đoán, nhất định phải giữ lại tính mạng Hàn Tư Ân làm từ phụ, Hàn gia bọn họ sao lại trở thành như vậy được.

Hàn Thù lượn một vòng mắt, Hàn Trác đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hàn Trác nhìn hắn, trong lòng nổi lên một tia lãnh ý, thời điểm đối diện quyền thế, luôn vô ý mà lộ ra suy nghĩ sâu nhất trong lòng mình. Hàn Thù cũng không ngoại lệ, có lẽ ngày xưa bị hắn chèn ép quá lâu, hiện tại chỉ có một mối hôn sự tốt một chút, cả người đã bắt đầu kiêu căng, thật sự khiến người nhìn không nổi.

Lão phu nhân không biết Hàn Trác nghĩ gì trong lòng, nhưng bà ta nhìn ra được Hàn Thù đang suy nghĩ cái gì.

Bà có chút cụt hứng, lại không biết nên nói cái gì cho phải, Hàn Thù không biết chuyện mình đã từng cùng Hàn Trác thương lượng. Hiện tại bà cũng không rõ, Hàn Thanh Tuyết cứ như vậy gả cho Ngũ hoàng tử, trong lòng Nhàn phi sẽ nghĩ như thế nào. Có thể khiến nàng không thoải mái, cảm thấy Hàn Thanh Tuyết tâm cơ quá sâu hay không.

Chỉ là lão phu nhân cảm thấy hiện tại quan trọng nhất là khiến Hàn Thù tiêu tan đắc y trong lòng, miễn cho hắn trong lúc vô tình khiến vị trên long ỷ kia càng khó chịu hơn, còn những chuyện khác, lão phu nhân cảm thấy, vẫn còn có đường lui.

Nghĩ đến đây, lão phu nhân nhìn chằm chằm Hàn Thù nói: "Mấy ngày nay, ngươi ở trên triều khiêm tốn một chút, đừng quá đắc ý, bị người nắm lấy nhược điểm, không ai cứu được ngươi đâu."

Hàn Thù bây giờ vẫn còn biết nghe lời lão phu nhân nói, vội đáp lại.

Lão phu nhân nhìn Hàn Trác một chút, ngữ khí hơi thu liễm lại, hiện ra chút ôn hòa: "Chỗ Nhàn phi nương nương, ngươi tìm cơ hội hỏi... gặp mặt một chút, xem hoàng thượng là có thái độ gì." Bà muốn nói là xem thái độ của Nhàn phi, mà giờ phút này cũng chỉ có thể nói hàm hồ một chút. Trong lòng Hàn Trác hiểu rõ, đơn giản là sợ ý tứ trong lời nói khiến Hàn Thù chú ý.

Hàn Trác cũng không muốn vào lúc này lại nháo lên chuyện huynh đệ không hợp, gia đình không yên, liền gật đầu nói: "Nhi tử ngày mai liền cho người đưa thư vào cung."

Lão phu nhân cảm giác mình không làm được gì, có chút uể oải nhắm hai mắt nói: "Các ngươi đều trở về đi thôi, mấy ngày nay bảo người trong phủ thu lại tâm tư, đừng làm cho người bắt được sơ hở." Trong lòng bà ta kỳ thực vẫn còn một tầng lo lắng, lo lắng Hàn Vân vào lúc này sẽ đi loạn nước cờ, tất cả vẫn phải chờ tìm hiểu được tin tức rồi lại nói tiếp.

Hàn Trác cùng Hàn Thù nhìn dáng vẻ của lão phu nhân, liền nói chút lời trấn an bà, sau đó cùng lui ra.

Hàn Thù cùng Hàn Trác từ Ngô Đồng Uyển rời đi, dọc theo đường đi không nói gì. Sau khi trở lại viện của mình, Hàn Thù nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi tìm Trương thị, đem lão phu nhân phân tích, nói cho nàng nghe một chút, xem trong này có sai sót gì không.

Hàn Thù mới đi tới cửa phòng Trương thị, liền nghe được Trương thị đang khóc kể lể: "Nếu lão phu nhân thật sự thiên vị như thế, con ta chính là chịu đại khổ, may là bây giờ con ta đã không cần sợ nữa rồi."

Nha đầu ở cửa phòng nhìn thấy Hàn Thù, đang chuẩn bị mở miệng bẩm báo, Hàn Thù trừng nàng một cái, sau đó đẩy cửa mà vào.

Bên trong phòng, Trương thị cùng Hàn Thanh Tuyết đang ôm cùng nhau khóc, nhìn thấy hắn vào, hai người đều thu lại tiếng khóc. Hàn Thù ngồi trên ghế, nhìn hai người cau mày nói: "Các ngươi đang nói cái gì, sao khóc lóc thê thảm thế?"

Thỉnh thoảng hắn có ngu đần một chút, nhưng xưa nay hiếu thuận, vừa mới nghe được Trương thị nói lão phu nhân thiên vị, trong lòng đã mất hứng.

Trương thị là hiểu rõ trượng phu của mình, xem thần sắc hắn, trong lòng chính là cả kinh, nàng há miệng, định đem đề tài chuyển hướng. Hàn Thanh Tuyết liền hướng Hàn Thù quỳ xuống, khóc ròng nói: "Phụ thân, là lỗi của nữ nhi, thế nhưng hài nhi thật sự tâm đã nguội lạnh. Những năm qua, phụ thân vẫn luôn khắp nơi vì quý phủ mà suy nghĩ, nhưng Đại bá phụ cùng tổ mẫu cũng không muốn để nữ nhi gả cho Ngũ hoàng tử cũng là thật."

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?" Vừa nghe lời này, Hàn Thù lập tức nhảy lên, sắc mặt hắn đỏ chót, chỉ vào Hàn Thanh Tuyết nói: "Ngươi vừa được hoàng thượng tứ hôn, liền nhìn không lọt tổ mẫu ngươi rồi? Những năm qua tổ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào, ngươi đều quên hết rồi ư? Vong ân phụ nghĩa như vậy, làm sao xứng làm Ngũ hoàng tử phi tử?"

Lời này có chút nghiêm trọng, Hàn Thanh Tuyết càng khóc dữ dội hơn, Trương thị quỳ gối bên cạnh Hàn Thanh Tuyết, ngước đầu, nước mắt rơi xuống nói: "Bất kể có phải hay không, lão gia chung quy phải nghe Tuyết Nhi nói một chút đi."

Sau đó Hàn Thanh Tuyết liền đem chuyện ngày đó bị Hàn Minh Châu đẩy vào trong nước nói ra, còn nói đến lúc đó Hà Ngọc Châu nhảy xuống nước cứu nàng cũng được Ngũ hoàng tử cứu, lại nói mấy ngày nay Hàn Trác cùng lão phu nhân đối với nàng trong lúc vô tình có xa cách.

Cuối cùng, Hàn Thanh Tuyết tổng kết nói: "Phụ thân, cũng không phải là nữ nhi nghĩ quá nhiều, chỉ là Thế tử gần đây được hoàng thượng coi trọng, Đại bá phụ cùng tổ mẫu có tâm tư khác, cũng là chuyện thường tình. Mà hôn sự của nữ nhi nếu vì vậy mà bị người đổi, vậy sau này phụ thân ở trong phủ sao có chỗ đặt chân? Người ngoài sẽ nhìn phòng chúng ta như thế nào? Mà nữ nhi chẳng phải là treo cổ mới tốt sao."

Trương thị nhìn thần sắc Hàn Thù, khóc sướt mướt nói: "Sinh thần mẫu thân đã qua lâu, tiểu cô lại ở lại kinh thành không về Thanh Châu, gia phụ ở Đế Kinh có ai như vậy? Nhìn chằm chằm người trong phủ Ngũ hoàng tử, muốn phá hỏng hôn sự của con chúng ta, có khối người. Lão gia người luôn luôn nghe đại ca cùng mẫu thân, mà trong lòng lẽ nào lại không có một điểm hoài nghi sao?"

Hàn Thù bản năng muốn phản bác, nhưng hắn nghĩ đến hôm nay mẫu thân cùng đại ca muốn nói lại thôi, còn có những lời quan miện đường hoàng, không tự chủ mà nghĩ, mẫu thân và đại ca đối với hôn sự của Hàn Thanh Tuyết tựa hồ thật không vui vẻ như mong đợi.

*Chỉ những lời bề ngoài có vẻ quang minh chính đại, thành thật chút, nhưng thực ra không phải.

Hắn và Hàn Trác dù sao cũng là huynh đệ ruột, liền quanh năm cùng làm quan, Hàn Trác vì lợi ích có thể không để ý hết thảy, hắn biết rõ, hơn nữa Hàn Tư Ân gần đây thật sự là quá được sủng ái.

Người, một khi tiếng lòng nghi ngờ, một chuyện nho nhỏ cũng có thể trở thành ngòi nổ. Hàn Thù càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngoài miệng tuy rằng không nói, trong lòng lại đối với Hàn Trác cùng lão phu nhân sản sinh ra sâu sắc hoài nghi.

Trên đất Trương thị cùng Hàn Thanh Tuyết bất động thanh sắc cùng nhìn nhau một cái, sau đó liền vội vã dịch đi ánh mắt.

Sau một hồi, Hàn Thanh Tuyết nghe thấy Hàn Thù nói: "Những chuyện không có chứng cứ, sau này đừng nói hưu nói vượn nữa. Ngươi bây giờ sắp thành hoàng tử phi rồi, phải có khí chất của hoàng tử phi, đừng dễ dàng bị những chuyện nhỏ nhặt này làm cho phân tâm. Bên tổ mẫu ngươi, cũng phải giống nhau lúc trước, không nên để khiến người khác cảm thấy ngươi kiêu căng. Còn cái khác, ngươi cũng không nên nghĩ này nọ nữa. Bây giờ, không có ai nào có thể ngăn cản vinh hoa phú quý của chúng ta."

Hàn Thanh Tuyết nghe lời này, cúi đầu đáp vâng một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Lời này, nữ nhi cũng chỉ ở trước mặt phụ thân và mẫu thân mới nhắc tới, nơi khác đều không dám mở miệng."

Hàn Thù ừm một tiếng, híp mắt không lên tiếng.

Đối với thái độ của Hàn Thù, trong lòng Hàn Thanh Tuyết rất vui mừng, nàng liền biết, trong lòng phụ thân, tiền đồ của nàng là quan trọng nhất.

Ngày thứ hai sau khi Hàn Thanh Tuyết được ban hôn, quý phủ biểu tiểu thư Hà Ngọc Châu bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, phát sốt đến hồ đồ rồi, nói năng còn có chút mê sảng.

Hàn Tú đến xin lão phu nhân, cầm danh thiếp lão phu nhân đến mời ngự y xem bệnh cho Hà Ngọc Châu, ngự y nói là bị kinh hãi, lại không đúng lúc trị liệu, nên mới nặng thêm.

Lão phu nhân thấy Hàn Tú ám chỉ, nghĩ tới những ngày qua Hà Ngọc Châu bị Hàn Tú liên lụy, ở quốc công phủ đã thu liễm rất nhiều. Cho là nàng đang sợ có người lấy chuyện này nói nàng ngạo mạn, thân thể có không thoải mái cũng không dám nói.

Lão phu nhân đau lòng rơi nước mắt, cho người theo phương thuốc của đại phu đi bốc thuốc, còn lên tiếng nói, hạ nhân trong phủ, bất kể là ai dám ở trước mặt Hà Ngọc Châu nói linh tinh, trực tiếp bán đi.

Ngược lại là Hàn Thù nghe tin này, thời điểm đi thỉnh an lão phu nhân, mở miệng đề nghị, nói Hà Ngọc Châu đến kinh thành vẫn luôn chịu tội, đại khái là không hợp khí hậu, không bằng trở lại Thanh Châu dưỡng bệnh xem.

Hàn Thù này còn chưa nói hết, Hàn Tú liền quỳ gối trước mặt lão phu nhân chân khóc lên, nói nhất định phải mang Hà Ngọc Châu đang bệnh về Thanh Châu, trong lời nói mười phần bi phẫn, nói cái gì mà Nhị ca mới được phú quý, liền ghét bỏ muội muội, lại còn nói vì mình từng bị hoàng hậu trách phạt, Nhị ca sợ chịu liên lụy cũng phải.

Sau đó trán Hàn Thù nghênh đón cốc trà lão phu nhân ném ra, cùng một câu cút.

Hàn Thù cả mặt dính lá trà, căm giận rời đi, trong lòng lại càng tin những gì Hàn Thanh Tuyết nói.

Hàn Thanh Tuyết ngược lại đi trấn an lão phu nhân, sau đó còn chủ động đưa các tỷ muội trong phủ đến thăm Hà Ngọc Châu. Lão phu nhân không biết trong lòng Hàn Thanh Tuyết đối với bà sớm đã có ngăn cách, lôi kéo tay nàng, nước mắt lưng tròng tán dương người ta một phen.

Sau khi nhóm người Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Minh Châu từ Ngô Đồng Uyển của lão phu nhân đi ra, liền đi vào thăm Hà Ngọc Châu.

Thời điểm các nàng tới, Hà Ngọc Châu vừa uống xong thuốc, đã ngủ rồi. Hàn Thanh Tuyết nở nụ cười với nha hoàn hầu hạ Hà Ngọc Châu, nói: "Cái này thật sự không khéo, nếu biểu muội đã ngủ rồi, vậy chờ nàng tỉnh lại, ngươi nói những tỷ muội chúng ta ngày hôm nay đến thăm qua, ngày khác trở lại vấn an là được rồi."

Nha đầu đáp lại, nhóm người Hàn Thanh Tuyết rời đi. Thời điểm chuẩn bị tách ra về viện tử riêng của mình, Hàn Thanh Tuyết gọi Hàn Minh Châu lại, nói: "Tứ muội, hôm nay phong cảnh rừng đào vô cùng tốt, không bằng chúng ta đi vào xem một chút?"

Tam phòng trưởng nữ Hàn Thanh Vân nhìn thấy tình huống như thế, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu đại tỷ không mời ta, vậy ta cũng không tiện xem náo nhiệt, ta về trước." Nói xong, nàng cũng không quản thần sắc Hàn Thanh Tuyết ra sao, liền quay người rời đi.

Sắc mặt Hàn Thanh Tuyết trong nháy mắt không dễ nhìn lắm, nàng nhìn Hàn Minh Châu thần sắc bất biến, tận lực duy trì tươi cười trên mặt nói: "Ý tứ muội như thế nào?"

Hàn Minh Châu giương mắt, hàm răng trắng bóng, xinh đẹp đoan trang, nàng lạnh nhạt nói: "Đương nhiên có thể."

Hai người cùng nhau đi tới rừng đào, từng người hầu hạ đi xa xa phía sau, Hàn Thanh Tuyết vén lên tóc mai, hé miệng cười nói: "Ta hôm nay có thể được hoàng thượng tứ hôn, còn là nhờ có hỗ trợ của Minh Châu muội muội ngày đó đây."

Hàn Minh Châu lạnh nhạt nói: "Đại tỷ nói vậy Minh Châu không nghe hiểu, Minh Châu cũng không giúp đỡ được gì, là đại tỷ tự thân có phúc khí."

"Ta chính là muốn biết, ngươi tại sao làm như vậy?" Hàn Thanh Tuyết không để ý đến Hàn Minh Châu lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Là Minh Châu muội muội đã biết được chuyện gì, cảm thấy ta đáng thương, cho nên muốn hỗ trợ sao?"

Hàn Thanh Tuyết vừa dứt lời, bước chân Hàn Minh Châu theo nàng cũng dừng lại.

Trong lòng Hàn Thanh Tuyết vui vẻ, chuyển mắt nhìn về phía Hàn Minh Châu, chỉ thấy Hàn Minh Châu cười như không cười nhìn nàng, cặp mắt long lanh trong suốt, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Hàn Thanh Tuyết cảm thấy có chút chật vật, không khỏi đem mắt dời đi chỗ khác.

Hàn Minh Châu thấy nàng ta nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Đại tỷ, ngươi nói lời này ta nghe không hiểu. Đại tỷ mấy ngày nay đại khái là có chút tinh thần không yên, lại rơi vào trong nước, hoa mắt rồi, lầm tưởng là ta đẩy ngươi. Ta không biết tin tức gì, cũng không hiểu đại tỷ nói cái gì."

Hàn Thanh Tuyết trầm mặc một chút, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn, nàng nói: "Nếu ngươi không thừa nhận liền quên đi, ta chính là không hiểu, nếu như đã làm vậy rồi, tại sao còn muốn chọc những người khác. Minh Châu muội muội làm việc luôn lưu loát, cách làm như vậy, thật sự là khiến lòng người không thoải mái. Ta trở thành hoàng tử phi, tỉ muội ta có gặp lại, thân phận bất đồng, ngươi chung quy phải thỉnh an với ta."

Hàn Minh Châu vẫn còn chưa hé răng, đã nghe đến một tiếng xì khẽ, âm thanh kia trào phúng quá rõ ràng, Hàn Thanh Tuyết đỏ bừng cả mặt.

Hàn Minh Châu nhìn thấy có người đạp lên cành cây đào, từ sau một cây đào cách đó không xa đi ra.

Người này không phải ai khác, chính là Hàn Tư Ân, An Thảo cúi đầu đi theo phía sau hắn, một bộ dáng vẻ ta không nghe thấy gì.

So với Hàn Minh Châu bình tĩnh, trong lòng Hàn Thanh Tuyết đối với Hàn Tư Ân có chút e ngại, nàng nhìn Hàn Tư Ân một cái, ý cười trên khóe miệng có chút phát khổ trở nên cứng lại.

Vừa nãy câu nói uy hiếp không ra uy hiếp kia, giờ khắc này hiện ra đặc biệt buồn cười, nàng cảm thấy lúc này chính mình quả thực chật vật cực kỳ. Ở quốc công phủ này, Hàn Tư Ân là người rất cổ quái, hắn không sợ chính mình thanh danh không tốt, hắn làm việc tựa hồ chỉ dựa vào bản thân có vui hay không mà thôi.

Trong phủ này người có thể khiến hắn để mắt một chút, khả năng chỉ có Hàn Minh Châu bên cạnh nàng.

Hàn Thanh Tuyết rất sợ sệt Hàn Tư Ân, dù sao nàng cũng từng tận mắt thấy Hàn Tư Ân ra tay với Hà Ngọc Châu, trực tiếp lấy gậy không chút khách khí đánh gãy cổ tay nàng, không chút nào kiêng kỵ Hà Ngọc Châu là nữ tử, cùng thân phận biểu tiểu thư của nàng.

Hàn Thanh Tuyết có thể không cảm thấy địa vị của chính mình ở trong lòng Hàn Tư Ân cao hơn so với Hà Ngọc Châu một chút, lúc này nàng thật sự có chút sợ Hàn Tư Ân có tức giận cũng sẽ đánh gãy cổ tay mình.

Hàn Tư Ân chầm chậm thong thả dừng lại trước mặt hai người, Hàn Minh Châu gọi hắn một tiếng, hắn cũng không đáp lại, cũng không nhìn Hàn Minh Châu.

Hắn nhấc lên mí mắt nhìn rừng đào một chút, sau đó liền liếc nhìn Hàn Thanh Tuyết, môi mỏng khẽ mở, ngữ khí lạnh lùng, đặc biệt ngạo mạn nói: "Có biết không? Trên đời này cho đến lúc bản thân chết đi, thì không có những chuyện tuyệt đối nên phát sinh hay là không nên phát sinh. Hoàng thượng tứ hôn là chuyện tốt, nhưng thân sắp thành hoàng tử phi, thì khi chưa trở thành hoàng tử phi, cũng không nên dễ dàng mở miệng nói mấy lời không xuôi tai như vậy, vạn nhất không thực hiện được, ngày sau nhớ tới, không phải là chuyện nực cười sao? Dù sao thế gian này, chỉ cần hoàng thượng không vui, phi tử của chính mình cũng có thể phế, huống chi là một người chuẩn bị trở thành hoàng tử phi đây."

Nhẹ nhàng nói xong lời này, Hàn Tư Ân cất bước rời đi.

Hắn nói cái này cũng không phải bởi vì Hàn Minh Châu, mà là bởi vì tâm tình mười phần không tốt. Hắn sáng sớm chỉ cảm thấy ngày hôm nay khí trời hiếm thấy, liền đến rừng đào này giải sầu một chút, không nghĩ tới đi một chuyến, còn gặp phải người mạnh miệng.

Hàn Minh Châu thấy Hàn Tư Ân rời đi, nhìn Hàn Thanh Tuyết thần sắc đại biến, ngữ khí ôn hòa nhu thuận nói: "Minh Châu còn có việc, hôm nay sợ là không rảnh bồi đại tỷ, đại tỷ có thời gian rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn vậy."

Vừa dứt lời, nàng quay người, đuổi theo hường Hàn Tư Ân rời đi.

Lưu lại Hàn Thanh Tuyết hung tợn nhìn bóng lưng một trước một sau của nàng và Hàn Tư Ân.

Sau khi Hàn Minh Châu đuổi theo Hàn Tư Ân, gọi hắn một tiếng. Hàn Tư Ân quay đầu lại, Hàn Minh Châu bước nhanh tới trước mặt hắn, nàng vì đi quá nhanh, sắc mặt ửng đỏ, dưới ánh nắng chiếu rọi, lại càng xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần.

Hàn Minh Châu nhìn Hàn Tư Ân, có chút câu nệ nhỏ giọng nói: "Ca ca, lại qua một vài hôm nữa là sinh thần của ngoại tổ mẫu, lão nhân gia người từ biên quan hồi kinh, thân thể vẫn không tốt lắm, trong lòng mười phần mong nhớ ca ca, cữu cữu Tĩnh Quốc hầu phủ cùng cữu ma huynh cũng chưa gặp qua, nếu huynh có thời gian, có thể đến gặp một chút được không?"

Hàn Tư Ân cũng không nghe Hàn Minh Châu ngoài miệng nói cái gì, hắn còn đang nghe trong lòng Hàn Minh Châu. Sau đó hắn đối với Hàn Minh Châu hạ lông mày, hỏi: "Vừa nãy Hàn Thanh Tuyết uy hiếp ngươi, trong mắt ngươi cũng không hoảng hốt, đây là vì sao? Nàng chính là hoàng tử phi tương lai, chẳng lẽ ngươi nghĩ tương lai của chính mình có thể so được với nàng sao? Hay là nói có người nói gì với ngươi rồi?"

Hàn Minh Châu vì lời này, trong đầu không khỏi nghĩ tới những gì Vương lão phu nhân nói cho nàng, sắc mặt càng thêm đỏ nhuận.

Nói đến, Vương lão phu nhân sau khi hồi kinh, liền bắt đầu suy nghĩ hôn sự cho nàng, tuy rằng thân phận nhà ngoại mà bàn chuyện hôn nhân có chút không thích hợp, mà cũng may hôn sự của nàng không phải do Hàn gia làm chủ.

Sau này biết được Hàn gia muốn dùng hôn sự của Hàn Minh Châu để đe dọa Hàn Tư Ân, Vương lão phu nhân cực kỳ tức giận, liền nhanh chóng suy tính hôn sự cho Hàn Minh Châu.

Sau đó Vương lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, chọn tới chọn lui, cảm thấy mấy tôn nhi của mình không có ai có thành tựu, không có ai xứng với Hàn Minh Châu, liền có ý định để Hàn Minh Châu cùng Cơ Lạc định thân.

Trong mắt Vương lão phu nhân, đây cũng không phải một mối hôn sự cực kỳ tốt, dù sao Cơ Lạc là hoàng tử. Mà cũng may Cơ Lạc là ngoại tôn của bà, Hàn Minh Châu cũng là ngoại tôn nữ của bà, hai người đều là chí thân của bà, tình cảm cùng nhau đương nhiên so với người khác tốt hơn nhiều.

Việc này Vương lão phu nhân chỉ ám chỉ trước mặt Hàn Minh Châu một lần, mà cũng không nói quá nhiều, chỉ nói còn phải tỉ mỉ đàm luận một phen mới được.

Hàn Minh Châu tâm tư lay chuyển, chính mình đã đoán được tám phần. Nàng từng ở quốc công phủ gặp qua Cơ Lạc, trong lòng cũng không có quá mức bài xích.

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Hàn Minh Châu chợt lóe lên một tia xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ca ca, chúng ta đang nói chuyện mừng thọ của ngoại tổ mẫu, sao huynh lại nhắc đến chuyện khác? Ta là một nữ nhi, làm sao sẽ nghĩ đến chuyện này."

Hàn Tư Ân không để ý nàng, chỉ là nhàn nhạt cảnh cáo nói: "Ta không quản ngươi nghĩ như thế nào, nhưng đừng có mà đánh chủ ý lên Cơ Lạc."

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hãi quá đi mất, chương này những hơn 5500 từ:((
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện