"Được, được, rất tốt, Ngô Hạo Thiên ta cũng muốn xem nữ nhân mà ta không muốn thì còn kẻ nào ở trấn này muốn cưới ngươi nữa." Ngô Hạo Thiên là con trai trưởng, cháu đích tôn của Ngô gia. Con cháu Ngô gia đông đúc, bọn chúng đều ngấm ngầm mưu tính. Cho dù Ngô Hạo Thiên lợi hại hơn nữa nhưng kẻ thù lại núp trong bóng tối. Vốn dĩ ý trung nhân của hắn không phải Hàn Mạch Như mà là con gái của dì hắn, chẳng qua vì e ngại lũ sát thủ núp đằng sau nên Ngô Hạo Thiên quyết định lấy Hàn Mạch Như để dẫn dụ kẻ địch lộ diện.
"Phụ thân, người hãy mời Ngô thiếu gia về đi ạ, Hàn phủ chúng ta không thể nào tiếp đón người tôn quý như hắn đâu." Hàn Mạch Như càng nhìn hắn càng cảm thấy bẩn hai mắt của mình.
Hàn Thiên Liễu thấy con gái cương quyết mời Ngô thiếu gia về, trong lòng ông đã sớm bỏ đi ý nghĩ con gái muốn gả vào Ngô gia.
"Người đâu, hãy mời Ngô thiếu gia về đi." Dĩ nhiên Hàn Thiên Liễu mừng rỡ đáp ứng ngay lập tức, chỉ cần con gái không gả đến Ngô gia, nếu như Ngô gia có dùng biện pháp cứng rắn với Hàn gia, ông cũng chẳng hề chớp mắt.
Theo như tin tức nghe được, Hàn Thiên Liễu sớm biết Ngô Hạo Thiên thật ra đã thích nữ nhân khác, hơn nữa còn thường qua đêm trong nhà của người đó. Nam nhân như thế muốn trở thành con rể của Hàn Thiên Liễu hắn, đúng là kẻ mơ mộng viễn vông.
"Mời, Ngô thiếu gia."
Tiếng gia nhân của Hàn gia vọng bên tai của Ngô Hạo Thiên, gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng tức giận, cuối cùng hắn vung tay áo, đùng đùng nổi giận rời khỏi cửa Hàn phủ.
Hàn phụ đứng bên trong, cao hứng vuốt râu nhìn con gái của mình.
"Như nhi, con có thể hiểu rõ như thế thật là tốt. Sự thật, Ngô Hạo Thiên căn bản không phải yêu con, trong lòng hắn đã có người khác." Hàn phụ thấy con gái của mình đã nghĩ thông suốt nên không còn băn khoăn mà nói ra tin mình điều tra được.
Hàn Mạch Như đang trò chuyện với mẫu thân, đột nhiên nghe những lời này của Hàn phụ, động tác ngừng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hàn phụ, môi có chút run rẩy, không hiểu vì sao phụ thân lại biết chuyện này. Nếu như không phải sống lại, nàng căn bản cũng không biết Ngô Hạo Thiên đã có người con gái khác trong lòng.
"Phụ thân, làm sao người biết?" Nàng nhìn Hàn phụ hỏi.
Hàn phụ thở dài, từ từ nói, "Còn không phải bởi vì con vẫn liều mạng cứng rắn phải gả vào Ngô gia sao, ta xem con cương quyết như vậy, sợ con sẽ thua thiệt, cho nên liền phái mấy gia nhân đi hỏi thăm một chút. Vốn dĩ ta muốn điều tra phẩm hạnh của Ngô thiếu gia, nhưng không nghĩ tới lại biết ở bên ngoài hắn nuôi một nữ nhân. Đây cũng chính là lý do ta và mẫu thân của con không đồng ý cho con gã vào Ngô gia."
Hàn Mạch Như nghe tới đây, đầu ong ong. Nếu như ở kiếp trước, thời điểm xuất giá, cha mẹ nói cho nàng nghe chuyện này, sự việc kia cũng sẽ không xảy ra. Chỉ tiếc khi đó hận cha mẹ, nàng căn bản cũng sẽ không nghe bọn họ nói.
"Nguyên lai là như vậy. Cha, mẹ, nếu thế con gái lại càng không thể nào gả cho Ngô gia. Cha mẹ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay con gái nhất định sẽ hiếu kính với cha mẹ, việc buôn bán của Hàn phủ cha cứ giao cho con. Cha mẹ đã lớn tuổi, cũng nên hưởng phúc đi ạ." Hàn Mạch Như hít sâu, đời này số mạng của nàng đã thay đổi, nàng không gả đến Ngô gia, cũng sẽ không rời bỏ thế gian này quá sớm.
"Phụ thân, người hãy mời Ngô thiếu gia về đi ạ, Hàn phủ chúng ta không thể nào tiếp đón người tôn quý như hắn đâu." Hàn Mạch Như càng nhìn hắn càng cảm thấy bẩn hai mắt của mình.
Hàn Thiên Liễu thấy con gái cương quyết mời Ngô thiếu gia về, trong lòng ông đã sớm bỏ đi ý nghĩ con gái muốn gả vào Ngô gia.
"Người đâu, hãy mời Ngô thiếu gia về đi." Dĩ nhiên Hàn Thiên Liễu mừng rỡ đáp ứng ngay lập tức, chỉ cần con gái không gả đến Ngô gia, nếu như Ngô gia có dùng biện pháp cứng rắn với Hàn gia, ông cũng chẳng hề chớp mắt.
Theo như tin tức nghe được, Hàn Thiên Liễu sớm biết Ngô Hạo Thiên thật ra đã thích nữ nhân khác, hơn nữa còn thường qua đêm trong nhà của người đó. Nam nhân như thế muốn trở thành con rể của Hàn Thiên Liễu hắn, đúng là kẻ mơ mộng viễn vông.
"Mời, Ngô thiếu gia."
Tiếng gia nhân của Hàn gia vọng bên tai của Ngô Hạo Thiên, gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng tức giận, cuối cùng hắn vung tay áo, đùng đùng nổi giận rời khỏi cửa Hàn phủ.
Hàn phụ đứng bên trong, cao hứng vuốt râu nhìn con gái của mình.
"Như nhi, con có thể hiểu rõ như thế thật là tốt. Sự thật, Ngô Hạo Thiên căn bản không phải yêu con, trong lòng hắn đã có người khác." Hàn phụ thấy con gái của mình đã nghĩ thông suốt nên không còn băn khoăn mà nói ra tin mình điều tra được.
Hàn Mạch Như đang trò chuyện với mẫu thân, đột nhiên nghe những lời này của Hàn phụ, động tác ngừng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hàn phụ, môi có chút run rẩy, không hiểu vì sao phụ thân lại biết chuyện này. Nếu như không phải sống lại, nàng căn bản cũng không biết Ngô Hạo Thiên đã có người con gái khác trong lòng.
"Phụ thân, làm sao người biết?" Nàng nhìn Hàn phụ hỏi.
Hàn phụ thở dài, từ từ nói, "Còn không phải bởi vì con vẫn liều mạng cứng rắn phải gả vào Ngô gia sao, ta xem con cương quyết như vậy, sợ con sẽ thua thiệt, cho nên liền phái mấy gia nhân đi hỏi thăm một chút. Vốn dĩ ta muốn điều tra phẩm hạnh của Ngô thiếu gia, nhưng không nghĩ tới lại biết ở bên ngoài hắn nuôi một nữ nhân. Đây cũng chính là lý do ta và mẫu thân của con không đồng ý cho con gã vào Ngô gia."
Hàn Mạch Như nghe tới đây, đầu ong ong. Nếu như ở kiếp trước, thời điểm xuất giá, cha mẹ nói cho nàng nghe chuyện này, sự việc kia cũng sẽ không xảy ra. Chỉ tiếc khi đó hận cha mẹ, nàng căn bản cũng sẽ không nghe bọn họ nói.
"Nguyên lai là như vậy. Cha, mẹ, nếu thế con gái lại càng không thể nào gả cho Ngô gia. Cha mẹ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay con gái nhất định sẽ hiếu kính với cha mẹ, việc buôn bán của Hàn phủ cha cứ giao cho con. Cha mẹ đã lớn tuổi, cũng nên hưởng phúc đi ạ." Hàn Mạch Như hít sâu, đời này số mạng của nàng đã thay đổi, nàng không gả đến Ngô gia, cũng sẽ không rời bỏ thế gian này quá sớm.
Danh sách chương