Tống lão thái thái nghe tôn nữ tế cam đoan, nụ cười trên mặt lập tức giãn ra: “Được, Nhị lang đã nói ra những lời này, về sau phải làm đến nơi đến chốn.”
Phong Hằng gật đầu: “Tất nhiên là như vậy.”
Lý thị nghe được những lời này của hắn, thần sắc trên mặt rốt cục cũng buông ra, lại nhìn thoáng qua khuê nữ vẫn mặt mày cong cong, không khỏi thở dài một tiếng.
Tống Sư Trúc kỳ thật cũng rất tán đồng lời nói của Phong Hằng, hai ngày nay ngoại trừ nghĩ đến nhà nương đẻ thì nàng không có chỗ nào không vừa lòng, các trưởng bối trong nhà chỉ có một mình Phong Nhị thái thái thích sĩ diện, đây không phải là nương ruột của phu quân nàng, có mâu thuẫn nữa nàng ta cũng không sợ.
Lúc này các tộc nhân trong chính đường truyền tới tiếng cười đùa, Tống Văn Thắng liền dẫn hiền tế cùng nhi tử cùng đi tới phía trước. Hắn biết hai ngày nay nương và thê tử hắn lo lắng khuê nữ như thế nào, giữa nữ nhân khẳng định có rất nhiều lời muốn nói.
Tống Sư Bách sau đó duỗi đầu hai lần, rất muốn lưu lại, nhưng hắn nhìn bộ dáng của phụ thân, cũng không dám lên tiếng, nghĩ đến hắn đã bí mật nhờ Phong Tiểu Tam, Phong gia hẳn là sẽ không có người dám khi dễ tỷ tỷ hắn, trong lòng liền nhanh chóng buông lỏng.
Các nam nhân vừa đi, lão thái thái liền nói: “Ngươi nói xem mấy ngày nay ngươi ở nhà làm gì.” Nàng cũng không hỏi người Phong gia đối với tôn nữ như thế nào, rất nhiều chuyện chỉ cần nghe một chút quá trình, liền có thể biết đại khái.
Tống Sư Trúc quả thật sống rất tốt, ngoại trừ ngày đầu tiên tham gia yến tiệc nàng ta phải đứng lên giúp Triệu thị gấp đồ ăn, phía sau đều là nàng ta vừa vào cửa, Triệu thị liền lên tiếng miễn quy củ cho nàng, vì thế, Phong nhị thẩm còn vô cùng bất mãn, cảm thấy người trong nhà đều quá nâng đỡ nàng.
Triệu thị nghe ra một chút không đúng: “Hai vị ma ma kia, lúc thỉnh an ngươi không mang bọn họ theo sao?”
Tống Sư Trúc vô tội nói: “Thân thể của các nàng quá bắt mắt.” Hai ma ma trên dưới ba mươi tuổi, vóc dáng cao một mét chín, so với Phong Hằng đều cao hơn rất nhiều, sống lưng thô to, khuôn mặt nghiêm túc, nếu nàng ra vào đều mang theo hai người kia, người Phong gia khẳng định sẽ cho rằng nàng muốn bới móc khắp nơi.
Có một số việc ở trước mặt Lý thị khó mà nói, Lý thị trừng mắt nhìn nàng một cái, cũng không tiếp tục mở miệng.
Ngược lại Tống lão thái thái nói: “Tân nương tử cũng không nên quá kiêu căng, người nhà được hòa nhã, chúng ta cũng không thể bắt nạt người.” Luận gia thế thanh quý, hai đời Phong gia đều xuất thân tiến sĩ, hai nhà lực lượng ngang nhau. Nhưng luận thực quyền trong huyện, Phong gia so ra kém Tống gia, chính là như thế, bọn họ mới phải càng thêm chú ý, không thể để cho người ta nói bọn họ ỷ thế h.i.ế.p người.
Tống Sư Trúc lập tức gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Tống lão thái thái cười cười, nàng hôm nay lo lắng như vậy, chỉ là sợ cháu gái sau khi trở về báo hỉ không báo ưu, hiện giờ thấy Tống Sư Trúc vẫn tính tình hoạt bát như ở nhà, liền thả lỏng xuống, còn phất tay nói với nhi tức cùng tôn nữ rõ ràng có chuyện riêng muốn nói: “Ngày xuân buồn ngủ nhiều, ta ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, hai mẫu tử các ngươi qua phòng bên cạnh nói chuyện.”
Động tác của nhi tức quá rõ ràng, lão thái thái chỉ là đã có tuổi, lại còn chưa mắt mờ, dứt khoát tạo điều kiện cho bọn họ.
Tống Sư Trúc trừng mắt nhìn lão thái thái, trên mặt hiện lên một nụ cười ngầm hiểu, Tống lão thái thái không khỏi bật cười một tiếng, chút cảm giác mất mát trong lòng cũng biến mất không còn.
Lý thị không quan tâm tâm đến tâm tình của lão thái thái, hai ngày nay trong lòng nàng vẫn giống như bị lửa đốt. Lúc trước nàng còn cảm thấy lấy gia thế Tống gia, Phong gia nhất định không dám bạc đãi khuê nữ. Nhưng biết là một chuyện, không có tận mắt thấy, nàng luôn luôn không yên lòng.
Tống lão thái thái gật đầu, nàng kéo khuê nữ đến gian phòng, thấp giọng nói: “Ngươi nói với ta, Phonh Hằng đối với ngươi có tốt không?”
Vấn đề này kỳ thật vừa rồi nhìn biểu lộ của hai người là có thể nhìn ra, nhưng Lý thị vẫn muốn nghe đáp án Tống Sư Trúc nói ra.
Tống Sư Trúc không chút do dự gật đầu, đương nhiên là tốt rồi.
Nàng cũng không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.
Phong Hằng cho nàng cảm giác, giống như là thích nàng rất nhiều năm, một khi đạt được ước muốn, loại quý trọng cùng khoan dung này, làm cho nàng cảm thấy từ trong xương cốt đều lộ ra một chút thư thái.
Nhưng lúc trước bọn họ hẳn là không có gì gặp nhau mới đúng.
Lúc trước Tống Sư Bách ở trước mặt nàng cực lực đề cử Phong đại tỷ phu, cũng chỉ nói với nàng, cảm thấy ca ca của Phong Duy nhân phẩm tài học đều tốt, vô cùng thích hợp với nàng.
Tống Sư Trúc cảm thấy đệ đệ sẽ không nói dối trong loại chuyện này, vậy thì rất kỳ quái.
Loại cảm giác tốt đến mức tận cùng này khiến nàng có chút hoảng hốt, nàng lo lắng nàng ở trong tưởng tượng của Phong Hằng quá hoàn mỹ, bản thân nàng lại không đạt được độ cao trong lòng hắn, vậy sau này ở chung giữa hai người sẽ trở nên lúng túng.
Nhưng tâm tình những tiểu nữ nhi này đều là do chính nàng cân nhắc, Tống Sư Trúc cảm thấy không thích hợp nói ra trước mặt Lý thị hôm nay rõ ràng lo lắng quá mức, cũng chỉ chọn chút chi tiết Phong Hằng quan tâm nàng ta, Lý thị nghe rất cẩn thận, lại hỏi nàng ta chuyện của Hoàng thị.
Tống Sư Trúc suy nghĩ cặn kẽ rồi mới cẩn thận nói: “Ta cảm thấy hẳn là ta nghĩ sai rồi.” Tống Sư Trúc sẽ không vì một phần lễ vật mà mất cảnh giác với phần không hài hòa trong lòng kia, nhưng thiện ý của Hoàng thị hai ngày nay biểu hiện ra ngoài thật sự quá rõ ràng.
Lễ hồi môn nàng mang về hôm nay, đều là Hoàng thị giúp đỡ chuẩn bị, chiều hôm qua đã đưa đến viện nàng. Thật đúng là một phần lễ vật không tệ, vải vóc đồ sứ dược liệu đều có, bên trong thậm chí còn có một khối Đoan Khuyết phẩm chất vô cùng tốt có thể truyền gia.
Trên danh mục quà tặng viết Đoan Khuyết được điêu khắc hình con ve, lúc ấy Tống Sư Trúc đã nghĩ, nếu không phải Hoàng thị không biết hàng, thì chính là thật sự lấy lòng.
Bởi vì miếng Đoan Khuyết này, nàng còn hỏi ý kiến của Phong Hằng, sau khi Phong Hằng gật đầu nàng mới mang về.
Lý thị trầm ngâm một lát, nói với khuê nữ chuyện Hoàng gia lúc trước muốn cường mua Cẩm Tú lâu ra, lại nói: “Mặc dù không biết cuối cùng cả nhà kia sẽ nghĩ như thế nào, nhưng nhà chúng ta và bọn họ cũng không phải là người cùng một đạo. Ngươi để ý nhiều một chút, về sau không cần tiếp xúc một mình với Hoàng thị.”
Loại người có thể hạ độc cho tiểu thúc tử của mình, sau đó vì thỉnh tội quyết định thật nhanh tự hại chính mình kia, tâm thực sự quá ác. Phong gia không xử trí được nàng, nhưng Tống Sư Trúc lại có thể lựa chọn không thân cận với nàng.
Tống Sư Trúc đối với việc thuộc Cẩm Tú Lâu ngược lại cảm thấy rất hứng thú, nàng còn nhớ rõ lúc trước nữ lão bản kia hố Trương Tú Kiều một phen.
Lý thị thấy khuê nữ gả xong sống thư thái, cũng trầm tĩnh lại: “Là Mộ gia lấy được.” Nàng dừng một chút, hiếm khi khen người một lần: “Tiểu cô nương Mộ gia rất có thủ đoạn.” Không chỉ thu Cẩm Tú Lâu, ngay cả nữ lão bản kia cũng thu nhận.
Sự tình phát sinh trong hai ngày qua, Lý thị bây giờ đối với Mộ Thanh Uyển quả thật có vài phần lau mắt mà nhìn, nàng nói: “Ta cũng không nghĩ tới tiểu cô nương Mộ gia sẽ đích thân tới cửa.” Tiểu cô nương kia đơn thương độc mã đi tới, nói là muốn cùng bọn họ hùng vốn, về sau tiền lãi của Cẩm Tú lâu Mộ gia chiếm ba thành, lão bản nương chiếm hai thành, năm thành cho Tống gia.
Lý thị lắc đầu nói: “Lúc trước nữ lão bản Cẩm Tú lâu kia cũng đã tìm nhà chúng ta.” Lúc ấy Lý thị đã cự tuyệt, không phải là không động tâm với tiền tài, mà là Cẩm Tú lâu quá mẫn cảm. Nếu gian tửu lâu này thật sự là sản nghiệp của Tống gia, người ngoài không tránh khỏi hoài nghi Tống gia lấy thế đè người, cố ý chiếm đoạt.
Nhưng chuyện này do Mộ Thanh Uyển đề xuất thì lại không giống vậy, tửu lâu dưới danh nghĩa của Mộ gia, Tống gia chỉ là lấy tiền lãi hàng năm, Mộ Thanh Uyển làm người quang minh lỗi lạc, trước đó đã nói sẽ hàng năm đem sổ sách trong tửu lâu đưa một phần đến Tống gia, nàng thậm chí đem nguyên nhân tại sao nàng lại thu lưu lão bản nương Cẩm Tú lâu đều nói với Lý thị, chính là vì những món ăn trên tay lão bản nương, còn có quan hệ của nàng ở quan ngoại.
Sau khi Trương tri huyện xảy ra chuyện, nữ lão bản kia hoảng sợ không chịu nổi, lúc trước nàng ỷ vào thế của Trương gia cũng đắc tội không ít người, sau khi Trương gia ngã ngựa, người trả thù đều vây quanh.
Nghĩ đến bộ dáng chậm rãi nói của Mộ Thanh Uyển ở trước mặt nàng, Lý thị ngạc nhiên qua đi quả thật có vài phần đáng tiếc, cô nương này nếu không phải là thương tịch, thành tựu sau này sẽ cao hơn một tầng.
Tống Sư Trúc nghe xong cũng cảm thấy cao hứng, nàng cong mi mắt nói: “Kho bạc trong nhà lại phải thêm một phần thu nhập.” Nàng không có kinh ngạc như Lý thị, Mộ Thanh Uyển to gan lớn mật nàng đã thấy nhiều.
Mộ Thanh Uyển thật đúng là đoán đúng tính cách của nương nàng. Nương nàng ở trên đây tín dụng rất tốt, thu tiền, sẽ phụ trách đến cùng, về sau Cẩm Tú lâu hẳn là không ai dám đi qua tìm phiền toái nữa.
Lý thị giống như chê nàng nói quá trắng trợn, trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tống Sư Trúc ngồi ở trên giường, ôm eo của Lý thị, cọ nói: “Nương biết ý của ta là được rồi.”
Lý thị hít một hơi thật sâu: “Đừng có mà cọ hết bột phấn trên mặt lên y phục của ta.”