“Đốc đốc đốc!”

“Đốc đốc đốc!”

Một trận tiếng đập cửa dồn dập lại không kiên nhẫn vang vọng trong căn viện u tĩnh.

Đại quản sự của Kỳ Lân Cung đứng ở ngoài cửa phòng, chau mày, dùng giọng nói châm chọc nói vào bên trong: “Ta nói với tiểu công tử này, rốt cuộc ngài đang bận chuyện gì ở bên trong vậy. Tộc trưởng, phu nhân và thiếu chủ đều đang chờ ở chính điện đấy. Chẳng lẽ ngài làm thiếu chủ được mấy ngày xong liền coi mình trở thành thiếu chủ thật à?”

Một hồi lâu sau thì cửa phòng mới được mở ra từ bên trong.

Có một thiếu niên bước ra.

Thiếu niên có bộ dáng chỉ khoảng 13-14 tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc đen như thác nước rũ đến bên hông, hàng mi dài vừa dày vừa đen, trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt có một nốt ruồi son nhỏ khắc ở trên da thịt trắng nõn, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Chắc là bởi vì vẫn còn nhỏ tuổi nên không hề có vẻ quyến rũ mà ngược lại làm cho thiếu niên nhìn càng có vẻ an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Thiếu niên mở đôi mắt to giống như huơu con, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, giống như vừa mới bị bệnh xong vậy, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi, đại tổng quản, ta, ta không cẩn thận nên ngủ quên mất”.

Bộ dáng nhu nhược đáng thương này nếu dừng ở trong mắt người bình thường thì chắc chắn sẽ không nhịn được mà thấy thương tiếc.

Nhưng mà quản sự lại rõ ràng vật nhỏ này mặc dù có vẻ ngoài ngây thơ không giành thế sự nhưng mà bên trong lại cất giấu lòng dạ gian xảo gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ như thế nào. Ông ta lập tức cười lạnh nói:

“A”

“Cũng mệt ngài nói được ra miệng. Hôm nay là ngày gì, thế mà cũng có thể ngủ quên được? Mặc dù thiếu chủ có cơ thể yếu ớt như thế mà cũng đã rời giường từ sớm để rửa mặt chải đầu, sau đó đi đến chính điện chờ tộc trưởng và phu nhân tới. Chẳng lẽ ngài còn quý giá hơn cả thiếu chủ à”.

Đôi mắt quản sự như đao như gió, thổi qua từng tấc da thịt trắng sáng như bạch ngọc của thiếu niên.

“Không có mệnh thiếu gia, nhưng lại dưỡng ra một thân tật xấu”.

Nếu không phải bởi vì vật nhỏ này thì sao thiếu chủ có thể lưu lạc tới Tây Hải, chịu nhiều đau khổ, còn rơi xuống một thân mầm bệnh như vậy. Vật nhỏ này thì hay rồi, tự dưng được hưởng thụ tiên khí của Kỳ Lân Cung tẩm bổ nhiều năm như vậy. Từ đầu sợi tóc cho đến ngón chân đều được dưỡng thành mềm mại trắng nõn, lả lướt tinh xảo. Đâu giống như thiếu chủ, hiện giờ trên ngón tay còn che kín vết chai dày thô ráp khi làm việc nặng nhọc ở Tây Hải năm đó.

Vật nhỏ có dòng máu thấp kém thế này đáng lẽ nên trực tiếp đuổi đi, làm cho hắn cũng phải chịu nỗi khổ mà năm đó thiếu chủ phải chịu mới đúng.

Nhưng mà vật nhỏ này lại có lòng dạ sâu đậm, thủ đoạn cao siêu, có một trái tim lả lướt, ngày thường luôn có thể sử dụng các loại biện pháp dỗ dành tộc trưởng và phu nhân tới xoay quanh. Tộc trưởng và phu nhân vốn dĩ chính là người rộng lượng, thật lòng coi như con trai ruột mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng liền không đành lòng đuổi vật nhỏ này ra khỏi tộc. Ngay cả chi phí ăn mặc ngày thường cũng vẫn được giữ nguyên tiêu chuẩn giống như thiếu chủ.

Ánh mắt của quản sự nhìn về phía thiếu niên không khỏi càng thêm oán độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện