- Sao nào, cô muốn đấu tiếp không - hắn quay sang nhìn Ophelia.
- Đường tưởng rằng giết được mụ quái vật kia thì ngươi là mạnh nhất, ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi.
Ophelia lao lên tấn công hắn. Hắn vừa định gio kiếm lên đỡ thì lưỡi kiếm của cô ta lại bị bẻ cong như là lưỡi rắn. Hắn nhảy sang một bên để né.
- Ha ha, vừa nãy không phải kiếm của ngươi rất nhanh sao, ta sẽ cho ngươi thấy tốc kiếm thực sự - Ophelia cười như điên.
Hắn nhìn thanh kiếm một chút thì đã hiểu ra bí quyết đòn vừa rồi của Ophelia, cô ta rung tay với cường độ mạnh khiến lưỡi kiếm dao động với tần số cực nhanh tạo ra ảo ảnh giống như lưỡi kiếm đang uốn lượn.
- Rung kiếm để tạo ảo giác cho đối thủ - hắn nhìn vào Ophelia nói - kỹ thuật vớ vẩn, tốn sức vào việc không đâu.
Để có thể rung kiếm nhanh đến nỗi đánh lừa được mắt thường không thể nhìn rõ thì tốn rất nhiều sức mạnh cơ bắp mà lại đem lại hiệu quả không cao. Bất kỳ một vĩ nhân nào có đầy đủ kinh nghiệm đều biết cách phá giải ảo ảnh của Ophelia.
- Vậy sao, để tao cho mày nếm thử một kiếm nhé - Ophelia chém về phía hắn.
- Phụt!!! Một cánh tay bay lên trời rồi rơi xuống gò đất gần đó.
- A A A A...... - Ophelia ôm lấy vai phải của mình, cánh tay cầm kiếm của cô ta đã bị hắn chém đứt tận gốc.
- Đi thôi Clare - hắn thu kiếm lại vào bao rồi cùng Clare rời đi.
Hắn cố tình không giết Ophelia vì một kẻ điên loạn như cô ta chắc chắn sẽ bị cơn giận giữ chiếm lấy mà thức tỉnh. Đến khi đó hắn giết cô ta thì có thể đạt được càng nhiều kinh nghiệm hơn.
....................
Vừa rồi khi chiến đấu hắn cảm thấy khá là nhàm chán. Mặc dù xét về đẳng cấp thì Ophelia còn cao hơn cả trưởng lão Fuurinji Hayato nhưng hắn tin rằng nếu trưởng lão và Ophelia đánh nhau thì cô ta thua là cái chắc.
Cho dù Ophelia có thức tỉnh đi chăng nữa thì tỉ lệ thắng của cô ta vẫn là rất thấp, đó chính là sự khác biệt của một vĩ nhân truyền thuyết và những kẻ khác.
- Có người tới - khi đang đi cùng Clare rời khỏi khu rừng thì hắn cảm nhận được có người đi vào vùng kiểm soát của hắn.
Nhờ vào điểm INT cao vượt trội mà Kenbun-shoku no Haki của hắn có một vùng kiểm soát cực kỳ rộng. Mặc dù không thể giống như Enel trải rộng tầm nhìn của mình khắp Skypedia vì hắn không có trái Goro Goro no Mi nhưng cũng có bán kính vài chục Km.
Chỉ một lát sau một người mặc áo choàng che kín mặt xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Irene Lv 69
Là Irene, 1 trong 4 người được tổ chức phái đi để truy sát Teresa. Cô ấy từng là số 2 của tổ chức chỉ đứng sau Teresa nhưng do sự xuất hiện của Priscilla mà cô bị đẩy xuống số 3. Cánh tay trái của Irene cùng là bị Priscilla chặt đứt.
- Ta vừa cảm nhận được một luồng Yoki quen thuộc ở đây nhưng ta không quen cô - Irene bơ hắn luôn vì cô ta dám chắc hắn chỉ là kẻ bình thường nên không có Yoki.
- Giọng nói này, cô là Irene!?! - Clare nhận ra giọng của Irene sau mười mấy năm trời.
- Cô là ai? Sao cô biết tên tôi - Irene cởi mũ của chiếc áo choàng ra.
Xinh quá!!! Bên dưới chiếc mũ là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi tai của cô ấy nhọn hoắt lên cộng thêm nước da trắng và mái tóc dài màu bạc khiến cô ấy trong như một cô gái tộc Elf. Không, hắn đã gặp Elf rồi, họ cũng không thể xinh đẹp bằng cô ấy được.
- Sau khi gia nhập tổ chức tôi đã tìm hiểu về những người được cử đi truy nã Teresa, trong đó có thông tin về cô - Clare trả lời.
- Trong cô có... tế bào của Teresa... - Irene ngạc nhiên - tôi không thể tin được đứa trẻ ngày đó lại sống sót và trở thành chiến binh nửa người nửa Yoma.
- Tại sao cô lại lấy máu thịt của Teresa, cô muốn trả thù cho cô ấy sao, hãy từ bỏ đi - Irene cởi chiếc áo choàng ra và để lộ ra chỗ cánh tay trái của mình đã bị chặt đứt - tôi đã mất cánh tay này khi đấu với cô ta, nhờ vào may mắn mà tôi không chết. Từ sau đó tôi đã sợ hãi và lẩn trốn, tôi đã giả chết và che dấu Yoki của mình và sống ở một nơi mà tổ chức không thể tìm thấy.
- Cô bảo tôi từ bỏ sao - Clare nhìn thẳng vào Irene nói - vào lúc đó Teresa là tất cả đối với tôi, cô ấy cho tôi cuộc đời, giọng nói và cả niềm vui sống. Tôi không thể quên đi và tiếp tục sống được.
- Vết thương này có vẻ là từ lâu lắm rồi nhỉ - hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh khiến Irene giật mình.
Cô ấy nhảy lùi ra tay nắm vào chuôi kiếm cảnh giác nhìn hắn.
- Xem ra chị thuộc lớp tấn công nên không thể tự khôi phục lại được. Trông chị cũng có vẻ mạnh đấy - hắn cười cười - như vậy đi, chị hãy dạy Clare cách chiến đấu của chỉ và tôi sẽ giúp chị tái tạo cánh tay.
Hắn nói khiến Irene thấy ngạc nhiên, chàng trai trước mặt cô không chỉ có thể lại gần mà cô không nhận ra, bây giờ cậu ta còn nói rằng có thể chữa được cánh tay cho cô.
Hắn nói như vậy là có lý do của nó cả, mặc dù tất cả các loại Ki đều có những đặc điểm giống nhau nhưng chúng cũng có những điểm khác biệt nhất định, đó là lý do vì sao chúng được phân ra làm nhiều loại khác nhau. Hắn dù giỏi trong việc kiểm soát Ki nhưng nếu nói về Yoki thì chắc chắn Irene hiểu rõ hơn hắn. Cô ấy nhất định có thể giúp Clare trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất.
Ngoài ra còn có một lý do quyết định nữa là con lợn này khi nhìn thấy khuôn mặt của Irene thì lại đến mùa động đực rồi.
-------
- Đường tưởng rằng giết được mụ quái vật kia thì ngươi là mạnh nhất, ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi.
Ophelia lao lên tấn công hắn. Hắn vừa định gio kiếm lên đỡ thì lưỡi kiếm của cô ta lại bị bẻ cong như là lưỡi rắn. Hắn nhảy sang một bên để né.
- Ha ha, vừa nãy không phải kiếm của ngươi rất nhanh sao, ta sẽ cho ngươi thấy tốc kiếm thực sự - Ophelia cười như điên.
Hắn nhìn thanh kiếm một chút thì đã hiểu ra bí quyết đòn vừa rồi của Ophelia, cô ta rung tay với cường độ mạnh khiến lưỡi kiếm dao động với tần số cực nhanh tạo ra ảo ảnh giống như lưỡi kiếm đang uốn lượn.
- Rung kiếm để tạo ảo giác cho đối thủ - hắn nhìn vào Ophelia nói - kỹ thuật vớ vẩn, tốn sức vào việc không đâu.
Để có thể rung kiếm nhanh đến nỗi đánh lừa được mắt thường không thể nhìn rõ thì tốn rất nhiều sức mạnh cơ bắp mà lại đem lại hiệu quả không cao. Bất kỳ một vĩ nhân nào có đầy đủ kinh nghiệm đều biết cách phá giải ảo ảnh của Ophelia.
- Vậy sao, để tao cho mày nếm thử một kiếm nhé - Ophelia chém về phía hắn.
- Phụt!!! Một cánh tay bay lên trời rồi rơi xuống gò đất gần đó.
- A A A A...... - Ophelia ôm lấy vai phải của mình, cánh tay cầm kiếm của cô ta đã bị hắn chém đứt tận gốc.
- Đi thôi Clare - hắn thu kiếm lại vào bao rồi cùng Clare rời đi.
Hắn cố tình không giết Ophelia vì một kẻ điên loạn như cô ta chắc chắn sẽ bị cơn giận giữ chiếm lấy mà thức tỉnh. Đến khi đó hắn giết cô ta thì có thể đạt được càng nhiều kinh nghiệm hơn.
....................
Vừa rồi khi chiến đấu hắn cảm thấy khá là nhàm chán. Mặc dù xét về đẳng cấp thì Ophelia còn cao hơn cả trưởng lão Fuurinji Hayato nhưng hắn tin rằng nếu trưởng lão và Ophelia đánh nhau thì cô ta thua là cái chắc.
Cho dù Ophelia có thức tỉnh đi chăng nữa thì tỉ lệ thắng của cô ta vẫn là rất thấp, đó chính là sự khác biệt của một vĩ nhân truyền thuyết và những kẻ khác.
- Có người tới - khi đang đi cùng Clare rời khỏi khu rừng thì hắn cảm nhận được có người đi vào vùng kiểm soát của hắn.
Nhờ vào điểm INT cao vượt trội mà Kenbun-shoku no Haki của hắn có một vùng kiểm soát cực kỳ rộng. Mặc dù không thể giống như Enel trải rộng tầm nhìn của mình khắp Skypedia vì hắn không có trái Goro Goro no Mi nhưng cũng có bán kính vài chục Km.
Chỉ một lát sau một người mặc áo choàng che kín mặt xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Irene Lv 69
Là Irene, 1 trong 4 người được tổ chức phái đi để truy sát Teresa. Cô ấy từng là số 2 của tổ chức chỉ đứng sau Teresa nhưng do sự xuất hiện của Priscilla mà cô bị đẩy xuống số 3. Cánh tay trái của Irene cùng là bị Priscilla chặt đứt.
- Ta vừa cảm nhận được một luồng Yoki quen thuộc ở đây nhưng ta không quen cô - Irene bơ hắn luôn vì cô ta dám chắc hắn chỉ là kẻ bình thường nên không có Yoki.
- Giọng nói này, cô là Irene!?! - Clare nhận ra giọng của Irene sau mười mấy năm trời.
- Cô là ai? Sao cô biết tên tôi - Irene cởi mũ của chiếc áo choàng ra.
Xinh quá!!! Bên dưới chiếc mũ là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi tai của cô ấy nhọn hoắt lên cộng thêm nước da trắng và mái tóc dài màu bạc khiến cô ấy trong như một cô gái tộc Elf. Không, hắn đã gặp Elf rồi, họ cũng không thể xinh đẹp bằng cô ấy được.
- Sau khi gia nhập tổ chức tôi đã tìm hiểu về những người được cử đi truy nã Teresa, trong đó có thông tin về cô - Clare trả lời.
- Trong cô có... tế bào của Teresa... - Irene ngạc nhiên - tôi không thể tin được đứa trẻ ngày đó lại sống sót và trở thành chiến binh nửa người nửa Yoma.
- Tại sao cô lại lấy máu thịt của Teresa, cô muốn trả thù cho cô ấy sao, hãy từ bỏ đi - Irene cởi chiếc áo choàng ra và để lộ ra chỗ cánh tay trái của mình đã bị chặt đứt - tôi đã mất cánh tay này khi đấu với cô ta, nhờ vào may mắn mà tôi không chết. Từ sau đó tôi đã sợ hãi và lẩn trốn, tôi đã giả chết và che dấu Yoki của mình và sống ở một nơi mà tổ chức không thể tìm thấy.
- Cô bảo tôi từ bỏ sao - Clare nhìn thẳng vào Irene nói - vào lúc đó Teresa là tất cả đối với tôi, cô ấy cho tôi cuộc đời, giọng nói và cả niềm vui sống. Tôi không thể quên đi và tiếp tục sống được.
- Vết thương này có vẻ là từ lâu lắm rồi nhỉ - hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh khiến Irene giật mình.
Cô ấy nhảy lùi ra tay nắm vào chuôi kiếm cảnh giác nhìn hắn.
- Xem ra chị thuộc lớp tấn công nên không thể tự khôi phục lại được. Trông chị cũng có vẻ mạnh đấy - hắn cười cười - như vậy đi, chị hãy dạy Clare cách chiến đấu của chỉ và tôi sẽ giúp chị tái tạo cánh tay.
Hắn nói khiến Irene thấy ngạc nhiên, chàng trai trước mặt cô không chỉ có thể lại gần mà cô không nhận ra, bây giờ cậu ta còn nói rằng có thể chữa được cánh tay cho cô.
Hắn nói như vậy là có lý do của nó cả, mặc dù tất cả các loại Ki đều có những đặc điểm giống nhau nhưng chúng cũng có những điểm khác biệt nhất định, đó là lý do vì sao chúng được phân ra làm nhiều loại khác nhau. Hắn dù giỏi trong việc kiểm soát Ki nhưng nếu nói về Yoki thì chắc chắn Irene hiểu rõ hơn hắn. Cô ấy nhất định có thể giúp Clare trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất.
Ngoài ra còn có một lý do quyết định nữa là con lợn này khi nhìn thấy khuôn mặt của Irene thì lại đến mùa động đực rồi.
-------
Danh sách chương