Tỏa Tâm vòng tay ôm chặt cổ Vương tổng quyền thế, tiếp theo cũng đượchắn ôm vào trong lòng. Gối đầu lên cánh tay cứng cáp của chồng, cô cấtgiọng nhỏ nhẹ:

“Anh bảo em cẩn thận Cao thiếu, ngược lại anh thì quá dễ dãi với Vương Diệp.”

Vuốt nhẹ mái tóc vợ, hắn thở đều đều:

“Anh vốn nghĩ Vương Diệp nhất thời mù quáng, làm sai 1-2 lần rồi thôi. Nhưng qua chuyện này, anh mới biết rõ con người em ấy quá ư thủ đoạn, việc gì cũng không từ, có lẽ anh cần mạnh tay hơn rồi.”

“Là như thế nào? Đuổi ra khỏi Vương gia à?”

“Nếu cần thiết phải như vậy… Mà em vừa rồi có làm gì Vương Diệp chưa?”

Tỏa Tâm ngước mắt nhìn Đình Mặc, thản nhiên đáp: “Chỉ đánh vài bạt tai thôi.”

“Vương Diệp từ nhỏ được mẹ anh cưng chiều, còn chưa bị đánh bao giờ đấy.”

“Đó là lý do cô ta hư hỏng! Vương Diệp muốn giật lấy anh, em có thể để yên à?”

Trước nay toàn Vương Đình Mặc phải ghen với Cao Việt Bân, nay lần đầu tiênmới nhận ra Tỏa Tâm bộc phát cơn ghen với Vương Diệp, không khỏi làmtổng tài tại thượng thích thú, giở giọng chọc ghẹo ‘hủ giấm chua’ này:

“Người đàn ông hoàn hảo như anh rất nhiều phụ nữ muốn quyến rũ, làm vợ như emnếu còn không chịu sống chung nhà với anh thì hậu quả khôn lường lắmđó.”

Mắc cười khi nghe chồng dụ dỗ, Tỏa Tâm nghĩ có lẽ cũng không thể để vợ chồng sống hai nhà riêng nữa, chưa kể cô cứ phải chạy tớichạy lui để nấu cơm cho hắn ư, mệt chết được! Vuốt nhẹ vòm ngực săn chắc của hắn, cô trả lời vu vơ:



“Đợi vài ngày Bánh Bao xuất viện, em sẽ đưa con đến đây, khi ấy mong Vương tổng uy quyền sẽ rộng lượng chứa chấp ba mẹ con em.”

“Ba mẹ con? Em nói về mẹ Quách ư?”

Đến lúc cần báo cho ai kia biết tin vui rồi, Tỏa Tâm cầm lấy bàn tay ĐìnhMặc, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, mỉm cười ngại ngùng: “Em đang có thaiđấy.”

“Thật ư? Bao lâu vậy? Từ lúc nào?” Đình Mặc mừng rỡ hỏi dồn dập.

“Thai hơn hai tháng rồi. Lúc nghe bác sĩ báo tin, em còn giận anh chuyện củaVương Diệp, lại sợ anh bị ảnh hưởng khi làm phẫu thuật nên đợi đến giờmới nói.”

Đình Mặc vui quá chẳng còn nghe vợ nói gì nữa, cứ sờcái bụng nhỏ mềm mại ở đằng sau lớp vải áo của cô. Bánh Bao lại có emrồi, còn hắn sắp có thêm đứa con thứ hai, không biết là trai hay gáinhỉ! Nhớ, khi đứa con gái đầu lòng chào đời, hắn đã không thể tận tay ôm con, nay có phải ông trời thương tình cho hắn cơ hội trở thànhmột người cha trọn vẹn!

Nhìn lại Tỏa Tâm đang e ấp nằm tronglòng mình, Vương tổng không kìm lòng liền cúi mặt hôn cô thật ngọt ngàobởi cô đã mang cho hắn món quà tuyệt vời nhất! Khéo đêm nay, hắn nhấtđịnh không cho cô rời khỏi đây đâu!

... Trên chiếc giường êm ái,thân thể trần trụi của Triệu Tỏa Tâm nóng rực, làn da trắng dần chuyểnqua hồng hào, từng giọt mồ hôi đọng trên da thịt trông như những viênngọc trai sáng loáng, kèm theo âm thanh rên rỉ khe khẽ.

Cô nằmđó, hơi thở gắt gao dồn dập, đôi mắt bị miếng vải đỏ bịt kín, hai tay bị trói để qua đầu, cảm nhận từng cơn kích thích đê mê đến từ chiếc lưỡiướt át, bờ môi nồng ấm cùng những ngón tay điêu luyện của Vương ĐìnhMặc. Hắn như thể nhấn chìm cô trong nhục dục triền miên.

“Đình Mặc... Anh trói em thế này thì...” - Tỏa Tâm hổn hển.

“Yên nào vợ yêu... Chẳng phải anh nói sẽ thưởng cho em vì đã sinh cho anhđứa con thứ hai sao?” Đình Mặc kìm nén hơi thở của mình, cắn liềm vànhtai đỏ bừng của Tỏa Tâm, thì thầm “Nói xem, em muốn anh làm gì tiếpnào?”

Tỏa Tâm lại thở dốc, đầu óc mụ mị quay cuồng trước cái trò‘bạo dâm’ mới mẻ này của Đình Mặc, quả thật cô không ngờ hắn lại có cái‘sở thích’ đó!



Ngẫm lại, lúc Tỏa Tâm giận chồng, Đình Mặc xemchừng cũng nhẫn nhịn lắm chứ! Mắt bị bịt chặt không thấy gì cả, hai taycũng đang bị vải áo trói lại, dù có chút không quen nhưng kỳ thực, côcảm nhận rõ sự khoái cảm khác thường.

“Hôn... hôn em đi.”

Đình Mặc nhếch mép cười, ấn chặt mái đầu Tỏa Tâm rồi hôn cô say mê. Hai đôimôi quấn chặt, lưỡi luồn vào nhau, hôn tới ngất ngây nồng đậm, hệt nhưmuốn hút cạn hơi thở của nhau.

Nhận ra Tỏa Tâm bắt đầu khó thở,Đình Mặc rời môi đi một chút, lướt nhẹ chiếc lưỡi ướt xuống cổ cô, liếmqua xương quai xanh quyến rũ, miệng hỏi nhỏ:

“Chỗ nào tiếp theo đây, bảo bối? Ở đây? Hay là chỗ này?”

Hắn vừa dứt lời, Tỏa Tâm bất giác bật ra một tiếng rên ngọt ngào, thế ra là do lưỡi của ai kia đang càn quấy hai hạt đậu đỏ se cứng trên ngực cô,hắn cứ nhẹ nhàng cắn rồi mút, thật khiến cô run rẩy liên tục.

Còn thêm cả đôi tay hắn không an phận, trêu đùa nơi thần bí bên dưới, đúng là một loại tra tấn chết người mà!

Trông phản ứng kích thích đầy đáng yêu của Tỏa Tâm, người Đình Mặc cũng nónglên rồi, bản thân không chịu lâu thêm nữa, liền bợ đỡ lấy người cô, ấnsâu xuống một phát!

Hắn thâm nhập vào bên trong cô, sâu nơi tận cùng, hệt muốn nổ tung mọi khoái cảm.

Đình Mặc để Tỏa Tâm ngồi trên hắn, lúc nhanh lúc chậm, giày vò liên tục,khiến cô dù cố kìm đến mấy cũng chẳng thể ngăn nổi rên rỉ từng chặp.

“Anh đừng như vậy, em chịu không nổi.”

“Ngoan nào, em đang có thai, nếu mạnh quá sẽ không tốt cho con đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện