Vương Đình Mặc về đến biệt thự với dáng vẻ ngà ngà say do uống hơi nhiều, lúc bước lên lầu liền trông thấy Triệu Tỏa Tâm đứng chờ ngay trước cửa phòng.

Tức khắc những lời Cao Việt Bân chiều nay hiện ra lởn vởn trên từng bước chân, hắn tỏ ra bất cần, rút chìa khóa định mở cửa phòng thì đã nghe cô cất giọng nhỏ nhẹ:

“Vương tổng, anh vừa uống rượu à?”

“Tôi uống hay không, cũng cần cô quản sao?”

Biết rõ Vương Đình Mặc cáu kỉnh về việc gì, Tỏa Tâm ngập ngừng chốc lát, mới nói:

“Tôi đã nghe chị Húy nói hôm qua anh mua cháo gà và đợi tôi cả đêm... Đáng ra anh gọi điện nói rõ với tôi thì nhất định tôi sẽ về sớm.”

Vương Đình Mặc hắn bao năm căm ghét Triệu Tỏa Tâm, nhưng cô vì hắn mà ngã bệnh, thêm nữa dạo này mang chút dao động với cô nên hắn mới mua cháo, thế này đã là tốt lắm rồi!

Trong khi Tỏa Tâm bận săn sóc Cao thiếu, bản tính Đình Mặc lại tự cao, còn có thể muốn hắn hạ mình gọi điện bảo cô về ăn cháo ư? “Dù gì cháo cũng bỏ rồi, cô còn đứng đây để làm gì?”

“Tôi chờ... lỡ như đêm nay anh lại mua cháo cho tôi ăn...”

Vương Đình Mặc tức thì nhìn sang Triệu Tỏa Tâm, nghĩ loại phụ nữ như cô cũng mặt dày thật! Cho người ta leo cây, giờ cô đứng đây mở miệng nói được những lời này, quả nhiên dây thần kinh xấu hổ vốn đã mất lâu rồi!

“Hưởng phúc không có lần thứ hai.”

Đình Mặc rõ ràng vậy rồi, Tỏa Tâm hiểu chẳng thể vớt vát gì thêm, gật đầu bảo:

“Xem như tự tôi đạp đổ phúc phần của mình! Giờ để tôi pha nước tắm...”

“Không cần, đêm nay tôi không muốn nhìn thấy cô, đi đi.”

Vương tổng há lại giận dai thế ư? Bây giờ Tỏa Tâm mới biết, tính khí con người này vô cảm vô tình, chẳng được điểm gì tốt, nay còn thêm tính nhỏ nhen nữa!



Bị đuổi thẳng rồi, cô đứng đây chỉ thêm nhục mặt, liền mau chóng bước về phía phòng mình.

Phúc không dễ hưởng, Vương Đình Mặc chính là muốn Triệu Tỏa Tâm hối hận! Nhưng tiếp theo, Vương tổng nhận ra, bản thân mình mới hối hận...

Rõ ràng hắn cứ canh cánh trong lòng về chuyện Tỏa Tâm ở lại nhà Cao thiếu, còn tận tâm nấu cháo. Liệu, cô đối với Cao thiếu có cảm giác gì chăng? Và, với hắn thì sao?

Để rồi sau cùng, lúc Tỏa Tâm chỉ vừa mở cửa phòng thì đôi chân hắn đã quay bước, nhanh hơn cả nghĩ, đẩy nhẹ cô vào phòng, đóng cửa lại.

Căn phòng nhỏ hơi tối, ánh đèn mờ ảo soi rọi yếu ớt đến nơi ngưỡng cửa vừa đóng, Triệu Tỏa Tâm đứng yên lặng chớp mắt, bởi phía trước một thân thể cao lớn đang ép sát mình.

Vương Đình Mặc nói không muốn nhìn thấy cô, sao chưa tới một phút đã cùng cô vào tận đây, còn trong dáng vẻ ám muội này? Hắn ôm chặt eo cô theo phản xạ, vẫn còn tỉnh táo để nói, mùi rượu lan tỏa khắp căn phòng kín:

“Tôi biết đêm qua cô ở chỗ Cao Việt Bân. Lý do gì cô lại nói dối tôi?”

“Sao anh biết? Lẽ nào, Cao thiếu đã kể hết? Ừm, Cao thiếu bị thất tình... tôi sợ anh ta xấu hổ nên không nói được.”

“Ngoài nấu cháo ra, hai người cũng đã vui vẻ gì nữa rồi?”

“Có gì đâu chứ, cũng chỉ để cảm ơn anh ta mấy lần đã giúp tôi thôi.”

Vương Đình Mặc cảm nhận Tỏa Tâm có ý đẩy mình ra một chút, hạ giọng hỏi:

“Cô sẵn sàng nấu cháo cho Cao thiếu, còn tôi đang rất khó chịu, lại chẳng để ý?”

“Anh khó chịu ở đâu, tôi sẽ săn sóc.”

“Ở đây”, Đình Mặc nắm bàn tay Tỏa Tâm đặt lên ngay trái tim mình, không khỏi làm cô khó hiểu. Đau lồng ngực ư, hay bị đau tim?

Cô bận suy nghĩ, còn hắn cúi mặt, phóng tầm mắt nhìn xuống cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong đêm tối mập mờ, nhìn gần cũng thấy rõ sự trắng trẻo hồng hào, hắn chỉ dám thở nhẹ, thổi qua mí mắt chấp chới của cô.

Một thân áp chặt, khó lòng kìm chế, hắn đẩy mặt cô xoay qua đối diện mình.



“Khoan, Vương tổng... Anh thế này là sao?”

“Tôi chỉ hỏi một câu: Phúc phần này, cô có muốn hưởng không?”

Đặt câu hỏi nhưng không để đối phương đáp lời, Vương Đình Mặc ngang tàng bá đạo, tấn công chẳng cần sự cho phép, nhắm tới đôi môi anh đào kia mà xâm phạm!

Tỏa Tâm bất ngờ tới đứng hình, cái chuyện phi lý gì đây? Hắn từng vũ nhục, hành hạ, nhưng lần đầu tiên chủ động hôn cô! Là do hắn say quá...?

Đầu óc rối tung cả lên, còn bị Đình Mặc hôn ngấu nghiến, Tỏa Tâm căn bản khó thở, nửa muốn đẩy ra nửa lại không muốn. Hắn hôn tới mụ mị, miết lấy cánh môi mềm, cô nói đứt quãng:

“Anh... chuyện này không được...”

“Cô đừng quên, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chuyện này không có gì sai trái.”

“Nhưng... nhưng không phải anh ghét chạm vào tôi sao?”

“Giờ thì muốn rồi.”

Vẫn là không buông tay, Vương Đình Mặc dùng miệng tháo từng cái nút, cổ váy bung ra trễ xuống, khoe trọn đường rãnh ngực phập phồng do chủ nhân nó thở mạnh.

Hắn hôn vào nơi căng tròn nhất, lại đưa lưỡi trêu ghẹo nụ hoa bắt đầu dựng đứng lên qua lớp áo lót ren, kích thích ma sát, khiến lớp vải ướt đẫm nước bọt.

Triệu Tỏa Tâm cơ hồ khó lòng phản kháng, cả người cô đều bị Đình Mặc ép sát vào cửa, bứt rứt mà thở dốc.

Cô tới giờ thần trí còn hỗn loạn, người đàn ông cao cao tại thượng, oán hận cô bao năm, khinh thường cỡ nào, ngay lúc này đang áp mặt vào bầu ngực cô mà ra sức **** *** hai bên nhũ hoa đầy say sưa.

Hành động nhịp nhàng nhanh chóng, Vương Đình Mặc vươn tay kéo dây kéo sau váy xuống một nửa, cởi nhanh móc áo lót, phía trước liền dùng miệng cắn vào lớp ren, kéo áo lót ra bên ngoài nhả nó rơi xuống đất.

Cặp tuyết lê đầy đặn mịn màng nhảy ra nô đùa trước ánh mắt nóng rực của hắn, theo sau đó là sự phản pháng của cô.

“Xin anh, Vương tổng... Dừng lại...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện