Ngay từ đầu bọn họ biết được tung tích của đại ca cũng sợ có phải là bẫy rập hay không, cho nên muốn tìm hiểu kỹ càng một phen, thế mà lại phát hiện mấy ngày trước lão long vương Tây Hải đã được Bắc Hải mời đi làm khách, bởi vì công chúa Bắc Hải bị từ hôn, mà lão long vương không ở thì Tây Hải cũng chỉ còn lại một vị thái tử.
Tuy rằng hắn chưa nhìn thấy vị thái tử kia, nhưng trước kia cũng nghe nhị ca nói tới không ít, thái tử kia là người không có bản lĩnh, nhưng lão long vương Tây Hải chỉ có một đứa long tử, cho nên dung túng mọi chuyện, chỉ cần không quá đáng là được.
Mà hơi thở kia thực nhạt, chỉ có huyết mạch long tộc mới có thể ngửi ra được, đây cũng là bí mật ít người biết tới ở Đông Hải bọn họ.
Dựa vào mấy nguyên do này hơn nữa hắn rất lo lắng cho đại ca, hắn sợ rằng nếu mình chờ đợi thêm đại ca sẽ chạy tới Tây Hải làm chuyện điên rồ, cho nên Vân Bạch Liệt mới cùng Chu Viêm vội vàng tới đây.
Hắn cũng tin tưởng lần này chắc chắn là đại ca, nhưng khi thật sự tới nơi, hắn cảm nhận hai quả trứng trong bụng lộn xộn, sự lo lắng dưới đáy lòng Vân Bạch Liệt càng tăng lên, nắm lấy ống tay áo Chu Viêm, nhìn vào đôi mắt của Chu Viêm còn có ý định thuyết phục hắn, kiên trì nói: “Đây là mệnh lệnh, Chu Viêm, ngươi là người hầu cận của đại ca ta, một ngày ngươi vẫn còn phục vụ đại ca ta, khi chưa tìm thấy đại ca ta ngươi phải nghe lời ta. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, tỉnh táo lại cho ta, chuyện này không đúng.”
Cũng do bọn họ sốt ruột quá, tuy rằng hơi thở để lại này đã trải qua xử lý đặc biệt chỉ có cùng huyết mạch mới có thể nhận ra được, thậm chí có tiếng rồng gầm cũng chỉ có huynh đệ bọn họ mới nghe được, nhưng nếu là….. bí mật này đã sớm không còn là bí mật thì sao? Năm đó Đông Hải trong một đêm bị giết sạch, đến nay không tìm được nguyên nhân, tuy rằng bọn họ biết là tên cẩu tặc long Tây Hải ra tay, nhưng lại không biết tên cẩu tặc long đó làm như thế nào?
Hắn cũng đã từng suy nghĩ, ngay cả khoảnh khắc vừa rồi, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nếu là…. Có nội ứng thì sao?
Nếu năm đó trong Đông Hải có nội ứng của Tây Hải thì sao?
Hắn tin tưởng ba anh em nhà hắn, nhưng năm đó trong tộc cũng không phải chỉ có ba con rồng bọn họ, con cháu Đông Hải bọn họ rất đông, rất khó đảm bảo không có con rồng nào nói ra bí mật này, suy một ra ba, nếu lão rồng Tây Hải kia đã biết được điều này, nên cố ý thử một lưới bắt hết…..
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm đứng ở nơi đó cúi đầu không nhúc nhích, hắn bình tĩnh đem những suy nghĩ này nói ra: “Chu Viêm, ta biết ngươi lo lắng cho đại ca, nhưng ngươi đã làm hầu cận bên người đại ca ta cũng được một trăm năm, tuy rằng đại ca ngày thường không nói gì, nhưng trong lòng thì coi ngươi như huynh đệ, hiện giờ gặp chuyện không may tất cả mọi người đều lo lắng. nhưng Đông Hải chỉ còn lại mấy người chúng ta, không thể lại xảy ra chuyện gì. nếu cứu được đại ca rồi ngươi lại không còn, đại ca nhất định sẽ tự trách và đau lòng, chúng ta không thể dùng mạng của mình để tạo nên vinh dự cho Tây Hải được, cho nên chuyện này, vẫn nên bàn bạc kỹ lại thì hơn.”
“Tam điện hạ, thuộc hạ hiểu những thứ này, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, thuộc hạ cũng, cũng…..” hắn muốn đi thử một lần.
Chu Viêm biết đây là một loại tâm lý may mắn, nhưng trên thế gian này còn có hai chữ lỡ như, lỡ như thì sao? Nếu như bỏ qua cơ hội này, lỡ như chủ tử….. xảy ra chuyện gì rồi không còn thì sao?
Ánh mắt Vân Bạch Liệt hơi hồng, “tâm tư của ngươi ta hiểu, lúc ấy đại ca một mình trở về còn cố ý bắt ngươi ở lại bên ngoài, là biết lần này trở về sẽ không có mạng quay về. nhưng hắn biết, hắn vẫn đi làm, hắn biết chỉ dựa vào một mình hắn căn bản không thể làm được gì, thậm chí còn tặng mạng cho người ta, nhưng hắn vẫn muốn giết lão rồng kia, bởi vì trên tay bọn họ dính rất nhiều máu của Đông Hải chúng ta.”
Khi giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn của Vân Bạch Liệt vang lên, Chu Viêm rốt cục cắn răng nghe lời, “thuộc hạ sơ xuất.”
Vân Bạch Liệt nhẹ nhàng thở ra, mà ngay khi hắn thuyết phục được Chu Viêm, trứng rồng trong bụng hắn vẫn lộn xộn đột nhiên im lặng.
Vân Bạch Liệt sửng sốt, hắn không biết có phải trùng hợp hay không, tu vi của hắn đều bị hai tiểu tử kia hấp thụ, hay là…. Bọn họ thật sự cảm giác được cái gì?
Vân Bạch Liệt không khỏi có chút xúc động, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào bụng mình, lại nói với Chu Viêm: “…. Ta nghĩ, có lẽ lúc trước là ta nghĩ nhiều, có khả năng đại ca thật sự ở Đông Hải, nếu không chúng ta vẫn vào Đông Hải xem sao?”
Chu Viêm: “???” tam điện hạ ngươi đang nói cái gì? cứ đổi ý như vậy, có phải là đang trêu đùa thuộc hạ không?
Vân Bạch Liệt vì muốn làm giống một chút, còn bước lên phía trước hai bước, quả nhiên, hai quả trứng trong bụng hắn liền lộn xộn lên, lần này so với lần trước còn mạnh hơn, hắn ôm bụng ai ui một cái, liền dừng bước chân, sửa miệng: “Thế nhưng….. khả năng có nguy hiểm vẫn lớn hơn, hay là để ta nghĩ lại xem sao đã.”
Chu Viêm: “…..”
Vân Bạch Liệt nói xong liền xoay người, bước vài bước rời xa Đông Hải, hai quả trứng trong bụng lại yên lặng. Vân Bạch Liệt lập tức xác định đây không phải trùng hợp, mà trứng đang phát tín hiệu cho hắn, hay là….. đây là bồi thường khi bị hấp thu hết tu vi?
Vân Bạch Liệt cúi đầu suy nghĩ, lòng bàn tay đặt trên bụng không có sự thay đổi quá lớn, ánh mắt nhịn không được mềm mại hơn, cho tới nay kỳ thật hắn không có cảm giác gì nhiều, trứng quá nhỏ, nếu không phải mấy tháng qua thật sự cảm giác được, hắn sẽ hoài nghi có phải con rồng kia lừa mình hay không.
Nhưng vô số lần lúc trước cũng không mạnh như vậy, mặt mày hắn ôn hòa hơn: bọn họ cũng lo lắng cho hắn phải không? Cho nên cho dù cũng chỉ là hai quả trứng nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở hắn…. không biết có phải cảm nhận được cảm xúc của Vân Bạch Liệt hay không, hai quả trứng đột nhiên ổn định, thành thật nằm trong bụng hắn không sứt mẻ.
Đáy mắt Vân Bạch Liệt mang theo ý cười, “Hay là được ta khen nên ngại ngùng rồi sao?”
Hai quả trứng nhỏ nhẹ nhàng lăn lăn, tỏ vẻ không có.
Đột nhiên Vân Bạch Liệt thực chờ mong hai quả trứng này sinh ra rồi được ấp nở ra, không biết lớn lên sẽ giống hắn hay là giống Chu Kì Nghiêu.
Nghĩ tới Chu Kì Nghiêu, ánh mắt Vân Bạch Liệt tối tăm hơn, không biết hiện giờ hắn như thế nào, không biết có còn giận mình hay không?
Kết quả chờ Vân Bạch Liệt ngẩng đầu, liền phát hiện Chu Viêm đã đi tới trước mặt hắn từ khi nào, đang có chút đăm chiêu nhìn hắn, “Tam điện hạ, ngươi….. thật sự không có việc gì gạt thuộc hạ đó chứ?” sao hắn cứ cảm thấy điện hạ là lạ? vẻ mặt cũng hay thay đổi, hơn nữa luôn ngẩn người, hay là điện hạ định thuyết phục hắn ở lại rồi một mình đi mạo hiểm?
Vân Bạch Liệt ngẩng đầu, thu hồi cảm xúc: “Đừng nghĩ nhiều, ta thật sự không có việc gì?”
Lúc trước tuy rằng không đi Đông Hải cũng không thể xác nhận được có nguy hiểm hay không, hiện giờ xác định được hai quả trứng này thật sự có thể cảm nhận được nguy hiểm, hắn xác định đại ca chắc chắn không ở Đông Hải, vậy đại ca sẽ ở chỗ nào?
Nếu suy nghĩ ngược lại, bọn họ muốn dùng đại ca để dẫn hắn tới, vậy xem ra lão long vương Tây Hải kia không biết mình còn sống, hắn làm như vậy sợ là muốn thử xem có con cá nào sa lưới hay không, nhưng hắn rốt cục tạo ra hơi thở của đại ca như thế nào để dẫn cá còn sống mắc câu đây?
Bọn họ đã tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy đại ca, hay là….. đại ca bị bắt rồi?
Vẻ mặt Vân Bạch Liệt cứng lại, nếu đại ca thật sự bị bắt, lão long vương dùng đại ca để dẫn dụ bọn họ, vậy ít nhất tạm thời đại ca vẫn an toàn, vậy đại ca….. có khả năng rất lớn ở ngay tại Tây Hải, hoặc là ở nơi khác.
Vân Bạch Liệt hít sâu một hơi, hắn nắm chặt tay: “Chu Viêm, ta nghi ngờ đại ca vẫn còn ở Tây Hải, chúng ta trở về.”
Đáy mắt Chu Viêm xuất hiện vui mừng: “Điện hạ người nói thật sao?”
Vân Bạch Liệt lắc đầu: “Ta không chắc chắn, nhưng đại ca là rồng trưởng thành, nguyên hình của long tộc Đông Hải chúng ta không nhỏ, lúc trước lão long vương báo lên trên chúng ta đều đã chết, hắn cũng không dám liều lĩnh để cho đại ca xuất hiện, nên cũng sẽ không di dời, cho nên khả năng đại ca vẫn còn ở Tây Hải là rất lớn…. hiện giờ thừa dịp lão long vương kia đang ở Bắc Hải, tu vi của tên thái tử kia không cao, chúng ta ẩn nấp đi tìm xem sao?”
Nếu để lão long vương kia trở lại, Tây Hải sẽ giống như tường đồng vách sắt, đi vào và đi ra cũng rất khó khăn.
Chu Viêm lo lắng cho đại ngân long nên không thể suy nghĩ gì cả, hắn biết tam điện hạ càng lo lắng nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại chủ tử, cho nên tự nhiên mà đồng ý cách nói của Vân Bạch Liệt, bọn họ chuẩn bị một phen, một lần nữa đi về Tây Hải.
Mà bên Tây Hải, sau khi Chu Kì Nghiêu nghe được tiếng rồng gầm nhưng cũng không lộ ra cái gì, đồng ý lời mời của công chúa Tây Hải ở lại Tây Hải.
Làm khách quý còn có thể là đại yêu, Chu Kì Nghiêu đã được cả Tây Hải nhiệt tình tiếp đón, Tây Hải còn đặc biệt mở tiệc tối vì hắn.
Làm khách mời, Chu Kì Nghiêu chịu đựng không khỏe khi cả đêm phải nhìn tộc cá biểu diễn, phần lớn đều là chưa hóa hình hoàn toàn, có thể hóa thành hình người thì đang bận rộn mắt đi mày lại với thái tử long tộc, vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu không thể hiện gì, nhưng khóe miệng lại đang cố gắng che dấu tâm tình không vui của hắn, nhị công chúa Tây Hải vẫn len lén ngắm hắn, nhìn thấy hắn ở trước sắc đẹp mà không giao động, ánh mắt càng sáng hơn.
Quả nhiên không hổ là đại yêu, nhìn thấy cá yêu như vậy mà cũng không thay đổi sắc mặt, quả thực là phò mã chuẩn bị cho nàng, Chu Kì Nghiêu nhịn tới cuối cùng, rốt cục không nhịn nổi nữa liền lấy lý do mệt mỏi mà rời đi nghỉ ngơi trước, mà khi cá thị dẫn hắn tới một nơi, hắn phất phất tay, lập tức tất cả cá thị đều lui ra, còn để lại một bộ y bào mới.
Chu Kì Nghiêu yên tâm đi ngủ, thế nhưng nhìn bên ngoài thì tưởng hắn đã ngủ nhưng thật sự thì chưa, còn chưa rõ tình huống nơi này, nhất là hắn còn nghe được tiếng rồng gầm, lúc ấy những con yêu này hình như là không nghe thấy, cho nên thật sự chỉ có mình hắn nghe thấy, hắn sờ sờ long châu trong cơ thể, tuy rằng không có hơi thở và tu vi, nhưng cái này là của ngốc tử kia, chẳng lẽ bởi vì cái này hắn mới nghe được sao?
Rồng sẽ không tự dưng phát ra tiếng gầm, vậy chứng minh đại ngân long sợ là bị bắt ở trong này, nhưng hắn cũng biết khả năng của mình, căn bản không có khả năng đánh bại những tên yêu kia, hắn cũng không thể ở đây lâu, hiển nhiên bọn họ hiểu lầm mình là đại yêu, nhưng lâu ngày sẽ dễ dàng bị lộ.
Hắn muốn mau chóng tìm cách xác nhận có phải hay không, rồi lại nghĩ không thể thật sự đi xem, đến lúc đó đại ngân long còn chưa nhìn thấy hắn đã bị tra ra.
Vì thế ngày thứ hai, công chúa Tây Hải nhiệt tình mời, Chu Kì Nghiêu cũng đồng ý ở lại.
Nhưng hắn đề nghị muốn đi dạo xung quanh một chút, hắn cũng không muốn để cho vị công chúa này dẫn hắn tới nơi giam giữ đại ngân long, hắn chỉ là tùy ý đi dạo long cung Tây Hải, ngoại trừ những tiểu yêu đã có linh trí nhưng không đủ tu vi biến hóa, còn có rất nhiều con dân thủy tộc chưa có linh trí, bọn họ ở trong nước bơi qua bơi lại, Chu Kì Nghiêu làm bộ rất tò mò, hỏi công chúa các loại thủy tộc khác nhau.
Công chúa Tây Hải vốn có thiện cảm với Chu Kì Nghiêu, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu nhiệt tình như vậy, liền coi những thứ này như phong hoa tuyết nguyệt.
Chu Kì Nghiêu đi dạo một ngày, rốt cuộc tìm được một loại thủy tộc mà hắn muốn tìm, một loại cá biển chưa có linh trí, rất nhỏ, nhưng lại có đôi có cặp, một con cho dù ở nơi nào, một con khác nhất định sẽ tìm được.
Chu Kì Nghiêu tóm được hai con khi công chúa Tây Hải không chú ý, sau khi rời đi, còn cầm thêm hai con sò biển, đem miệng của con sò biển mở ra, bỏ hai con cá kia vào, con sò biển hắn chọn rất nhỏ, cho nên cho dù sò biển có mở miệng, con cá này ở bên trong cũng không ra được, hơn nữa rất nhỏ, cho nên cũng rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra, cho dù thấy được cũng sẽ cho rằng là không cẩn thận mang theo.
Sau khi Chu Kì Nghiêu chuẩn bị thỏa đáng, buổi tối chờ xác định tất cả cá thị đều rời khỏi, hắn liền lấy nửa viên long châu không hề còn tu vi nhìn giống như hạt châu bình thường ra, hắn nhìn long châu này, không chắc lắm cách của mình có hiệu quả hay không.
Mà khi hắn lại nghe được tiếng rồng gầm, hắn đoán sợ rằng đây là cách trao đổi của đại ngân long và Vân Bạch Liệt, thế nhưng lại bị chặn lại nên không thể truyền ra ngoài, mà hắn vừa lúc mang theo nửa viên long châu này, cũng đương nhiên nghe được.
Hắn nhìn long châu ở trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi, dùng sức bóp nát, lập tức một ánh sáng màu ngân bạch mỏng manh cũng từ trong long châu bay ra rồi biến mất, ngay lúc Chu Kì Nghiêu làm vỡ long châu, liền cảm giác được đáy nước đột nhiên rung động, mặt nước bị khuấy đảo vài cái, hắn biết mình đã thành công, thật sự có hiệu quả.
Chu Kì Nghiêu đem nửa viên long châu bị làm vỡ cất đi, mà vừa mới nằm xuống, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, khi long thái tử cùng công chúa Tây Hải tới đây hắn liền ngồi dậy, cau mày nhìn sắc mặt hai người kia: “Sao vậy? ta sao lại cảm thấy có một luồng yêu khí rất mạnh tràn vào? Xảy ra chuyện gì sao?”
Long thái tử nhìn thấy Chu Kì Nghiêu thì sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Kì Nghiêu vẫn còn ở nơi này, sắc mặt hơi xấu hổ: “Không, không có việc gì, có thể là bên trên có sóng thần, không có gì, làm phiền công tử nghỉ ngơi, chúng ta đi xem một chút, công tử vẫn nên đi nghỉ sớm đi.”
Chu Kì Nghiêu như là không nhìn ra sắc mặt long thái tử thay đổi, đã đứng lên mặc thêm ngoại bào: “Nếu có việc thì cứ nói một tiếng, các ngươi như vậy ta sao dám yên tâm nghỉ ngơi? Để ta đi cùng các ngươi nhìn xem, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng giúp đỡ được một chút.”
Chu Kì Nghiêu cố ý vô tình tới gần công chúa tây hải, người sau còn lén trừng mắt long thái tử, nghe được lời nói quan tâm của Chu Kì Nghiêu mặt liền đỏ lên: “không cần đâu công tử, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, thật sự không cần.”
Bọn họ nào dám để cho Chu Kì Nghiêu đi theo, đó chính là bí mật của Tây Hải bọn họ.
Chu Kì Nghiêu hạ mắt, ánh mắt chăm chú lại lo lắng: “Các ngươi cũng không nên gặp nguy hiểm lại gạt ta, nếu ta đã đến đây, sẽ không bỏ mặc làm ngơ.”
Mặt công chúa càng đỏ hơn: “Công tử….. thực sự không có việc gì đâu.”
Chu Kì Nghiêu dựa vào càng gần, thừa dịp lúc này, đem một con sò nhỏ đã chuẩn bị tốt, kẹp vào ống tay áo tầng tần lớp lớp hoa lệ của công chúa Tây Hải, lúc này Chu Kì Nghiêu mới lui ra sau thở dài nói: “Nếu như vậy, vậy các ngươi đi đi, nếu có việc, cứ tới đây nói với ta một tiếng.”
Long thái tử sốt ruột muốn đi xem xét tình hình, liền liên tục khẳng định, nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của công chúa Tây Hải liền cười gượng trực tiếp kéo người đi.
Chu Kì Nghiêu nhìn bọn họ đi xa, liền vuốt ve một con sò biển khác trong cổ tay áo, con ngươi sâu thẳm, sâu không lường được.
Mà bên kia long thái tử và công chúa Tây Hải đi ra thiên điện, công chúa Tây Hải trực tiếp vùng thoát ra khỏi tay long thái tử, gầm nhẹ: “Ta đã nói không phải hắn không phải hắn, ngươi còn hoài nghi, hiện giờ vừa lòng chưa? Thiếu chút nữa là để cho công tử hoài nghi, lỡ như công tử phát hiện dấu vết gì từ chỗ chúng ta, đến lúc đó phụ vương trở về xem ngươi ăn nói như thế nào?”
“ngươi còn trách ta, ta cũng không cho đây là trùng hợp, hắn vừa tới con rồng kia liền ầm ĩ lên, ta còn đang nghi ngờ hắn có phải cố ý tới Tây Hải chúng ta để cứu con rồng kia hay không…..” Long thái tử cũng không nghĩ mình nghĩ nhiều, mọi người đều ở đó, hắn cũng đã hỏi cá thị, bọn họ cũng nói công tử này cũng không đi ra ngoài, vậy không phải hắn, thì vấn để xảy ra từ trên người con rồng kia, hoặc là…. Có yêu khác tới cứu?
“Hoàng huynh, ngươi thật sự không đi xem sao? Lỡ như con rồng kia bị cứu đi, vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.” Lúc này công chúa Tây Hải đã tỉnh táo lại, nếu không phải công tử, vậy sao lại đột nhiên có bất thường?
“Sao ta biết được?” Long thái tử cũng không yên tâm, nếu xảy ra chuyện khi phụ vương đi vắng, phụ vương nhất định sẽ chửi chết hắn, nếu là như vậy…. hắn cau mày, giờ phút này đáy nước vẫn đang cuồn cuộn, cũng không biết súc sinh kia bị cái gì kích thích mà có thể hung hăng như vậy? hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy pháp khí, dựa vào tu vi của hai người chúng ta, ta không tin không khiến nó khuất phục.”
Công chúa Tây Hải cũng sợ xảy ra chuyện không may, vội vàng đi theo long thái tử tới cung điện cầm pháp khí mà phụ vương để lại dùng để đối phó với con rồng kia và vài thứ để mở ra phong ấn.
Bọn họ đi qua từng trạm kiểm soát, rốt cục đi tới đáy nước, còn chưa tới gần, chợt nghe thấy dưới nước truyền tới tiếng gầm, tất cả là do con ngân long đã hiện nguyên hình kia gây ra.
Long thái tử nhìn ngân long bị nhốt trong cái lồng rất lớn vẫn như cũ liều mạng đong đưa đuôi nhưng không thể thoát khỏi phong ấn, gõ vang pháp khí kia, ngân long quằn quai càng thêm dữ dội hơn, mở to mắt thú rống giận, nhưng nơi này đã sớm bị phong ấn, thanh âm này căn bản không thể truyền ra ngoài, long thái tử châm chọc nói: “Tiết kiệm sức lực đi, vô dụng thôi, chờ phụ vương một lưới bắt hết tất cả các ngươi sẽ đưa ngươi về trời. yên tâm, sẽ không cho ngươi cơ hội đi đầu thai, mà là hoàn toàn…. Biến mất.”
Long thái tử không nhìn thấy có dấu vết xâm nhập mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra là do ngân long này không biết bị cái gì kích thích mà gây ra.
Long thái tử nhìn con rồng kia phát điên vô số lần, cũng lười nhìn lại, trực tiếp mang công chúa Tây Hải trở về.
Công chúa Tây Hải bị phá giấc ngủ buổi tối tâm tình liền không tốt, nhìn ngân long kia đột nhiên dùng yêu lực biến ra một cây roi, dùng lực quất qua, ngân long đã bị kích thích, càng vẫy đuôi mạnh hơn, quẫy cho đáy nước càng thêm xao động.
Long thái tử đã đi xa, nhìn thấy như vậy vội vàng trở về kéo nàng một cái: “Ngươi đủ chưa, còn không mau đi?” không có việc gì chọc giận ngân long này làm gì?
Lúc này công chúa Tây Hải mới hết tức giận, cất roi đi, lúc này mới đi theo trở về.
Chỉ là bọn hắn không phát hiện vừa rồi có một thứ gì đó rớt ra khỏi ống tay áo của công chúa Tây Hải, thế nhưng bốn phía đều là thủy tộc, bọn họ cũng đã quen cũng không để ý, sau khi xác định phong ấn không tổn hại gì, lúc này mới thảnh thơi đi trở về.
Chỉ là nhóm long thái tử không nghĩ tới, bọn họ vừa đi vào cung điện, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đứng ở nơi đó, bọn họ hơi sửng sốt, long thái tử nhanh chóng giấu pháp khí vào trong tay áo, đẩy công chúa Tây Hải đang mang vẻ mặt vui vẻ đi qua: “Công tử sao lại ra đây?”
Chu Kì Nghiêu đã đứng ở nơi này thật lâu, nhìn thấy bọn họ trở về mới nói: “Ta vẫn lo lắng, nên đi ra đây, hỏi cá thị cũng không biết các ngươi đi đâu nên đành đứng đây chờ, nhìn thấy các ngươi không có việc gì ta cũng yên tâm.”
Long thái tử tùy tiện nói dối vài câu, nói không có gì, chỉ là sóng thần mà thôi, Chu Kì Nghiêu vốn không định làm gì, cũng liền cười cười rồi trở về.
Chỉ là sau khi trở về, trong đầu liền hiện lên một vật tuy rằng chỉ mới liếc mắt một lần, Chu Kì Nghiêu híp mắt, trí nhớ của hắn luôn rất tốt, lúc trước tiếng động lớn như vậy, long thái tử này đương nhiên phải đi qua, còn mang theo thứ kia, xem ra hẳn là có chỗ dùng, hoặc là đi vào chỗ giam giữ phải dùng.
Hắn ở trong đầu phác họa lại thứ kia, trong lòng đã có tính toán.
Hai ngày kế tiếp Chu Kì Nghiêu vẫn bị công chúa Tây Hải giữ lại, hắn thuận theo ở lại để chờ cơ hội, mà trong khi hắn chờ đợi, long thái tử không biết bị ai mời đi, vẻ mặt phong lưu rời đi, nói là ngày mai có thể đi tới Bắc Hải.
Chu Kì Nghiêu hỏi công chúa Tây Hải, nhưng chỉ thấy công chúa đỏ mặt mà không nói gì, hắn lại hỏi nơi này có chỗ nào chơi vui, công chúa Tây Hải liền nhắc tới yêu thị.
Chu Kì Nghiêu đề nghị tới yêu thị, công chúa Tây Hải đương nhiên không có ý kiến, nàng đã quyết định đêm nay sẽ thẳng thắn, nhiều ngày nay công tử cũng đồng ý ở lại Tây Hải, hẳn là cũng có ý với nàng.
Chu Kì Nghiêu đi theo công chúa Tây Hải đi yêu thị, đi dạo một vòng sau đó ở yêu thị mua không ít rượu. Chờ sau khi trở về lấy lý do ngày mai phải đi liền uống không ít rượu, công chúa Tây Hải tưởng rằng Chu Kì Nghiêu là muốn say, cũng hợp ý nàng nên cũng thoải mái uống.
Chỉ là khi uống quá nhiều, Chu Kì Nghiêu lại bóp long châu thành nhiều mảnh, quả nhiên, đáy biển lại nổi sóng lên.
Công chúa Tây Hải đang uống vui vẻ, cảm thấy được trận xôn xao này, cơn tức liền dâng lên, cắn rằng vốn không muốn để ý, kết quả con rồng kia càng quằn quại dữ dội hơn, rượu cũng bị đổ hết, Chu Kì Nghiêu cố ý vô tình hỏi, công chúa Tây Hải sợ Chu Kì Nghiêu thật sự đi tìm, liền nói: “Công tử ngươi chờ một chút, ta đi một lát rồi sẽ quay trở lại.”
Chu Kì Nghiêu đáp lời, chỉ là công chúa Tây Hải đi cung điện của long thái tử lấy pháp khí, hắn cũng đi theo.
Công chúa Tây Hải cầm pháp khí quay người lại liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, lập tức sửng sốt: “Công tử sao ngươi lại tới đây?”
“Ta thấy ngươi đi đường cũng không vững nên cùng tới đây, công chúa ngươi không có việc gì chứ?” “Ta sao mà có việc gì được” trong lòng công chúa Tây Hải hoảng hốt sợ Chu Kì Nghiêu nhìn ra khác thường, nhanh chóng đặt pháp khí sang một bên, thế nhưng nàng vốn đứng không vững, thiếu chút nữa làm rơi pháp khí, Chu Kì Nghiêu thuận tiện cầm lấy.
Mà trong nháy mắt, hắn đã đổi pháp khí thành pháp khí giả do hắn dùng pháp thuật dựa theo trí nhớ trong hai ngày qua biến ra, sau đó nói: “Công chúa vẫn nên đi về trước đi, nơi này là cung điện thái tử, sợ là không ổn, vẫn là để hắn trở về xử lý đi.”
Công chúa Tây Hải uống đến mức lơ mơ, nàng nghĩ tới mục đích của mình liền nhào qua, bị Chu Kì Nghiêu tránh thoát, trực tiếp gọi cá thị canh giữ ở bên ngoài: “Công chúa các ngươi uống say, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Vốn mấy cá thị kia không nên để người đi vào, nhưng một người là khách quý một người là công chúa, các nàng nào dám ngăn cản?
các nàng nghe vậy liền nhanh chóng trả lời, vội vàng nâng công chúa Tây Hải đi ra ngoài, Chu Kì Nghiêu thì đi theo phía sau không xa không gần, đợi cho tới cung điện của công chúa Tây Hải, hắn cũng không tiến vào, “Các ngươi đi vào chăm sóc công chúa, nam nữ khác biệt, ta đi về trước, sau khi công chúa tỉnh lại, các ngươi tới báo cho ta một tiếng.”
Mấy cá thị kia nhìn thấy hắn liền mặt đỏ tim đập, vội vàng đáp lời.
Chu Kì Nghiêu cũng không trở về, mà là đi tới một chỗ, trực tiếp thả con sò kia ra, con sò kia lập tức lao vào trong nước, Chu Kì Nghiêu không ngừng nghỉ theo sát phía sau, dùng yêu khi mở đường, hắn biết cần phải mau chóng, nếu không công chúa Tây Hải kia tỉnh táo lại, hắn sợ là ngay cả công chúa Tây Hải kia cũng không đánh lại.
Cho dù Chu Kì Nghiêu đã sớm đoán được đại ngân long bị giam giữ ở trong này, cũng thông qua pháp khí xông vào thủy lao, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt con ngươi vẫn co rút lại.
Nhất là đại ngân long và tiểu ngân long rất giống nhau, một phút kia hắn còn tưởng rằng bị đối đãi tàn nhẫn như vậy là Vân Bạch Liệt, hắn nhanh chóng đi tới phía trước, cho tới khi nhìn vào đôi mắt thú màu đỏ kia, lúc này hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Tuy rằng hắn chưa nhìn thấy vị thái tử kia, nhưng trước kia cũng nghe nhị ca nói tới không ít, thái tử kia là người không có bản lĩnh, nhưng lão long vương Tây Hải chỉ có một đứa long tử, cho nên dung túng mọi chuyện, chỉ cần không quá đáng là được.
Mà hơi thở kia thực nhạt, chỉ có huyết mạch long tộc mới có thể ngửi ra được, đây cũng là bí mật ít người biết tới ở Đông Hải bọn họ.
Dựa vào mấy nguyên do này hơn nữa hắn rất lo lắng cho đại ca, hắn sợ rằng nếu mình chờ đợi thêm đại ca sẽ chạy tới Tây Hải làm chuyện điên rồ, cho nên Vân Bạch Liệt mới cùng Chu Viêm vội vàng tới đây.
Hắn cũng tin tưởng lần này chắc chắn là đại ca, nhưng khi thật sự tới nơi, hắn cảm nhận hai quả trứng trong bụng lộn xộn, sự lo lắng dưới đáy lòng Vân Bạch Liệt càng tăng lên, nắm lấy ống tay áo Chu Viêm, nhìn vào đôi mắt của Chu Viêm còn có ý định thuyết phục hắn, kiên trì nói: “Đây là mệnh lệnh, Chu Viêm, ngươi là người hầu cận của đại ca ta, một ngày ngươi vẫn còn phục vụ đại ca ta, khi chưa tìm thấy đại ca ta ngươi phải nghe lời ta. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, tỉnh táo lại cho ta, chuyện này không đúng.”
Cũng do bọn họ sốt ruột quá, tuy rằng hơi thở để lại này đã trải qua xử lý đặc biệt chỉ có cùng huyết mạch mới có thể nhận ra được, thậm chí có tiếng rồng gầm cũng chỉ có huynh đệ bọn họ mới nghe được, nhưng nếu là….. bí mật này đã sớm không còn là bí mật thì sao? Năm đó Đông Hải trong một đêm bị giết sạch, đến nay không tìm được nguyên nhân, tuy rằng bọn họ biết là tên cẩu tặc long Tây Hải ra tay, nhưng lại không biết tên cẩu tặc long đó làm như thế nào?
Hắn cũng đã từng suy nghĩ, ngay cả khoảnh khắc vừa rồi, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nếu là…. Có nội ứng thì sao?
Nếu năm đó trong Đông Hải có nội ứng của Tây Hải thì sao?
Hắn tin tưởng ba anh em nhà hắn, nhưng năm đó trong tộc cũng không phải chỉ có ba con rồng bọn họ, con cháu Đông Hải bọn họ rất đông, rất khó đảm bảo không có con rồng nào nói ra bí mật này, suy một ra ba, nếu lão rồng Tây Hải kia đã biết được điều này, nên cố ý thử một lưới bắt hết…..
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm đứng ở nơi đó cúi đầu không nhúc nhích, hắn bình tĩnh đem những suy nghĩ này nói ra: “Chu Viêm, ta biết ngươi lo lắng cho đại ca, nhưng ngươi đã làm hầu cận bên người đại ca ta cũng được một trăm năm, tuy rằng đại ca ngày thường không nói gì, nhưng trong lòng thì coi ngươi như huynh đệ, hiện giờ gặp chuyện không may tất cả mọi người đều lo lắng. nhưng Đông Hải chỉ còn lại mấy người chúng ta, không thể lại xảy ra chuyện gì. nếu cứu được đại ca rồi ngươi lại không còn, đại ca nhất định sẽ tự trách và đau lòng, chúng ta không thể dùng mạng của mình để tạo nên vinh dự cho Tây Hải được, cho nên chuyện này, vẫn nên bàn bạc kỹ lại thì hơn.”
“Tam điện hạ, thuộc hạ hiểu những thứ này, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, thuộc hạ cũng, cũng…..” hắn muốn đi thử một lần.
Chu Viêm biết đây là một loại tâm lý may mắn, nhưng trên thế gian này còn có hai chữ lỡ như, lỡ như thì sao? Nếu như bỏ qua cơ hội này, lỡ như chủ tử….. xảy ra chuyện gì rồi không còn thì sao?
Ánh mắt Vân Bạch Liệt hơi hồng, “tâm tư của ngươi ta hiểu, lúc ấy đại ca một mình trở về còn cố ý bắt ngươi ở lại bên ngoài, là biết lần này trở về sẽ không có mạng quay về. nhưng hắn biết, hắn vẫn đi làm, hắn biết chỉ dựa vào một mình hắn căn bản không thể làm được gì, thậm chí còn tặng mạng cho người ta, nhưng hắn vẫn muốn giết lão rồng kia, bởi vì trên tay bọn họ dính rất nhiều máu của Đông Hải chúng ta.”
Khi giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn của Vân Bạch Liệt vang lên, Chu Viêm rốt cục cắn răng nghe lời, “thuộc hạ sơ xuất.”
Vân Bạch Liệt nhẹ nhàng thở ra, mà ngay khi hắn thuyết phục được Chu Viêm, trứng rồng trong bụng hắn vẫn lộn xộn đột nhiên im lặng.
Vân Bạch Liệt sửng sốt, hắn không biết có phải trùng hợp hay không, tu vi của hắn đều bị hai tiểu tử kia hấp thụ, hay là…. Bọn họ thật sự cảm giác được cái gì?
Vân Bạch Liệt không khỏi có chút xúc động, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào bụng mình, lại nói với Chu Viêm: “…. Ta nghĩ, có lẽ lúc trước là ta nghĩ nhiều, có khả năng đại ca thật sự ở Đông Hải, nếu không chúng ta vẫn vào Đông Hải xem sao?”
Chu Viêm: “???” tam điện hạ ngươi đang nói cái gì? cứ đổi ý như vậy, có phải là đang trêu đùa thuộc hạ không?
Vân Bạch Liệt vì muốn làm giống một chút, còn bước lên phía trước hai bước, quả nhiên, hai quả trứng trong bụng hắn liền lộn xộn lên, lần này so với lần trước còn mạnh hơn, hắn ôm bụng ai ui một cái, liền dừng bước chân, sửa miệng: “Thế nhưng….. khả năng có nguy hiểm vẫn lớn hơn, hay là để ta nghĩ lại xem sao đã.”
Chu Viêm: “…..”
Vân Bạch Liệt nói xong liền xoay người, bước vài bước rời xa Đông Hải, hai quả trứng trong bụng lại yên lặng. Vân Bạch Liệt lập tức xác định đây không phải trùng hợp, mà trứng đang phát tín hiệu cho hắn, hay là….. đây là bồi thường khi bị hấp thu hết tu vi?
Vân Bạch Liệt cúi đầu suy nghĩ, lòng bàn tay đặt trên bụng không có sự thay đổi quá lớn, ánh mắt nhịn không được mềm mại hơn, cho tới nay kỳ thật hắn không có cảm giác gì nhiều, trứng quá nhỏ, nếu không phải mấy tháng qua thật sự cảm giác được, hắn sẽ hoài nghi có phải con rồng kia lừa mình hay không.
Nhưng vô số lần lúc trước cũng không mạnh như vậy, mặt mày hắn ôn hòa hơn: bọn họ cũng lo lắng cho hắn phải không? Cho nên cho dù cũng chỉ là hai quả trứng nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở hắn…. không biết có phải cảm nhận được cảm xúc của Vân Bạch Liệt hay không, hai quả trứng đột nhiên ổn định, thành thật nằm trong bụng hắn không sứt mẻ.
Đáy mắt Vân Bạch Liệt mang theo ý cười, “Hay là được ta khen nên ngại ngùng rồi sao?”
Hai quả trứng nhỏ nhẹ nhàng lăn lăn, tỏ vẻ không có.
Đột nhiên Vân Bạch Liệt thực chờ mong hai quả trứng này sinh ra rồi được ấp nở ra, không biết lớn lên sẽ giống hắn hay là giống Chu Kì Nghiêu.
Nghĩ tới Chu Kì Nghiêu, ánh mắt Vân Bạch Liệt tối tăm hơn, không biết hiện giờ hắn như thế nào, không biết có còn giận mình hay không?
Kết quả chờ Vân Bạch Liệt ngẩng đầu, liền phát hiện Chu Viêm đã đi tới trước mặt hắn từ khi nào, đang có chút đăm chiêu nhìn hắn, “Tam điện hạ, ngươi….. thật sự không có việc gì gạt thuộc hạ đó chứ?” sao hắn cứ cảm thấy điện hạ là lạ? vẻ mặt cũng hay thay đổi, hơn nữa luôn ngẩn người, hay là điện hạ định thuyết phục hắn ở lại rồi một mình đi mạo hiểm?
Vân Bạch Liệt ngẩng đầu, thu hồi cảm xúc: “Đừng nghĩ nhiều, ta thật sự không có việc gì?”
Lúc trước tuy rằng không đi Đông Hải cũng không thể xác nhận được có nguy hiểm hay không, hiện giờ xác định được hai quả trứng này thật sự có thể cảm nhận được nguy hiểm, hắn xác định đại ca chắc chắn không ở Đông Hải, vậy đại ca sẽ ở chỗ nào?
Nếu suy nghĩ ngược lại, bọn họ muốn dùng đại ca để dẫn hắn tới, vậy xem ra lão long vương Tây Hải kia không biết mình còn sống, hắn làm như vậy sợ là muốn thử xem có con cá nào sa lưới hay không, nhưng hắn rốt cục tạo ra hơi thở của đại ca như thế nào để dẫn cá còn sống mắc câu đây?
Bọn họ đã tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy đại ca, hay là….. đại ca bị bắt rồi?
Vẻ mặt Vân Bạch Liệt cứng lại, nếu đại ca thật sự bị bắt, lão long vương dùng đại ca để dẫn dụ bọn họ, vậy ít nhất tạm thời đại ca vẫn an toàn, vậy đại ca….. có khả năng rất lớn ở ngay tại Tây Hải, hoặc là ở nơi khác.
Vân Bạch Liệt hít sâu một hơi, hắn nắm chặt tay: “Chu Viêm, ta nghi ngờ đại ca vẫn còn ở Tây Hải, chúng ta trở về.”
Đáy mắt Chu Viêm xuất hiện vui mừng: “Điện hạ người nói thật sao?”
Vân Bạch Liệt lắc đầu: “Ta không chắc chắn, nhưng đại ca là rồng trưởng thành, nguyên hình của long tộc Đông Hải chúng ta không nhỏ, lúc trước lão long vương báo lên trên chúng ta đều đã chết, hắn cũng không dám liều lĩnh để cho đại ca xuất hiện, nên cũng sẽ không di dời, cho nên khả năng đại ca vẫn còn ở Tây Hải là rất lớn…. hiện giờ thừa dịp lão long vương kia đang ở Bắc Hải, tu vi của tên thái tử kia không cao, chúng ta ẩn nấp đi tìm xem sao?”
Nếu để lão long vương kia trở lại, Tây Hải sẽ giống như tường đồng vách sắt, đi vào và đi ra cũng rất khó khăn.
Chu Viêm lo lắng cho đại ngân long nên không thể suy nghĩ gì cả, hắn biết tam điện hạ càng lo lắng nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại chủ tử, cho nên tự nhiên mà đồng ý cách nói của Vân Bạch Liệt, bọn họ chuẩn bị một phen, một lần nữa đi về Tây Hải.
Mà bên Tây Hải, sau khi Chu Kì Nghiêu nghe được tiếng rồng gầm nhưng cũng không lộ ra cái gì, đồng ý lời mời của công chúa Tây Hải ở lại Tây Hải.
Làm khách quý còn có thể là đại yêu, Chu Kì Nghiêu đã được cả Tây Hải nhiệt tình tiếp đón, Tây Hải còn đặc biệt mở tiệc tối vì hắn.
Làm khách mời, Chu Kì Nghiêu chịu đựng không khỏe khi cả đêm phải nhìn tộc cá biểu diễn, phần lớn đều là chưa hóa hình hoàn toàn, có thể hóa thành hình người thì đang bận rộn mắt đi mày lại với thái tử long tộc, vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu không thể hiện gì, nhưng khóe miệng lại đang cố gắng che dấu tâm tình không vui của hắn, nhị công chúa Tây Hải vẫn len lén ngắm hắn, nhìn thấy hắn ở trước sắc đẹp mà không giao động, ánh mắt càng sáng hơn.
Quả nhiên không hổ là đại yêu, nhìn thấy cá yêu như vậy mà cũng không thay đổi sắc mặt, quả thực là phò mã chuẩn bị cho nàng, Chu Kì Nghiêu nhịn tới cuối cùng, rốt cục không nhịn nổi nữa liền lấy lý do mệt mỏi mà rời đi nghỉ ngơi trước, mà khi cá thị dẫn hắn tới một nơi, hắn phất phất tay, lập tức tất cả cá thị đều lui ra, còn để lại một bộ y bào mới.
Chu Kì Nghiêu yên tâm đi ngủ, thế nhưng nhìn bên ngoài thì tưởng hắn đã ngủ nhưng thật sự thì chưa, còn chưa rõ tình huống nơi này, nhất là hắn còn nghe được tiếng rồng gầm, lúc ấy những con yêu này hình như là không nghe thấy, cho nên thật sự chỉ có mình hắn nghe thấy, hắn sờ sờ long châu trong cơ thể, tuy rằng không có hơi thở và tu vi, nhưng cái này là của ngốc tử kia, chẳng lẽ bởi vì cái này hắn mới nghe được sao?
Rồng sẽ không tự dưng phát ra tiếng gầm, vậy chứng minh đại ngân long sợ là bị bắt ở trong này, nhưng hắn cũng biết khả năng của mình, căn bản không có khả năng đánh bại những tên yêu kia, hắn cũng không thể ở đây lâu, hiển nhiên bọn họ hiểu lầm mình là đại yêu, nhưng lâu ngày sẽ dễ dàng bị lộ.
Hắn muốn mau chóng tìm cách xác nhận có phải hay không, rồi lại nghĩ không thể thật sự đi xem, đến lúc đó đại ngân long còn chưa nhìn thấy hắn đã bị tra ra.
Vì thế ngày thứ hai, công chúa Tây Hải nhiệt tình mời, Chu Kì Nghiêu cũng đồng ý ở lại.
Nhưng hắn đề nghị muốn đi dạo xung quanh một chút, hắn cũng không muốn để cho vị công chúa này dẫn hắn tới nơi giam giữ đại ngân long, hắn chỉ là tùy ý đi dạo long cung Tây Hải, ngoại trừ những tiểu yêu đã có linh trí nhưng không đủ tu vi biến hóa, còn có rất nhiều con dân thủy tộc chưa có linh trí, bọn họ ở trong nước bơi qua bơi lại, Chu Kì Nghiêu làm bộ rất tò mò, hỏi công chúa các loại thủy tộc khác nhau.
Công chúa Tây Hải vốn có thiện cảm với Chu Kì Nghiêu, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu nhiệt tình như vậy, liền coi những thứ này như phong hoa tuyết nguyệt.
Chu Kì Nghiêu đi dạo một ngày, rốt cuộc tìm được một loại thủy tộc mà hắn muốn tìm, một loại cá biển chưa có linh trí, rất nhỏ, nhưng lại có đôi có cặp, một con cho dù ở nơi nào, một con khác nhất định sẽ tìm được.
Chu Kì Nghiêu tóm được hai con khi công chúa Tây Hải không chú ý, sau khi rời đi, còn cầm thêm hai con sò biển, đem miệng của con sò biển mở ra, bỏ hai con cá kia vào, con sò biển hắn chọn rất nhỏ, cho nên cho dù sò biển có mở miệng, con cá này ở bên trong cũng không ra được, hơn nữa rất nhỏ, cho nên cũng rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra, cho dù thấy được cũng sẽ cho rằng là không cẩn thận mang theo.
Sau khi Chu Kì Nghiêu chuẩn bị thỏa đáng, buổi tối chờ xác định tất cả cá thị đều rời khỏi, hắn liền lấy nửa viên long châu không hề còn tu vi nhìn giống như hạt châu bình thường ra, hắn nhìn long châu này, không chắc lắm cách của mình có hiệu quả hay không.
Mà khi hắn lại nghe được tiếng rồng gầm, hắn đoán sợ rằng đây là cách trao đổi của đại ngân long và Vân Bạch Liệt, thế nhưng lại bị chặn lại nên không thể truyền ra ngoài, mà hắn vừa lúc mang theo nửa viên long châu này, cũng đương nhiên nghe được.
Hắn nhìn long châu ở trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi, dùng sức bóp nát, lập tức một ánh sáng màu ngân bạch mỏng manh cũng từ trong long châu bay ra rồi biến mất, ngay lúc Chu Kì Nghiêu làm vỡ long châu, liền cảm giác được đáy nước đột nhiên rung động, mặt nước bị khuấy đảo vài cái, hắn biết mình đã thành công, thật sự có hiệu quả.
Chu Kì Nghiêu đem nửa viên long châu bị làm vỡ cất đi, mà vừa mới nằm xuống, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, khi long thái tử cùng công chúa Tây Hải tới đây hắn liền ngồi dậy, cau mày nhìn sắc mặt hai người kia: “Sao vậy? ta sao lại cảm thấy có một luồng yêu khí rất mạnh tràn vào? Xảy ra chuyện gì sao?”
Long thái tử nhìn thấy Chu Kì Nghiêu thì sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Kì Nghiêu vẫn còn ở nơi này, sắc mặt hơi xấu hổ: “Không, không có việc gì, có thể là bên trên có sóng thần, không có gì, làm phiền công tử nghỉ ngơi, chúng ta đi xem một chút, công tử vẫn nên đi nghỉ sớm đi.”
Chu Kì Nghiêu như là không nhìn ra sắc mặt long thái tử thay đổi, đã đứng lên mặc thêm ngoại bào: “Nếu có việc thì cứ nói một tiếng, các ngươi như vậy ta sao dám yên tâm nghỉ ngơi? Để ta đi cùng các ngươi nhìn xem, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng giúp đỡ được một chút.”
Chu Kì Nghiêu cố ý vô tình tới gần công chúa tây hải, người sau còn lén trừng mắt long thái tử, nghe được lời nói quan tâm của Chu Kì Nghiêu mặt liền đỏ lên: “không cần đâu công tử, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, thật sự không cần.”
Bọn họ nào dám để cho Chu Kì Nghiêu đi theo, đó chính là bí mật của Tây Hải bọn họ.
Chu Kì Nghiêu hạ mắt, ánh mắt chăm chú lại lo lắng: “Các ngươi cũng không nên gặp nguy hiểm lại gạt ta, nếu ta đã đến đây, sẽ không bỏ mặc làm ngơ.”
Mặt công chúa càng đỏ hơn: “Công tử….. thực sự không có việc gì đâu.”
Chu Kì Nghiêu dựa vào càng gần, thừa dịp lúc này, đem một con sò nhỏ đã chuẩn bị tốt, kẹp vào ống tay áo tầng tần lớp lớp hoa lệ của công chúa Tây Hải, lúc này Chu Kì Nghiêu mới lui ra sau thở dài nói: “Nếu như vậy, vậy các ngươi đi đi, nếu có việc, cứ tới đây nói với ta một tiếng.”
Long thái tử sốt ruột muốn đi xem xét tình hình, liền liên tục khẳng định, nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của công chúa Tây Hải liền cười gượng trực tiếp kéo người đi.
Chu Kì Nghiêu nhìn bọn họ đi xa, liền vuốt ve một con sò biển khác trong cổ tay áo, con ngươi sâu thẳm, sâu không lường được.
Mà bên kia long thái tử và công chúa Tây Hải đi ra thiên điện, công chúa Tây Hải trực tiếp vùng thoát ra khỏi tay long thái tử, gầm nhẹ: “Ta đã nói không phải hắn không phải hắn, ngươi còn hoài nghi, hiện giờ vừa lòng chưa? Thiếu chút nữa là để cho công tử hoài nghi, lỡ như công tử phát hiện dấu vết gì từ chỗ chúng ta, đến lúc đó phụ vương trở về xem ngươi ăn nói như thế nào?”
“ngươi còn trách ta, ta cũng không cho đây là trùng hợp, hắn vừa tới con rồng kia liền ầm ĩ lên, ta còn đang nghi ngờ hắn có phải cố ý tới Tây Hải chúng ta để cứu con rồng kia hay không…..” Long thái tử cũng không nghĩ mình nghĩ nhiều, mọi người đều ở đó, hắn cũng đã hỏi cá thị, bọn họ cũng nói công tử này cũng không đi ra ngoài, vậy không phải hắn, thì vấn để xảy ra từ trên người con rồng kia, hoặc là…. Có yêu khác tới cứu?
“Hoàng huynh, ngươi thật sự không đi xem sao? Lỡ như con rồng kia bị cứu đi, vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.” Lúc này công chúa Tây Hải đã tỉnh táo lại, nếu không phải công tử, vậy sao lại đột nhiên có bất thường?
“Sao ta biết được?” Long thái tử cũng không yên tâm, nếu xảy ra chuyện khi phụ vương đi vắng, phụ vương nhất định sẽ chửi chết hắn, nếu là như vậy…. hắn cau mày, giờ phút này đáy nước vẫn đang cuồn cuộn, cũng không biết súc sinh kia bị cái gì kích thích mà có thể hung hăng như vậy? hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy pháp khí, dựa vào tu vi của hai người chúng ta, ta không tin không khiến nó khuất phục.”
Công chúa Tây Hải cũng sợ xảy ra chuyện không may, vội vàng đi theo long thái tử tới cung điện cầm pháp khí mà phụ vương để lại dùng để đối phó với con rồng kia và vài thứ để mở ra phong ấn.
Bọn họ đi qua từng trạm kiểm soát, rốt cục đi tới đáy nước, còn chưa tới gần, chợt nghe thấy dưới nước truyền tới tiếng gầm, tất cả là do con ngân long đã hiện nguyên hình kia gây ra.
Long thái tử nhìn ngân long bị nhốt trong cái lồng rất lớn vẫn như cũ liều mạng đong đưa đuôi nhưng không thể thoát khỏi phong ấn, gõ vang pháp khí kia, ngân long quằn quai càng thêm dữ dội hơn, mở to mắt thú rống giận, nhưng nơi này đã sớm bị phong ấn, thanh âm này căn bản không thể truyền ra ngoài, long thái tử châm chọc nói: “Tiết kiệm sức lực đi, vô dụng thôi, chờ phụ vương một lưới bắt hết tất cả các ngươi sẽ đưa ngươi về trời. yên tâm, sẽ không cho ngươi cơ hội đi đầu thai, mà là hoàn toàn…. Biến mất.”
Long thái tử không nhìn thấy có dấu vết xâm nhập mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra là do ngân long này không biết bị cái gì kích thích mà gây ra.
Long thái tử nhìn con rồng kia phát điên vô số lần, cũng lười nhìn lại, trực tiếp mang công chúa Tây Hải trở về.
Công chúa Tây Hải bị phá giấc ngủ buổi tối tâm tình liền không tốt, nhìn ngân long kia đột nhiên dùng yêu lực biến ra một cây roi, dùng lực quất qua, ngân long đã bị kích thích, càng vẫy đuôi mạnh hơn, quẫy cho đáy nước càng thêm xao động.
Long thái tử đã đi xa, nhìn thấy như vậy vội vàng trở về kéo nàng một cái: “Ngươi đủ chưa, còn không mau đi?” không có việc gì chọc giận ngân long này làm gì?
Lúc này công chúa Tây Hải mới hết tức giận, cất roi đi, lúc này mới đi theo trở về.
Chỉ là bọn hắn không phát hiện vừa rồi có một thứ gì đó rớt ra khỏi ống tay áo của công chúa Tây Hải, thế nhưng bốn phía đều là thủy tộc, bọn họ cũng đã quen cũng không để ý, sau khi xác định phong ấn không tổn hại gì, lúc này mới thảnh thơi đi trở về.
Chỉ là nhóm long thái tử không nghĩ tới, bọn họ vừa đi vào cung điện, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đứng ở nơi đó, bọn họ hơi sửng sốt, long thái tử nhanh chóng giấu pháp khí vào trong tay áo, đẩy công chúa Tây Hải đang mang vẻ mặt vui vẻ đi qua: “Công tử sao lại ra đây?”
Chu Kì Nghiêu đã đứng ở nơi này thật lâu, nhìn thấy bọn họ trở về mới nói: “Ta vẫn lo lắng, nên đi ra đây, hỏi cá thị cũng không biết các ngươi đi đâu nên đành đứng đây chờ, nhìn thấy các ngươi không có việc gì ta cũng yên tâm.”
Long thái tử tùy tiện nói dối vài câu, nói không có gì, chỉ là sóng thần mà thôi, Chu Kì Nghiêu vốn không định làm gì, cũng liền cười cười rồi trở về.
Chỉ là sau khi trở về, trong đầu liền hiện lên một vật tuy rằng chỉ mới liếc mắt một lần, Chu Kì Nghiêu híp mắt, trí nhớ của hắn luôn rất tốt, lúc trước tiếng động lớn như vậy, long thái tử này đương nhiên phải đi qua, còn mang theo thứ kia, xem ra hẳn là có chỗ dùng, hoặc là đi vào chỗ giam giữ phải dùng.
Hắn ở trong đầu phác họa lại thứ kia, trong lòng đã có tính toán.
Hai ngày kế tiếp Chu Kì Nghiêu vẫn bị công chúa Tây Hải giữ lại, hắn thuận theo ở lại để chờ cơ hội, mà trong khi hắn chờ đợi, long thái tử không biết bị ai mời đi, vẻ mặt phong lưu rời đi, nói là ngày mai có thể đi tới Bắc Hải.
Chu Kì Nghiêu hỏi công chúa Tây Hải, nhưng chỉ thấy công chúa đỏ mặt mà không nói gì, hắn lại hỏi nơi này có chỗ nào chơi vui, công chúa Tây Hải liền nhắc tới yêu thị.
Chu Kì Nghiêu đề nghị tới yêu thị, công chúa Tây Hải đương nhiên không có ý kiến, nàng đã quyết định đêm nay sẽ thẳng thắn, nhiều ngày nay công tử cũng đồng ý ở lại Tây Hải, hẳn là cũng có ý với nàng.
Chu Kì Nghiêu đi theo công chúa Tây Hải đi yêu thị, đi dạo một vòng sau đó ở yêu thị mua không ít rượu. Chờ sau khi trở về lấy lý do ngày mai phải đi liền uống không ít rượu, công chúa Tây Hải tưởng rằng Chu Kì Nghiêu là muốn say, cũng hợp ý nàng nên cũng thoải mái uống.
Chỉ là khi uống quá nhiều, Chu Kì Nghiêu lại bóp long châu thành nhiều mảnh, quả nhiên, đáy biển lại nổi sóng lên.
Công chúa Tây Hải đang uống vui vẻ, cảm thấy được trận xôn xao này, cơn tức liền dâng lên, cắn rằng vốn không muốn để ý, kết quả con rồng kia càng quằn quại dữ dội hơn, rượu cũng bị đổ hết, Chu Kì Nghiêu cố ý vô tình hỏi, công chúa Tây Hải sợ Chu Kì Nghiêu thật sự đi tìm, liền nói: “Công tử ngươi chờ một chút, ta đi một lát rồi sẽ quay trở lại.”
Chu Kì Nghiêu đáp lời, chỉ là công chúa Tây Hải đi cung điện của long thái tử lấy pháp khí, hắn cũng đi theo.
Công chúa Tây Hải cầm pháp khí quay người lại liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, lập tức sửng sốt: “Công tử sao ngươi lại tới đây?”
“Ta thấy ngươi đi đường cũng không vững nên cùng tới đây, công chúa ngươi không có việc gì chứ?” “Ta sao mà có việc gì được” trong lòng công chúa Tây Hải hoảng hốt sợ Chu Kì Nghiêu nhìn ra khác thường, nhanh chóng đặt pháp khí sang một bên, thế nhưng nàng vốn đứng không vững, thiếu chút nữa làm rơi pháp khí, Chu Kì Nghiêu thuận tiện cầm lấy.
Mà trong nháy mắt, hắn đã đổi pháp khí thành pháp khí giả do hắn dùng pháp thuật dựa theo trí nhớ trong hai ngày qua biến ra, sau đó nói: “Công chúa vẫn nên đi về trước đi, nơi này là cung điện thái tử, sợ là không ổn, vẫn là để hắn trở về xử lý đi.”
Công chúa Tây Hải uống đến mức lơ mơ, nàng nghĩ tới mục đích của mình liền nhào qua, bị Chu Kì Nghiêu tránh thoát, trực tiếp gọi cá thị canh giữ ở bên ngoài: “Công chúa các ngươi uống say, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Vốn mấy cá thị kia không nên để người đi vào, nhưng một người là khách quý một người là công chúa, các nàng nào dám ngăn cản?
các nàng nghe vậy liền nhanh chóng trả lời, vội vàng nâng công chúa Tây Hải đi ra ngoài, Chu Kì Nghiêu thì đi theo phía sau không xa không gần, đợi cho tới cung điện của công chúa Tây Hải, hắn cũng không tiến vào, “Các ngươi đi vào chăm sóc công chúa, nam nữ khác biệt, ta đi về trước, sau khi công chúa tỉnh lại, các ngươi tới báo cho ta một tiếng.”
Mấy cá thị kia nhìn thấy hắn liền mặt đỏ tim đập, vội vàng đáp lời.
Chu Kì Nghiêu cũng không trở về, mà là đi tới một chỗ, trực tiếp thả con sò kia ra, con sò kia lập tức lao vào trong nước, Chu Kì Nghiêu không ngừng nghỉ theo sát phía sau, dùng yêu khi mở đường, hắn biết cần phải mau chóng, nếu không công chúa Tây Hải kia tỉnh táo lại, hắn sợ là ngay cả công chúa Tây Hải kia cũng không đánh lại.
Cho dù Chu Kì Nghiêu đã sớm đoán được đại ngân long bị giam giữ ở trong này, cũng thông qua pháp khí xông vào thủy lao, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt con ngươi vẫn co rút lại.
Nhất là đại ngân long và tiểu ngân long rất giống nhau, một phút kia hắn còn tưởng rằng bị đối đãi tàn nhẫn như vậy là Vân Bạch Liệt, hắn nhanh chóng đi tới phía trước, cho tới khi nhìn vào đôi mắt thú màu đỏ kia, lúc này hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Danh sách chương