Chu Kì Nghiêu phát hiện mình lo lắng vô ích, ngốc tử này thật đúng là không hề chịu thiệt gì, không chỉ không chịu thiệt trái lại còn đem người muốn hại hắn chọc cho tức điên, vị kia trong hồ nước không phải là? Trước khi hắn đến hành cung cũng đã đoán được Đổng tướng gia sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện giờ bên người hắn chỉ có tên ngốc này, ngăn cản người bên người hắn, Đổng tướng gia cũng sẽ không bỏ qua cho Long Bạch Bạch.

Cho nên, chỉ cần hắn không ở bên cạnh tên ngốc này sẽ để ám vệ âm thầm bảo vệ.

Ám vệ nhận thấy sân của Đổng tướng gia không đúng, cho dù tên ngốc này không muốn ăn cá cũng sẽ bị hai vị nam phi này ngăn lại nghĩ cách đẩy xuống hồ.

Thế nhưng lần này Đổng tướng gia không ăn trộm được gà mà còn mất nắm gạo, nếu là đã tự mình đưa tới cửa, vậy đừng trách hắn không khách khí.

“Hoàng thượng, có nên kéo Hoan công tử lên không? Nô tài cảm thấy chậm một chút nữa sợ là…..” Tô Toàn cũng nhìn thấy một màn này, khi Chu Kì Nghiêu nhìn thấy Vân chủ tử không sao liền ngừng lại bước chân, vốn không muốn mở miệng, nhưng mắt thấy Hoan công tử ở trong nước đã muốn ngừng, nếu đã chết, hắn lo lắng Đổng tướng gia sẽ đẩy tội này lên người Vân chủ tử.

Chu Kì Nghiêu nhìn Trác Văn Hoan đang dần dần chìm vào trong hồ, đáy mắt toàn là hờ hững, chỉ là lạnh lùng và vô tình, vẫn chưa mở miệng, người bên người đường nhiên không dám nhúc nhích.

Long Bạch Bạch ghé vào trên lan can, nhìn tiểu ca ca có lòng tốt này không chỉ giúp hắn bắt cá, còn nhiệt tình vẫy tay với hắn, hắn cũng vẫy tay lại, liền nhanh chóng nhìn thấy tiểu ca ca chui vào trong nước chỉ còn lại một cái đầu.

Long Bạch Bạch sùng bái nhìn: thật lợi hại, thế nhưng có thể nín thở, hắn cũng không làm được như vậy, ân nhân không cho hắn chạm vào nước, cho dù lúc tắm rửa cũng không cho hắn chơi nước, nước cũng không qua cổ.

Bên hồ nước đã được Đổng tướng gia dọn sạch sẽ, ở chỗ tối có người của Đổng tướng gia, bọn họ vừa định cứu người liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu ở cách đó không xa, cả người liền run rẩy không dám đi ra, hiển nhiên màn vừa rồi đã bị hoàng thượng nhìn thấy, sợ là….. bọn họ liếc nhau, trực tiếp bỏ qua quân cờ Trác Văn Hoan này, lui ra phía sau lắc mình về bẩm báo.

Chu Kì Nghiêu chỉ để tâm tới Long Bạch Bạch, nếu ngốc tử này không có chuyện gì, muốn hại người của hắn đương nhiên hắn sẽ không cứu, khi người vừa chìm xuống hắn liền cho người đi qua đưa ngốc tử kia đi.

Ngoại trừ Long Bạch Bạch không biết gì, còn người hai bên, một bên lựa chọn buông tha, một bên lựa chọn coi thường.

Cách đó không xa trên bờ ngoại trừ Long Bạch Bạch còn có Trác Vân Phong vẫn chưa nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, hắn không muốn thông đồng với Đổng tướng gia và tứ đệ làm bậy, nhưng hắn là con vợ lẽ, mẹ hắn bị phụ thân hắn gây khó dễ, hắn vì tánh  mạng mẹ ngay cả hoàng cung cũng phải vào, lại vẫn như cũ không muốn hại tánh mạng người khác, chính là cũng không ra tay ngăn cản.

Ban đầu hắn chỉ định đứng nhìn như vậy, lại không nghĩ rằng mọi chuyện lại vượt ra ngoài mong muốn của hắn, chắc là bởi vì Trác Văn Hoàn cả ngày ghé vào tai hắn nói Vân công tử là giả ngu, phản ứng đầu tiên của hắn là phát hiện của đối phương là đúng, nhưng chờ nhìn một lát liền phát hiện mọi chuyện không như bọn họ nghĩ.

Trác Vân Phong nhìn tứ đệ ở trong nước đã không còn động nữa, rốt cuộc nhớ tới tình cảm huynh đệ, còn đắn đo cho  tính mạng mẹ mình, nếu tứ đệ chết, sợ là phụ thân sẽ không bỏ qua cho mẹ con bọn họ.

Trác Văn Phong trực tiếp bước qua, nhảy vào trong hồ, ở dưới nước sờ soạng một phen, đem Trác Văn Hoan đã uống nước tới hôn mê lôi lên mặt nước, lòng bàn tay vỗ mạnh phía sau lưng hắn, lập tức liền ói ra một ngụm nước.

Long Bạch Bạch a một tiếng: “Đại ca ca, hắn làm sao vậy?”  tại sao bắt cá mà còn ho? Trác Vân Phong ngẩng đầu lên, lại không trả lời, mà là hỏi: “Vân công tử muốn con nào?”

Lực chú ý của Long Bạch Bạch quả nhiên bị dời đi, hai tròng mắt phát sáng, hôm nay thật là ngày tốt, gặp được hai ca ca đều là người tốt, hắn lập tức giơ tay chỉ chỉ.

Một tay Trác Vân Phòng xách Trác Văn Hoan đang từ từ tỉnh lại, tay kia thì tinh chuẩn mò vào trong ao, dựa theo ngón tay của Long Bạch Bạch tìm kiếm, khi nhấc tay lên, trong bàn tay là một con cá đuôi hồng.

Thiếu niên trên bờ phát ra tiếng hoan hô, hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy con người đen láy đơn thuần của thiếu niên, trong nháy mắt liền sững sờ, hắn cảm thấy thật không thể tin lời đồn, hắn chưa bao giờ gặp qua người có đôi mắt sạch sẽ như vậy, người như vậy sao có thể tâm cơ khó lường được?

Sợ là Vân tam công tử này là ngốc thật.

Trác Vân Phong ném cá lên, lại tiếp tục dựa vào sự chỉ thị của Long Bạch Bạch mà bắt mấy con, lúc này mới mang Trác Văn Hoan đang nửa sống nữa chết lên trên bờ.

Mà bên kia Long Bạch Bạch nhặt lấy những con cá mà Trác Vân Phong ném lên bờ, trong ngực ôm toàn cá, vẻ mặt hưng phấn hơi đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cá trong ngực, nói đến cũng kỳ quái, những con cá này cho dù có giãy như thế nào cũng không thể giãy khỏi lồng ngực của ngốc tử này.

Chu Kì Nghiêu cách đó không xa híp mắt nhìn một màn này, tầm mắt dừng ở trên người Trác Vân Phong, hơi có chút đăm chiêu, chính là khi nhìn thấy ngốc tử cười với Trác Vân Phong, ánh mắt còn phát sáng, không hiểu sao lại nhíu lông mày, ngay cả chính hắn cũng không biết không khí xung quanh mình đang đông lại.

Nhất là khi nhìn thấy ngốc tử kia mạnh mẽ bảo vệ thức ăn, khi Trác Vân Phong định ôm Trác Văn Hoan đi, thế mà lại nhét một con cá vào trong ngực Trác Vân Phong, vừa nhiệt tình nói: “Mời ngươi ăn cá nha, đại ca ca thật là tốt, thật sự là người tốt, vị tiểu ca ca này cũng là người tốt, hôm nào mời các người ăn cá nha.”

Vẻ mặt Trác Vân Phong phức tạp nhìn con cá béo mập đang vẫy loạn trong lòng ngực, da đầu run lên, hắn yên lặng nhìn Long Bạch Bạch, nhịn lại sự không thoải mái đem con cá này trả lại cho ngốc tử này, kết quả liền nhìn thấy ánh mắt của ngốc tử này sáng lên, ôm cá trong ngực liền vui vẻ chạy về phía sau hắn.

Không biết vì sao Trác Vân Phong lại có dự cảm xấu, hắn xoay người, quả  nhiên liền nhìn thấy đoàn người cách đó không xa, nam tử cầm đầu cả người mặc long bào, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến cho Trác Vân Phong ôm chặt Trác Văn Hoan trong lòng ngực, qùy xuống: “Thần…. kiến quá hoàng thượng.”

Chu Kì Nghiêu lại xem như không thấy hắn, ban đầu hắn không định đi ra sớm như vậy, nhưng ngốc tử này không chỉ xem người muốn hại hắn là người tốt, còn đem miếng thịt bên miệng mình cho người khác, lại nhìn thấy bộ dạng Long Bạch Bạch cười ngây ngô với Trác Vân Phong, không biết vì sao đáy lòng lại nổi lên cảm giác không thoải mái, vô ý thức mà đi ra.

Điều duy nhất cảm thấy không tồi chính là đôi mắt của tên ngốc này, liếc mắt một cái liền thấy hắn, buông tha cho Trác Vân Phong kia chạy về chỗ hắn.

Cũng không biết hắn làm sao, ngốc tử này lúc chạy tới liền chui luôn vào trong lòng ngực hắn, ngẩng đầu trên mặt đều là hưng phấn, ánh mắt sáng quắc, giống như hiến vật quý đem cá trong lòng mình cho Chu Kì Nghiêu xem: “Ngươi xem, ngươi xem, thiệt nhiều thịt!” đều có thể ăn, nếu không phải ân nhân đã dạy qua không thể ăn thịt sống, hắn nuốt nước miếng đã nghĩ đem mấy cái đuôi này cắn, ngửi mùi cũng thật là thơm.

Long Bạch Bạch cảm thấy mấy cái đuôi vẫn còn mang theo mùi tanh rất rất thơm, người phía sau Chu Kì Nghiêu nhìn thấy Long Bạch Bạch ôm theo cá chui vào trong ngực hoàng đế bệ hạ tôn quý, sợ tới mức run run, thiếu chút nữa mềm chân không đứng được.

Vân công tử à, ngài đây là đang nhổ lông trên đầu lão hổ đấy, ngài có biết không?

Chu Kì Nghiêu cũng không thích mùi cá này, trước kia cũng có chút ghét bỏ, giờ phút này nhìn Long Bạch Bạch đem những bảo bối kia nhét vào trong ngực hắn.

Hắn yên lặng nhìn Trác Vân Phong cô độc quỳ gối ở nơi đó, trong lòng ngực đối phương chỉ có một con, hắn có vài con, xem ra hoàng đế là hắn ở trong lòng ngốc tử này vẫn quan trọng hơn người ngoài.

Chu Kì Nghiêu không muốn nhìn tới những người phiền chán này, tùy tay đem những con cá này ném cho Tô Toàn ở phía sau.

Tô Toàn nhanh chóng đón lấy, thiếu chút nữa là không ôm hết, vừa rồi hắn nhìn thấy Vân chủ tử ôm dễ dàng như vậy, sao lúc này lại nhúc nhích chứ? Tô Toàn vừa đáp vừa nhìn Chu Kì Nghiêu đưa Long Bạch Bạch rời đi, chỉ là trước khi đi liếc mắt nhìn Tô Toàn: “Nếu hắn thích ăn, vậy thì nướng, nướng, nhiều, thêm, mấy, con.”

Tô Toàn lơ đãng nhìn vào ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, cả người liền run sợ, không hiểu được ý tứ của Chu Kì Nghiêu.

Long Bạch Bạch vốn đang muốn quay đầu tạm biệt với ca ca tốt bụng, kết quả liền cảm giác cánh tay người tốt khoát lên vai mình, lòng bàn tay cố ý vô tình nắm lấy cổ hắn, hắn muốn quay đầu căn bản là không quay được, vừa định gỡ tay người tốt ra, chợt nghe người tốt nói thức ăn phải chuẩn bị thật tốt, đó là gì vậy.

Long Bạch Bạch nuốt nước miếng, nháy mắt liền đem người phía sau quên không còn một mảnh.

Trác Vân Phong rũ mắt xuống lưng thẳng tắp, cho tới khi nghe thấy thanh âm trên đầu dần dần biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cúi đầu nhìn Trác Văn Hoan đang hôn mê, nếu hắn không đi cứu, sợ là hoàng thượng thật sự muốn mạng của tứ đệ.

Trác Vân Phong chờ Chu Kì Nghiêu đi xa mới đứng dậy, trong lòng hắn còn ôm Trác Văn Hoan, cùng với một con cá.

Tô Toàn mang theo mấy tiểu thái giám tới gần, phất phất tay, lập tức có tiểu thái giám xuống nước đi bắt, mà Tô Toàn thì đem mấy con cá kia đưa tới trước mặt Trác Vân Phong: “Phong công tử, hoàng thượng không thích Vân chủ tử chạm vào đồ của người khác làm ra, mấy con cá này vẫn nên trả lại cho Phong công tử.”

Trác Vân Phong nhìn những con cá đang há hốc miệng ở trước mắt, hắn đứng không nhúc nhích, ban đầu không định nhận, cũng không biết vì sao nhìn thấy mấy con cá này trong đầu lại hiện ra nụ cười ngây ngô của Long Bạch Bạch, rõ ràng chỉ là một ngốc tử, nhưng vì đúng là một ngốc tử, lại cũng là người duy nhất ở trong cung không có tâm cơ và không dùng thủ đoạn.

Cho nên đây mới là nguyên nhân được hoàng thượng giữ ở bên người sao?

Trác Vân Phong cũng không thích ăn cá, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận lấy cá, từng bước một đem theo Trác Văn Hoan trở về nơi của mình.

Mà bên kia, Long Bạch Bạch theo Chu Kì Nghiêu trở về đại điện, đại thần đã cáo lui.

Chu Kì Nghiêu cho người bưng bữa tối lên, Long Bạch Bạch lại nhớ thương mấy con cá kia, nhìn chằm chằm hướng cửa, Chu Kì Nghiêu liếc hắn một cái: “Thành thật dùng bữa, đã cho Tô Toàn đi nướng, không thiếu phần của ngươi.”

Long Bạch Bạch vui vẻ, ngửi mùi đem bữa tối giải quyết.

Thức ăn của bữa tối ngay cả cặn cũng không còn, mỗi lần đều giải quyết sạch sẽ, thế nhưng tên ngốc này vẫn mím môi, vẫn như cũ nhìn chằm chằm cửa đại điện chờ mấy con cá kia.

Chu Kì Nghiêu không để ý lắm tới đồ ăn, không rõ mấy con cá kia có gì ngon chứ.

Kết quả không đợi Tô Toàn mang cá nướng xong trở về, mũi Long Bạch Bạch đã ngửi được mùi thơm liền nhảy dựng lên muốn chạy ra ngoài, bị Chu Kì Nghiêu tóm trở về bắt ngồi xuống bên cạnh.

Long Bạch Bạch sợ hãi, liếc Chu Kì Nghiêu nhưng giận mà không giám nói, cũng may trì hoãn một lúc Tô Toàn cũng đã mang người tới đây, một hàng cung nhân bưng lên sáu con cá nướng, đặt ở trước mặt Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch ngửi mùi này đầu không tự giác duỗi tới, dùng sức hít hít hít, thèm không chịu được, chính là khi nhìn rõ, đầu liền nghiêng sang một bên, nghi hoặc a một tiếng.

Chu Kì Nghiêu đã dùng bữa cũng không định ăn thêm, đang uống nước trà, ban đầu cứ nghĩ tên ngốc này sẽ trực tiếp nhào qua giải quyết hết, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu liền nhìn:“Hử?”

Ánh mắt mờ mịt của Long Bạch Bạch từ cá chuyển sang trên người Chu Kì Nghiêu, uất ức bĩu môi: “Đây không phải là cá mà tôi đã chọn, không phải mấy con này…..” rõ ràng là mấy con kia, nhưng sau khi nướng xong lại không phải?

Nhưng dùng đầu óc của Long Bạch Bạch thì nghĩ không rõ, chỉ có thể uất ức nhìn Chu Kì Nghiêu.

Tô Toàn vốn đang chờ Vân chủ tử khích lệ, kết quả liền nghe thấy một câu này, đáy lòng kinh ngạc không thôi: Vân chủ tử làm sao nhìn ra được?

Chu Kì Nghiêu cũng rất hiếu kì: những con cá này không phải đều giống nhau hay sao?

“Có khác gì đâu? Không phải đều là cá sao? Ngươi không phải muốn ăn cá sao? Ăn đi.” Chu Kì Nghiêu thế nào cũng không nhìn ra khác nhau chỗ nào.

Long Bạch Bạch nghiêm mặt: hắn tỉ mỉ chọn! toàn là cân xứng vừa nhiều thịt lại ngon! Mấy con này toàn mập mập, gầy gầy, uất ức!

Chu Kì Nghiêu liếc hắn một cái, nhìn ra cảm xúc của Long Bạch Bạch, nhếch mày, chậc một cái: còn không trị được một vật nhỏ như ngươi sao?

Chu Kì Nghiêu buông chén trà, ngồi dậy, bàn tay đặt ở sau gáy Long Bạch Bạch, nhéo nhéo, dỗ nói: “Mùi vị đều như nhau, trẫm cùng ngươi ăn, lạnh không thể ăn.”

Long Bạch Bạch còn cố chấp, rầm rì cúi đầu:  “Không phải mấy con kia…..” kẻ lừa đảo, nháy mắt sao đã không phải mấy con kia rồi?

Động tác Chu Kì Nghiêu hơi dừng lại, híp mắt: “thật không ăn?”

Long Bạch Bạch không hé răng.

Ngay lập tức không khí ở đại điện liền đông lạnh xuống, đám người Tô Toàn cúi người không dám thở mạnh.

Chu Kì Nghiêu liếc nhìn Long Bạch Bạch, trực tiếp dặn dò: “Đem những con cá này đều đặt trước mặt trẫm, nếu Vân chủ tử không muốn ăn, vậy để trẫm ăn toàn bộ là được rồi.”

Long Bạch Bạch khó có thể tin nhìn Chu Kì Nghiêu: “QAQ” cá của hắn!

Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nhìn qua, nhìn vào đôi mắt to uất ức kia: “Ăn hay không?”

Long Bạch Bạch hô thật to: “Ăn!!!”

Khóe miệng Chu Kì Nghiêu cong lên: sớm ngoan ngoãn như vậy không phải được rồi sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện