Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Ô Khê đầu tiên là đề phòng mà đánh giá trung niên nhân kia một phen, lúc này mới hỏi Cảnh Thất: “Ngươi không có uống rượu?”

“Có chút chút, nhưng chưa đến mức làm thần trí không minh mẫn”. Cảnh Thất cực thả lỏng mà ngồi trên một chiếc ghế rách, đoạn chỉ trung niên nhân đang đứng bên cạnh, “Vị này chính là Lư tiên sinh, là người của Tử Thư”.

“Lư tiên sinh” vội hành lễ với Ô Khê: “Kiến quá Vu đồng, Vương gia nói quá lời, tiểu nhân là Lư Dũ, chỉ là người chạy việc cho trang chủ chúng tôi”.

Ô Khê có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn Cảnh Thất: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Thất nói: “Lư tiên sinh, ngươi nói cho y nghe một chút”.

Lư Dũ đáp một tiếng “Vâng”, nói rằng: “Trước đó một đoạn thời gian, tiểu nhân phụng mệnh trang chủ điều tra chuyện ‘Hắc vu’, mới vừa rồi đã tra được một ít manh mối…”

“Ở đâu?” Ô Khê biểu tình cấp bách, ánh mắt trở nên sắc bén, Lư Dũ trong nháy mắt nhịn không được phải tránh đi ánh mắt của y.

“Hách Liên Nhị điện hạ vốn rất thích thú với việc vấn đạo cầu tiên, biệt viện thôn trang được cất ngay cạnh ‘Hoài hư’ đạo quán, đám Hắc vu đó được hắn dưỡng ngay tại trong đạo quán, ru rú trong nhà, ăn uống đều là quán chủ đích thân lo liệu, không ai biết được chuyện này. Hách Liên Diệu cảnh giác rất cao, chúng ta dùng ba tháng mới cài được một người trà trộn vào đám đưa thức ăn hàng ngày. Trừ bỏ dò hỏi tung tích của bọn Hắc vu, còn phát hiện một người không thể ngờ tới, đang âm thầm liên lạc cùng với bọn chúng”.

Ô Khê nhìn thoáng qua biểu tình hờ hững của Cảnh Thất, trong lòng ẩn ẩn đoán được kẻ đó là ai, liền hỏi: “Là ai?”

“Nguyệt nương Tô Thanh Loan”. Người lên tiếng trả lời chính là Cảnh Thất, thanh âm hắn ép tới cực thấp, trên gương mặt nhất thời âm tình bất định.

A Tầm Lai trợn mắt há hốc mồm nhìn Ô Khê, Ô Khê trầm mặc một lúc lâu, phút chốc trong đầu hiện lên rất nhiều việc, mở miệng càng thêm thận trọng mà thong thả hỏi han: “Ngươi xác định sao? Trừ bỏ việc nàng có đi qua đạo quán nọ, còn có căn cứ chính xác nào nữa không?”

Lư Dũ gật đầu: “Sau đó, chúng ta truy tra thân thế của Tô Thanh Loan, biết được nàng vốn tên là ‘Tô Thúy Nhi’, là người Chiết Giang, sống ở Tô gia thôn, trong nhà đã không còn thân thích nào, nhưng nghe nói phụ mẫu của nàng khi nàng còn thơ bé có cứu một người tên là Lý đạo nhân”.

Lư Dũ liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Ô Khê, bổ sung thêm: “Theo như đám lão nhân miêu tả, thì dường như đó là vị đang ngụ trong quý phủ Hách Liên Diệu”.

Cảnh Thất nói tiếp: “Ô Khê, ngươi so với ta hiểu rõ bọn Hắc vu hơn nhiều lắm, những người đó bị Hách Liên Diệu ẩn giấu hơn nửa năm, chuyện gì cũng không thể làm, chả khác nào giam lỏng, bọn họ sao có thể cam tâm?”

Lư Dũ nói: “Đúng vậy, nếu không phải bởi vì Hắc vu thủ lĩnh kia cùng quán chủ xung đột, người của chúng ta chỉ sợ bây giờ cũng không thể biết được bọn họ là đang ẩn náu trong đạo quán”.

Ô Khê chậm rãi gật gật đầu, hỏi: “Tối hôm nay diễn ra lễ hội, rất nhiều người đều đi xem náo nhiệt, chắc hẳn lệnh giới nghiêm đã được dỡ bỏ?”

Cảnh Thất gật gật đầu, Ô Khê trong lòng liền rõ ràng vì cái gì Cảnh Thất muốn thừa dịp loạn hỗn lẻn đi, quay đầu đối A Tầm Lai nói: “Ngươi đi về trước, đem các võ sĩ tập hợp lại, đến nơi đây chờ ta”.

A Tầm Lai mở to hai mắt nhìn: “Vu đồng, mấy người ở trong này có thể bảo hộ ngài?”

Ô Khê ra chiều không vui mà tà liếc mắt nhìn gã một cái, A Tầm Lai vội vàng nói: “Vâng, Vu đồng dĩ nhiên cường đại, chính là… chính là…”

Gã “chính là” nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra một cái lý do: “Nhưng là nếu như một hồi nữa các người đi lên trên ấy, ta lại không theo hầu, chẳng phải muốn người khác hoài nghi sao?”

Lư Dũ cười nói: “Việc này không sợ”.

Nói xong, đi qua một bên, làm xuất hiện một tiểu ám cách, đưa lưng về phía mọi người, mân mê trên mặt một hồi, lại xoay người lại, A Tầm Lai thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Lư Dũ nói: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi như thế nào…”

Cảnh Thất cười nói: “Thuật dịch dung của Lư tiên sinh quả thật không hổ là chân truyền của Tử Thư, vô cùng kì diệu”.

Lư Dũ mang gương mặt không khác gì A Tầm Lai tỏ vẻ thản nhiên: “Bất quá chỉ là chút tài mọn, dịch dung như thế này vẫn chưa được coi là hoàn mỹ, bất quá bây giờ bầu trời tối đen, như vậy cũng tạm có thể qua mặt người khác. Còn phải thỉnh vị A Tầm Lai huynh đệ này cùng ta đổi thay y phục”.

A Tầm Lai chỉ đành tâm không cam tình không nguyện cùng Lư Dũ thay đổi quần áo, Lư Dũ lại gọi một tiểu đồng tới, nói với A Tầm Lai: “Không cần đả thảo kinh xà, để hắn dẫn ngươi đi đường khác”.

Hai người lĩnh mệnh đi.

Cảnh Thất đứng lên, vừa định đi, lại dường như nghĩ tới cái gì, đối Bình An nói: “Đi mang cô nương kia đến đây, tránh người ta nói chúng ta chen chúc một hồi lại chẳng được cái gì, Ô Khê theo ta trở về đi”.

Vừa bước qua cửa hông để trở lại đại đường quỷ quái yêu ma kia, sự thanh minh mới vừa rồi trong mắt Cảnh Thất bay biến đi đâu mất, tay nhẹ chân nhuyễn hướng phía người Ô Khê sáp lại, một bộ say như chết. Ô Khê đối với năng lực trở mặt như trở bàn tay của người nọ đã muốn thành thói quen, nhưng vẫn chưa thích ứng lắm với chuyện cùng người khác thân cận đến vậy, chỉ biết luống cuống tay chân mà ôm trụ hắn.

Cảnh Thất ghé vào lỗ tai y nói: “Chúng ta ở phía dưới lượn một vòng, cho hơi lạnh tan hết rồi hãy trở lên”.

Lời kia cơ hồ là dán vào tai ai đó mà nói, bên tai Ô Khê “Đằng” một cái như muốn nóng bừng lên, y bỗng nhiên ý thức được hương khí ngọt nị nhẹ phiêu trong đại đường kia, quả thật có thể là do đã được phóng vào chút ít đồ vật có khả năng thôi tình.

Suy nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy bứt rứt hơn.

Thân thể đang ở trong ngực thực đặc biệt, không giống với bất cứ người nào mà trước kia y từng tiếp xúc qua. Thời điểm cùng bọn A Tầm Lai thử đả đấu lẫn nhau cũng có thân thể tiếp xúc, chính là những người đó trên người đều cứng rắn như sắt, khi đến gần, còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, một quyền đánh tới chả khác gì nện vào bức tường cả. Thân thể người này cũng không giống mấy nữ nhân vừa mới cố ý cọ cọ vào người y khi đi ngang qua, nồng đậm hương phấn đến kinh dị, thân thể trắng mịn khiến y nhớ tới đại mãng xà ở Nam Cương.

Hiện tại, người đang tựa vào trên người y cực gầy, thời điểm Ô Khê đỡ lấy Cảnh Thất, một cánh tay vòng qua lưng hắn, có thể cảm thụ được độ cứng rắn của xương sườn người nọ, làm y cũng không dám quá mức dùng sức, cước bộ lảo đảo, bả vai đang dựa trên người khiến y có chút đau, thắt lưng rất nhỏ, lại không phải cái lọai tinh tế nắm nắm chặt một chút là gãy của bọn nữ nhân, mà ẩn ẩn một cỗ lực đạo dẻo dai.

Ô Khê lúc này mới phát hiện, Cảnh Thất tuyệt không giống với vẻ được nuông chiều từ bé mà hắn luôn biểu hiện ra ngoài, mong manh yếu đuối. Phàm là người tập võ không ai không biết, tứ chi hữu lực kỳ thật chỉ là chuyện thứ hai, mà tối trọng yếu chính là phần thắt lưng phải có được sức lực và sự linh hoạt để có thể điều động được toàn bộ thân thể.

Từ đó có thể thấy được, cho dù là khoa chân múa tay, thì trên người Cảnh Thất cũng tuyệt đối không phải là cái loại công phu khoa chân múa tay, nếu hắn cả ngày thật chỉ chui rúc trong thư phòng, thì thắt lưng không thể chặt chẽ hữu lực đến thế.

Đôi mắt người nọ hơi lim dim, ánh mắt tan rã, phủ một tầng hơi nước, tuy rằng biết rõ là hắn giả vờ, nhưng ánh nhìn Ô Khê vẫn nhịn không được dừng thật lâu trên đôi mắt ấy.

Y tưởng, hơi lạnh trên người mình hình như đã bốc ra ngoài hết trơn rồi.

Cuối cùng cũng chờ được tới khi Bình An dẫn theo một cô nương đang cúi đầu xấu hổ trở lại, Ô Khê vội vã đem Cảnh Thất chẳng khác gì khoai lang phỏng tay mà giao lại cho gã, mang theo Lư Dũ giả trang A Tầm Lai bước nhanh lên lầu.

Mãi cho đến khi vào trong nhã gian, trên mặt Ô Khê vẫn còn một chút nhiệt khí chưa kịp tán đi, bất quá có người hiểu lòng không hết mà hiểu lầm ai kia. Sắc mặt Chúc Duẫn Hành thực ái muội mà nhìn Ô Khê nói: “Vu đồng đi xuống dạo một vòng, không thấy cô nương nào vừa ý sao?”

Ô Khê trong lòng đang có chút khó chịu, nghe vậy liền lạnh lùng nhìn hắn một cái, Chúc Duẫn Hành chớp chớp mắt, biết bản thân chọc người không đúng lúc, chỉ cỏ thể ra vẻ tội nghiệp mà im lặng.

Bọn họ nãy giờ biến mất là để làm gì, Chu Tử Thư trong lòng đều biết, cũng sẽ không lên tiếng, ngược lại Tô Thanh Loan có chút lo lắng hỏi han: “Cái kia, Vương gia đâu?”

Ô Khê ngẩng đầu nhìn nàng, Tô Thanh Loan nhịn không được khẽ rùng mình một cái, chỉ cảm thấy trên người thiếu niên chưa từng nhìn nàng lấy một lần này có một lọai khí thế đặc biệt dọa người, làm cho nàng không kìm lòng nổi phải run rẩy, giống như cảm giác của một con thỏ trên thảo nguyên lúc gặp phải sói vậy.

Lát sau, mới nghe Ô Khê chậm rãi trả lời: “Hắn ở phía sau”, rồi dời đi ánh mắt.

Tô Thanh Loan lúc này mới thở phào một hơi.

Lại một lát nữa, Bình An cố hết sức mới mang được Cảnh Thất bộ dạng chả khác nào cẩu tử đỡ lên đây. Cảnh Thất đã như vậy, trong tay lại còn không quên cầm lấy cổ tay tiểu cô nương kia, miệng bừa bãi không biết đang nói thầm cái gì, chỉ thấy càng nói cô nương kia càng cúi đầu thấp hơn. Ô Khê không hiểu tại sao lại có chút chói mắt.

Trong lòng nghĩ, đáng lẽ nên sớm phát hiện mới phải, vị Nam Trữ vương gia này cùng hảo từ “Đứng đắn” nọ một chút quan hệ đều xả không tới. Về sau nhất định là một tên hoa tâm chuyên thay đổi thất thường, nếu chính mình có tỷ muội, thà rằng đánh gãy chân các nàng, cũng không thể để các nàng nhận thức cái loại nam nhân tai họa này được.

Mọi người cười nháo đến khuya, trong lúc đó Chúc Duẫn Hành, một kẻ luôn e sợ cho thiên hạ bất loạn, đem Thủy Mặc cô nương là nha hoàn hầu hạ bên người không ngừng đẩy về phía Ô Khê, cô nương kia tên thì nhã tĩnh mà người lại mạnh mẽ lớn gan vô cùng, thấy Ô Khê không phản ứng gì, thế nhưng lại định với qua dùng miệng mớm thức ăn cho y, Ô Khê không thể nhịn được nữa, một phen đẩy nàng ra rồi đứng phắt dậy, thiếu chút nữa là trở mặt bỏ đi.

Hai kẻ say chuếch choáng một người vờ say mèm ngồi bên cạnh thấy thế liền vô tâm vô phế mà phá lên cười ha hả, Ô Khê âm thầm xuất ra độc châm được giấu trong tay áo, tính toán một hồi nữa lúc trở về nên đem cái này biểu diễn như thế nào để cắm hết lên người Cảnh Thất, kẻ đã mang y đến cái chỗ vớ vẩn này.

Thẳng đến tận sau nửa đêm, trong đại đường vẫn náo nhiệt như trước, xem bộ hẳn là muốn ồn ào suốt đêm nay, Cảnh Thất cũng đã gần như ngồi không vững, nằm choài ra trên mặt đất như đống bùn, Chu Tử Thư lúc này mới một bên giúp đỡ hắn một bên nói: “Vương gia không thể uống nữa, sáng sớm ngày mai còn phải vào triều “.

“Vào…cái rắm ấy, Hoàng Thượng đều không đi, ta… ta cũng không đi…”. Cảnh Thất hàm hàm hồ hồ, thừa dịp mượn rượu mà làm càn đại nghịch bất đạo một phen, lúc này ngay cả Ô Khê cũng không thể biết rõ hắn thực say hay là giả say, tuy nói khi nãy hắn thanh tỉnh, nhưng vạn nhất lúc này hơi rượu mới xông lên thì sao? Huống hồ lúc nãy hắn còn ngồi xuống uống không ít.

Nếu không có say, Nam Trữ vương gia khi nào lại dám nói ra những lời không đúng mực đến vậy? Ô Khê cũng chẳng còn hơi sức nào mà củng cố lại cái ý tưởng dùng châm đâm lên người Cảnh Thất khi nãy nữa, kêu Bình An cùng A Tầm Lai giả lên, cùng kéo người kia đứng dậy, nói rằng: “Ta đây đưa hắn trở về, nhị vị cứ tự tiện”.

Chúc Duẫn Hành lớn tiếng kêu: “Không được, còn chưa có phân thắng bại đâu!”, nhưng lại bị Ô Khê xem nhẹ không thèm đếm xỉa.

Tô Thanh Loan vội nói với tiểu nha đầu đang ngồi một bên: “Lúc này đang vào vụ thu hoạch chính, ban đêm sương xuống nhất định sẽ bị cảm lạnh, mau tìm một chiếc xe ngựa đến đây”.

Ô Khê môi khẽ mấp máy, có chút không biết nên an bài Cảnh Thất như thế nào, có nên ngồi mã xa của nữ nhân này hay không. Trước đêm nay y vẫn cảm thấy Tô Thanh Loan mỹ mạo thực đáng thương, tuy rằng trực giác không phải đặc biệt thích nàng, cũng không nguyện ý cùng nàng tiếp xúc, chính là đôi khi sẽ nghĩ rằng, Thái tử đã có nàng, lại bởi vì nàng thân phận thấp kém liền thú người khác, nàng trong lòng nhất định là đau khổ lắm, tổng có điểm đồng tình với nàng.

Nhưng khi đã rõ ràng chân tướng rồi, chỉ cảm thấy nữ nhân này cái gì cũng đều là giả dối, dối trá đến khiến người khinh miệt, liền ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn nàng một cái.

Chỉ nghe Cảnh Thất đang bị hai người đỡ lấy còn lộn xộn lắc qua lắc lại, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Ân… Xe? Cái gì xe? Trên xe có mỹ nhân không?”

Tô Thanh Loan cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành: “Có, Vương gia nói có cái gì liền có cái đó”.

Cảnh Thất cười rộ lên: “Hảo hảo, ngồi xe a ngồi xe… ôm mỹ nhân cùng ngồi xe đi…” Sau đó liền giãy dụa muốn đi ra ngoài.

Ô Khê chỉ có thể đuổi theo.

Tô Thanh Loan tự mình dẫn người đem hai người đưa ra cửa, trước môn khẩu đã có hai chiếc xe ngựa đứng chờ, không biết có phải là đã sớm an bài hảo rồi hay không.

Nàng vốn sợ Cảnh Thất nhất định sẽ đòi người cho bằng được, liền ngay cả tiểu cô nương kia cũng dẫn theo, lại không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa, bị gió lạnh thổi qua, tiểu vương gia vốn phân không nổi tứ lục (4, 6 trong xúc xắc) kia lúc này càng phân không rõ phương hướng, bỏ ra Bình An cùng “A Tầm Lai”, thẳng tắp một đường bổ nhào lên trên người Ô Khê, nâng cằm y lên, “Hắc hắc” cười hai tiếng, nói: “Mỹ nhân, cùng bổn vương trở về… Bổn vương… nhất định sẽ không bạc đãi ngươi …”

Ô Khê rốt cục đỏ ửng hết cả mặt, vung tay lên định nện xuống gáy hắn, tính toán đánh ngất người rồi tha về, may mà bị một đám người ngăn lại. Nhưng Cảnh Thất chính là không muốn sống mà kéo góc áo người ta không chịu buông tay, Tô Thanh Loan cảm thấy thực bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu tiểu cô nương kia lưu lại, để Cảnh Thất kéo Ô Khê cùng leo lên một chiếc xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện