Cô cũng không trông mong cậu sẽ chiếu cố mình trước mặt Lục Mạn Mạn, nguy hiểm lớn nhất của cô là từ cậu mà ra, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến cái kết trong truyện.
So với cậu thì những nam phụ khác yêu mến Lục Mạn Mạn đều ngay thẳng và quân tử hơn, trong mắt Lục Lương hoàn toàn không có chút hạn chế về mặt đạo đức nào.
Những người mà cậu ghét thì cậu có thể bỏ qua, nhưng những người mà Lục Mạn Mạn ghét thì cậu sẽ âm thầm làm bất cứ điều gì có thể để đối phó với họ.
Người như vậy chẳng khác gì súc sinh! Nếu có thể, cô hy vọng đến lúc đó mình có thể đưa Triệu Cầm và thằng nhóc ra nước ngoài sống, tránh xa nam nữ chính, tránh xa những rắc rối này, sống một cuộc sống bình thường là được rồi.
Trở lại phòng, giọng nói dưới lầu đã nhỏ hơn hẳn, thấy giường của chị mình, thằng nhóc nhảy nhót không ngừng, đã sớm quên đi nỗi sợ hãi vừa nãy.
Lê Tuyết hơi lo lắng kéo Triệu Cầm lại hỏi: "Ban đêm nó không tè dầm đâu chứ mẹ?"
Triệu Cầm chưa kịp trả lời thì thằng nhóc đã vội nói: "Không tè! Chị xấu lắm!"
Hai bàn tay mập mạp vỗ mạnh vào tấm chăn bông.
Triệu Cầm cười: "Không đâu, nó rất ngoan đấy, nhưng lại thích đạp chăn, con nhớ chú ý."
Lê Tuyết làm một động tác “ok”: "Vâng, con biết rồi."
"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ!"
"Chúc mẹ ngủ ngon!"
Triệu Cầm sắp xếp ổn thoả cho cậu bé rồi gật đầu: "Được, các con cũng đừng mè nheo nữa, mau đi ngủ đi."
"Vâng ạ."
Triệu Cầm đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, thằng nhóc lập tức hưng phấn hét lên: "Mau lên đây đi chị!"
Lê Tuyết mỉm cười, bước tới và leo lên giường.
Cô vừa lên giường, thằng nhóc đã lăn lộn, khi cô nằm xuống nó lập tức choàng tay qua cổ cô.
Lê Tuyết bị ghì cổ đến mức khó chịu, không vui vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cậu bé: "Em ngoan ngoãn cho chị!"
"Chị thơm quá, em muốn chị ôm ngủ!"
Lê Tuyết bất lực nên chỉ đành nghiêng người lại, xoay người và đổi sang một thư thế thoải mái hơn.
Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu nhóc rồi hôn lên trán cậu: "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Cô vươn tay tắt đèn.
"Vâng ạ!"
...
Sáng sớm Lê Tuyết bị nóng nên mới tỉnh lại, trên người nóng như lửa đốt, vừa nóng vừa nặng, cô bị đè thở không ra hơi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, xuyên qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ mới nhìn thấy rõ thằng nhóc trong lòng mình, lúc này cô chợt nhớ ra chuyện tối qua.
Bên ngoài thật yên tĩnh, không biết mấy giờ rồi.
Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường, bốn giờ sáng.
Ngồi được một lúc, cô cảm thấy không ngủ được nữa nên dứt khoát đứng dậy rồi đắp chăn bông cho thằng nhóc, sợ nó thức giấc nên cô lấy gối của mình cho cậu bé ôm.
Đầu tiên cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó nhắn tin cho Triệu Cầm rồi xách cặp sách đi ra ngoài.
Mới hơn bốn giờ, dì giúp việc cũng chưa dậy.
Lê Tuyết đi đến tủ lạnh nhà bếp lấy bánh mì và sữa, chuẩn bị xử lý qua loa.
Tối qua cô chưa làm bài tập, đến trường sớm hơn có thể làm bù bài tập cũng tốt.
Cô không nghĩ nhiều, lấy đồ ăn và đi ra ngoài.
Mở cửa lớn ra, bên ngoài trời tối om, sắc trời vẫn còn tối.
Cô vô thức nhướng mắt nhìn ra ngoài và thấy người ngồi cạnh cây cột trước cửa, quay lưng về phía mình, đầu vùi vào cánh tay, ở dưới ánh đèn vàng mờ ảo bên cạnh trông có chút cô đơn và đáng thương.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên cậu hơi cử động, thân thể có chút cứng ngắc, không biết đã ngồi ở đây bao lâu.
Cậu khom lưng đứng dậy, quay đầu lại nhìn, giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cậu khẽ nhíu mày, híp mắt lại, nhận ra đó là cô nên trong chốc lát đã sững sờ.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, trên ngực có một khối trắng, nhưng hơi nhăn nheo, trông cậu khá tiều tụy chán nản.
Chắc là tối hôm qua Lục Mạn Mạn lại chạy ra ngoài và cậu đã đi theo.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô không khỏi có chút khó xử, nếu cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ không có đủ dũng khí để nói ra.
Cô là một người hay làm ra một số chuyện “ấm đầu”!
Tuy nhiên, chắc cậu cũng không ngờ cô lại nói ra lời như vậy, lúc đó cả người cậu đều choáng váng.
Cũng không đi vào... tìm Lục Mạn Mạn nữa.
Không biết có phải đây là lần đầu tiên cậu được ai đó bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy hay không, cho nên không có phản ứng chút nào.
Lê Tuyết ngước mắt lên lén lút liếc nhìn cậu, thấy cậu đang cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nên cô cũng không nói gì.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, từ bên trong đi ra, cúi đầu uống một ngụm sữa, sau đó rời đi.
Lục Lương không nhúc nhích, khi người đã đi xa cậu mới quay đầu liếc nhìn bóng lưng cô, ngón chân không tự giác cọ xát trên mặt đất, cuối cùng đút tay vào túi rồi trở vào nhà.
So với cậu thì những nam phụ khác yêu mến Lục Mạn Mạn đều ngay thẳng và quân tử hơn, trong mắt Lục Lương hoàn toàn không có chút hạn chế về mặt đạo đức nào.
Những người mà cậu ghét thì cậu có thể bỏ qua, nhưng những người mà Lục Mạn Mạn ghét thì cậu sẽ âm thầm làm bất cứ điều gì có thể để đối phó với họ.
Người như vậy chẳng khác gì súc sinh! Nếu có thể, cô hy vọng đến lúc đó mình có thể đưa Triệu Cầm và thằng nhóc ra nước ngoài sống, tránh xa nam nữ chính, tránh xa những rắc rối này, sống một cuộc sống bình thường là được rồi.
Trở lại phòng, giọng nói dưới lầu đã nhỏ hơn hẳn, thấy giường của chị mình, thằng nhóc nhảy nhót không ngừng, đã sớm quên đi nỗi sợ hãi vừa nãy.
Lê Tuyết hơi lo lắng kéo Triệu Cầm lại hỏi: "Ban đêm nó không tè dầm đâu chứ mẹ?"
Triệu Cầm chưa kịp trả lời thì thằng nhóc đã vội nói: "Không tè! Chị xấu lắm!"
Hai bàn tay mập mạp vỗ mạnh vào tấm chăn bông.
Triệu Cầm cười: "Không đâu, nó rất ngoan đấy, nhưng lại thích đạp chăn, con nhớ chú ý."
Lê Tuyết làm một động tác “ok”: "Vâng, con biết rồi."
"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ!"
"Chúc mẹ ngủ ngon!"
Triệu Cầm sắp xếp ổn thoả cho cậu bé rồi gật đầu: "Được, các con cũng đừng mè nheo nữa, mau đi ngủ đi."
"Vâng ạ."
Triệu Cầm đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, thằng nhóc lập tức hưng phấn hét lên: "Mau lên đây đi chị!"
Lê Tuyết mỉm cười, bước tới và leo lên giường.
Cô vừa lên giường, thằng nhóc đã lăn lộn, khi cô nằm xuống nó lập tức choàng tay qua cổ cô.
Lê Tuyết bị ghì cổ đến mức khó chịu, không vui vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cậu bé: "Em ngoan ngoãn cho chị!"
"Chị thơm quá, em muốn chị ôm ngủ!"
Lê Tuyết bất lực nên chỉ đành nghiêng người lại, xoay người và đổi sang một thư thế thoải mái hơn.
Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu nhóc rồi hôn lên trán cậu: "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Cô vươn tay tắt đèn.
"Vâng ạ!"
...
Sáng sớm Lê Tuyết bị nóng nên mới tỉnh lại, trên người nóng như lửa đốt, vừa nóng vừa nặng, cô bị đè thở không ra hơi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, xuyên qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ mới nhìn thấy rõ thằng nhóc trong lòng mình, lúc này cô chợt nhớ ra chuyện tối qua.
Bên ngoài thật yên tĩnh, không biết mấy giờ rồi.
Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường, bốn giờ sáng.
Ngồi được một lúc, cô cảm thấy không ngủ được nữa nên dứt khoát đứng dậy rồi đắp chăn bông cho thằng nhóc, sợ nó thức giấc nên cô lấy gối của mình cho cậu bé ôm.
Đầu tiên cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó nhắn tin cho Triệu Cầm rồi xách cặp sách đi ra ngoài.
Mới hơn bốn giờ, dì giúp việc cũng chưa dậy.
Lê Tuyết đi đến tủ lạnh nhà bếp lấy bánh mì và sữa, chuẩn bị xử lý qua loa.
Tối qua cô chưa làm bài tập, đến trường sớm hơn có thể làm bù bài tập cũng tốt.
Cô không nghĩ nhiều, lấy đồ ăn và đi ra ngoài.
Mở cửa lớn ra, bên ngoài trời tối om, sắc trời vẫn còn tối.
Cô vô thức nhướng mắt nhìn ra ngoài và thấy người ngồi cạnh cây cột trước cửa, quay lưng về phía mình, đầu vùi vào cánh tay, ở dưới ánh đèn vàng mờ ảo bên cạnh trông có chút cô đơn và đáng thương.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên cậu hơi cử động, thân thể có chút cứng ngắc, không biết đã ngồi ở đây bao lâu.
Cậu khom lưng đứng dậy, quay đầu lại nhìn, giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cậu khẽ nhíu mày, híp mắt lại, nhận ra đó là cô nên trong chốc lát đã sững sờ.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, trên ngực có một khối trắng, nhưng hơi nhăn nheo, trông cậu khá tiều tụy chán nản.
Chắc là tối hôm qua Lục Mạn Mạn lại chạy ra ngoài và cậu đã đi theo.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô không khỏi có chút khó xử, nếu cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ không có đủ dũng khí để nói ra.
Cô là một người hay làm ra một số chuyện “ấm đầu”!
Tuy nhiên, chắc cậu cũng không ngờ cô lại nói ra lời như vậy, lúc đó cả người cậu đều choáng váng.
Cũng không đi vào... tìm Lục Mạn Mạn nữa.
Không biết có phải đây là lần đầu tiên cậu được ai đó bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy hay không, cho nên không có phản ứng chút nào.
Lê Tuyết ngước mắt lên lén lút liếc nhìn cậu, thấy cậu đang cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nên cô cũng không nói gì.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, từ bên trong đi ra, cúi đầu uống một ngụm sữa, sau đó rời đi.
Lục Lương không nhúc nhích, khi người đã đi xa cậu mới quay đầu liếc nhìn bóng lưng cô, ngón chân không tự giác cọ xát trên mặt đất, cuối cùng đút tay vào túi rồi trở vào nhà.
Danh sách chương