Bạch Hạ Hạ rất bất ngờ: Ôi! Không ngờ lại có thể nói được tiếng người!

Lưu Phong: ??? Anh ta tò mò về Bạch Hạ Hạ, nhất là sau khi thấy cuộc trò chuyện của chú mèo Ba Tư này với những con mèo khác.

Anh ta muốn đi theo chú mèo này để xem thử chủ của nó là ai, nếu được, Lưu Phong muốn hợp tác với người chủ để xem anh ấy có thể chụp thêm ảnh hay không.

Khoảnh khắc anh ta nhấn nút máy ảnh để chụp, Lưu Phong cảm thấy thật may mắn, có lẽ bạn anh ta đã đúng.

Nếu bây giờ anh ta đã mất đi linh cảm chụp ảnh thì không nên bám mãi vào quá khứ, nên thử thay đổi đề tài chụp ảnh.

Trước đây các tác phẩm của Lưu Phong chủ yếu là ảnh chụp cảnh vật hoặc kiến trúc.

Bây giờ, anh ta đã có ý tưởng mới.

Anh ta sẽ chụp về chủ đề thành thị tươi mới, ấm áp, gần gũi với con người.

Lúc tới đây, Bạch Hạ Hạ đã lên kế hoạch rất hoàn mỹ, dân mù đường không cần xem bản đồ, chỉ đi theo đường lớn, nếu gặp phải giao lộ thì cứ rẽ trái, gặp đường lớn thì đi thẳng, đường nhỏ thì bỏ qua.

Dù cô không quen thuộc với cảnh vật ở đây cũng không sao cả, kể cả không biết phân biệt phương hướng cũng chẳng sao.

Bạch Hạ Hạ vẫn còn có chút ấn tượng với mấy tấm biển trên đường nên cô vẫn có thể xác định được con đường mà cô đi qua. Ừm, khá tốt.

Lưu Phong bám theo phía sau nghĩ: Không phải đang về nhà à, sao lại đi đường vòng?

Lo lắng mèo con sẽ sinh cảnh giác, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau. Càng đi theo phía sau anh ấy càng nghi ngờ: Không lẽ chú mèo này, nó không biết đường?

Không thể nào!

Chó đi 1000 dặm, mèo thì đi 10000 dặm cơ mà. Nhưng mà nghe nói, có những con mèo được cưng chiều, đến bắt chuột cũng không biết. Chẳng lẽ chú mèo này... Đã bị chiều đến mức đã mất hết bản năng của mèo?

Bạch Hạ Hạ không biết rằng bản chất mù đường của mình đã bị lộ, cô vẫn vui vẻ chạy qua chạy lại.

Nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như bông tuyết rơi, cô nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên những nóc nhà cao thấp khác nhau, đi qua những con phố, đường phố trở thành sân khấu của cô.

Khả năng leo trèo, chạy nhảy của Bạch Hạ Hạ rất tốt, có thể sống ở núi Thúy Liên, khả năng leo trèo chạy nhảy là thứ quan trọng nhất. Khả năng chạy bộ của cô là học từ sư phụ mèo rừng.



Lưu Phong đi dọc theo chân tường, đã có mấy lần suýt thì mất dấu Bạch Hạ Hạ. May mắn là quanh năm anh ta đi rất nhiều nơi nên thể lực rất tốt, anh ta đoán được điểm đến của Bạch Hạ Hạ nên kiên trì đuổi theo cô.

Bạch Hạ Hạ muốn thoát khỏi anh ta.

Nhưng lại lo lắng nghĩ rằng Lưu Phong là một bệnh nhân tâm thần, cô lại do dự.

Bệnh nhân tâm thần trốn khỏi viện, không những làm các bác sĩ lo lắng mà còn gây nguy hiểm cho mọi người xung quanh vì họ không có năng lực kiểm soát bản thân.

Nói đúng hơn, nếu anh ta là bệnh nhân trốn khỏi viện, chắc là người nhà của anh ta đều đang đi tìm, có lẽ bây giờ lòng họ đang nóng lòng như kiến đang bò trên chảo nóng không chừng.

Bây giờ Lưu Phong đi theo cô, không làm người khác bị thương, cũng không gây thương tích cho bản thân. Bạch Hạ Hạ không ngại đưa anh ta trở về bệnh viện, còn chuyện khác thì cô bất lực.

Hôm nay cô muốn làm người tốt, tốt hơn việc giúp người lớn tuổi qua đường.

"Hệ thống, nếu tôi bắt chước Lôi Phong làm người tốt thì có được thưởng cái gì không?"

Hệ thống khó hiểu hỏi: "Tiểu ác ma, cô làm việc tốt khi nào thế?" Nó vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Hạ Hạ, sao không thấy nhỉ.

Hệ thống chủ động tự kiểm điểm, nó nghi ngờ bản thân đã bị hỏng ở đâu, chẳng lẽ camera bị hỏng.

"Tôi đem bệnh nhân tâm thần đến bệnh viện!" Bạch Hạ Hạ vui vẻ trả lời: "Chủ động làm việc tốt có thể được tính là một nhiệm vụ hay không?"

"..." Hệ thống nhìn "bệnh nhân tâm thần đáng thương" mà Bạch Hạ Hạ nhắc tới, không nói nên lời. "Không."

"Được rồi." Xem ra phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra mới được, trên đầu bệnh nhân tâm thần đó không có dấu chấm hỏi nào, nên không có phần thưởng.

Bạch Hạ Hạ không hề thất vọng, tiếp tục suy nghĩ: "Đối tượng nhiệm vụ của tôi bắt buộc phải là người à?"

"Không bắt buộc phải là người..." Hệ thống trả lời.

Lưu Phong nghĩ Bạch Hạ Hạ muốn về nhà thì phải đi qua bệnh viện nên khi cô đi vào bệnh viện quân khu anh ta cũng đi vào, sau khi vào bệnh viện, cô quay đầu lại tỏ ý nói anh ta đi theo cô. Dừng lại nghỉ chân một lúc, cô lại tiếp tục đi về phía cửa vào của toà nhà.

Lưu Phong ngạc nhiên... Đó là kêu anh ta đi theo ư?

Do dự khoảng 2 3 giây, anh ta vội vàng đi theo.

Chỉ thấy bóng dáng màu trắng như tuyết đang chạy lên lầu, Lưu Phong sợ mất dấu, một bước hai bậc thang, nhanh chóng đuổi theo.

Ở cuối hành lang tầng hai, phòng bệnh 212.



Bạch Hạ Hạ đợi Lưu Phong, tới khi thấy anh ta đã đuổi kịp. Liền nhảy người lên, dùng hai chân trước ôm chặt lấy nắm cửa, nắm cửa theo quán tính và sức nặng xoay tròn.

"Lạch cạch" tiếng mở cửa vang lên, cửa phòng được mở ra, con mèo nhỏ xinh đẹp xoay trên cửa, từ tốn, khoan thai tiến vào phòng bệnh.

Lưu Phong xoa hai tay vào gối, thở hồng hộc nhìn thấy cảnh đó thì ngây ra, kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Mẹ kiếp, ai mà có thể nuôi được một con mèo như vậy? Anh ta có thể tự mở cửa được mà!

Anh ta đã từng thấy chó mở cửa nhưng chưa từng gặp mèo mở cửa bao giờ. Từ lúc sinh ra tới giờ, chưa từng nghe ai nói về chuyện kỳ lạ như vậy!

Con mèo này thành tinh rồi ư?

"Meo meo!" Con sen tương lai, tôi lại đến thăm anh nè!

Trong phòng bệnh, có bảy tám người đang ngồi đồng loạt nhìn về phía cửa, ánh mắt nhìn di chuyển theo con mèo Ba Tư đang đu người trên cánh cửa.

Chú mèo con trắng như tuyết đang cuộn thành một cục trên nắm đấm cửa, đôi tai nhỏ khẽ rung, chiếc mũi hồng phấn ươn ướt đang nhìn vào phòng bệnh. Chiếc đuôi dài rủ xuống như một cái chổi đang quét trên đất, cái đuôi hạ xuống dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Bạch Hạ Hạ: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sao tôi không gõ cửa trước khi vào cơ chứ?

Lẽ ra trước khi đi cô nên mở cuốn lịch vạn niên ở phòng khách ra xem để xem hôm nay có nên ra ngoài không! Bạch Hạ Hạ đau lòng, biết thế đã không làm!

Trong phòng bệnh, Tần Tiêu mặc một chiếc áo khoác màu xanh thẫm đang ngồi ở đầu giường, Lý Ái Quốc và các đội viên trẻ tuổi đang cầm nhật ký ghi chép.

Tống Bắc ngồi ở một bên giường, đang nói chuyện cùng một người đàn ông mang quân hàm khá cao, đều là lãnh đạo, Quách Triều Minh và những người trẻ tuổi khác đứng một bên, vẻ mặt rất thoải mái, nhưng lưng thẳng tắp như cây tùng.

Trong chớp mắt, Bạch Hạ Hạ đã trở thành tiêu điểm, cô yếu ớt rụt đầu lại, như một phản xạ có điều kiện, khi nhìn thấy mấy vị lãnh đạo phản ứng như lúc còn là học sinh chột dạ đứng đối diện với giáo viên chủ nhiệm.

Meo, cô ỉu xìu.

Tiếng thảo luận bỗng nhiên dừng lại, mọi người đều dồn sự tập trung vào Bạch Hạ Hạ.

Cô xấu hổ dựng thẳng hai tai, hướng về phía Tống Bắc meo meo hai tiếng như đang chào hỏi.

Hôm nay đúng là không thích hợp để ra ngoài mà!

Xấu hổ muốn chết!

Lúc Bạch Hạ Hạ đang lo lắng, cô đã quên mất một chuyện, bây giờ cô là mèo, mà những hành động của cô bây giờ rất bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện