Đại Hoa là một chú hổ đực Đông Bắc xinh đẹp có cái đầu tròn, vừa mới trưởng thành, năm nay được ba tuổi rưỡi.
Bình thường nó rất ham chơi, tính tình vừa cọc cằn vừa khô khan, mình hổ thân gấu, bắp thịt rắn chắc trông như một con hổ trưởng thành.
Nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng thật ra vẫn là hổ con đáng thương, 3 tháng đã bị hổ mẹ đuổi ra tự lập.
Tính cách nhạy cảm, cáu kỉnh lại còn ham ăn, Bạch Hạ Hạ bất lực, thật sự không còn cách nào khác mới phải đe dọa và dụ dỗ con thú nhỏ Đại Hoa với IQ 4, 5 tuổi trông chừng anh lính.
Thật ra, Bạch Hạ Hạ muốn ở lại đó để canh chừng anh lính.
Nhưng mà dáng vóc Bạch Hạ Hạ nhỏ, không thể cõng nổi Tần Tiêu.
Hơn nữa Tần Tiêu bị thương rất nặng, cả người toàn mùi máu tanh, sợ thu hút các loài mãnh thú khác
Đại Hoa ở lại vẫn là tốt nhất, khả năng tấn công của nó mạnh mẽ, có thể làm các loài thú dữ khác khiếp sợ rồi rút lui.
Vả lại nếu Đại Hoa đến gần căn cứ, không biết sẽ gây ra chuyện gì. Cõng người đến, thì rõ ràng là quá thông minh rồi.
Bạch Hạ Hạ không dám để Đại Hoa mạo hiểm, cứ suy nghĩ hết phương án này đến phương án khác. Mặc dù như vậy cũng vô cùng mạo hiểm, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được, tự mình đi vẫn là tốt hơn so với việc để Đại Hoa xuất hiện.
Trên đường đi, Bạch Hạ Hạ còn lo lắng về tính ham ăn của Đại Hoa, sợ cái con hổ háu ăn này sẽ sớm sẽ nuốt Tần Tiêu vào bụng.
Bạch Hạ Hạ ngăn không cho Lỗ Kiến Hoa rời đi, trống ngực đập bình bịch. Sợ thú tính của Đại Hoa nổi lên, ăn sống anh lính rồi chạy mất.
Không sao không sao, kế hoạch giáo dụ cho hổ dữ của cô vô cùng thành công mà.
“Meo meo~” Đại Hoa, mày làm tốt lắm, biết nghe lời! Bạch Hạ Hạ cần mẫn vung vẩy cái vuốt mèo, vẫy vẫy cái đuôi lên xuống.
Đại Hoa vui vẻ ra mặt, nhưng vẫn thận trọng, chỉ vui sướng gật cái đầu đầy lông lá hai cái.
Cái đuôi ở phía sau thì điên cuồng vẫy, từ phải sang trái, từ trên xuống dưới, vẫy.
Ừm.
Nó lợi hại nhất.
Hạ Hạ nói, nó được thú hai chân gọi là vua của muôn loài, là con thú ở trên các loài thú, sau này sẽ làm chúa sơn lâm. Mẹ cũng nói, nó lớn lên sẽ trở thành con hổ săn mồi giỏi nhất.
Đại Hoa không hiểu nghĩa của chúa sơn lâm cho lắm, lòe loẹt chẳng thú vị. Nhưng biết mình là con hổ giỏi nhất là được rồi.
Thú hai chân ngu xuẩn vô tri, mặc dù chơi đùa cũng chả có tí tác dụng gì, cơ mà lại rất tinh mắt!
Đại Hoa nể tình con thú hai chân này khen nó, nên mới miễn cưỡng đồng ý cõng đến. Dù sao thì Hạ Hạ cũng nói con thú hai chân thực tế. Mình mà không cứu, thì thú hai chân sẽ không thừa nhận hổ, quay sang gọi con heo xấu xí ở bên cạnh là chúa sơn lâm mất.
Tại sao bọn nó lại như vậy chứ!
Hổ béo không đồng ý, hổ béo không thể là con hổ xếp dưới heo được. Nó, vua của muôn loài. Hổ béo, chắc chắn phải đè bẹp con heo xấu xí đó cả đời!
Ôi, vì để giữ ngai vàng cho nó, Hạ Hạ đã chịu khổ đi làm quen với đám thú hai chân không lông không vuốt kia, chắc chắn là cực kỳ khổ. Nó không cản nổi.
Bây giờ, cái này. Con trai cưng của mẹ hổ thèm ăn, hoàn toàn không nhắc đến chuyện nhiều lần nó bị mùi máu tanh làm cho thèm thuồng, lúc đầu còn liếm cho mặt Tần Tiêu đầy nước miếng.
“Grào~”
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ vẫn không quên an ủi Lỗ Kiến Hoa đã bị dọa sợ đến mức ngây ra như pho tượng.
Cô dơ cái vuốt trắng, vỗ vỗ vào ống quần cậu ta, rồi xinh đẹp, thong dong chạy sang chỗ Đại Hoa.
Lỗ Kiến Hoa đã biết trên núi Thú Liên thường có thú dữ lui đến, bình thường đại đội đi huấn luyện, có đông người như vậy, sao lại lo lắng khi gặp một con hổ chứ.
Bây giờ mình ở một mình, Lỗ Kiến Hoa khóc không ra nước mắt, run sợ. Chân nhũn cả ra, không biết nên làm gì mới được.
Đầu cứ kêu ù ù, chỉ đứng ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt có phải là đang sợ hãi hay không, hay là bị dọa sợ nên ngớ ra luôn rồi, nói chung là cậu ta không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoảng loạn và sợ hãi đến tột độ làm cậu ta quên mất Bạch Hạ Hạ.
Lỗ Kiến Hoa ân hận cực kỳ, đáng lẽ cậu ta nên nghe lời của đồng đội!
Uống nhầm thuốc mà đi xem chuyện của con mèo là đáng để ý, não úng nước thật xui xẻo!
Bây giờ…
Lỗ Kiến Hoa không có kinh nghiệm hay ý chí kiên cường như sắt thép của Tần Tiêu.
Hai chân run rẩy, hoảng sợ, trong mắt chỉ có cái đầu hổ đầu kinh khủng và dữ tợn, hoàn toàn không thấy Tần Tiêu đang được Đại Hoa cõng trên lưng.
Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, Lỗ Kiến Họa lại giống con thỏ bị hoảng sợ, trẹo chân rồi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Adrenaline điên cuồng tiết ra, yết hầu căng chặt, ngón tay của Lỗ Kiến Hoa run lẩy bẩy, không biết mình phải làm sao, chỉ có thể cực khổ ngồi dưới đất nuốt nước miếng để duy trì ý thức.
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ kêu meo meo rất nhiều lần.
Lỗ Kiến Hoa mắt điếc tai ngơ, mặt trắng bệch, đầu chảy đầy mồ hôi.
Hai con mắt to trợn lên, trông hoảng sợ như kiểu chỉ một giây sau là sẽ lăn đùng ra ngất.
Bạch Hạ Hạ vội vàng chạy đến bên cạnh cậu ta, xé ruột xé gan kêu meo meo cũng không có ích gì.
Cô buồn rầu nhấc cái móng vuốt lên - cùi bắp ghê. Nghe Đại Hoa nói, anh lính đó có thể đứng dậy đánh lộn với Đại Hoa mà.
Tràn trề sức mạnh.
Móng mèo sắc nhọn cào rách da của Lỗ Kiến Hoa. Sự đau đớn trên cánh tay miễn cưỡng giúp cậu ta lấy lại được một chút tinh thần.
Gió trên núi quất vào mặt, áo Lỗ Kiến Hoa bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lạnh như xối nước vào đầu, run rẩy rùng mình.
Bạch Hạ Hạ ngồi xổm bên chân Lỗ Kiến Hoa, cái mặt mèo của cô đã bị lông che hết rồi, thật ngại ghê.
Có lẽ là vì ở chung với Đại Hoa một thời gian dài, nên Bạch Hạ Hạ cũng đã quen.
Có hơi đánh giá thấp người thường khi đứng trước mặt thú dữ, sẽ sinh ra sự hoảng sợ và lo lắng.
Đó là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được của con người.
“Meo~”
Lỗ Kiến Hoa tỉnh táo lại. Hai mắt vẫn còn dại ra, nhưng có vẻ là đã khôi phục được khả năng tư duy rồi.
Bạch Hạ Hạ gấp rút chạy đến bên cạnh Đại Hoa nằm sấp, những cái móng chìa ra từ đệm thịt của móc lấy đồng phục chiến đấu của Tần Tiêu.
Mèo nhỏ trắng trẻo xinh đẹp vất vả đứng bằng chân sau, chân trước thì giơ lên, khó mà duy trì được động tác này lâu, Bạch Hạ Hạ làm rất khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn dùng miệng cắn.
Làm thử mấy lần, Bạch Hạ Hạ vất vả chui đầu vào lấy, cuối cùng cũng giơ được cánh tay không có tí sức nào của Tần Tiêu lên.
Đại Hoa đang nằm sấp mang chẳng làm cho Lỗ Kiến Hoa thấy an toàn chút nào. Nhưng bộ dạng của con hổ này không giống như đang muốn ăn cậu ta.
Bạch Hạ Hạ giống như đang nói chuyện với con hổ.
Cứ “Meo~” “Grừ~” không ngừng, Lỗ Kiến Hoa mơ hồ nhận ra được có điểm khác lạ.
Tim vẫn còn đang đánh trống thình thịch, Lỗ Kiến Hoa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Tần Tiêu đang nằm trên lưng con hổ.
Bình thường nó rất ham chơi, tính tình vừa cọc cằn vừa khô khan, mình hổ thân gấu, bắp thịt rắn chắc trông như một con hổ trưởng thành.
Nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng thật ra vẫn là hổ con đáng thương, 3 tháng đã bị hổ mẹ đuổi ra tự lập.
Tính cách nhạy cảm, cáu kỉnh lại còn ham ăn, Bạch Hạ Hạ bất lực, thật sự không còn cách nào khác mới phải đe dọa và dụ dỗ con thú nhỏ Đại Hoa với IQ 4, 5 tuổi trông chừng anh lính.
Thật ra, Bạch Hạ Hạ muốn ở lại đó để canh chừng anh lính.
Nhưng mà dáng vóc Bạch Hạ Hạ nhỏ, không thể cõng nổi Tần Tiêu.
Hơn nữa Tần Tiêu bị thương rất nặng, cả người toàn mùi máu tanh, sợ thu hút các loài mãnh thú khác
Đại Hoa ở lại vẫn là tốt nhất, khả năng tấn công của nó mạnh mẽ, có thể làm các loài thú dữ khác khiếp sợ rồi rút lui.
Vả lại nếu Đại Hoa đến gần căn cứ, không biết sẽ gây ra chuyện gì. Cõng người đến, thì rõ ràng là quá thông minh rồi.
Bạch Hạ Hạ không dám để Đại Hoa mạo hiểm, cứ suy nghĩ hết phương án này đến phương án khác. Mặc dù như vậy cũng vô cùng mạo hiểm, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được, tự mình đi vẫn là tốt hơn so với việc để Đại Hoa xuất hiện.
Trên đường đi, Bạch Hạ Hạ còn lo lắng về tính ham ăn của Đại Hoa, sợ cái con hổ háu ăn này sẽ sớm sẽ nuốt Tần Tiêu vào bụng.
Bạch Hạ Hạ ngăn không cho Lỗ Kiến Hoa rời đi, trống ngực đập bình bịch. Sợ thú tính của Đại Hoa nổi lên, ăn sống anh lính rồi chạy mất.
Không sao không sao, kế hoạch giáo dụ cho hổ dữ của cô vô cùng thành công mà.
“Meo meo~” Đại Hoa, mày làm tốt lắm, biết nghe lời! Bạch Hạ Hạ cần mẫn vung vẩy cái vuốt mèo, vẫy vẫy cái đuôi lên xuống.
Đại Hoa vui vẻ ra mặt, nhưng vẫn thận trọng, chỉ vui sướng gật cái đầu đầy lông lá hai cái.
Cái đuôi ở phía sau thì điên cuồng vẫy, từ phải sang trái, từ trên xuống dưới, vẫy.
Ừm.
Nó lợi hại nhất.
Hạ Hạ nói, nó được thú hai chân gọi là vua của muôn loài, là con thú ở trên các loài thú, sau này sẽ làm chúa sơn lâm. Mẹ cũng nói, nó lớn lên sẽ trở thành con hổ săn mồi giỏi nhất.
Đại Hoa không hiểu nghĩa của chúa sơn lâm cho lắm, lòe loẹt chẳng thú vị. Nhưng biết mình là con hổ giỏi nhất là được rồi.
Thú hai chân ngu xuẩn vô tri, mặc dù chơi đùa cũng chả có tí tác dụng gì, cơ mà lại rất tinh mắt!
Đại Hoa nể tình con thú hai chân này khen nó, nên mới miễn cưỡng đồng ý cõng đến. Dù sao thì Hạ Hạ cũng nói con thú hai chân thực tế. Mình mà không cứu, thì thú hai chân sẽ không thừa nhận hổ, quay sang gọi con heo xấu xí ở bên cạnh là chúa sơn lâm mất.
Tại sao bọn nó lại như vậy chứ!
Hổ béo không đồng ý, hổ béo không thể là con hổ xếp dưới heo được. Nó, vua của muôn loài. Hổ béo, chắc chắn phải đè bẹp con heo xấu xí đó cả đời!
Ôi, vì để giữ ngai vàng cho nó, Hạ Hạ đã chịu khổ đi làm quen với đám thú hai chân không lông không vuốt kia, chắc chắn là cực kỳ khổ. Nó không cản nổi.
Bây giờ, cái này. Con trai cưng của mẹ hổ thèm ăn, hoàn toàn không nhắc đến chuyện nhiều lần nó bị mùi máu tanh làm cho thèm thuồng, lúc đầu còn liếm cho mặt Tần Tiêu đầy nước miếng.
“Grào~”
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ vẫn không quên an ủi Lỗ Kiến Hoa đã bị dọa sợ đến mức ngây ra như pho tượng.
Cô dơ cái vuốt trắng, vỗ vỗ vào ống quần cậu ta, rồi xinh đẹp, thong dong chạy sang chỗ Đại Hoa.
Lỗ Kiến Hoa đã biết trên núi Thú Liên thường có thú dữ lui đến, bình thường đại đội đi huấn luyện, có đông người như vậy, sao lại lo lắng khi gặp một con hổ chứ.
Bây giờ mình ở một mình, Lỗ Kiến Hoa khóc không ra nước mắt, run sợ. Chân nhũn cả ra, không biết nên làm gì mới được.
Đầu cứ kêu ù ù, chỉ đứng ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt có phải là đang sợ hãi hay không, hay là bị dọa sợ nên ngớ ra luôn rồi, nói chung là cậu ta không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoảng loạn và sợ hãi đến tột độ làm cậu ta quên mất Bạch Hạ Hạ.
Lỗ Kiến Hoa ân hận cực kỳ, đáng lẽ cậu ta nên nghe lời của đồng đội!
Uống nhầm thuốc mà đi xem chuyện của con mèo là đáng để ý, não úng nước thật xui xẻo!
Bây giờ…
Lỗ Kiến Hoa không có kinh nghiệm hay ý chí kiên cường như sắt thép của Tần Tiêu.
Hai chân run rẩy, hoảng sợ, trong mắt chỉ có cái đầu hổ đầu kinh khủng và dữ tợn, hoàn toàn không thấy Tần Tiêu đang được Đại Hoa cõng trên lưng.
Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, Lỗ Kiến Họa lại giống con thỏ bị hoảng sợ, trẹo chân rồi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Adrenaline điên cuồng tiết ra, yết hầu căng chặt, ngón tay của Lỗ Kiến Hoa run lẩy bẩy, không biết mình phải làm sao, chỉ có thể cực khổ ngồi dưới đất nuốt nước miếng để duy trì ý thức.
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ kêu meo meo rất nhiều lần.
Lỗ Kiến Hoa mắt điếc tai ngơ, mặt trắng bệch, đầu chảy đầy mồ hôi.
Hai con mắt to trợn lên, trông hoảng sợ như kiểu chỉ một giây sau là sẽ lăn đùng ra ngất.
Bạch Hạ Hạ vội vàng chạy đến bên cạnh cậu ta, xé ruột xé gan kêu meo meo cũng không có ích gì.
Cô buồn rầu nhấc cái móng vuốt lên - cùi bắp ghê. Nghe Đại Hoa nói, anh lính đó có thể đứng dậy đánh lộn với Đại Hoa mà.
Tràn trề sức mạnh.
Móng mèo sắc nhọn cào rách da của Lỗ Kiến Hoa. Sự đau đớn trên cánh tay miễn cưỡng giúp cậu ta lấy lại được một chút tinh thần.
Gió trên núi quất vào mặt, áo Lỗ Kiến Hoa bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lạnh như xối nước vào đầu, run rẩy rùng mình.
Bạch Hạ Hạ ngồi xổm bên chân Lỗ Kiến Hoa, cái mặt mèo của cô đã bị lông che hết rồi, thật ngại ghê.
Có lẽ là vì ở chung với Đại Hoa một thời gian dài, nên Bạch Hạ Hạ cũng đã quen.
Có hơi đánh giá thấp người thường khi đứng trước mặt thú dữ, sẽ sinh ra sự hoảng sợ và lo lắng.
Đó là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được của con người.
“Meo~”
Lỗ Kiến Hoa tỉnh táo lại. Hai mắt vẫn còn dại ra, nhưng có vẻ là đã khôi phục được khả năng tư duy rồi.
Bạch Hạ Hạ gấp rút chạy đến bên cạnh Đại Hoa nằm sấp, những cái móng chìa ra từ đệm thịt của móc lấy đồng phục chiến đấu của Tần Tiêu.
Mèo nhỏ trắng trẻo xinh đẹp vất vả đứng bằng chân sau, chân trước thì giơ lên, khó mà duy trì được động tác này lâu, Bạch Hạ Hạ làm rất khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn dùng miệng cắn.
Làm thử mấy lần, Bạch Hạ Hạ vất vả chui đầu vào lấy, cuối cùng cũng giơ được cánh tay không có tí sức nào của Tần Tiêu lên.
Đại Hoa đang nằm sấp mang chẳng làm cho Lỗ Kiến Hoa thấy an toàn chút nào. Nhưng bộ dạng của con hổ này không giống như đang muốn ăn cậu ta.
Bạch Hạ Hạ giống như đang nói chuyện với con hổ.
Cứ “Meo~” “Grừ~” không ngừng, Lỗ Kiến Hoa mơ hồ nhận ra được có điểm khác lạ.
Tim vẫn còn đang đánh trống thình thịch, Lỗ Kiến Hoa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Tần Tiêu đang nằm trên lưng con hổ.
Danh sách chương