Thời đại mà bà sống, điều kiện sinh hoạt đã được cải thiện rất nhiều, hệ thống sưởi ấm trung tâm, không phải chịu tội như bây giờ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một đời người, phần lớn ngày tháng trong ký ức đều trôi qua ở trong nhà bếp, hôm nay nhớ lại, bà hoài niệm nhất khoảng thời gian trước khi ra nước ngoài này.

Bà vừa đứng dậy, cô bé nho nhỏ bên trong giường lò xo cũng tỉnh, Hàn Tinh Thần dụi mắt, miệng ậm ờ kêu một tiếng.

Hàn Tinh Thần bò dậy khỏi giường lò xo, nũng nịu muốn dựa gần vào người Phạm Hiểu Quyên, cọ đầu vào ngực bà, mắt còn chưa mở ra, tay đã cho vào miệng mút:

"Mẹ ơi, cục kẹo trong miệng con còn chưa ăn hết, đợi ăn hết con sẽ dậy đi nhóm bếp."

Kẹo trong mơ không tốn tiền, có thể ăn đến no.

Cô bé đang mơ mình được ăn kẹo.

Trên gương mặt non nớt của con gái đầy vẻ thỏa mãn.

Không biết từ bao giờ, con gái không còn gần gũi bà như thế nữa.

Ngoài miệng con gái nói những lời rất hiểu chuyện, nhưng trong lòng dường như rất xa cách, bà nhớ lúc còn bé con gái hay thơm mình, nhưng sau đó có chuyện cũng không nói cho gia đình biết, đều giấu trong lòng.

Giường lò xo rất mềm, cô bé đã năm tuổi ngủ trong đó mỗi lần lật người đều không được tự nhiên.



Nhiều năm sau con gái mới nói giường lò xo là ác mộng của mình hồi ấy, tuổi nhỏ đã hay bị đau lưng, cô muốn ngủ giường cứng.

"Nào, chúng ta lên giường ngủ." Phạm Hiểu Quyên bế con gái lên giường, bà vừa dậy cho nên bên trong vẫn còn ấm áp.

Trẻ con phải ngủ nhiều mới phát triển chiều cao được, lúc trước bà không biết những điều này, chỉ thích dùng tiêu chuẩn người lớn áp lên người trẻ con.

Đang giữa mùa đông, lúc này mới mấy giờ chứ? Đứa trẻ nào dậy cho nổi? Trên giường còn mùi của mẹ để lại lúc mới rời giường, thơm thơm, Hàn Tinh Thần cảm thấy mình mơ một giấc mộng thật đẹp, trong mơ mẹ không những không bắt cô bé phải dậy sớm nhóm lò, còn cho cô bé một viên kẹo, mà viên kẹo này ăn thế nào cũng không ngọt ngấy.

Mẹ trong giấc mơ hôm nay là một người mẹ vô cùng xinh đẹp, cô bé trở mình tiếp tục ngủ ngon.

Sau khi dỗ cho con gái ngủ tiếp, Phạm Hiểu Quyên đi đến chỗ tủ để lấy quần áo, trời đổ tuyết đương nhiên phải mặc dày một chút.

Bà vừa đến gần, đã nhìn thấy một bóng người cao gầy trong gương.

Eo nhỏ chân dài, làn da trắng trẻo, ngũ quan sáng sủa sắc nét.

Đúng vậy, lúc còn trẻ bà cũng là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng xa gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện