Mười giờ bốn lăm, Diệp Chiêu ngồi trên xe lửa đi Quảng Châu.

Cô mua vé ghế cứng, mà ngay cả lối đi trong toa xe cũng ngồi đầy những người xuôi nam đi làm thuê.

Người của thời đại này không hề có ý thức lễ nghĩa cần có ở nơi công cộng.

Có một số anh trai thấy trời nóng quá, thế là cởi giầy ra, đôi chân lắc lư, mùi từ chân và răng hòa với mùi mồ hôi chua lòm từ trên thân người khác tạo thành thứ mùi hôi thối nồng nặc làm cho người ta gần như không thể thở được.

Diệp Chiêu che mũi ngồi một lát, rồi dần thích ứng với mùi này.

Tối qua cả đêm không ngủ, nên lúc này cô ngồi gần cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô cứ vậy nửa tỉnh nửa mê ngủ không biết bao lâu, mãi cho tới khi bị tiếng ồn đánh thức.

Không biết cặp đôi phía trước cãi nhau vì chuyện gì.


Có người nhiệt tình tới khuyên nhủ, Diệp Chiêu lắc lắc cần cổ cứng ngắc vì ngủ, đứng dậy đi vệ sinh.

Bên ngoài nhà vệ sinh có hai ba người đang xếp hàng chờ tới lượt.

Diệp Chiêu đứng sau, xoa bóp cần cổ, rồi thò đầu tới phía trước xem.

Phía trước là nơi hai toa xe nối nhau, người ngồi đầy trên sàn.

"Lấy vé xe ra, vé đứng cũng kiểm tra.

" Có nhân viên tàu chen người đi qua kiểm tra vé.

"Ấy, ấy, cô bé này đừng đi, vé của cháu đâu?"Ban đầu Diệp Chiêu không để ý, mãi cho tới khi nhân viên tàu lại nói oang oang: "Khóc cái gì, gọi người lớn nhà cháu tới mua vé bổ sung đi, nửa vé là được.

"Sau đó cô nghe thấy tiếng khóc thút thít quen thuộc.


Diệp Chiêu bước nhanh tới chen người đi qua, đúng là Tiểu Cầm thật.

Không nhìn ra nhóc chim cút nhà cô khá có bản lĩnh, lại dám đi theo như thế.

Nhân viên tàu đưa hai người tới văn phòng trưởng đoàn tàu mua vé bổ sung.

Tiểu Cầm không dám nhìn Diệp Chiêu, chỉ cúi gằm mặt xuống hệt như bé con làm sai.

Con bé đứng im một bên, hơi mím môi không dám nói lời nào.

Trưởng đoàn tàu quan sát cách ăn mặc khá giản dị của hai chị em, đặc biệt là Tiểu Cầm, vì đều mặc mót đồ của chị gái nên chỗ đầu gối đã sắp sờn rách cả rồi.

"Đã không còn ghế ngồi cứng nữa rồi, mua bù vé không ghế ngồi nhé, nửa vé đến Quảng Châu là 7 tệ 2 mao.

"Diệp Chiêu hỏi lại lần nữa với vẻ không xác định: "Chú trưởng đoàn ơi, chú khẳng định em gái cháu theo cháu tới Thâm Quyến thì không cần chứng nhận biên cảnh, đúng không ạ?"Trưởng đoàn tàu nhìn Diệp Chiêu, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Chưa đủ mười sáu tuổi thì không cần, cháu có là được.

"Diệp Chiêu không có chứng nhận biên cảnh, nhưng cô có sổ hộ khẩu.

Hộ khẩu của cô vốn ở Thâm Quyến, nên không cần chứng nhận biên cảnh gì cả.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện