Hai người Lưu Quế Bình kinh hãi khi thấy Chu Tử Thanh tự tát mình.
"Thanh Thanh." Bà Từ hoảng sợ nhìn Chu Tử Thanh lảo đảo đứng trong phòng, chẳng còn nhớ tới mình đang khóc, vội vã đỡ Lưu Quế Bình dậy.
Chu Tử Thanh đứng vững, nghiêng đầu cười với bà Từ và Lưu Quế Bình, vừa cười vừa nói:
"Cháu làm sai rồi, lúc nào cũng là cháu sai."
Lưu Quế Bình căng thẳng, chị ta luôn cảm thấy Chu Tử Thanh kiểu này vô cùng quỷ dị đáng sợ, chị ta ôm chặt lấy tay bà Từ không buông.
Chị ta run lẩy bẩy hỏi bà Từ: "Mẹ, hôm đó bà đồng Mã kêu mẹ đến cổng thôn đốt tiền vàng, mẹ đốt chưa..."
Cái dáng vẻ nhếch mép cười khẩy này, hay nó bị trúng tà nghiêm trọng hơn rồi.
Bà Từ ngây người, bà quên mất rồi, bà mới chỉ đặt lá bùa xuống dưới giường thôi.
Chu Tử Thanh nhìn bà Từ, nước mắt không ngừng chảy xuống, không phải cô muốn khóc, tự mắt cô chảy nước mắt.
Dù cô đang khóc, nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lùng:
"Bà ngoại, cháu vừa nói rồi đấy, giấy chứng minh nhà đất là của nhà cháu, mặc dù cháu còn nhỏ, nhưng cháu họ Chu. Nhà này là của cháu. Trừ cháu, mấy người cũng chỉ là khách ở tạm nơi đây. Là khách, mấy người có hiểu không?”
“Chủ nhà không vui thì mấy người phải rời đi. Bà ngoại, bà nhớ kỹ, đây là nhà cháu, không phải nhà bà. Bà cũng không phải chủ nhà họ Chu."
Ánh mắt Chu Tử Thanh vừa lạnh lùng vừa âm u, lại mang uy nghiêm không được phép nghi ngờ.
Vẻ mặt bà Từ và Lưu Quế Bình vô cùng hoảng sợ, trước nói cô trúng tà, giờ giống như bị cha chồng thực sự nhập vào.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào Lưu Quế Bình, ngón tay chỉ ra cửa, lạnh lẽo nói: "Mợ đi ra ngoài cho cháu."
Không biết Lưu Quế Bình là bị dọa sợ, hay quá ngạc nhiên. Chị ta lập tức đứng dậy chạy thẳng về phòng phía đông trốn mất.
Trong lòng bà Từ không ngừng run lên, bị cô dọa cho khá sợ hãi.
Chu Tử Thanh cũng chẳng liếc mắt nhìn bà Từ, cô cởi giày lên giường, nghiêng người vào trong không thiết nhìn ai, nhắm mắt lại, dường như cả thế giới này còn mỗi mình cô, trong nháy mắt an tâm không ít.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thanh đi tìm Từ Trường Dân, vừa khóc vừa nháo, hỏi ông thay đổi tên chủ hộ cần những điều kiện gì.
Sau khi cô hiểu rõ được việc mình muốn biết, Chu Tử Thanh lại hỏi:
"Cha cháu không có ở đây, cháu có thể thay mặt ông ấy sử dụng quyền hạn chủ hộ không ạ?"
Từ Trường Dân cau mày, ông khá kinh ngạc khi hôm nay Chu Tử Thanh đến đây.
Nhưng là người làm trưởng thôn, ông vẫn phải đứng ra khuyên giải:
"Cháu hiểu rõ, giờ cháu chưa thành niên. Một mình cháu thì biết sống làm sao? Dù... dù cậu cháu không tốt, nhưng anh ấy cũng đã nuôi cháu lớn lên."
"Thanh Thanh." Bà Từ hoảng sợ nhìn Chu Tử Thanh lảo đảo đứng trong phòng, chẳng còn nhớ tới mình đang khóc, vội vã đỡ Lưu Quế Bình dậy.
Chu Tử Thanh đứng vững, nghiêng đầu cười với bà Từ và Lưu Quế Bình, vừa cười vừa nói:
"Cháu làm sai rồi, lúc nào cũng là cháu sai."
Lưu Quế Bình căng thẳng, chị ta luôn cảm thấy Chu Tử Thanh kiểu này vô cùng quỷ dị đáng sợ, chị ta ôm chặt lấy tay bà Từ không buông.
Chị ta run lẩy bẩy hỏi bà Từ: "Mẹ, hôm đó bà đồng Mã kêu mẹ đến cổng thôn đốt tiền vàng, mẹ đốt chưa..."
Cái dáng vẻ nhếch mép cười khẩy này, hay nó bị trúng tà nghiêm trọng hơn rồi.
Bà Từ ngây người, bà quên mất rồi, bà mới chỉ đặt lá bùa xuống dưới giường thôi.
Chu Tử Thanh nhìn bà Từ, nước mắt không ngừng chảy xuống, không phải cô muốn khóc, tự mắt cô chảy nước mắt.
Dù cô đang khóc, nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lùng:
"Bà ngoại, cháu vừa nói rồi đấy, giấy chứng minh nhà đất là của nhà cháu, mặc dù cháu còn nhỏ, nhưng cháu họ Chu. Nhà này là của cháu. Trừ cháu, mấy người cũng chỉ là khách ở tạm nơi đây. Là khách, mấy người có hiểu không?”
“Chủ nhà không vui thì mấy người phải rời đi. Bà ngoại, bà nhớ kỹ, đây là nhà cháu, không phải nhà bà. Bà cũng không phải chủ nhà họ Chu."
Ánh mắt Chu Tử Thanh vừa lạnh lùng vừa âm u, lại mang uy nghiêm không được phép nghi ngờ.
Vẻ mặt bà Từ và Lưu Quế Bình vô cùng hoảng sợ, trước nói cô trúng tà, giờ giống như bị cha chồng thực sự nhập vào.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào Lưu Quế Bình, ngón tay chỉ ra cửa, lạnh lẽo nói: "Mợ đi ra ngoài cho cháu."
Không biết Lưu Quế Bình là bị dọa sợ, hay quá ngạc nhiên. Chị ta lập tức đứng dậy chạy thẳng về phòng phía đông trốn mất.
Trong lòng bà Từ không ngừng run lên, bị cô dọa cho khá sợ hãi.
Chu Tử Thanh cũng chẳng liếc mắt nhìn bà Từ, cô cởi giày lên giường, nghiêng người vào trong không thiết nhìn ai, nhắm mắt lại, dường như cả thế giới này còn mỗi mình cô, trong nháy mắt an tâm không ít.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thanh đi tìm Từ Trường Dân, vừa khóc vừa nháo, hỏi ông thay đổi tên chủ hộ cần những điều kiện gì.
Sau khi cô hiểu rõ được việc mình muốn biết, Chu Tử Thanh lại hỏi:
"Cha cháu không có ở đây, cháu có thể thay mặt ông ấy sử dụng quyền hạn chủ hộ không ạ?"
Từ Trường Dân cau mày, ông khá kinh ngạc khi hôm nay Chu Tử Thanh đến đây.
Nhưng là người làm trưởng thôn, ông vẫn phải đứng ra khuyên giải:
"Cháu hiểu rõ, giờ cháu chưa thành niên. Một mình cháu thì biết sống làm sao? Dù... dù cậu cháu không tốt, nhưng anh ấy cũng đã nuôi cháu lớn lên."
Danh sách chương