Chu Tử Thanh ngửa nhà lên nhìn nóc nhà bằng gỗ Lương Tử, mái nhà được bện bằng lau sậy, nghe tiếng khóc mười phần ý nhị, uyển chuyển quanh quanh co co.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, hơi lo lắng nghĩ, rốt cuộc bao giờ cô mới được đi học, cô còn muốn bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành học sinh ưu tú.
Đời trước cô không có cơ hội, lúc này bắt đầu từ cấp trung học, cô thực sự nghiện cảm giác được làm học sinh giỏi.
Ba ngày sóng yên biển lặng trôi qua, trong nhà không xảy ra cuộc cãi vã nào, nhưng Lưu Quế Bình chỉ cần có cơ hội lại bắt đầu trợn mắt trách móc, nói năng quái gở.
Chu Tử Thanh chẳng thèm quan tâm, giấy chứng minh nhà đất để làm gì? Để chứng minh quyền sở hữu tài sản về nhà cửa trong thành phố, trên đó viết tên ai thì là của người ấy.
Nếu không được chủ sở hữu cho phép cư trú, chính là xâm nhập bất hợp pháp, chiếm đoạt tài sản cá nhân, hiện tại cô cảm thấy tràn trề sức lực.
Người Chu Tử Thanh kiêng dè nhất vẫn chỉ có Từ Trường Thắng, chẳng còn cách nào khác, người cao sức lớn, anh ta chỉ cần giơ một tay thôi cũng đủ đánh ngã cô rồi.
Có thể là buổi nói chuyện về tư tưởng đạo đức của các lão làng trong công xã thôn đã đạt hiệu quả, rõ ràng hai ngày nay, Từ Trường Thắng không hề tìm cô gây chuyện.
Chu Tử Thanh nhàn rỗi ở trong nhà, chứ chả nhẽ cô ra ruộng làm việc với Từ Trường Thắng? Đánh chết cô cũng không đi. Cô cứ ở nhà loanh quanh bên bà Từ.
Bà Từ nấu cơm, Chu Tử Thanh nhặt rau, bơm nước.
Lần đầu tiên cô sử dụng giếng khoan, nâng cần gạt lên trên quá cao, bọt nước bắn tung toé, dùng sức đè xuống, nước chảy ra, lại nhấc cần gạt lên, đế giày ướt nhẹp...
Bà Từ chờ dùng nước ở dưới bếp, vừa quay đầu nhìn ra chỗ giếng nước ngoài sân thấy xung quanh đó đã ướt sũng nước.
Bà lắc đầu vội vàng chạy ra ngoài, tới gần nói: "Được rồi, sân còn để phơi ngô, cháu đừng làm ướt sân, lát nữa hai đứa nó về lại tìm cháu gây sự bây giờ, thôi cháu vào phòng bếp nhóm lửa đi."
Tính cứng đầu của cô nổi lên, nhất quyết không chịu đi, cô đứng một bên chăm chú nhìn vào động tác trong tay bà Từ, dùng sức nhấc lên nhấc xuống đều đặn, nước chảy ra vừa nhanh vừa nhiều. Chu Tử Thanh đã hiểu.
"Bà ngoại, bà làm việc của bà đi, để cháu làm nốt cho, lần này chắc chắn cháu sẽ làm được." Chu Tử Thanh cướp cần gạt trong tay bà, thử ấn xuống, tốt hơn nhiều.
Cô toét miệng cười với bà Từ, vô cùng đắc ý nói: "Đầu óc tốt, học gì cũng nhanh."
Trong lòng cô thở dài một tiếng, hơi lo lắng nghĩ, rốt cuộc bao giờ cô mới được đi học, cô còn muốn bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành học sinh ưu tú.
Đời trước cô không có cơ hội, lúc này bắt đầu từ cấp trung học, cô thực sự nghiện cảm giác được làm học sinh giỏi.
Ba ngày sóng yên biển lặng trôi qua, trong nhà không xảy ra cuộc cãi vã nào, nhưng Lưu Quế Bình chỉ cần có cơ hội lại bắt đầu trợn mắt trách móc, nói năng quái gở.
Chu Tử Thanh chẳng thèm quan tâm, giấy chứng minh nhà đất để làm gì? Để chứng minh quyền sở hữu tài sản về nhà cửa trong thành phố, trên đó viết tên ai thì là của người ấy.
Nếu không được chủ sở hữu cho phép cư trú, chính là xâm nhập bất hợp pháp, chiếm đoạt tài sản cá nhân, hiện tại cô cảm thấy tràn trề sức lực.
Người Chu Tử Thanh kiêng dè nhất vẫn chỉ có Từ Trường Thắng, chẳng còn cách nào khác, người cao sức lớn, anh ta chỉ cần giơ một tay thôi cũng đủ đánh ngã cô rồi.
Có thể là buổi nói chuyện về tư tưởng đạo đức của các lão làng trong công xã thôn đã đạt hiệu quả, rõ ràng hai ngày nay, Từ Trường Thắng không hề tìm cô gây chuyện.
Chu Tử Thanh nhàn rỗi ở trong nhà, chứ chả nhẽ cô ra ruộng làm việc với Từ Trường Thắng? Đánh chết cô cũng không đi. Cô cứ ở nhà loanh quanh bên bà Từ.
Bà Từ nấu cơm, Chu Tử Thanh nhặt rau, bơm nước.
Lần đầu tiên cô sử dụng giếng khoan, nâng cần gạt lên trên quá cao, bọt nước bắn tung toé, dùng sức đè xuống, nước chảy ra, lại nhấc cần gạt lên, đế giày ướt nhẹp...
Bà Từ chờ dùng nước ở dưới bếp, vừa quay đầu nhìn ra chỗ giếng nước ngoài sân thấy xung quanh đó đã ướt sũng nước.
Bà lắc đầu vội vàng chạy ra ngoài, tới gần nói: "Được rồi, sân còn để phơi ngô, cháu đừng làm ướt sân, lát nữa hai đứa nó về lại tìm cháu gây sự bây giờ, thôi cháu vào phòng bếp nhóm lửa đi."
Tính cứng đầu của cô nổi lên, nhất quyết không chịu đi, cô đứng một bên chăm chú nhìn vào động tác trong tay bà Từ, dùng sức nhấc lên nhấc xuống đều đặn, nước chảy ra vừa nhanh vừa nhiều. Chu Tử Thanh đã hiểu.
"Bà ngoại, bà làm việc của bà đi, để cháu làm nốt cho, lần này chắc chắn cháu sẽ làm được." Chu Tử Thanh cướp cần gạt trong tay bà, thử ấn xuống, tốt hơn nhiều.
Cô toét miệng cười với bà Từ, vô cùng đắc ý nói: "Đầu óc tốt, học gì cũng nhanh."
Danh sách chương