Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giáo sư Hạ cẩn thận quan sát tượng phật năm mặt, dễ dàng nhận thấy rằng ông ta đang rất có hứng thú, cho nên đã thử hỏi giá bán.
Sơ Vãn thẳng thắng nói ra giá là hai trăm nhân dân tệ, còn nói thêm một xu cũng không thể bớt.
Hai người trẻ tuổi bên cạnh nghe vậy cũng bị hù dọa cho giật mình, hỏi: "Đây không phải là muốn giết người hay sao? Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Sơ Vãn nghe xong, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang cần hai trăm nhân dân tệ này, còn đồng chí này thì lại cần bức tượng phật, làm như vậy thì mọi người đều có thể có được thứ mà bản thân mong muốn."
Người thanh niên hiển nhiên là sợ giáo sư Hạ chịu thua thiệt, anh ta cũng cảm thấy nếu như giáo sư Hạ bị lừa gạt ở đây thì đúng là quá mất mặt, cho nên muốn hạ thấp giá trị của tảng đá xuống.
Sơ Vãn nở nụ cười: "Đồng chí này, tôi có thể thấy rằng người đồng chí già này đang rất quan tâm đến tác phẩm điêu khắc tượng phật của tôi, tôi tin tưởng rằng nếu như tượng phật này nằm ở trong tay của ông ấy, thì chắc chắn sẽ phát huy được giá trị sử dụng đến mức tối đa, giá trị nghệ thuật của tảng đá sẽ vượt rất xa mức giá hai trăm nhân dân tệ, đến mức gấp mười lần, hay thậm chí là gấp trăm lần, anh đang cố hạ thấp giá trị thật sự của tượng phật, cũng tức là đang chê tầm nhìn và ánh mắt của vị đồng chí lớn tuổi kia.”
Cuối cùng, cô chậm rãi nói: "Dưới cái nhìn của anh thì đây chỉ là một tảng đá, nhưng mà với vị đồng chí già này thì đây lại là một kho báu của nghệ thuật điêu khắc của thời Đường.”
Người thanh niên cười chế giễu: "Vậy cô nhìn ra đây là thứ gì?"
Sơ Vãn rất tự nhiên mà nói: "Đây chắc chắn là ý của ông trời muốn cho tôi lấy được hai trăm nhân dân tệ."
Hai người trẻ tuổi đang đứng nhìn cũng phải bật cười, những người đứng xem cũng chỉ cười, có người nghĩ cô gái nhỏ này muốn có tiền đến phát điên rồi, hai trăm nhân dân tệ để mua một tảng đá, cô quả thật là người dám nghĩ dám làm! Nhưng mà giáo sư Hạ lại không mỉm cười, ông ta nghiêm túc đánh giá Sơ Vãn: "Cô gái nhỏ, lời cô nói quả thật rất có lý, giá trị của bức tượng phật này, hoàn toàn là tùy thuộc vào lòng người mà định, tảng đá này cô muốn bán với giá hai trăm nhân dân tệ, tôi cảm thấy rất phù hợp, tôi sẵn sàng trả số tiền này, cam tâm tình nguyện cho."
Những người xung quanh nghe được đều cảm thấy bất ngờ, sợ hãi, không hề ngờ một tảng đá như thế mà lại có người đồng ý chi ra một số tiền lớn để thu mua, mà hai người trẻ tuổi đi cùng cũng cảm thấy rất bất ngờ, đến mức khuôn mặt hơi đỏ lên.
Vừa rồi bọn họ đã hạ thấp giá trị của tượng phật, nhưng mà bây giờ giáo sư lại nói là có giá trị, lúc này cả hai người bọn họ đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngay lập tức, giáo sư Hạ trực tiếp muốn giao nhận hàng, nhưng trên người ông ta không có nhiều nhân dân tệ như vậy, Sơ Vãn tỏ vẻ phiếu ngoại hối cũng được, vì vậy, cuối cùng ông ta đã trả cho cô một trăm năm mươi đồng tiền ngoại hối và năm mươi đồng nhân dân tệ.
Sau khi Sơ Vãn nhận được tiền, cũng không dám ở lâu, xoay người chạy đi.
Nhưng mà giáo sư Hạ đã gọi cô lại, sau đó nói một cách chân thành: "Cô gái nhỏ, hôm nay, tôi phải cảm ơn cô, giúp tôi có thể tiếp cận với bức tranh điêu khắc dưới thời Đường, vậy nên cô có thể để lại tên được không?"
Giáo sư Hạ cẩn thận quan sát tượng phật năm mặt, dễ dàng nhận thấy rằng ông ta đang rất có hứng thú, cho nên đã thử hỏi giá bán.
Sơ Vãn thẳng thắng nói ra giá là hai trăm nhân dân tệ, còn nói thêm một xu cũng không thể bớt.
Hai người trẻ tuổi bên cạnh nghe vậy cũng bị hù dọa cho giật mình, hỏi: "Đây không phải là muốn giết người hay sao? Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Sơ Vãn nghe xong, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang cần hai trăm nhân dân tệ này, còn đồng chí này thì lại cần bức tượng phật, làm như vậy thì mọi người đều có thể có được thứ mà bản thân mong muốn."
Người thanh niên hiển nhiên là sợ giáo sư Hạ chịu thua thiệt, anh ta cũng cảm thấy nếu như giáo sư Hạ bị lừa gạt ở đây thì đúng là quá mất mặt, cho nên muốn hạ thấp giá trị của tảng đá xuống.
Sơ Vãn nở nụ cười: "Đồng chí này, tôi có thể thấy rằng người đồng chí già này đang rất quan tâm đến tác phẩm điêu khắc tượng phật của tôi, tôi tin tưởng rằng nếu như tượng phật này nằm ở trong tay của ông ấy, thì chắc chắn sẽ phát huy được giá trị sử dụng đến mức tối đa, giá trị nghệ thuật của tảng đá sẽ vượt rất xa mức giá hai trăm nhân dân tệ, đến mức gấp mười lần, hay thậm chí là gấp trăm lần, anh đang cố hạ thấp giá trị thật sự của tượng phật, cũng tức là đang chê tầm nhìn và ánh mắt của vị đồng chí lớn tuổi kia.”
Cuối cùng, cô chậm rãi nói: "Dưới cái nhìn của anh thì đây chỉ là một tảng đá, nhưng mà với vị đồng chí già này thì đây lại là một kho báu của nghệ thuật điêu khắc của thời Đường.”
Người thanh niên cười chế giễu: "Vậy cô nhìn ra đây là thứ gì?"
Sơ Vãn rất tự nhiên mà nói: "Đây chắc chắn là ý của ông trời muốn cho tôi lấy được hai trăm nhân dân tệ."
Hai người trẻ tuổi đang đứng nhìn cũng phải bật cười, những người đứng xem cũng chỉ cười, có người nghĩ cô gái nhỏ này muốn có tiền đến phát điên rồi, hai trăm nhân dân tệ để mua một tảng đá, cô quả thật là người dám nghĩ dám làm! Nhưng mà giáo sư Hạ lại không mỉm cười, ông ta nghiêm túc đánh giá Sơ Vãn: "Cô gái nhỏ, lời cô nói quả thật rất có lý, giá trị của bức tượng phật này, hoàn toàn là tùy thuộc vào lòng người mà định, tảng đá này cô muốn bán với giá hai trăm nhân dân tệ, tôi cảm thấy rất phù hợp, tôi sẵn sàng trả số tiền này, cam tâm tình nguyện cho."
Những người xung quanh nghe được đều cảm thấy bất ngờ, sợ hãi, không hề ngờ một tảng đá như thế mà lại có người đồng ý chi ra một số tiền lớn để thu mua, mà hai người trẻ tuổi đi cùng cũng cảm thấy rất bất ngờ, đến mức khuôn mặt hơi đỏ lên.
Vừa rồi bọn họ đã hạ thấp giá trị của tượng phật, nhưng mà bây giờ giáo sư lại nói là có giá trị, lúc này cả hai người bọn họ đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngay lập tức, giáo sư Hạ trực tiếp muốn giao nhận hàng, nhưng trên người ông ta không có nhiều nhân dân tệ như vậy, Sơ Vãn tỏ vẻ phiếu ngoại hối cũng được, vì vậy, cuối cùng ông ta đã trả cho cô một trăm năm mươi đồng tiền ngoại hối và năm mươi đồng nhân dân tệ.
Sau khi Sơ Vãn nhận được tiền, cũng không dám ở lâu, xoay người chạy đi.
Nhưng mà giáo sư Hạ đã gọi cô lại, sau đó nói một cách chân thành: "Cô gái nhỏ, hôm nay, tôi phải cảm ơn cô, giúp tôi có thể tiếp cận với bức tranh điêu khắc dưới thời Đường, vậy nên cô có thể để lại tên được không?"
Danh sách chương