Cố Kiều nhíu mày: “Tôi không bắt cá trong sông, mấy thứ này đều là hải sản mua ở thôn bên ngoài mà.”

Bành Phương căn bản là không thèm tin lời cô nói. Bởi vì có ý kiến với Cố Kiều cho nên Bành Phương cũng chẳng thèm nếm thử tương hải sản mà cô mang qua tặng.

Thế nhưng có một lần Điền lữ trưởng uống rượu, lúc tìm đồ để nhắm rượu thì tìm ra được lọ tương kia trong tủ. Ông lập tức khen thứ này ăn rất ngon, còn hỏi Bành Phương mua được cá tươi mới như vậy ở nơi nào? Bành Phương cảm thấy kỳ quái nên tới thử nhìn thoáng qua, phát hiện đó chính là tương hải sản mà Cố Kiều đưa tới. Sau khi bà ta nếm thử một miếng thì lập tức nhíu mày: “Không thể nào, đây tuyệt đối không phải là hải sản.”

Bành Phương đã tới nơi này mấy năm, từng ăn qua hải sản rất nhiều lần. Nhưng cho dù là bà ta tự tay làm hay là ăn ở nhà ăn thì đều có một mùi tanh không thể rửa sạch hết, sao có thể vừa mềm lại vừa thơm như thế được. Bành Phương lập tức khẳng định rằng Cố Kiều chắc chắn đã lén đi bắt cá ở dưới sông.

Thế nhưng bà ta cũng không ngu, không lập tức tới tìm Cố Kiều ngay mà còn tìm mấy quân tẩu thường xuyên giao lưu nói chuyện với mình để các cô ấy đều nếm thử xem sao. Sau khi mọi người đều khẳng định hải sản không thể nào ăn ngon được như vậy thì bà ta mới trưng ra cái danh chủ nhiệm viện người nhà quân nhân tới đây tìm Cố Kiều để phạt.

“Sao có thể như thế được, cô cho rằng tôi chưa từng mua hải sản ở trong thôn sao? Mấy thứ đó không thể nào có hương thơm như vậy được.” Bành Phương chém đinh chặt sắt nói. Bà ta không cần biết Cố Kiều có phải người mới tới nên không biết về quy định thời gian cấm bắt cá hay không, dù sao hiện tại bà ta cũng nhất định phải làm cho Cố Kiều mất hết thể diện mới được.

Bành Phương ra vẻ rộng lượng nói: “Thấy cô là người vừa mới tới không lâu nên tôi cũng không phạt tiền nữa, buổi tối hôm nay trực tiếp làm kiểm điểm trước mặt tất cả mọi người là được rồi.”

Chị dâu Đỗ cực kỳ nóng nảy, tuy chỉ cần làm kiểm điểm nhưng sau này thanh danh của Cố Kiều nhất định sẽ hỏng hết mất! Hơn nữa các cô đều là người nhà của quân nhân, chính mình như thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu bởi vậy mà liên lụy tới con đường thăng tiến trong quân đội của chồng mình thì đó chính là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.



Chị dâu Đỗ rất tin tưởng cách làm người của Cố Kiều, nếu cô ấy nói không có thì chắc chắn không có. Chị bèn giương cao giọng nói: “Bành chủ nhiệm, đây có phải là hải sản hay không cũng phải là do một mình bà định đoạt được, bà cũng làm gì có chứng cứ.”

Bành Phương không thèm để ý chút nào: “Được thôi, vậy vào trong thôn nhờ những lão ngư dân trong đó tới đây nếm thử xem, bọn họ nhất định có thể nếm ra được.”

Dù sao Bành Phương cũng chẳng sợ gì, bà ta vô cùng tin tưởng vào phán đoán của bản thân.

Cố Kiều tức giận đến bật cười, thật không nghĩ tới trận tai bay vạ gió hôm nay lại là bởi vì món ăn do cô làm ăn quá ngon. Việc này rốt cuộc xem như là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Đang lúc Cố Kiều chuẩn bị mở miệng ra nói thì một người khác đã đi tới: “Bành chủ nhiệm, ít hiểu biết thì đừng có mà nói nhiều. Bà dựa vào đâu mà lại cảm thấy món này ăn quá ngon thì không phải là hải sản? Còn không cho phép Cố Kiều có tay nghề giỏi nữa à!”

Người vừa nói chuyện chính là Liễu Dung Dung vừa mới tan tầm. Cô vừa nghe nói Bành Phương muốn bắt bẻ món tương hải sản mà mình thích ăn nhất thì ngay lập tức không làm nữa mà chạy về luôn.

Nói đùa đấy à? Đây chính là món ăn ngon nhất mà cô từng ăn kể từ lúc bắt đầu theo quân cho tới nay, nếu bởi vì Bành Phương mà sau này Cố Kiều không bao giờ làm món đó nữa thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bành Phương.

Liễu Dung Dung đứng bên cạnh Cố Kiều, cất cao giọng nói: “Bành chủ nhiệm, bà cũng không cần phải tốn công tìm người khác làm chứng cho mình đâu, tôi đã gọi sĩ quan hậu cần tới rồi, trực tiếp nhờ ông ấy nếm thử đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện