Trước kia Cố Tri Ý chính là kiểu người vắt chày ra nước, cái gì tốt cũng cất giấu cho mình, từ bao giờ lại hào phóng như vậy? Lần này lại không biết muốn xin xỏ gì đây, cho nên mới hào phóng như thế.
Người Lâm gia tự nhận đều hiểu rất rõ con người Cố Tri Ý, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không sống chung với nhau, nói không chừng nhà lão tứ người ta đột nhiên lại hiểu chuyện.
Không thể không nói cả nhà Lâm gia đều tự tưởng tượng rồi thật sự tẩy trắng cho Cố Tri Ý, nếu Cố Tri Ý biết được suy nghĩ này của họ đoán chừng phải cười đến choáng váng.
Điều này chẳng lẽ chỉ toàn dựa vào tưởng tượng mà tiến công thôi sao? Vợ của lão nhị Lý Hồng Hà là người biết nhìn sắc mặt, cô ấy nghe Cố Tri Ý nói vậy thì nở nụ cười rồi bước lên, nhận lấy cái bát trong tay Cố Tri Ý, còn bảo Cố Tri Ý dẫn hai đứa bé vào trong ngồi.
Bước qua bậc cửa, Lâm gia cũng chuyển bàn cơm vào trong sân, tất cả mọi người trong nhà đều ngồi vây xung quanh bàn cơm. Mấy đứa bé nhìn thấy Cố Tri Ý bước đến cũng rất lễ phép lên tiếng chào: “Thím tư.”
Chỉ có con gái út Lâm gia biểu hiện không chào đón ra mặt, lại còn dùng giọng quái gở nói: “Ồ, cơn gió nào đưa chị dâu đến thế này!”
Cố Tri Ý nhìn cô gái chừng hai mươi tuổi trước mặt mình, mặt mũi cô ta viết đầy vẻ không chào đón và vô cùng ghét bỏ.
Tuy Cố Tri Ý không muốn so đo với con nít, nhưng cũng không có ý định mặc người ta nhào nặn, dù sao thì trước đó cũng đã không hợp mắt nhau rồi, lúc này đột nhiên lại ôn hòa trò chuyện này nọ thì mới là kỳ lạ.
Vì vậy Cố Tri Ý cũng bày ra dáng vẻ không hợp mắt mà nhìn lại Lâm Hiểu Lan, hừ một tiếng: “Tôi đến tìm cha mẹ, liên quan gì đến cô? Em chồng quản nhiều việc quá!”
Lâm Hiểu Lan bị Cố Tri Ý chọt một cái, lập tức trở nên không cẩn thận miệng lưỡi: “Đây là nhà tôi, tôi không cho phép chị đến.” Cha Lâm đi đến từ phía sau nghe thấy con gái út nhà mình nói lời này, lập tức quát lên: “Lâm Hiểu Lan, con nói chuyện với chị dâu thế này sao? Xin lỗi chị dâu ngay!”
Lâm Hiểu Lan nghe thấy lời này của cha Lâm đều mang theo ý muốn bảo vệ người phụ nữ kia, thì tức giận đến mức phải dậm chân: “Ai thích xin lỗi thì đi mà xin lỗi. Hừ!” Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt cha Lâm đang vô cùng khó coi, cứ thế mà bỏ về phòng.
Mẹ Lâm thấy vậy cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện thế này.”
Đây còn không phải do mẹ nuông chiều ra sao? Trong lòng mọi người lẳng lặng thêm vào một câu, bất quá mọi người cũng không nói ra.
Ngược lại Cố Tri Ý cũng không thèm để ý, trong mắt cô Lâm Hiểu Lan cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, so đo với cô ta làm gì? Cô cười với mẹ Lâm nói: “Mẹ, không sao đâu ạ! Hiểu Lan cũng còn nhỏ mà, lớn lên chút ít nữa sẽ hiểu chuyện thôi!”
mẹ Lâm không ngờ Cố Tri Ý sẽ nói những lời này, bà vui vẻ cười rồi vội vàng bảo Cố Tri Ý qua ngồi lên ghế. Cố Tri Ý cũng không khách sáo, cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo, dời ghế sang một bên ngồi xuống, nhường chỗ ăn cơm cho Lâm gia.
“Vợ lão tứ à, ngồi xa như vậy làm gì? Đến đây ăn một chút gì đi!”
Người Lâm gia tự nhận đều hiểu rất rõ con người Cố Tri Ý, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không sống chung với nhau, nói không chừng nhà lão tứ người ta đột nhiên lại hiểu chuyện.
Không thể không nói cả nhà Lâm gia đều tự tưởng tượng rồi thật sự tẩy trắng cho Cố Tri Ý, nếu Cố Tri Ý biết được suy nghĩ này của họ đoán chừng phải cười đến choáng váng.
Điều này chẳng lẽ chỉ toàn dựa vào tưởng tượng mà tiến công thôi sao? Vợ của lão nhị Lý Hồng Hà là người biết nhìn sắc mặt, cô ấy nghe Cố Tri Ý nói vậy thì nở nụ cười rồi bước lên, nhận lấy cái bát trong tay Cố Tri Ý, còn bảo Cố Tri Ý dẫn hai đứa bé vào trong ngồi.
Bước qua bậc cửa, Lâm gia cũng chuyển bàn cơm vào trong sân, tất cả mọi người trong nhà đều ngồi vây xung quanh bàn cơm. Mấy đứa bé nhìn thấy Cố Tri Ý bước đến cũng rất lễ phép lên tiếng chào: “Thím tư.”
Chỉ có con gái út Lâm gia biểu hiện không chào đón ra mặt, lại còn dùng giọng quái gở nói: “Ồ, cơn gió nào đưa chị dâu đến thế này!”
Cố Tri Ý nhìn cô gái chừng hai mươi tuổi trước mặt mình, mặt mũi cô ta viết đầy vẻ không chào đón và vô cùng ghét bỏ.
Tuy Cố Tri Ý không muốn so đo với con nít, nhưng cũng không có ý định mặc người ta nhào nặn, dù sao thì trước đó cũng đã không hợp mắt nhau rồi, lúc này đột nhiên lại ôn hòa trò chuyện này nọ thì mới là kỳ lạ.
Vì vậy Cố Tri Ý cũng bày ra dáng vẻ không hợp mắt mà nhìn lại Lâm Hiểu Lan, hừ một tiếng: “Tôi đến tìm cha mẹ, liên quan gì đến cô? Em chồng quản nhiều việc quá!”
Lâm Hiểu Lan bị Cố Tri Ý chọt một cái, lập tức trở nên không cẩn thận miệng lưỡi: “Đây là nhà tôi, tôi không cho phép chị đến.” Cha Lâm đi đến từ phía sau nghe thấy con gái út nhà mình nói lời này, lập tức quát lên: “Lâm Hiểu Lan, con nói chuyện với chị dâu thế này sao? Xin lỗi chị dâu ngay!”
Lâm Hiểu Lan nghe thấy lời này của cha Lâm đều mang theo ý muốn bảo vệ người phụ nữ kia, thì tức giận đến mức phải dậm chân: “Ai thích xin lỗi thì đi mà xin lỗi. Hừ!” Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt cha Lâm đang vô cùng khó coi, cứ thế mà bỏ về phòng.
Mẹ Lâm thấy vậy cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện thế này.”
Đây còn không phải do mẹ nuông chiều ra sao? Trong lòng mọi người lẳng lặng thêm vào một câu, bất quá mọi người cũng không nói ra.
Ngược lại Cố Tri Ý cũng không thèm để ý, trong mắt cô Lâm Hiểu Lan cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, so đo với cô ta làm gì? Cô cười với mẹ Lâm nói: “Mẹ, không sao đâu ạ! Hiểu Lan cũng còn nhỏ mà, lớn lên chút ít nữa sẽ hiểu chuyện thôi!”
mẹ Lâm không ngờ Cố Tri Ý sẽ nói những lời này, bà vui vẻ cười rồi vội vàng bảo Cố Tri Ý qua ngồi lên ghế. Cố Tri Ý cũng không khách sáo, cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo, dời ghế sang một bên ngồi xuống, nhường chỗ ăn cơm cho Lâm gia.
“Vợ lão tứ à, ngồi xa như vậy làm gì? Đến đây ăn một chút gì đi!”
Danh sách chương