Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, mọi người phát hiện Vương Khê Khê tỉnh rồi. Đều vào phòng xem cô ta như thế nào, An Nhiên bưng bát cháo kê lên nhà chính, nói với Vương Khê Khê: “Cô mau ăn đi, hôm qua đã không ăn gì rồi.” Vương Khê Khê cảm động nhìn cô một cái, rồi đem cháo ăn.

Hoàng Kiến Thiết nói với Vương Khê Khê: “Sau này không được chạy lên núi nữa, quá nguy hiểm rồi.”

Vương Khê Khê mặt đầy cảm động nhìn mọi người, nói: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi, sau này tôi sẽ tự mình chú ý.” Nhìn những khuôn mặt trẻ của nhóm người này rất xúc động, rất nhiều năm sau cao khảo mọi người đều mất liên lạc, cô ta chỉ gặp qua một mình An Nhiên, nhưng chỉ là ở trên TV. An Nhiên mặc bộ quần áo gọn gàng sáng màu cùng Tiêu Thành An tay trong tay trên TV nói chuyện. Vào khoảnh khắc đó Vương Khê Khê cảm thấy được sự tự ti, rõ ràng là bản thân lúc đó ưu tú như thế, An Nhiên cũng chỉ là sự tồn tại không đáng kể đến.

An Nhiên: “Cô lịch sự như vậy?”

An Nhiên nghi ngờ nhìn Vương Khê Khê xin lỗi, trong lòng nghĩ: “Cái này không đúng, nữ chính không phải nên khóc huhu sao, cái này là làm sao vậy, điều này rất không đúng.”

Hoàng Kiến Thiết nói tiếp: “Trưởng thôn yêu cầu cô và Vương Minh Trí viết bản kiểm điểm, đồng thời trừ điểm công việc của hai người đem cho người lên núi tìm hai người.”

Khuôn mặt biết ơn ban đầu của Vương Khê Khê, mắt thường có thể thấy đã bắt đầu nứt ra rồi.”

Giọng nói kịch liệt hỏi: “Dựa vào cái gì, đều kiểm điểm rồi, dựa vào cái gì còn trừ điểm công việc.”

Hoàng Kiến Thiết bị tức đến cười rồi nói: “Dựa vào việc người ta trên núi tìm hai người ba tiếng đồng hồ, chưa kể thanh niên tri thức chúng tôi gọi tất cả mọi người hôm qua là tìm cô như thế nào đó, được, xem như là chúng tôi nhiệt tình giúp đỡ, nhưng người trong thôn dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ giúp đỡ,  mắc nợ cô sao? Có trừ chút điểm đem cho người ta, cô có cái gì không vừa ý nữa.”

Vương Khê Khê cúi thấp đầu, nhưng có thể nhìn ra là rất không phục. Vương Minh Trí đi ra hòa hoãn nói: “Nên làm đó, nên làm đó, đồng chí Vương Khê Khê hôm qua còn bị thương, tâm tình có chút không tốt, có thể hiểu được.”

Hoàng Kiến Thiết liếc anh ta một cái, không nói gì cả, quay người rời đi.

An Nhiên cảm thấy vẫn không thích hợp, nữ chính hôm nay đem lại cho cô cảm giác giống như một người đàn bà đanh đá, mà không phải là hình tượng của bạch liên hoa. Lẽ nào không giả vờ nữa, ngả bài rồi.

Mọi người đều rời đi rồi, Vương Khê Khê trong lòng thầm chán nản làm sao không kiềm chế được tính khí của mình. Đắc tội với người khác còn để cho An Nhiên xem được trò cười.



Mặc dù đại phu trong thôn nói không có chuyện gì, nhưng mà Vương Khê Khê trọng sinh một lần vẫn cảm thấy không yên tâm, chạy đến nhà của trưởng thôn viết thư giới thiệu, nói muốn đi bệnh viện trong trấn xem xem, còn có một chút chóng mặt.

Trưởng thôn nhìn người trước mắt, không nói gì liền viết cho. Vương Khê Khê nói tiếp: “Xin lỗi trưởng thôn, là cháu tùy hứng rồi, cháu không nên có ưu tư liền chạy lên núi. Sau này cháu nhất định sẽ chú ý. Không đem cho trưởng thôn và mọi người rắc rối nữa.”

Trưởng thôn nghiêm túc phê bình một chút, nói: “Cô tự mình hiểu là tốt rồi.”

Rời khỏi ủy ban thôn, Vương Khê Khê thở ra một hơi dài, điều này có lẽ có thể cải thiện ấn tượng của bản thân rồi, suy cho cùng là cha chồng tương lai của mình, kiếp trước Vương Khê Khê đã biết trưởng thôn không phải là người dễ bị lừa, mắt không dụi một ít cát, muốn kết hôn được với Tiêu Kiến Thiết, nhất định phải biểu hiện tốt mới được.

Cũng không có người đi cùng, tự mình đi lên trấn, đến bệnh viện lấy số, để bệnh viện kiểm tra một chút, bác sĩ tỏ ý không có vấn đề gì, nhưng vẫn không thể vận động mạnh, cần chú ý nghỉ ngơi.

Sau kkhi Vương Khê Khê rời khỏi bệnh viện, suy nghĩ trong túi không còn bao nhiêu tiền nữa, không trông cậy được vào trong nhà, kiếp trước bản thân sống thành bộ dạng đó bọn họ đều coi như không có đứa con gái này, trong tim bọn họ chỉ có con trai tốt của bọn họ, vốn dĩ xuống nông thôn không phải là bản thân, là anh trai của mình, nhưng mà cha mẹ không nỡ, liền để cho mình xuống nông thôn.

Nghĩ đến đây, Vương Khê Khê oán hận, hận tất cả người đối xử không tốt với cô ta, cũng thề rằng nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận, với không tới mình.

Tại bưu điện mượn giấy và bút, viết cho Hoàng Kiến Thiết bức thư, liên hệ cảm tình.

Bên này An Nhiên sau khi về phòng, nghĩ nghĩ, vẫn là kỳ lạ, con người không thể thay đổi nhanh như vậy được, tính cách hoàn toàn không giống nhau, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, không phải chứ, tình tiết thường gặp trong tiểu thuyết, nữ chính bị vỡ đầu không phải là xuyên không hoặc là trùng sinh rồi chứ.

Nhưng điều này có thể giải thích rồi, thời điểm này An Nhiên mới phát hiện cuộc sống trong sách và đời thực không giống nhau, tất cả đều là người sống, mà không phải là một vài từ là có thể khắc họa được toàn bộ.

An Nhiên quyết định bản thân phải tiếp tục sống lặng lẽ, ăn đồ ăn ngon và cùng với chó sói nhỏ của mình yêu đương ngọt ngào phát cơm chó, sau đó sinh vài đứa con trai dễ thương, bất kể nữ chính như thế nào tuyệt đối cũng thề không tham dự vào.

Sau khi lập kế hoạch cho cuộc đời xong, An Nhiên chép chép miệng, vẫn là ăn một chút món ngon trước đi cho đỡ sợ, cái này cũng quá dọa người rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện