Diệp Sở Sở mặc cho cậu xong, bế ra ngoài, kết quả Tiểu Bạch Dương nhìn thấy không còn xe, cha cũng không còn. Mặc kệ mọi thứ, khóc lớn lên, còn muốn xuống đất, Diệp Sở Sở thả cậu xuống đất, cậu đi đến cửa lớn, đi được vài bước lại vấp chân. Vung tay một cái, tức giận cực kỳ.

Diệp Sở Sở ở phía sau quan sát, cố nén cười.

“Bịch bịch bịch bịch!”

Tiểu Bạch Dương khóc la, dậm chân. Đã đến cửa, nhìn hai bên một chút, vẫn không thấy xe của cha và cha, tiếng khóc càng lớn hơn.

Diệp Sở Sở chờ cậu khóc một hồi mới bước lên dụ dỗ: "Cha của con đi giao hàng cho nhà người ta rồi, một lát nữa sẽ trở về thôi, còn mua đồ ăn cho Tiểu Bạch Dương nữa, có được không nào?"

Tiểu Bạch Dương lắc đầu không chịu: “Không muốn, không muốn đâu!”

Cô hỏi: “Là không muốn cha hay là không muốn ăn ngon hả?”

Cậu vẫn lặp lại: “Không muốn, không muốn!"

Cô nói: “Được rồi, được rồi, con đừng khóc nữa. Nhìn xem trời lạnh thế nào, chúng ta về đi, về phòng rồi chờ cha về, có được không nào?”

Cậu bé vẫn lặp lại: “Không muốn, không muốn!"

Diệp Sở Sở nhìn đống tuyết, nói: “Vậy chúng ta chơi tuyết nhé?”

Tiếng khóc Tiểu Bạch Dương ngừng lại, quay đầu nói: "Tài Tài!"

Cô nói: “Đúng rồi, bảo Tài Tài chơi cùng nữa, được không?”

Tiểu Bạch Dương suy tư một chốc, khóc lần nữa: “Cha cha cha cha cha!”

Diệp Sở Sở bất lực nắm tay đang mặc áo bông của cậu, kéo cậu tới trước đống tuyết: “Nào, Tiểu Bạch Dương, chúng ta đắp người tuyết nhé.”

Cậu nói: “Không muốn, không muốn!"

Diệp Sở Sở không để ý tới cậu, tìm cái xẻng bắt đầu đắp lên, vừa đắp vừa nói: "Đắp một bé Tiểu Bạch Dương, lại đắp một cha của Tiểu Bạch Dương, có được không nào?"

Tiểu Bạch Dương vẫn khóc nhưng mà tiếng khóc đã nhỏ hơn, thỉnh thoảng chùi nước mắt một cái, nhìn mẹ đang ở đằng kia đắp tuyết, đợi đến khi người tuyết thành hình mới hoàn toàn nín khóc.

Diệp Sở Sở thở dài một hơi, đứa nhỏ này càng ngày càng khó dỗ rồi, động tác cô liên tục, đắp ba người tuyết, nói với Tiểu Bạch Dương: "Đây là cha, đây là mẹ, đây là Tiểu Bạch Dương."

Tiểu Bạch Dương không hài lòng, bảo: "Tài Tài!"

Khỉ con vèo một cái tới đây, nhảy lên đầu một người tuyết, ngồi xổm xuống kêu éc éc.

Tiểu Bạch Dương thấy vậy nín khóc, mỉm cười, thế nhưng cũng là đứa thứ hai muốn ngồi lên người tuyết.

Diệp Sở Sở nói: “Tài Tài, mày ngồi trên đó làm gì, đi xuống!”

Khỉ con kêu éc éc, đạp rớt nửa cái đầu người tuyết, đi xuống.

Diệp Sở Sở bế Tiểu Bạch Dương đi tới, bảo nó đứng ở trên. Đồ Tiểu Bạch Dương đang mặc là quần dài ôm, chỉ khoác áo bông, ngồi trên người tuyết cô sợ sẽ bị cảm lạnh.

Tiểu Bạch Dương đứng ở phía trên, còn thử nhảy, người tuyết sụp một nửa, cậu bé cũng rất là vui, quả nhiên con nít đều thích phá hoại.

Khỉ con nhìn Tiểu Bạch Dương đứng trên chơi vui, cũng đứng trên người tuyết mà nhảy. Chưa tới một luc sau, người tuyết Diệp Sở Sở vất vả khổ cực đắp lên đã sụp hết.

Diệp Sở Sở ôm lấy Tiểu Bạch Dương đi về: “Được rồi, chơi cũng đủ vui rồi. Chúng ta về thôi, bây giờ trời đang rất lạnh.”

Tiểu Bạch Dương chỉ vào khỉ con: “Tài Tài!”

Diệp Sở Sở quay đầu lại gọi khỉ con một cái: “Tài Tài, về nhà!”

Móng vuốt khỉ con đạp đạp tuyết, đi theo về.

Vừa rồi Tiểu Bạch Dương khóc đau lòng bao nhiêu, bây giờ cười vui vẻ bấy nhiêu.

Diệp Sở Sở buồn cười vô cùng, chung quy vẫn là con nít, chơi đùa một lát là quên hết.

Hôm đó mẹ Triệu nói phương pháp giải quyết của Triệu Văn Thao cho chị tư và bảo rằng: “Con muốn thì dời qua, không muốn thì hết cách rồi.”

Bà nói thêm: “Con nghĩ cho kỹ, trong thời gian ngắn thằng bốn không thể về được đâu.”

Chị tư không nghĩ, trực tiếp nói: “Con về thu dọn đồ đạc, tối nay bảo em chồng giúp con chuyển qua.”

Bây giờ tuyết chưa rơi nhiều, thế nhưng đã rơi mấy trận tuyết rồi, chúng nó chất chồng lên. Đi đường cũng rất khó đi, nếu còn chạy tới chạy lui tới mười cây số, thật sự chạy không nổi.

Mẹ Triệu nói: “Được, chuyển đi sớm cũng tốt, bớt đi qua đi lại hoài.”

Nói xong gọi điện thoại cho Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao còn chưa trở về, Diệp Sở Sở tiếp nhận điện thoại. Sau khi nghe xong, cười thầm, đợi đến khi chồng về chắc chắn lại không vui, quả nhiên Triệu Văn Thao trở về nghe thấy chị tư dọn nhà ngay hôm nay, không vui nói vài câu.

Hắn nói: “Đợi tới tối anh phải thương lượng thử với anh ba mới được!”

Triệu Văn Thao nói xong cũng đi giúp chị tư dọn nhà.

Trong nhà chị tư không có gì, ngoại trừ gia súc ra thì một xe tải cũng không lắp đầy được. Thật ra vào lúc này nhà nào cũng vậy, thêm vài chục năm nữa thì các kiện hàng lớn nhỏ sẽ lắp đầy thôi.

Ngược lại là củi không ít, cộng thêm cành cây, hết hai toa rưỡi rồi.

Anh ba và anh hai, còn có các hàng xóm hỗ trợ, vận chuyển tới mười giờ hơn mới chuyển xong hết.

Chị tư bọc những món đồ đắt tiền như bóng đèn và bỏ vào trong thùng, nhưng vẫn có chút không yên tâm nói: “Em nghĩ dây điện và thùng máy đo điện sẽ không ai trộm nhỉ?”

Triệu Văn Thao nói: “Thùng đo diện và dây điện đợi mai tìm thợ điện dỡ xuống.”

Chị tư nói: “Tôi nói là cái này chắc chắn có người trộm.”

Món đồ này chắc chắn sẽ bị người ta trộm. Tầm này tất cả mọi người rất nghèo, dây điện và máy đo điện đều có thể bán lấy tiền, nhưng mà cũng phạm pháp.

Anh ba nói: “Được xem là phạm pháp, nếu không bắt được người thì chúng ta vẫn phải tự bỏ tiền ra mua. Vẫn nên lấy xuống sớm cho an tâm.”

Mẹ Triệu làm bữa khuya cho mọi người. Bà cán mì sợi, thứ bà dùng chính là hai loại bột trước mặt, là bột mì và bột kiều mạch trộn lẫn vào.

Tuy rằng đã trồng lúa mạch rồi, nhưng người già tiết kiệm đã quen, không nỡ làm hết mì sợi làm từ bột mì nên vẫn bỏ một ít mì làm từ bột kiều mạch, cho dù là gạo cũng muốn bỏ chút ít gạo để ăn, gạo này là gạo tẻ loại hai.

Bà làm tô mì, mỗi người một quả trứng luộc, đồ ăn kèm là dưa muối, còn có rượu ấm cho mọi người ăn xua lạnh.

Sau khi ăn xong, Triệu Văn Thao lái xe kéo anh hai và anh ba cùng mấy người hàng xóm trong thôn đã giúp đỡ trở về.

Trên đường đi, anh ba nói: “Vợ em bốn đến trang trại thỏ thì mẹ không cần phải chạy tới chạy lui nữa rồi. Qua mấy hôm nữa tuyết sẽ rơi nhiều, nếu lỡ mà trượt ngã trên đường bị gãy tay, gãy chân thì phải làm sao.”

Anh hai nói: “Cũng không hẳn. Bây giờ tuyết của mấy đợt tuyết nhỏ còn chưa tan hết nữa mà.”

Triệu Văn Thao cũng cân nhắc đến cái này mới sảng khoái giúp đỡ chị tư dọn nhà, không nghĩ tới chuyển vô cùng kịp thời. Tới tối tuyết đã rơi nhiều, đến buổi sáng đã dày hai thước rồi.

Triệu Văn Thao đứng lên, từ cửa sổ nhìn tuyết rơi dày ở bên ngoài, cảm khái nói: “Mẹ đúng là đã dự kiến trước rồi.”

Diệp Sở Sở nhìn đồng hồi, hơn sáu giờ sáng rồi. Cô thức dậy kêu Tiểu Bạch Dương đi đái, sau đó trở lại túm lấy chăn và chui vào ổ chăn nói: "Tuyết rơi lớn như vậy, anh cũng không lái xe, ngủ tiếp một lúc đi."

Mùa hè trời mưa, mà đông tuyết rơi, đều là thời điểm cho nông dân nghỉ ngơi, hơn nữa nghỉ ngơi đặc biệt an tâm! Triệu Văn Thao nghe thấy lời vợ nói, trở lại ổ chăn một lần nữa: "Thật là thoải mái quá, có thể ngủ nướng rồi."

Nói xong nhìn vợ, thấy đã ngủ rồi, nhìn con trai cũng ngủ rồi. Triệu Văn Thao không khỏi mỉm cười, cũng nhắm mắt lại ngủ.

Đều là buôn bán nhưng anh ba không có tâm trạng như Triệu Văn Thao, nhìn tuyết rơi lớn thế này, thở hổn hển nói: “Phường đậu hũ của tôi vừa mới mở mà tuyết đã rơi lớn thế này, đây không phải là cố tình đối nghịch với tôi sao!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện