Nữ đồng chí kia tức giận nhìn Dương Quân Tô một cái, lại quét mắt nhìn mọi người một cái, căm giận nói: "Giác ngộ của các người đều quá thấp."
Nói xong, cô ta bưng chậu rửa mặt đi ra.
Cô ta vừa đi, mọi người cười càng vang dội, mọi người vừa cười vừa nhìn về phía Dương Quân Tô, đều cảm thấy nữ đồng chí này nói chuyện thật thú vị.
Hai cô gái cũng mang theo màn ở phía đối diện đi tới chào hỏi với Dương Quân Tô.
Hai cô gái này đều hai mươi tuổi, một người da đen mắt to, nói chuyện rõ ràng mạch lạc. Một người mập trắng đáng yêu, khí chất có hơi giống Cao Khiết. Mắt to tên Trịnh Hoan, mập trắng tên Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên nhỏ giọng nói cho Dương Quân Tô: "Nữ đồng chí vừa rồi tên là Lý Vệ Hồng, là phần tử tích cực nổi tiếng của phân trường số một, người ta tư tưởng giác ngộ rất cao, thấy ai không vừa mắt liền phê bình giáo dục, tất cả mọi người không chịu được cô ta nhưng chúng tôi đều không nói lại cô ta. Vừa rồi cô đáp lại quá hay."
Dương Quân Tô nói: "Tôi cũng là vì tốt cho cô ta, muốn giúp cô ta tiến bộ."
Chu Viên Viên hiểu ý cười một tiếng.
Trịnh Hoan: ". . ." Cô ấy cảm giác Lý Vệ Hồng đã gặp đối thủ rồi.
Mọi người thu dọn xong giường chiếu, trời đã sắp tối rồi, tiếng còi ăn cơm vang lên, mọi người mau chóng cầm hộp cơm đi mua cơm.
Cơm tối là màn thầu hoa màu cùng cải trắng hầm khoai tây. Màn thầu vừa chua vừa cứng, đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, còn không ngon bằng nhà ăn làm.
Tiếng oán than của mọi người vang lên dậy đất, cũng may bọn họ vừa tới, đều mang hàng hóa tích trữ.
Dương Quân Tô cũng lấy dưa muối ra ăn với cơm.
Cơm nước xong xuôi, nhân viên quản lý doanh địa, đội trưởng tạm thời Vạn Xương Xuân cầm loa lớn dặn dò mọi người sau khi trời tối tốt nhất đừng ra ngoài, nhất định không được ra ngoài một mình, xung quanh có dã thú qua lại, đi nhà xí cũng phải đi chung với người khác.
Cao Khiết rất nhanh liền mời Dương Quân Tô cùng cô ấy đi vệ sinh.
Dương Quân Tô: ". . ." Đã nhiều năm rồi cô không đi vệ sinh cùng với người khác.
Cái gọi là nhà vệ sinh chính là túp lều đơn sơ dùng nhánh cây dựng lên tạm thời, bên trong đào hố, bên trên hố có hai tấm ván gỗ, đằng sau có một cái ao rất sâu.
Mọi người đều biết đội khai hoang sinh hoạt sẽ không tiện, nhưng xem xét tình hình này, tâm tình cũng không quá tốt. Tâm tình tốt nhất phải kể tới Lý Vệ Hồng, cô ta còn đang ở trong túc xá phát biểu lời nói kia lần nữa: "Chúng ta chính là đến chịu khổ, điều kiện càng gian khổ, càng có thể biểu thể hiện ra giác ngộ và quyết tâm của chúng ta."
Nơi này tự nhiên không kéo điện, mọi người có đốt nến, có đốt đèn dầu. Dương Quân Tô đã quen đèn điện sáng tỏ, nhìn thấy ánh đèn này, cảm thấy hỏng mắt, dứt khoát cũng không đọc sách, sớm nằm trên giường nghỉ ngơi.
Không có hoạt động giải trí gì, mọi người vừa mệt lại mỏi, đến ngay cả Lý Vệ Hồng đề nghị hoạt động giới thiệu với nhau cũng không ai hưởng ứng.
Lý Vệ Hồng thấy đề nghị của mình không người hưởng ứng, tâm tình vô cùng không tốt, một đám bạn cùng phòng này thật không tiến bộ gì cả.
Không đến chín giờ, mọi người liền bắt đầu đi ngủ.
Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện ác mộng đã tới.
Con muỗi, thành đàn thành đàn bay vào ong ong, muỗi vừa lớn vừa dữ, cắn cái nào đau cái đó.
Trong ký túc xá vang lên âm thanh ba ba liên hồi, đều đang dùng lực đập muỗi.
Tỉnh dậy hùng hùng hổ hổ, ngủ cũng bị cắn tỉnh. Có người đốt đèn lên, xuống giường chiến đấu với muỗi.
Có một nữ sinh mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Năm ngoái tôi cũng đi lên núi khai hoang, trên đó không có muỗi mà."
Dương Quân Tô nói: "Nơi cao hơn mặt nước biển không có muỗi, nơi chúng ta đang ở là bình nguyên, lại gần đầm lầy, nhiều muỗi là rất bình thường."
Mọi người trầm mặc không nói gì. Tập thể bọn họ hâm mộ ba người Dương Quân Tô, Chu Viên Viên mang theo màn.
Có người nổi lên tâm tư ngủ chung.
Dương Quân Tô không chờ người khác mở miệng, liền chủ động nói: "Bên trong màn chen một chút thì có thể ngủ ba người. Cao Khiết và Đỗ Quyên, hai cô ngủ cùng tôi đi."
Cao Khiết đã sớm muốn mở miệng, vui mừng đáp một tiếng, mau chóng đem đệm chăn của mình chuyển đến bên trong màn của Dương Quân Tô.
Đỗ Quyên chần chờ một chút, hỏi: "Chen lấn như vậy có ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không?"
Dương Quân Tô nói: "Không có việc gì, tôi rất dễ ngủ, cô mau chóng vào đi, bằng không, ban đêm ngủ không ngon, sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang ngày mai."
Đỗ Quyên rốt cục không do dự nữa, cô ấy chuyển đệm chăn vào, nằm xuống sát bên Cao Khiết.
Nói xong, cô ta bưng chậu rửa mặt đi ra.
Cô ta vừa đi, mọi người cười càng vang dội, mọi người vừa cười vừa nhìn về phía Dương Quân Tô, đều cảm thấy nữ đồng chí này nói chuyện thật thú vị.
Hai cô gái cũng mang theo màn ở phía đối diện đi tới chào hỏi với Dương Quân Tô.
Hai cô gái này đều hai mươi tuổi, một người da đen mắt to, nói chuyện rõ ràng mạch lạc. Một người mập trắng đáng yêu, khí chất có hơi giống Cao Khiết. Mắt to tên Trịnh Hoan, mập trắng tên Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên nhỏ giọng nói cho Dương Quân Tô: "Nữ đồng chí vừa rồi tên là Lý Vệ Hồng, là phần tử tích cực nổi tiếng của phân trường số một, người ta tư tưởng giác ngộ rất cao, thấy ai không vừa mắt liền phê bình giáo dục, tất cả mọi người không chịu được cô ta nhưng chúng tôi đều không nói lại cô ta. Vừa rồi cô đáp lại quá hay."
Dương Quân Tô nói: "Tôi cũng là vì tốt cho cô ta, muốn giúp cô ta tiến bộ."
Chu Viên Viên hiểu ý cười một tiếng.
Trịnh Hoan: ". . ." Cô ấy cảm giác Lý Vệ Hồng đã gặp đối thủ rồi.
Mọi người thu dọn xong giường chiếu, trời đã sắp tối rồi, tiếng còi ăn cơm vang lên, mọi người mau chóng cầm hộp cơm đi mua cơm.
Cơm tối là màn thầu hoa màu cùng cải trắng hầm khoai tây. Màn thầu vừa chua vừa cứng, đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, còn không ngon bằng nhà ăn làm.
Tiếng oán than của mọi người vang lên dậy đất, cũng may bọn họ vừa tới, đều mang hàng hóa tích trữ.
Dương Quân Tô cũng lấy dưa muối ra ăn với cơm.
Cơm nước xong xuôi, nhân viên quản lý doanh địa, đội trưởng tạm thời Vạn Xương Xuân cầm loa lớn dặn dò mọi người sau khi trời tối tốt nhất đừng ra ngoài, nhất định không được ra ngoài một mình, xung quanh có dã thú qua lại, đi nhà xí cũng phải đi chung với người khác.
Cao Khiết rất nhanh liền mời Dương Quân Tô cùng cô ấy đi vệ sinh.
Dương Quân Tô: ". . ." Đã nhiều năm rồi cô không đi vệ sinh cùng với người khác.
Cái gọi là nhà vệ sinh chính là túp lều đơn sơ dùng nhánh cây dựng lên tạm thời, bên trong đào hố, bên trên hố có hai tấm ván gỗ, đằng sau có một cái ao rất sâu.
Mọi người đều biết đội khai hoang sinh hoạt sẽ không tiện, nhưng xem xét tình hình này, tâm tình cũng không quá tốt. Tâm tình tốt nhất phải kể tới Lý Vệ Hồng, cô ta còn đang ở trong túc xá phát biểu lời nói kia lần nữa: "Chúng ta chính là đến chịu khổ, điều kiện càng gian khổ, càng có thể biểu thể hiện ra giác ngộ và quyết tâm của chúng ta."
Nơi này tự nhiên không kéo điện, mọi người có đốt nến, có đốt đèn dầu. Dương Quân Tô đã quen đèn điện sáng tỏ, nhìn thấy ánh đèn này, cảm thấy hỏng mắt, dứt khoát cũng không đọc sách, sớm nằm trên giường nghỉ ngơi.
Không có hoạt động giải trí gì, mọi người vừa mệt lại mỏi, đến ngay cả Lý Vệ Hồng đề nghị hoạt động giới thiệu với nhau cũng không ai hưởng ứng.
Lý Vệ Hồng thấy đề nghị của mình không người hưởng ứng, tâm tình vô cùng không tốt, một đám bạn cùng phòng này thật không tiến bộ gì cả.
Không đến chín giờ, mọi người liền bắt đầu đi ngủ.
Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện ác mộng đã tới.
Con muỗi, thành đàn thành đàn bay vào ong ong, muỗi vừa lớn vừa dữ, cắn cái nào đau cái đó.
Trong ký túc xá vang lên âm thanh ba ba liên hồi, đều đang dùng lực đập muỗi.
Tỉnh dậy hùng hùng hổ hổ, ngủ cũng bị cắn tỉnh. Có người đốt đèn lên, xuống giường chiến đấu với muỗi.
Có một nữ sinh mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Năm ngoái tôi cũng đi lên núi khai hoang, trên đó không có muỗi mà."
Dương Quân Tô nói: "Nơi cao hơn mặt nước biển không có muỗi, nơi chúng ta đang ở là bình nguyên, lại gần đầm lầy, nhiều muỗi là rất bình thường."
Mọi người trầm mặc không nói gì. Tập thể bọn họ hâm mộ ba người Dương Quân Tô, Chu Viên Viên mang theo màn.
Có người nổi lên tâm tư ngủ chung.
Dương Quân Tô không chờ người khác mở miệng, liền chủ động nói: "Bên trong màn chen một chút thì có thể ngủ ba người. Cao Khiết và Đỗ Quyên, hai cô ngủ cùng tôi đi."
Cao Khiết đã sớm muốn mở miệng, vui mừng đáp một tiếng, mau chóng đem đệm chăn của mình chuyển đến bên trong màn của Dương Quân Tô.
Đỗ Quyên chần chờ một chút, hỏi: "Chen lấn như vậy có ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không?"
Dương Quân Tô nói: "Không có việc gì, tôi rất dễ ngủ, cô mau chóng vào đi, bằng không, ban đêm ngủ không ngon, sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang ngày mai."
Đỗ Quyên rốt cục không do dự nữa, cô ấy chuyển đệm chăn vào, nằm xuống sát bên Cao Khiết.
Danh sách chương