Thật sự như vậy, Kiều Tĩnh An đoán mò, đợi hai ngày thi xong, có quyết định giáo viên rồi thì tin đồn vịt này sẽ chìm xuống thôi. 

Buổi trưa Hạ Huân muốn về nhà ăn cơm, cô xào thịt với tỏi tươi, một món đậu hủ bình thường, một món canh trứng cà chua. 

Tương ớt dưa muối trong nhà gần hết, lấy ra xào chung với một ít thịt, hương thơm mạnh mẽ đó theo gió bay xa. Nhà chị dâu Tôn lại nghe được giọng mắng con của Lý Hồng Anh kết bên. 

Lý Hồng An vừa mắng con ham ăn, vừa trong lòng mắng Kiều Tĩnh An, nhất đinh là cô nghe tin đồn vịt, cố ý kiếm chuyện với cô ta. 

Kiều Tĩnh An không biết những thứ này, Hạ Huân và ba đứa con ngồi xuống ăn cơm,sau khi thịt xào lại rồi tiếp theo là canh sườn củ cải Hạ Huân thích nhất. 

Ăn một bữa cơm ngon, Hạ Huân nét mặt hồng hào đi làm việc, vừa tới phòng làm việc được chính uỷ gọi lại. 

“Việc gì thế?” 

“Tiểu tử cậu kết hôn rồi chính là khác quá đó?” 

Hạ Huân cười ngốc hihi. 

“Được rồi, còn cười nữa miệng sẽ tét ra. Nghe nói hai ngày này khu trong khu Gia Thuộc truyền việc vợ nhà cậu sao?” 

Sắc mặt Hạ Huân thay đổi, “Việc gì? Vợ tôi không có gì cũng không thích ra khỏi nhà, ngày ngày ở nhà làm một đống việc nhà, ai còn truyền đồn nhảm về cô ấy chứ? Không phải ăn no kiếm chuyện chứ?” 

Chính uỷ răn dạy anh môt câu, “Được rồi, chưa nói cái gì hết, thì bảo vệ rồi.” 

“Khu khu Gia Thuộc cậu truyền rằng vợ cậu hành hạ con riêng, tin đồn rất rộng, vợ nhà tôi cũng nghe được, bằng không tôi còn không biết đó. Tôi biết con người vợ cậu rất tốt, ba đứa con nhà cậu cũng nuôi khoẻ mạnh kháu khỉnh, chắc chắn là tin đồn vịt. Ý của tôi là cậu tự mình điều tra, có phải đắc tội người nào không? Bây giờ lúc cậu đang hướng đi lên tốt, đừng ầm ĩ việc này, ảnh hưởng hình tượng.” 

Hạ Huân gật đầu. 

Chính uỷ thấy lòng anh có tính toán thì đuổi anh đi. 



Buổi tối về nhà, Hạ Huân hỏi chuyện này. 

Kiều Tĩnh An ngước mắt nhìn anh, “Chị dâu Tôn nói có thể là Lý Hồng Anh.” 

“Anh cũng cảm thấy có thể. Em tới đây không lâu, chỉ có mâu thuẫn với cô ta, có thể truyền ra tin đồn vịt không đáng tin như vậy, vừa nghe chính là không có não gì rồi.” 

Kiều Tĩnh An cười hì hì. 

Hôm sau Hạ Huân tìm chính uỷ, nói hai câu, việc này tạm thời bỏ qua trước. 

Buổi chiều tuyển giáo viên kết thúc dán lên, Lý Hồng Anh có tên trên bảng.       

Lý Hồng Anh thật sự đắc ý, lớn tiếng nói với mấy người thân thiết sinh viên đại học như Kiều Tĩnh An này có tiếng không có miếng, miệng nói dễ nghe, đến thi cũng không dám tới thi, còn không bằng được một học sinh trung học như cô ta.

Bây giờ chị dâu Tôn đã xem Kiều Tĩnh An là người mình rồi, nghe được giọng lớn tiếng của Lý Hồng Anh nói, tức giận muốn tới nói hai câu với cô ta. 

   

 Dĩ nhiên những lời huênh hoang của Lý Hồng Anh cũng đã truyền tới tai của Kiều Tĩnh An, Kiều Tĩnh An cười một tiếng, không chấp nhặt với cô ta.

Chỉ cần Lý Hồng Anh không tìm đến trước mặt cô thì cô đều có thể coi như cô ta điên rồi nói lời mê sảng.

Bây giờ điều cô quan tâm chính là vấn đề học hành của hai đứa nhỏ ở nhà.

“Thằng cả, trước kia con học đến lớp mấy rồi?”

“Con học đến kỳ một lớp ba, nên học kỳ tiếp theo rồi.”

“Vậy hay là con tiếp tục đi học lớp ba được không?” Dù sao thì cũng là cuộc sống không như ý, chờ cô vào thành phố vơ vét một ít sách, trở về sẽ dạy cho bọn chúng.

Căn cơ vẫn phải bồi đắp cho tốt, bảy tám năm sau khi cơ hội tìm đến thì mới có thể nắm bắt được.



“Còn thằng hai thì sao?”

“Con không đi học, nhưng con biết viết tên mình.” Đứa thứ hai lại còn rất đắc ý.

“Đứa bé ngoan, vậy con bắt đầu học từ lớp một nhé?” Sang năm là sáu tuổi, học năm nhất cũng không coi là nhỏ.

“Con không học lớp của mẹ Vệ Quốc Cường đâu!”

“Được.” Không cần hai đứa trẻ nói thì cô cũng sẽ không để cho vậy. Đừng có dạy hư con nhà cô.

“Vậy con học lớp mấy?” Đứa thứ ba lại gần.

Kiều Tĩnh An sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa thứ ba: “Con đó, ở nhà cùng mẹ hai năm, chờ con lớn một chút rồi lại đến trường.”

Đứa thứ ba gật gật đầu: “Được ạ.” Ở nhà chơi với mẹ nó cũng rất vui.

Con cái phải đi học rồi, cũng phải có chút ý thức nghi lễ, bút chì, bóng kính, sách vẫn phải mua.

Ngày hôm sau, Kiều Tĩnh An làm bữa sáng cho các con, dặn dò Hạ Huân buổi trưa dẫn ba đứa trẻ đến quán ăn giải quyết bữa trưa.

Đeo gùi lên lưng, đi vào thành phố.

Trên đường gặp được chị Vương và mấy người khác trong Gia Thuộc.

“Em cũng đi vào thành phố hả?”

Kiều Tĩnh An gật đầu một cái: “Bây giờ chưa phải đi học ngay, đi mua chút đồ dùng học tập cho mấy đứa nhóc.”

Chị Vương nói: “Còn không phải sao, hai đứa nhóc nhà chị cũng phải đưa đến trường học rồi, hôm nay cũng phải đi mua đồ dùng học tập.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện