Phương Kiến Quốc nhìn đôi mắt kia không biết từ lúc nào đã đỏ lên trực tiếp bị đánh bại, bây giờ An Tĩnh Nguyên đã rơi vào trong hố tiền, bất quá cũng tốt, vừa hay anh cũng yêu tiền! Hai người họ thắng lợi trở về đã là câu chuyện của hai ngày sau, vừa trở về cửa hàng, người môi giới liền tìm An Tĩnh Nguyên đi xem nhà, người môi giới liệt kê ra 4 loại nhà.
Vị trí của cửa hàng bọn họ tương đối tốt, những ngôi nhà mà người môi giới tìm cách xa cửa hàng thì rẻ, gần thì lại đắt, anh chọn đi chọn lại cuối cùng chọn được một căn có hai phòng ngủ, một phòng khách, cách cửa hàng 1 ki-lô-mét, mặc dù giá thuê rất đắt, nhưng mà môi trường không tệ, hơn nữa xung quanh cũng rất thuận tiện, đồng thời còn thuận tiện cho anh mỗi ngày đi lại chăm sóc gia đình, đắt nhưng cũng đáng.
Sau khi chọn xong nhà, An Tĩnh Nguyên lập tức gọi điện thoại cho cố Chi Nghiên, bảo cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Cố Chi Nghiên vốn tưởng rằng anh ở bên đó bận rộn như vậy, việc thuê nhà đoán chứng sẽ mất rất lâu mới có thể quyết định được, không ngờ chưa đầy một tháng liền xong, sắp rời đi nơi mà mình đã sống hai mươi mấy năm để đến một nơi khác, cô thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến tương lai, cô lại có nghị lực rồi.
Người ta muốn lên cao, miễn cưỡng thế nào cũng phải ra đi, sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô đến nhà họ Cố từ biệt Hầu Tú Anh, trên đường đi bất ngờ đụng phải Triệu Khang Vân.
Hai người đã rất lâu không gặp mặt, Cố Chi Nghiên vô cùng kinh ngạc nhìn thấy bộ dạng hiện tại người đàn ông khắp mặt toàn vẻ mệt mỏi, cái này so với dáng vẻ hăm hở một năm trước thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc trong đáy mắt cô, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc đó anh cho rằng cô không thể rời xa anh, từng ngày từng ngày chờ đợi cô hối hận, đợi cơ hồi tâm chuyển ý đi cầu xin mình, thế nhưng sự thật lại trái ngược.
Trong đội cũng chỉ lớn như vậy, hễ có chút biến động nhỏ là cả đội đều biết, cuộc sống của nhà họ An bây giờ phất lên không ngừng, An Tĩnh Nguyên càng xem cô như bảo bối trong lòng bàn tay, anh biết rằng cô sống rất tốt, nhưng mà trong miệng vẫn bất giác hỏi:
- "Em... em dạo này vẫn tốt chứ?"
Chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, Cố Chi Nghiên sớm đã có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh.
- "Em rất tốt, còn anh, vẫn tốt chứ?"
Triệu Khang Vân cười, trong nhà có một bà lão bị trúng gió, mắc nợ rất nhiều, chuyện hôn nhân của Khang Nguyệt liên tiếp thất bại, chuyện hôn nhân của anh thì càng không phải nói, ngay cả bà mai cũng không dám tới cửa, công việc lúc trước trong đội sớm đã mất rồi, không có công điểm phụ, anh chỉ có thể giống những người khác trong đội đi làm, tan tâm đúng giờ, mỗi ngày đều mệt giống như chó, anh rất không ổn.
Mặc dù rất không ổn, nhưng trong miệng anh vẫn cứng đầu:
- "Rất tốt, anh..."
Anh giống như có chút việc khó nói,"anh" rất lâu cũng không nói ra một câu, Cố Chi Nghiên không có kiên nhẫn, chỉ nói:
- "Em phải đi rồi, anh cũng mau đi đi."
Nói xong, cô không nhìn người đàn ông nữa, trực tiếp vòng qua người anh rời đi, còn chưa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền tới tiếng gọi của người đàn ông.
Cố Chi Nghiên không muốn gặp anh, đương nhiên không có tâm tình tốt gì, quay đầu nói:
- Còn có chuyện gì sao?”
Triệu Khang Vân nghe thấy trong giọng nói của cô có chút không kiên nhẫn, nhưng mà có một vài chuyện đến lúc anh phải gánh vác rồi, anh nhéo nhéo đầu ngón tay, giọng nói chậm rãi:
- "Chuyện lúc trước là anh có lỗi với em, anh không nên cả ngày nghĩ ngợi, anh không nên không chung thủy với em, anh không hi vọng em tha thứ cho anh, nhưng cầu em đừng hận anh."
Cố Chi Nghiên nghe vậy vô cùng kinh ngạc, sự việc đã qua lâu như vậy rồi, trước kia người đàn ông này có chết cũng không nhận lỗi va mình, cũng chưa từng xin thứ lỗi, không ngờ hôm nay giống như là mặt trời mọc đẳng tây, anh vậy mà mở miệng xin lỗi!
Cố Chi Nghiên hận anh không?
Vị trí của cửa hàng bọn họ tương đối tốt, những ngôi nhà mà người môi giới tìm cách xa cửa hàng thì rẻ, gần thì lại đắt, anh chọn đi chọn lại cuối cùng chọn được một căn có hai phòng ngủ, một phòng khách, cách cửa hàng 1 ki-lô-mét, mặc dù giá thuê rất đắt, nhưng mà môi trường không tệ, hơn nữa xung quanh cũng rất thuận tiện, đồng thời còn thuận tiện cho anh mỗi ngày đi lại chăm sóc gia đình, đắt nhưng cũng đáng.
Sau khi chọn xong nhà, An Tĩnh Nguyên lập tức gọi điện thoại cho cố Chi Nghiên, bảo cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Cố Chi Nghiên vốn tưởng rằng anh ở bên đó bận rộn như vậy, việc thuê nhà đoán chứng sẽ mất rất lâu mới có thể quyết định được, không ngờ chưa đầy một tháng liền xong, sắp rời đi nơi mà mình đã sống hai mươi mấy năm để đến một nơi khác, cô thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến tương lai, cô lại có nghị lực rồi.
Người ta muốn lên cao, miễn cưỡng thế nào cũng phải ra đi, sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô đến nhà họ Cố từ biệt Hầu Tú Anh, trên đường đi bất ngờ đụng phải Triệu Khang Vân.
Hai người đã rất lâu không gặp mặt, Cố Chi Nghiên vô cùng kinh ngạc nhìn thấy bộ dạng hiện tại người đàn ông khắp mặt toàn vẻ mệt mỏi, cái này so với dáng vẻ hăm hở một năm trước thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc trong đáy mắt cô, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc đó anh cho rằng cô không thể rời xa anh, từng ngày từng ngày chờ đợi cô hối hận, đợi cơ hồi tâm chuyển ý đi cầu xin mình, thế nhưng sự thật lại trái ngược.
Trong đội cũng chỉ lớn như vậy, hễ có chút biến động nhỏ là cả đội đều biết, cuộc sống của nhà họ An bây giờ phất lên không ngừng, An Tĩnh Nguyên càng xem cô như bảo bối trong lòng bàn tay, anh biết rằng cô sống rất tốt, nhưng mà trong miệng vẫn bất giác hỏi:
- "Em... em dạo này vẫn tốt chứ?"
Chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, Cố Chi Nghiên sớm đã có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh.
- "Em rất tốt, còn anh, vẫn tốt chứ?"
Triệu Khang Vân cười, trong nhà có một bà lão bị trúng gió, mắc nợ rất nhiều, chuyện hôn nhân của Khang Nguyệt liên tiếp thất bại, chuyện hôn nhân của anh thì càng không phải nói, ngay cả bà mai cũng không dám tới cửa, công việc lúc trước trong đội sớm đã mất rồi, không có công điểm phụ, anh chỉ có thể giống những người khác trong đội đi làm, tan tâm đúng giờ, mỗi ngày đều mệt giống như chó, anh rất không ổn.
Mặc dù rất không ổn, nhưng trong miệng anh vẫn cứng đầu:
- "Rất tốt, anh..."
Anh giống như có chút việc khó nói,"anh" rất lâu cũng không nói ra một câu, Cố Chi Nghiên không có kiên nhẫn, chỉ nói:
- "Em phải đi rồi, anh cũng mau đi đi."
Nói xong, cô không nhìn người đàn ông nữa, trực tiếp vòng qua người anh rời đi, còn chưa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền tới tiếng gọi của người đàn ông.
Cố Chi Nghiên không muốn gặp anh, đương nhiên không có tâm tình tốt gì, quay đầu nói:
- Còn có chuyện gì sao?”
Triệu Khang Vân nghe thấy trong giọng nói của cô có chút không kiên nhẫn, nhưng mà có một vài chuyện đến lúc anh phải gánh vác rồi, anh nhéo nhéo đầu ngón tay, giọng nói chậm rãi:
- "Chuyện lúc trước là anh có lỗi với em, anh không nên cả ngày nghĩ ngợi, anh không nên không chung thủy với em, anh không hi vọng em tha thứ cho anh, nhưng cầu em đừng hận anh."
Cố Chi Nghiên nghe vậy vô cùng kinh ngạc, sự việc đã qua lâu như vậy rồi, trước kia người đàn ông này có chết cũng không nhận lỗi va mình, cũng chưa từng xin thứ lỗi, không ngờ hôm nay giống như là mặt trời mọc đẳng tây, anh vậy mà mở miệng xin lỗi!
Cố Chi Nghiên hận anh không?
Danh sách chương