Cố Chi Nghiên vốn đã mệt chết đi được, nghe cô ta nói xong thì lập tức ngất đi.
Trước khi ngất đi, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, trong nhà lại thêm hai bé trai, không biết sau này sẽ trưởng thành như thế nào, nhưng đừng phá hủy cái gia đình này.
Y tá nhìn thấy cô ngủ thiếp đi, trong lòng có chút lo lắng.
Bác sỹ kiểm tra cho Cố Chi Nghiên nhưng không phát hiện có vấn đề gì, chỉ là thể lực hao hụt, cô chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.
Thế là y tá đưa em bé đi tắm rửa, sau đó đẩy em bé ra ngoài.
Khi cửa phòng sinh vừa được mở ra, người ở ngoài cửa lập tức đứng dậy, háo hức nhìn sang.
"Người nhà Cố Chi Nghiên đâu rồi?"
Hai y tá đỡ em bé tiến lên rồi nhìn lướt qua hành lang.
Đám người ở bên ngoài phòng sinh đã sớm nghe được tiếng khóc của em bé.
Bọn họ vừa nghe câu hỏi, ánh mắt liền sáng lên.
Hầu Tú Anh lập tức đứng dậy:
"Đây, người đâu, con gái tôi sinh chưa?”
"Sinh xong rồi."
Hai y tá lần lượt đẩy giường gỗ nhỏ ra ngoài:
"Chúc mừng nhé, là hai bé trai, các người có thể đẩy em bé đến phòng bệnh."
Lời nói vừa thốt ra, đoàn người ngoài cửa đều ngây ngẩn.
Hầu Tú Anh hơi ngạc nhiên, hai đứa con trai, đây là phúc khí mà.
Sau này trong nhà có ba người đàn ông làm việc, con gái của bà sẽ được thoải mái.
Nếu sinh con gái, bà lo lắng sau này sẽ không tốt cho cô.
Hà Lệ Xu cũng ngạc nhiên, sau đó khóe miệng bà ấy hơi cong lên, bà ấy vẫn chưa nói gì.
Mà An Tĩnh Nguyên thì đầu óc trống rỗng, bên tai vang lên lời nói của y tá, đúng vậy, anh đã có con, bây giờ anh đã làm cha.
Nhưng lại là hai đứa con trai, mà không có con gái sao? Vấn đề này anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn y tá, giọng nói hơi lo âu:
"Vậy vợ tôi đâu, sao không thấy đi ra?"
Y tá cười cười, đẩy em bé qua bên kia:
"Người lớn thì phải tối nay mới ra, trước hết các người đưa em bé đến phòng bệnh đi."
Em bé được đẩy đến trước mắt, mọi người liền xông tới.
An Tĩnh Nguyên rủ mắt nhìn hai đứa bé trong giường gỗ nhỏ, mềm mại, sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng hơn nửa bàn tay của anh, ngũ quan rõ ràng, tóc đen lại dày, lông mi cũng dài.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc. Theo bản năng anh dùng tay chạm vào mặt em bé, đầu ngón tay chạm vào da thịt mát lạnh mịn màng, so với tơ lụa loại tốt nhất còn mềm mại hơn, mềm mại vô cùng.
Em bé giống như cảm nhận được gì đó, nó liền ngáp một cái nhỏ, như kiểu lên án ba mình không công bằng.
An Tĩnh Nguyên nở nụ cười thành tiếng.
Anh lại duỗi bàn tay sờ mặt em bé, đứa bé liền im lặng ngay.
Môi anh mấp máy, anh hỏi:
"Ai là anh lớn?"
Y tá chỉ vào đứa bé ở giường bên phải nói:
"Đây, cậu bé này ra sớm hơn một phút đồng hồ, trên tai có một nốt ruồi nhỏ, dễ phân biệt lắm."
Mọi người nghe vậy thì lập tức cúi đầu xem.
Quả nhiên họ phát hiện có nốt ruồi nhỏ trên tai của đứa bé.
Hà Lệ Xu cười cười:
"Nếu không thấy cái này thật sự là không phân biệt được đứa nào là anh lớn."
Hầu Tú Anh gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào mặt hai đứa bé.
Bà hài lòng nói:
"Vẻ ngoài thực sự giống nhau như đúc, sau này chúng ta nên lưu ý, cho bọn nó mặc quần áo không giống nhau."
An Tĩnh Nguyên nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của đứa bé, anh yêu thích không nỡ buông tay.
Nhưng bây giờ một đám người vây quanh cửa phòng sinh cũng không phải chuyện tốt.
Anh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hầu Tú Anh nói:
"Mẹ à, mọi người đưa em bé đi đi, con ở lại chờ Chi Nghiên đi ra."
Y tá cũng thúc giục bọn họ rời khỏi phòng sinh.
Hầu Tú Anh nghe thấy lời nói của An Tĩnh Nguyên, bà cảm thấy một đám người đứng ở bên ngoài chờ cũng không có ý nghĩa gì, đợi lát nữa bà quay lại là được rồi.
Thế là bà cùng Hà Lệ Xu đẩy hai em bé trở về phòng bệnh.
An Tĩnh Nguyên ngồi bên ngoài phòng sinh, anh nghĩ lại hai đứa bé vừa rồi, cảm giác không chân thực lắm.
Cho đến khi bên trong phòng sinh truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết anh mới hồi phục tinh thần.
Trong lòng anh có chút lo lắng, từ buổi sáng đến giờ anh đã bị tra tấn suốt mười mấy giờ đồng hồ, cũng không biết người phụ nữ trong phòng bây giờ đang như thế nào.
Vốn tưởng rằng sinh em bé xong cô sẽ rất nhanh ổn định.
Nhưng An Tĩnh Nguyên đợi cả đêm, đợi cho đến ba giờ sáng y tá mới đẩy Cố Chi Nghiên từ phòng sinh đi ra.
Anh vội tiến lên đón lấy cô.
Cố Chi Nghiên sinh em bé xong thì mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng y tá ấn bụng cô để đẩy máu bẩn, cho nên cô muốn ngủ cũng không được yên giấc. Bây giờ cô buồn ngủ muốn chết được.
Trước khi ngất đi, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, trong nhà lại thêm hai bé trai, không biết sau này sẽ trưởng thành như thế nào, nhưng đừng phá hủy cái gia đình này.
Y tá nhìn thấy cô ngủ thiếp đi, trong lòng có chút lo lắng.
Bác sỹ kiểm tra cho Cố Chi Nghiên nhưng không phát hiện có vấn đề gì, chỉ là thể lực hao hụt, cô chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.
Thế là y tá đưa em bé đi tắm rửa, sau đó đẩy em bé ra ngoài.
Khi cửa phòng sinh vừa được mở ra, người ở ngoài cửa lập tức đứng dậy, háo hức nhìn sang.
"Người nhà Cố Chi Nghiên đâu rồi?"
Hai y tá đỡ em bé tiến lên rồi nhìn lướt qua hành lang.
Đám người ở bên ngoài phòng sinh đã sớm nghe được tiếng khóc của em bé.
Bọn họ vừa nghe câu hỏi, ánh mắt liền sáng lên.
Hầu Tú Anh lập tức đứng dậy:
"Đây, người đâu, con gái tôi sinh chưa?”
"Sinh xong rồi."
Hai y tá lần lượt đẩy giường gỗ nhỏ ra ngoài:
"Chúc mừng nhé, là hai bé trai, các người có thể đẩy em bé đến phòng bệnh."
Lời nói vừa thốt ra, đoàn người ngoài cửa đều ngây ngẩn.
Hầu Tú Anh hơi ngạc nhiên, hai đứa con trai, đây là phúc khí mà.
Sau này trong nhà có ba người đàn ông làm việc, con gái của bà sẽ được thoải mái.
Nếu sinh con gái, bà lo lắng sau này sẽ không tốt cho cô.
Hà Lệ Xu cũng ngạc nhiên, sau đó khóe miệng bà ấy hơi cong lên, bà ấy vẫn chưa nói gì.
Mà An Tĩnh Nguyên thì đầu óc trống rỗng, bên tai vang lên lời nói của y tá, đúng vậy, anh đã có con, bây giờ anh đã làm cha.
Nhưng lại là hai đứa con trai, mà không có con gái sao? Vấn đề này anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn y tá, giọng nói hơi lo âu:
"Vậy vợ tôi đâu, sao không thấy đi ra?"
Y tá cười cười, đẩy em bé qua bên kia:
"Người lớn thì phải tối nay mới ra, trước hết các người đưa em bé đến phòng bệnh đi."
Em bé được đẩy đến trước mắt, mọi người liền xông tới.
An Tĩnh Nguyên rủ mắt nhìn hai đứa bé trong giường gỗ nhỏ, mềm mại, sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng hơn nửa bàn tay của anh, ngũ quan rõ ràng, tóc đen lại dày, lông mi cũng dài.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc. Theo bản năng anh dùng tay chạm vào mặt em bé, đầu ngón tay chạm vào da thịt mát lạnh mịn màng, so với tơ lụa loại tốt nhất còn mềm mại hơn, mềm mại vô cùng.
Em bé giống như cảm nhận được gì đó, nó liền ngáp một cái nhỏ, như kiểu lên án ba mình không công bằng.
An Tĩnh Nguyên nở nụ cười thành tiếng.
Anh lại duỗi bàn tay sờ mặt em bé, đứa bé liền im lặng ngay.
Môi anh mấp máy, anh hỏi:
"Ai là anh lớn?"
Y tá chỉ vào đứa bé ở giường bên phải nói:
"Đây, cậu bé này ra sớm hơn một phút đồng hồ, trên tai có một nốt ruồi nhỏ, dễ phân biệt lắm."
Mọi người nghe vậy thì lập tức cúi đầu xem.
Quả nhiên họ phát hiện có nốt ruồi nhỏ trên tai của đứa bé.
Hà Lệ Xu cười cười:
"Nếu không thấy cái này thật sự là không phân biệt được đứa nào là anh lớn."
Hầu Tú Anh gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào mặt hai đứa bé.
Bà hài lòng nói:
"Vẻ ngoài thực sự giống nhau như đúc, sau này chúng ta nên lưu ý, cho bọn nó mặc quần áo không giống nhau."
An Tĩnh Nguyên nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của đứa bé, anh yêu thích không nỡ buông tay.
Nhưng bây giờ một đám người vây quanh cửa phòng sinh cũng không phải chuyện tốt.
Anh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hầu Tú Anh nói:
"Mẹ à, mọi người đưa em bé đi đi, con ở lại chờ Chi Nghiên đi ra."
Y tá cũng thúc giục bọn họ rời khỏi phòng sinh.
Hầu Tú Anh nghe thấy lời nói của An Tĩnh Nguyên, bà cảm thấy một đám người đứng ở bên ngoài chờ cũng không có ý nghĩa gì, đợi lát nữa bà quay lại là được rồi.
Thế là bà cùng Hà Lệ Xu đẩy hai em bé trở về phòng bệnh.
An Tĩnh Nguyên ngồi bên ngoài phòng sinh, anh nghĩ lại hai đứa bé vừa rồi, cảm giác không chân thực lắm.
Cho đến khi bên trong phòng sinh truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết anh mới hồi phục tinh thần.
Trong lòng anh có chút lo lắng, từ buổi sáng đến giờ anh đã bị tra tấn suốt mười mấy giờ đồng hồ, cũng không biết người phụ nữ trong phòng bây giờ đang như thế nào.
Vốn tưởng rằng sinh em bé xong cô sẽ rất nhanh ổn định.
Nhưng An Tĩnh Nguyên đợi cả đêm, đợi cho đến ba giờ sáng y tá mới đẩy Cố Chi Nghiên từ phòng sinh đi ra.
Anh vội tiến lên đón lấy cô.
Cố Chi Nghiên sinh em bé xong thì mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng y tá ấn bụng cô để đẩy máu bẩn, cho nên cô muốn ngủ cũng không được yên giấc. Bây giờ cô buồn ngủ muốn chết được.
Danh sách chương