Cố Chi Nghiên nhìn ra được vẻ mặt không hài lòng của cô gái Phùng Linh Lung kia, có lẽ là hôm nay cô ta bị mẹ kéo tới đây cho bằng được.
Cô ta lấy ra hai bộ quần áo và mấy cuộn vải, cùng với một phần đồ ăn, túm lại không có gì nhiều.
Hà Lệ Xu liếc mắt nhìn mấy thứ kia, gương mặt tươi cười:
"Em có lòng rồi, chị thay mặt cục cưng cảm ơn em."
Mã Ngọc Liên nhìn nhìn cái bụng của Cố Chi Nghiên, lại hỏi:
"Mọi người đã tìm người xem qua chưa, cái thai này là con trai hay con gái?"
Cố Chi Nghiên đã nghe về cái đề tài này vô số lần, tuy rằng không muốn trả lời, nhưng cũng không tiện bỏ qua:
"Chưa đâu ạ, thuận theo tự nhiên thôi."
Mã Ngọc Liên lại nói luôn:
"Nếu không thì thế này đi, dì có quen một người, bà ấy xem thai nào chuẩn thai đó, để hôm nào dì đi gặp bà ấy, nhờ bà ấy đến kiểm tra cho cháu xem sao?"
Hà Lệ Xu vội vàng nói:
"Thôi bỏ đi, sắp sinh tới nơi rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện đó, dù sao thì có là trai hay gái cũng đều là cục vàng hết."
"Em tò mò thôi."
Mã Ngọc Liên biết, mấy người này ngoài miệng thì nói đều là cục vàng cục bạc, nhưng thực ra trong lòng đều vô cùng mong chờ một bé trai:
"Bà ấy đoán rất chuẩn, chúng ta cũng có thể chuẩn bị sẵn tâm lý..."
"Không dám làm phiền dì."
Bà ta còn chưa nói hết lời, An Tĩnh Nguyên đã thản nhiên cắt ngang:
"Kiểu gì Chi Nghiên cũng phải sinh, chúng cháu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, dì đừng lo lắng."
Giọng nói của anh lạnh như băng, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, Hà Lệ Xu biết anh có thành kiến với người dì này, rất sợ anh không biết chừng mực, bà lập tức chuyển hướng câu chuyện:
"Không nói chuyện này nữa, ngày Tết mà các em lặn lội đường xa tới đây, chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó nói chuyện tiếp."
Mã Ngọc Liên nghe giọng An Tĩnh Nguyên không bình thường, cũng biết điều không bám riết lấy đề tài này nữa:
"Đi thôi, đi ăn, đúng lúc bọn em cũng đói bụng."
Trên bàn ăn lại xuất hiện hai người đã vài chục năm không thấy tới, mặc dù Mã Ngọc Liên cứ luôn cố gắng nói chuyện muốn hàn gắn mối quan hệ, nhưng bữa cơm đáng lẽ phải vui vẻ náo nhiệt lại bị bao trùm bởi một bầu không khí rất quái dị.
Mãi mới cơm nước xong, cái miệng luôn há ra của Mã Ngọc Liên cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cùng Hà Lệ Xu đi thu dọn bàn ăn.
Người đến chơi là khách, sao Hà Lệ Xu có thể để bà ta thu dọn cùng mình được, vội từ chối:
"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, sao chị có thể để em làm việc được."
Vừa đúng lúc, khi nấy ăn cơm, Mã Ngọc Liên đang lo không tìm được cơ hội mở miệng đòi heo con, chờ mãi tới bây giờ mới có cơ hội, sao bà ta có thể bỏ qua được:
"Có gì đâu, dù sao thì hai chị em chúng ta cũng lâu rồi không nói chuyện với nhau, nhân cơ hội này tâm sự nhiều một chút."
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn con gái:
"Linh Lung, con với chị Tĩnh Hân cũng ra ngoài đi dạo một chút đi, làm quen vài người bạn mới, đừng ở nhà cả ngày."
Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy thì quay đầu lại, nhìn gương mặt đầy vẻ không tình nguyện của cô gái tên Linh Lung kia, nhưng dường như cô ta đang kiêng de cái gì, đành gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Hà Lệ Xu vốn không muốn để Mã Ngọc Liên đi theo làm việc cùng mình, nhưng cũng sợ bà ta ngồi ở đó nói năng linh tinh, An Tĩnh Nguyên nghe xong không nhịn được lại cãi nhau om tỏi, cho nên cũng không từ chối bà ta, mà dẫn người đi thẳng vào bếp.
Mã Ngọc Liên đi làm việc với Hà Lệ Xu, nói đông nói tây một lúc, chẳng bao lâu sau bọn họ đã rửa bát xong.
Mã Ngọc Liên bật dậy cầm lấy cái thùng đồ ăn thừa cho lợn, Hà Lệ Xu còn chưa phản ứng kịp, bà ta đã đi ra khỏi phòng bếp. Hà Lệ Xu nhanh chóng đi theo ra ngoài, thấy Mã Ngọc Liên đang đánh giá đám heo con, miệng liên tục khen.
Thấy bà đi ra, Mã Ngọc Liên cũng không thèm giấu diếm nữa, nói thẳng:
"Chị, chị đây đang có mười hai con heo nhỏ đúng không, chuyện lần trước em nói với chị, chắc không thành vấn đề chứ?"
Hà Lệ Xu biết bà ta sẽ hỏi cái này, nên đã âm thầm chuẩn bị xong sẵn câu trả lời:
"Có chuyện rồi, đội trưởng nói, phải nộp những con heo con này lên đội."
Trước khi tới đây Mã Ngọc Liên đã biết sẽ bị từ chối, nghĩ ra đủ kiểu trả lời, chỉ có duy nhất lý do này là không ngờ tới.
Cô ta lấy ra hai bộ quần áo và mấy cuộn vải, cùng với một phần đồ ăn, túm lại không có gì nhiều.
Hà Lệ Xu liếc mắt nhìn mấy thứ kia, gương mặt tươi cười:
"Em có lòng rồi, chị thay mặt cục cưng cảm ơn em."
Mã Ngọc Liên nhìn nhìn cái bụng của Cố Chi Nghiên, lại hỏi:
"Mọi người đã tìm người xem qua chưa, cái thai này là con trai hay con gái?"
Cố Chi Nghiên đã nghe về cái đề tài này vô số lần, tuy rằng không muốn trả lời, nhưng cũng không tiện bỏ qua:
"Chưa đâu ạ, thuận theo tự nhiên thôi."
Mã Ngọc Liên lại nói luôn:
"Nếu không thì thế này đi, dì có quen một người, bà ấy xem thai nào chuẩn thai đó, để hôm nào dì đi gặp bà ấy, nhờ bà ấy đến kiểm tra cho cháu xem sao?"
Hà Lệ Xu vội vàng nói:
"Thôi bỏ đi, sắp sinh tới nơi rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện đó, dù sao thì có là trai hay gái cũng đều là cục vàng hết."
"Em tò mò thôi."
Mã Ngọc Liên biết, mấy người này ngoài miệng thì nói đều là cục vàng cục bạc, nhưng thực ra trong lòng đều vô cùng mong chờ một bé trai:
"Bà ấy đoán rất chuẩn, chúng ta cũng có thể chuẩn bị sẵn tâm lý..."
"Không dám làm phiền dì."
Bà ta còn chưa nói hết lời, An Tĩnh Nguyên đã thản nhiên cắt ngang:
"Kiểu gì Chi Nghiên cũng phải sinh, chúng cháu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, dì đừng lo lắng."
Giọng nói của anh lạnh như băng, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, Hà Lệ Xu biết anh có thành kiến với người dì này, rất sợ anh không biết chừng mực, bà lập tức chuyển hướng câu chuyện:
"Không nói chuyện này nữa, ngày Tết mà các em lặn lội đường xa tới đây, chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó nói chuyện tiếp."
Mã Ngọc Liên nghe giọng An Tĩnh Nguyên không bình thường, cũng biết điều không bám riết lấy đề tài này nữa:
"Đi thôi, đi ăn, đúng lúc bọn em cũng đói bụng."
Trên bàn ăn lại xuất hiện hai người đã vài chục năm không thấy tới, mặc dù Mã Ngọc Liên cứ luôn cố gắng nói chuyện muốn hàn gắn mối quan hệ, nhưng bữa cơm đáng lẽ phải vui vẻ náo nhiệt lại bị bao trùm bởi một bầu không khí rất quái dị.
Mãi mới cơm nước xong, cái miệng luôn há ra của Mã Ngọc Liên cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cùng Hà Lệ Xu đi thu dọn bàn ăn.
Người đến chơi là khách, sao Hà Lệ Xu có thể để bà ta thu dọn cùng mình được, vội từ chối:
"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, sao chị có thể để em làm việc được."
Vừa đúng lúc, khi nấy ăn cơm, Mã Ngọc Liên đang lo không tìm được cơ hội mở miệng đòi heo con, chờ mãi tới bây giờ mới có cơ hội, sao bà ta có thể bỏ qua được:
"Có gì đâu, dù sao thì hai chị em chúng ta cũng lâu rồi không nói chuyện với nhau, nhân cơ hội này tâm sự nhiều một chút."
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn con gái:
"Linh Lung, con với chị Tĩnh Hân cũng ra ngoài đi dạo một chút đi, làm quen vài người bạn mới, đừng ở nhà cả ngày."
Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy thì quay đầu lại, nhìn gương mặt đầy vẻ không tình nguyện của cô gái tên Linh Lung kia, nhưng dường như cô ta đang kiêng de cái gì, đành gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Hà Lệ Xu vốn không muốn để Mã Ngọc Liên đi theo làm việc cùng mình, nhưng cũng sợ bà ta ngồi ở đó nói năng linh tinh, An Tĩnh Nguyên nghe xong không nhịn được lại cãi nhau om tỏi, cho nên cũng không từ chối bà ta, mà dẫn người đi thẳng vào bếp.
Mã Ngọc Liên đi làm việc với Hà Lệ Xu, nói đông nói tây một lúc, chẳng bao lâu sau bọn họ đã rửa bát xong.
Mã Ngọc Liên bật dậy cầm lấy cái thùng đồ ăn thừa cho lợn, Hà Lệ Xu còn chưa phản ứng kịp, bà ta đã đi ra khỏi phòng bếp. Hà Lệ Xu nhanh chóng đi theo ra ngoài, thấy Mã Ngọc Liên đang đánh giá đám heo con, miệng liên tục khen.
Thấy bà đi ra, Mã Ngọc Liên cũng không thèm giấu diếm nữa, nói thẳng:
"Chị, chị đây đang có mười hai con heo nhỏ đúng không, chuyện lần trước em nói với chị, chắc không thành vấn đề chứ?"
Hà Lệ Xu biết bà ta sẽ hỏi cái này, nên đã âm thầm chuẩn bị xong sẵn câu trả lời:
"Có chuyện rồi, đội trưởng nói, phải nộp những con heo con này lên đội."
Trước khi tới đây Mã Ngọc Liên đã biết sẽ bị từ chối, nghĩ ra đủ kiểu trả lời, chỉ có duy nhất lý do này là không ngờ tới.
Danh sách chương