Nghĩ tới đây, anh đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn Lưu Hồng Hà.
- "Mẹ, con di đây."
Lưu Hồng Hà lúc này mới câm miệng, nhìn anh:
- "Con muốn đi đâu?"
Khóe môi Triệu Khang Vân giật giật:
- "Con đến nhà họ An."
- "Con đi cái rắm!"
Lư Hồng Hà tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
- "Con không nhìn thấy bọn họ chính là cố ý khoe khoang cho chúng ta xem sao?"
Triệu Khang Vân sao lại không biết nhà họ An có ý gì, nhưng mà chính vì như vậy, cho nên anh ấy mới đi.
- "Nếu như tối nay con không đi, vậy sau này sẽ mãi bị bọn họ nhạo báng, bọn họ sẽ cười con không dám đến, sẽ cười con nhìn không nổi bọn họ sống tốt."
Lưu Hồng Hà nghe thấy vậy nghẹn lại, bà vừa nãy chính là tức đến mức không nghĩ tới điều này, đoán rằng nhà họ An sớm đã biết bọn họ sẽ không đi, cho nên mới cố ý đến cửa.
Ngoan, suýt nữa bị bọn họ lừa rồi! - "Được, vậy con di đi."
Bà cắn răng nói:
- "Đừng tưởng như vậy mà nhà họ An chúng tôi liền sợ."
Triệu Khang Vân rất nhanh cầm theo đèn pin đến nhà họ An, sân nhà họ An rất rộng, lúc anh đến đã bày tiệc rồi, hâu như tất cả mọi người đều ở đó rồi, những người đó thấy anh ấy xuất hiện, dường như rất ngạc nhiên.
- "Khang Vân đến rồi."
- Mau đến đây ngồi, ở đây còn chưa đầy bàn."
- "Nghe Minh kiệt gọi anh, anh mãi không tới, chúng tôi còn tưởng anh không tới."
- "Có gì mà không dám tới, là ăn cơm, lại không phải là ăn các người."
Triệu Khang Vân nhìn sắc mặt của đám người, cảm thấy tối nay đến đây là đúng, nếu như thật sự không tới, đám người đó nhất định sẽ nói những lời khó nghe sau lưng nhà họ Triệu.
Anh ấy vừa ngồi xuống, liên nhìn thấy An Tĩnh Nguyên cùng với Cố Chi Nghiên đi ra, trong tay hai người cầm rượu và đồ uống, nhìn dáng vẻ chính là muốn mời rượu mọi người.
Thân hình Cố Chi Nghiên gầy gò, sắc mặt trắng bệch, dường như phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, sau khi người đàn ông bên cạnh cô đưa rượu cho người khác, vội đỡ eo của cô, bộ dạng thận trọng.
Sau đó, Triệu Khang Vân nhìn thấy bọn họ đang cười, cười rất ấm áp, An Tĩnh Nguyên rất dịu dàng vén mái tóc dài của người phụ nữ. Cố Chi Nghiên miễn cưỡng cười cười nói chuyện cùng với mọi người, khi đôi mắt kia lướt qua, rõ ràng nhìn thấy anh rồi, nhưng mà làm như không nhìn thấy gì, chào hỏi mọi người sau đó quay người trở về phòng.
Lúc đầu tưởng rằng khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Cố Chi Nghiên, trong lòng Triệu Khang Vân sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà sau khi nhìn thấy An Tĩnh Nguyên dìu cô, trong ánh mắt toàn là vẻ cưng chiều, lửa trong lòng anh bỗng nhiên đốt cháy lên.
Cố Chi Nghiên dường như sống rất tốt, An Tĩnh Nguyên đối với cô cũng rất tốt!
Một buổi tối, anh đều nghe thấy được những người xung quanh đang khen ngợi An Tĩnh Nguyên, nói rằng anh đối xử tốt với Cố Chi Nghiên như thế nào, nói hai người bọn họ hợp nhau như thế nào, làm như Triệu Khang Vân không tồn tại.
Triệu Khang Vân ăn một bụng tức, không đợi đến khi tiệc rượu kết thúc liền đã rời đi rồi.
Động tác bên này của anh ấy, Triệu Khang Vân nhìn rất rõ, đợi sau khi kết thúc tiệc, anh nói với Cố Chi Nghiên bộ dạng vừa nãy của Triệu Khang Vân.
Hiện tại Cố Chi Nghiên không muốn nghe bất cứ điều gì về Triệu Khang Vân.
- Mẹ em cũng thật là, mời anh ta đến làm gì, cho anh ta ăn cơm làm gì."
- "Để cho anh ta nhìn thì có gì không tốt!"
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Triệu Khang Vân thì rất vui vẻ.
- "Anh chính là thích nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của anh ta, dù sao anh rất vui."
- "Trẻ con."
Cố Chi Nghiên nhìn chằm chằm anh, không muốn nói về Triệu Khang Vân nữa, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, chán ghét đẩy anh ra.
- "Nhanh đi tắm đi, hôi muốn chất."
Tối nay An Tĩnh Nguyên rất vui, cho nên uống không ít rượu, lúc này bị cô dùng tay đẩy ra, ngực áy ngứa ngáy, anh rất nhanh đè tay cô, cho vào trong miệng cắn, âm thanh mơ hồ, cười hỏi:
- "Anh uống say rồi, em giúp anh tắm được không?"
Cố Chi Nghiên nhìn anh tuy rằng khắp mặt đỏ bừng, nhưng mà người này nhất định không say.
- "Anh không biết tự tắm sao, bây giờ trong bụng em còn có hai đứa trẻ, anh muốn em mệt chết sao."
- "Mẹ, con di đây."
Lưu Hồng Hà lúc này mới câm miệng, nhìn anh:
- "Con muốn đi đâu?"
Khóe môi Triệu Khang Vân giật giật:
- "Con đến nhà họ An."
- "Con đi cái rắm!"
Lư Hồng Hà tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
- "Con không nhìn thấy bọn họ chính là cố ý khoe khoang cho chúng ta xem sao?"
Triệu Khang Vân sao lại không biết nhà họ An có ý gì, nhưng mà chính vì như vậy, cho nên anh ấy mới đi.
- "Nếu như tối nay con không đi, vậy sau này sẽ mãi bị bọn họ nhạo báng, bọn họ sẽ cười con không dám đến, sẽ cười con nhìn không nổi bọn họ sống tốt."
Lưu Hồng Hà nghe thấy vậy nghẹn lại, bà vừa nãy chính là tức đến mức không nghĩ tới điều này, đoán rằng nhà họ An sớm đã biết bọn họ sẽ không đi, cho nên mới cố ý đến cửa.
Ngoan, suýt nữa bị bọn họ lừa rồi! - "Được, vậy con di đi."
Bà cắn răng nói:
- "Đừng tưởng như vậy mà nhà họ An chúng tôi liền sợ."
Triệu Khang Vân rất nhanh cầm theo đèn pin đến nhà họ An, sân nhà họ An rất rộng, lúc anh đến đã bày tiệc rồi, hâu như tất cả mọi người đều ở đó rồi, những người đó thấy anh ấy xuất hiện, dường như rất ngạc nhiên.
- "Khang Vân đến rồi."
- Mau đến đây ngồi, ở đây còn chưa đầy bàn."
- "Nghe Minh kiệt gọi anh, anh mãi không tới, chúng tôi còn tưởng anh không tới."
- "Có gì mà không dám tới, là ăn cơm, lại không phải là ăn các người."
Triệu Khang Vân nhìn sắc mặt của đám người, cảm thấy tối nay đến đây là đúng, nếu như thật sự không tới, đám người đó nhất định sẽ nói những lời khó nghe sau lưng nhà họ Triệu.
Anh ấy vừa ngồi xuống, liên nhìn thấy An Tĩnh Nguyên cùng với Cố Chi Nghiên đi ra, trong tay hai người cầm rượu và đồ uống, nhìn dáng vẻ chính là muốn mời rượu mọi người.
Thân hình Cố Chi Nghiên gầy gò, sắc mặt trắng bệch, dường như phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, sau khi người đàn ông bên cạnh cô đưa rượu cho người khác, vội đỡ eo của cô, bộ dạng thận trọng.
Sau đó, Triệu Khang Vân nhìn thấy bọn họ đang cười, cười rất ấm áp, An Tĩnh Nguyên rất dịu dàng vén mái tóc dài của người phụ nữ. Cố Chi Nghiên miễn cưỡng cười cười nói chuyện cùng với mọi người, khi đôi mắt kia lướt qua, rõ ràng nhìn thấy anh rồi, nhưng mà làm như không nhìn thấy gì, chào hỏi mọi người sau đó quay người trở về phòng.
Lúc đầu tưởng rằng khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Cố Chi Nghiên, trong lòng Triệu Khang Vân sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà sau khi nhìn thấy An Tĩnh Nguyên dìu cô, trong ánh mắt toàn là vẻ cưng chiều, lửa trong lòng anh bỗng nhiên đốt cháy lên.
Cố Chi Nghiên dường như sống rất tốt, An Tĩnh Nguyên đối với cô cũng rất tốt!
Một buổi tối, anh đều nghe thấy được những người xung quanh đang khen ngợi An Tĩnh Nguyên, nói rằng anh đối xử tốt với Cố Chi Nghiên như thế nào, nói hai người bọn họ hợp nhau như thế nào, làm như Triệu Khang Vân không tồn tại.
Triệu Khang Vân ăn một bụng tức, không đợi đến khi tiệc rượu kết thúc liền đã rời đi rồi.
Động tác bên này của anh ấy, Triệu Khang Vân nhìn rất rõ, đợi sau khi kết thúc tiệc, anh nói với Cố Chi Nghiên bộ dạng vừa nãy của Triệu Khang Vân.
Hiện tại Cố Chi Nghiên không muốn nghe bất cứ điều gì về Triệu Khang Vân.
- Mẹ em cũng thật là, mời anh ta đến làm gì, cho anh ta ăn cơm làm gì."
- "Để cho anh ta nhìn thì có gì không tốt!"
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Triệu Khang Vân thì rất vui vẻ.
- "Anh chính là thích nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của anh ta, dù sao anh rất vui."
- "Trẻ con."
Cố Chi Nghiên nhìn chằm chằm anh, không muốn nói về Triệu Khang Vân nữa, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, chán ghét đẩy anh ra.
- "Nhanh đi tắm đi, hôi muốn chất."
Tối nay An Tĩnh Nguyên rất vui, cho nên uống không ít rượu, lúc này bị cô dùng tay đẩy ra, ngực áy ngứa ngáy, anh rất nhanh đè tay cô, cho vào trong miệng cắn, âm thanh mơ hồ, cười hỏi:
- "Anh uống say rồi, em giúp anh tắm được không?"
Cố Chi Nghiên nhìn anh tuy rằng khắp mặt đỏ bừng, nhưng mà người này nhất định không say.
- "Anh không biết tự tắm sao, bây giờ trong bụng em còn có hai đứa trẻ, anh muốn em mệt chết sao."
Danh sách chương