Khương Thư Lan suy nghĩ một chút, nếu đã xem mắt sai, vậy khẳng định là mỗi người phải có một đối tượng xem mắt riêng.
Chỉ là, cô sẽ không đi xem mắt Trâu Dược Hoa mà thôi.
“Nếu không thì? Anh đi tìm Giang Mẫn Vân?”
Khương Thư Lan thăm dò nói.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Cô đi tìm Trâu Dược Hoa?”
Khương Thư Lan lắc đầu.
Hai người trầm mặc một trận, bầu không khí xấu hổ lại lan tràn.
Hành lang bên ngoài, lại truyền đến một trận tiếng cười duyên dáng: “Đồng chí Trâu, ngài thật sự hài hước dí dỏm, có thể quen biết ngài, là vinh hạnh của tôi.”
“Ngài yên tâm, tương lai chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ coi hai đứa nhỏ này như con ruột của mình.”
Lời nói của đồng chí nữ có vẻ nho nhã, từ trước đến nay không phải là phong cách của nữ sinh lớn lên tại công xã.
Rõ ràng cực kỳ có văn hóa.
Khương Thư Lan sờ sờ áo bông còn chưa khô của mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thở dài một tiếng với Chu Trung Phong.
Cô rón rén, tiến đến cửa, kéo ra một khe hở.
Vừa nhìn thấy Giang Mẫn Vân ở cửa nói nói cười cười, lập tức có một loại cảm giác quả nhiên như thế.
Khương Thư Lan híp mắt, cô quay đầu lại, kề sát bên tai Chu Trung Phong nói, “Đó là đối tượng xem mắt của anh.”
“Đối tượng của anh bỏ chạy rồi.”
Bởi vì sợ người bên ngoài nghe được, hai người cách nhau rất gần, âm thanh kìm nén cực thấp.
Giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng rắc vào bên tai Chu Trung Phong, âm thanh mềm mại, không kiềm chế được chui vào trong lỗ tai.
Anh cúi đầu nhìn sang thì nhìn thấy làn da của Khương Thư Lan trắng sáng như ngọc, nhiễm một tầng màu hồng nhạt, giống như quả đào phấn trên cành vào tháng năm, trong tươi mát lộ ra vài phần hương vị ngọt ngào.
Thu hút người ta hái.
Chu Trung Phong hơi kéo ra khoảng cách, ánh mắt anh xuyên thấu qua khe cửa nhìn lướt qua, lập tức hiểu rõ: “Cùng đối tượng xem mắt của cô chạy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Thư Lan nhất thời suy sụp.
Trâu Dược Hoa bị cướp, cô một chút cũng không tức giận, tên đàn ông già kết hôn lần thứ hai ai muốn thì cứ muốn đi.
Điều khiến cô tức giận chính là Giang Mẫn Vân tính kế cô, ngay từ đầu đã tính kế cô.
Điều này khiến cô tức giận quá!
Còn không đợi Khương Thư Lan nói cái gì, thì bên ngoài đã truyền đến một tràn âm thanh giàu từ tính.
“Đồng chí Giang không hổ là sinh viên tốt nghiệp đại học Yến Kinh, so với Khương Thư Lan, em càng thích hợp làm vợ, làm mẹ của các con tôi hơn.”
Vợ hắn, nên có văn hóa như vậy, hoặc là sinh viên đại học.
So với Khương Thư Lan tốt nghiệp trung học, hơn nữa vấn đề tác phong nam nữ kém, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Khen thì khen Giang Mẫn Vân là được rồi.
Còn nâng cao giẫm thấp.
Khương Thư Lan không muốn nghe tiếp, cô căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, soàn soạt một cái, mở cửa.
Chỉ nghe thấy, kẽo kẹt một tiếng.
Trong nháy mắt đó.
Bốn con mắt đồng thời nhìn lại.
Trên mặt hai người một nam một nữ, vẫn còn hiện lên vẻ kinh ngạc và chột dạ rõ ràng.
Khương Thư Lan ngẩng đầu, ánh mắt nhảy qua Giang Mẫn Vân, dừng lại trên mặt đồng chí nam một lát.
Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh da trời, chỉnh tề, khuôn mặt chữ Quốc, ngũ quan thanh tú, nhưng một sợi tóc xám trắng ở khóe mắt và tóc mai, đã làm lộ tuổi tác của hắn, cũng không còn trẻ nữa.
Hắn chính là ... Trâu Dược Hoa!
Người đã làm hại cả đời cô.
Khương Thư Lan híp mắt, một đôi mắt hạnh đầy hơi nước, hận không thể giết hắn!
[Tới rồi, tới rồi, đây mới là cốt truyện chính xác mà, chính là loại tình cảnh nổi tiếng này! ]
[Nơi Thư Thư và chú Trâu yêu nhau, bọn họ rốt cuộc cũng gặp được! ]
[Nhìn ánh mắt Thư Thư, có phải cực kỳ thâm tình hay không, bọn họ chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên! ]
[Thư Thư: Chú Trâu, Thư Thư yêu chú! ]
Khương Thư Lan: ??? Cô yêu Trâu Dược Hoa?
Ha!
Sau một thời gian dài im lặng.
Trong mắt Trâu Dược Hoa hiện lên một tia kinh diễm, đồng chí nữ này thật xinh đẹp, lập tức, hắn trầm giọng nói: “Vị đồng chí này, chúng ta quen nhau sao?”
Ánh mắt của đối phương khi nhìn hắn quá mức thâm tình.
Khiến cho hắn có một ảo giác.
Bọn họ đã biết nhau từ lâu.
Bầu không khí vi diệu của hai người khiến Chu Trung Phong theo bản năng nhíu mày.
Chỉ là, cô sẽ không đi xem mắt Trâu Dược Hoa mà thôi.
“Nếu không thì? Anh đi tìm Giang Mẫn Vân?”
Khương Thư Lan thăm dò nói.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Cô đi tìm Trâu Dược Hoa?”
Khương Thư Lan lắc đầu.
Hai người trầm mặc một trận, bầu không khí xấu hổ lại lan tràn.
Hành lang bên ngoài, lại truyền đến một trận tiếng cười duyên dáng: “Đồng chí Trâu, ngài thật sự hài hước dí dỏm, có thể quen biết ngài, là vinh hạnh của tôi.”
“Ngài yên tâm, tương lai chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ coi hai đứa nhỏ này như con ruột của mình.”
Lời nói của đồng chí nữ có vẻ nho nhã, từ trước đến nay không phải là phong cách của nữ sinh lớn lên tại công xã.
Rõ ràng cực kỳ có văn hóa.
Khương Thư Lan sờ sờ áo bông còn chưa khô của mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thở dài một tiếng với Chu Trung Phong.
Cô rón rén, tiến đến cửa, kéo ra một khe hở.
Vừa nhìn thấy Giang Mẫn Vân ở cửa nói nói cười cười, lập tức có một loại cảm giác quả nhiên như thế.
Khương Thư Lan híp mắt, cô quay đầu lại, kề sát bên tai Chu Trung Phong nói, “Đó là đối tượng xem mắt của anh.”
“Đối tượng của anh bỏ chạy rồi.”
Bởi vì sợ người bên ngoài nghe được, hai người cách nhau rất gần, âm thanh kìm nén cực thấp.
Giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng rắc vào bên tai Chu Trung Phong, âm thanh mềm mại, không kiềm chế được chui vào trong lỗ tai.
Anh cúi đầu nhìn sang thì nhìn thấy làn da của Khương Thư Lan trắng sáng như ngọc, nhiễm một tầng màu hồng nhạt, giống như quả đào phấn trên cành vào tháng năm, trong tươi mát lộ ra vài phần hương vị ngọt ngào.
Thu hút người ta hái.
Chu Trung Phong hơi kéo ra khoảng cách, ánh mắt anh xuyên thấu qua khe cửa nhìn lướt qua, lập tức hiểu rõ: “Cùng đối tượng xem mắt của cô chạy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Thư Lan nhất thời suy sụp.
Trâu Dược Hoa bị cướp, cô một chút cũng không tức giận, tên đàn ông già kết hôn lần thứ hai ai muốn thì cứ muốn đi.
Điều khiến cô tức giận chính là Giang Mẫn Vân tính kế cô, ngay từ đầu đã tính kế cô.
Điều này khiến cô tức giận quá!
Còn không đợi Khương Thư Lan nói cái gì, thì bên ngoài đã truyền đến một tràn âm thanh giàu từ tính.
“Đồng chí Giang không hổ là sinh viên tốt nghiệp đại học Yến Kinh, so với Khương Thư Lan, em càng thích hợp làm vợ, làm mẹ của các con tôi hơn.”
Vợ hắn, nên có văn hóa như vậy, hoặc là sinh viên đại học.
So với Khương Thư Lan tốt nghiệp trung học, hơn nữa vấn đề tác phong nam nữ kém, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Khen thì khen Giang Mẫn Vân là được rồi.
Còn nâng cao giẫm thấp.
Khương Thư Lan không muốn nghe tiếp, cô căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, soàn soạt một cái, mở cửa.
Chỉ nghe thấy, kẽo kẹt một tiếng.
Trong nháy mắt đó.
Bốn con mắt đồng thời nhìn lại.
Trên mặt hai người một nam một nữ, vẫn còn hiện lên vẻ kinh ngạc và chột dạ rõ ràng.
Khương Thư Lan ngẩng đầu, ánh mắt nhảy qua Giang Mẫn Vân, dừng lại trên mặt đồng chí nam một lát.
Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh da trời, chỉnh tề, khuôn mặt chữ Quốc, ngũ quan thanh tú, nhưng một sợi tóc xám trắng ở khóe mắt và tóc mai, đã làm lộ tuổi tác của hắn, cũng không còn trẻ nữa.
Hắn chính là ... Trâu Dược Hoa!
Người đã làm hại cả đời cô.
Khương Thư Lan híp mắt, một đôi mắt hạnh đầy hơi nước, hận không thể giết hắn!
[Tới rồi, tới rồi, đây mới là cốt truyện chính xác mà, chính là loại tình cảnh nổi tiếng này! ]
[Nơi Thư Thư và chú Trâu yêu nhau, bọn họ rốt cuộc cũng gặp được! ]
[Nhìn ánh mắt Thư Thư, có phải cực kỳ thâm tình hay không, bọn họ chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên! ]
[Thư Thư: Chú Trâu, Thư Thư yêu chú! ]
Khương Thư Lan: ??? Cô yêu Trâu Dược Hoa?
Ha!
Sau một thời gian dài im lặng.
Trong mắt Trâu Dược Hoa hiện lên một tia kinh diễm, đồng chí nữ này thật xinh đẹp, lập tức, hắn trầm giọng nói: “Vị đồng chí này, chúng ta quen nhau sao?”
Ánh mắt của đối phương khi nhìn hắn quá mức thâm tình.
Khiến cho hắn có một ảo giác.
Bọn họ đã biết nhau từ lâu.
Bầu không khí vi diệu của hai người khiến Chu Trung Phong theo bản năng nhíu mày.
Danh sách chương