Lý Xuân Lan biết đêm qua mình nói sai khiến mẹ chồng không vui.

Cô ta cúi đầu ngoan ngoãn nghe chửi, không dám giải thích mình bởi vì trong nhà có quỷ, hơn nửa đêm cũng không có chợp mắt.

Bà cụ Lục quở trách đủ rồi, lúc này mới nhét bầu hồ lô chứa bột mì vào trong tay Lý Xuân Lan, cười lạnh nói: "Người nấu cơm còn nằm ở trên giường làm nương nương đó, không phải cô không thấy chết mà không cứu sao? Cô có lòng tốt như vậy, về sau công việc đều là cô làm."

Nói xong, bà cụ hừ lạnh một tiếng, đi ổ gà nhặt trứng gà.

Lý Xuân Lan đứng nguyên chỗ một lát, xoay tay lại bỏ bầu hồ lô vào bên trong túi vải đựng bột ngô.

Lão nhị nhà họ Lục - Lục Quốc Phú ngáp một cái từ trong nhà đi ra, thấy thế nhịn không được hỏi: "Thế nào? Sáng sớm liền phát cáu."

Lý Xuân Lan cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mẹ nói, về sau việc trong nhà đều do em làm."

"Bảo em làm thì em làm chứ sao. Mẹ chúng ta lớn tuổi, thân thể lại không tốt, em còn trẻ, có thể làm nhiều thì hãy làm nhiều chút."

"Nói cũng nhẹ nhàng quá, anh biết trong nhà có bao nhiêu việc không?"

Lý Xuân Lan tức giận lườm anh ta một cái, "Trong nhà sân rộng như thế, đến quét đi? Vườn tượt ở sân sau đến chăm sóc đi? Quần áo cả nhà đi giặt, cơm đi nấu đi? Còn phải cho gà ăn, cho vịt ăn. . . Có phải anh không cần em ra ruộng kiếm công điểm nữa hay không?"

"Trước kia những công việc này đều là chị dâu làm, chị ấy vẫn có thể như thường lệ xuống ruộng kiếm công điểm, sao em không thể?" Lục Quốc Phú không hiểu.

"Anh. . ."

Lý Xuân Lan bị nghẹn nói không ra lời.

*

Từ khi vô cùng thần kỳ biểu diễn cho Tiểu Lục Đào màn tay không nổ bóng đèn, hệ thống liền mai danh ẩn tích.

Mãi đến sáng ngày thứ hai, nó mới hữu khí vô lực một lần nữa xuất hiện, cùng Lục Đào chào hỏi.



【  buổi sáng tốt lành, tiểu bảo bối Đào Đào. 】

Lục Đào đang giẫm lên ghế đẩu, đứng ở bên cạnh bàn nhìn gương tròn loay hoay buộc tóc, nghe vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Cha! Đêm qua cha đi đâu vậy? Đào Đào tìm mãi không thấy cha đâu."

Không hỏi không sao, vừa hỏi một cái, số 250 liền phảng phất như mèo bị dẫm đuôi, trong nháy mắt xù lông.

【  Con còn có mặt mũi hỏi? Nếu không phải lúc hệ thống xuyên qua, xảy ra chút trục trặc thì hệ thống sớm đã cho sét đánh con. Còn về phần nổ bóng đèn là có thể năng lượng không đủ nên ngủ đến hiện tại? 】

Tốc độ nói chuyện của số 250 vừa vội lại nhanh, Tiểu Lục Đào một câu cũng không có nghe rõ, "Cha, cha đang nói cái gì thế?"

【 À, không có gì. Chuyện người lớn, trẻ con không cần phải biết. 】

Thanh âm bên tai một lần nữa trở nên dịu dàng, 【  Tiểu bảo bối Đào Đào, con chải tóc xong chưa? 】

"Còn chưa."

Mặc dù cảm thấy cha một hồi tính tính tốt một hồi tính tình xấu, có chút kỳ quái, Tiểu Lục Đào vẫn mau chóng quay đầu lại, tiếp tục buộc tóc.

Chỉ là trẻ con ba tuổi nào biết thắt bím tóc.

Hai mươi phút trôi qua, tóc của cô bé không chỉ có càng ngày càng loạn, còn bị nắm chặt rơi rất nhiều sợi.

Cô bé nhìn tóc rụng trong tay, đau lòng mếu máo, số 250 lên tiếng, 【  Được rồi đừng buộc nữa, con cứ nhéo nữa thì sẽ biến thành bé hói đầu mất. 】

"Hói đầu?" Tiểu Lục Đào có chút mờ mịt, "Cái gì là hói đầu thế?"

【  chính là trên đầu không có tóc, giống ông lão đầu trọc thôn bắc đó. 】

"À."

Tiểu Lục Đào tưởng tượng bộ dạng mình không có tóc, vành mắt lập tức đỏ lên.



【  ai con không phải là muốn khóc đó chứ? Tối hôm qua bà con muốn đánh con con cũng không có khóc. . . 】

Lời còn chưa dứt, trong phòng bỗng nhiên bộc phát ra một trận khóc lớn, "Không muốn! Đào Đào không muốn biến thành lão đầu trọc!"

【  khóc cái gì? Con còn có nhiều tóc như vậy cơ mà, lại không nói con cũng không phải trọc đầu ngay được. 】

Cô bé không hề được an ủi chút nào, "Vậy, vậy không phải là, vẫn là phải trọc. . ."

【  Được rồi, con không trọc, con không trọc được chưa? 】

Tiếng khóc im bặt.

Bên trên lông mi cô bé còn treo nước mắt, mang vẻ mặt khóc nấc thành thật hỏi: "Thật sao?"

【  thật. 】 Số 250 mau chóng nói sang chuyện khác, 【  tiểu bảo bối Đào Đào buổi sáng còn chưa ăn cơm đúng không? Con có đói bụng không vậy? 】

Đâu chỉ buổi sáng hôm nay chưa ăn cơm, Lục Đào đêm qua cũng không ăn.

Cô bé vô thức sờ lên cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, "Đào Đào đói."

Số 250: 【  Vậy Đào Đào có muốn làm giúp cha một chuyện không? Giúp cha làm, cha cho con ăn ngon. 】

"Thật sao?" Lục Đào sụt sịt cái mũi, "Cha mua kẹo cho con ăn sao?"

【  cho. 】

"Vậy kẹo đâu?" Lục Đào duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra.

Số 250: 【  Đào Đào phải làm giúp cha trước mới có kẹo ăn. 】

Tiểu Lục Đào méo miệng, lại khóc thút thít, "Cha gạt người! Trước kia cha nói về thăm Đào Đào, đều không giữ lời!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện