Rất nhanh Trần Phương Tú và Lục Huy bị kinh động: “Đào Đào, Đào Đào con bị làm sao vậy?”
“Cá của Đào Đào… cha cho, cho Đào Đào cá...” Tiểu Lục Đào khóc đến mức nấc lên.
Bên trong không những có hai con cá lớn mà còn có cá nhỏ cô bé đã bắt bằng mông.
Cô bé đã lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên tận tay, à không, tận mông bắt được cá, sao có thể nói mất là mất được? Tóm lại là Lục Huy lớn hơn một chút, suy đoán rằng: “Có phải chú hai lấy đi rồi không?”
Trừ Tống Cương ra thì trước đó chỉ có anh ta đến đây, Tống Cương không thể lấy được, vậy chỉ có là anh ta thôi.
Trần Phương Tú vừa nghe xong liền muốn xuống giường: “Đào Đào đừng khóc nữa, để mẹ đi tìm chú ấy.”
Nhưng Lục Đào ôm lấy chân cô lại: “Mẹ đừng đi, chân… hức… chân sẽ đau...”
Ngay lúc này giọng của hệ thống 250 vang lên bên tai Tiểu Lục Đào: [Không cần đi tìm nữa, các phần thưởng mà hệ thống phát cho có cơ chế bảo hộ, không có sự đồng ý của ký chủ thì bất kỳ ai cũng không có cách chiếm nó làm của riêng cả.]
“Là, là có ý gì?” Cô bé thút thít hỏi.
[Tức là, một lát nữa con cá bảo bối của Đào Đào sẽ tự nó bay về lại]
Tuy Lục Quốc Phú mất cái búa nhưng lại mang về hai con cá to, so ra thì không thiệt thòi gì lắm. Anh ta đặt thùng nước trước mặt của Lục Cường đang ngồi chờ trông mòn cả mắt: “Tối nay bảo mẹ con nấu cho con ăn, được chưa? Lớn rồi không biết tự mình đi nghĩ cách mà chỉ biết khóc, khóc thì con cá đó có thể tự bay về sao?”
Không ai có thể biết Lục Cường có thể khóc hay không, nhưng chắn chắn Tiểu Lục Đào thì có thể. Lục Quốc Phú vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi đang chuẩn bị đi làm cá, lại phát hiện cá và thùng đều không thấy đâu.
“Xuân Lan, em mang cái thùng đó đi đâu rồi?” Anh ta hỏi vợ.
“Em còn chưa đi ra đến đó thì mang đi đâu được chứ?” Lý Xuân Lan không vui nói.
“Vậy...” Lục Quốc Phú lại quay sang hỏi con trai: “Đại Cường, con mang đi à?”
“Con không có.” Lục Cường vội vàng lắc đầu.
Không ai mang đi cả, vậy sao cá không còn nữa? Dù sao cũng không thể tự mọc cánh bay đi được.
Lục Quốc Phú đang thắc mắc thì đột nhiên tiếng reo hò của cô bé ở chái hiên bên đó truyền đến: “Cha thật lợi hại, cá bay về lại rồi.”
Trong giây lát, vẻ mặt của hai vợ chồng hoàn toàn biến sắc.
*
Cuối cùng bà cụ Lục đã về rồi, bà cụ Lục bị giam ba ngày mới được dạy dỗ cho một trận, và được đưa về từ đồn công an công xã.
Quay về không phải là đã xong.
Đồng chí ở đồn công an liên hệ với Hiệp hội phụ nữ trong đội hãy dạy cho bà ấy thêm nhiều bài học về chính trị để nâng cao một chút về giác ngộ tư tưởng.
Làm khó bà cụ ba đời làm bần nông, từ nhỏ chưa từng đi học cũng không biết chữ, già rồi vậy mà lại phải đến học chính trị.
Khi đến công xã thì ngồi xe máy đến, xình xịch suốt cả đoạn đường thu hút đủ sự chú ý.
Khi quay lại, bà cụ Lục hết sức khiêm tốn nhưng vẫn nhận được không ít cái nhìn chằm chằm và xoi mói, chỉ cần nhìn ánh mắt của những người đó thì bà ta đã có thể tưởng tượng được rằng, những người trong đội đang bàn tán như thế nào về việc bản thân bị bắt giam trong ba ngày.
Không dễ dàng gì chịu đựng về được đến nhà, bà cụ Lục vừa về đến trong sân liền ngửi thấy mùi thơm tươi ngon của canh cá.
Đột nhiên trong lòng bà ta nỗi giận.
Vợ của thằng hai giỏi quá nhỉ, bà ta chịu khổ ở công xã vậy mà bọn họ ở nhà ăn cá, trong mắt còn có xem bà mẹ chồng này ra cái gì không?
Nhưng ngửi thêm lần nữa, không đúng, sao mùi canh cá này lại bay ra từ nhà của thằng cả chứ?
Bà cụ Lục đang nghi ngờ thì liền thấy đứa cháu gái Tiểu Lục Đào ở hiên nhà bên đó vui vẻ ôm mấy cây củi lửa chạy vào trong nhà.
Ở đồn công an công xã bà ta đã gầy đi, cô nhóc này lại càng sôi nổi, khuôn mặt giống như búp bê ở trong tranh Tết.
Nhìn thấy bà ta quay về thì Tiểu Lục Đào có vẻ như giật mình quay lưng lủi vào trong cửa, rồi đánh rơi một thanh củi cũng không thèm nhặt lên.
“Cá của Đào Đào… cha cho, cho Đào Đào cá...” Tiểu Lục Đào khóc đến mức nấc lên.
Bên trong không những có hai con cá lớn mà còn có cá nhỏ cô bé đã bắt bằng mông.
Cô bé đã lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên tận tay, à không, tận mông bắt được cá, sao có thể nói mất là mất được? Tóm lại là Lục Huy lớn hơn một chút, suy đoán rằng: “Có phải chú hai lấy đi rồi không?”
Trừ Tống Cương ra thì trước đó chỉ có anh ta đến đây, Tống Cương không thể lấy được, vậy chỉ có là anh ta thôi.
Trần Phương Tú vừa nghe xong liền muốn xuống giường: “Đào Đào đừng khóc nữa, để mẹ đi tìm chú ấy.”
Nhưng Lục Đào ôm lấy chân cô lại: “Mẹ đừng đi, chân… hức… chân sẽ đau...”
Ngay lúc này giọng của hệ thống 250 vang lên bên tai Tiểu Lục Đào: [Không cần đi tìm nữa, các phần thưởng mà hệ thống phát cho có cơ chế bảo hộ, không có sự đồng ý của ký chủ thì bất kỳ ai cũng không có cách chiếm nó làm của riêng cả.]
“Là, là có ý gì?” Cô bé thút thít hỏi.
[Tức là, một lát nữa con cá bảo bối của Đào Đào sẽ tự nó bay về lại]
Tuy Lục Quốc Phú mất cái búa nhưng lại mang về hai con cá to, so ra thì không thiệt thòi gì lắm. Anh ta đặt thùng nước trước mặt của Lục Cường đang ngồi chờ trông mòn cả mắt: “Tối nay bảo mẹ con nấu cho con ăn, được chưa? Lớn rồi không biết tự mình đi nghĩ cách mà chỉ biết khóc, khóc thì con cá đó có thể tự bay về sao?”
Không ai có thể biết Lục Cường có thể khóc hay không, nhưng chắn chắn Tiểu Lục Đào thì có thể. Lục Quốc Phú vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi đang chuẩn bị đi làm cá, lại phát hiện cá và thùng đều không thấy đâu.
“Xuân Lan, em mang cái thùng đó đi đâu rồi?” Anh ta hỏi vợ.
“Em còn chưa đi ra đến đó thì mang đi đâu được chứ?” Lý Xuân Lan không vui nói.
“Vậy...” Lục Quốc Phú lại quay sang hỏi con trai: “Đại Cường, con mang đi à?”
“Con không có.” Lục Cường vội vàng lắc đầu.
Không ai mang đi cả, vậy sao cá không còn nữa? Dù sao cũng không thể tự mọc cánh bay đi được.
Lục Quốc Phú đang thắc mắc thì đột nhiên tiếng reo hò của cô bé ở chái hiên bên đó truyền đến: “Cha thật lợi hại, cá bay về lại rồi.”
Trong giây lát, vẻ mặt của hai vợ chồng hoàn toàn biến sắc.
*
Cuối cùng bà cụ Lục đã về rồi, bà cụ Lục bị giam ba ngày mới được dạy dỗ cho một trận, và được đưa về từ đồn công an công xã.
Quay về không phải là đã xong.
Đồng chí ở đồn công an liên hệ với Hiệp hội phụ nữ trong đội hãy dạy cho bà ấy thêm nhiều bài học về chính trị để nâng cao một chút về giác ngộ tư tưởng.
Làm khó bà cụ ba đời làm bần nông, từ nhỏ chưa từng đi học cũng không biết chữ, già rồi vậy mà lại phải đến học chính trị.
Khi đến công xã thì ngồi xe máy đến, xình xịch suốt cả đoạn đường thu hút đủ sự chú ý.
Khi quay lại, bà cụ Lục hết sức khiêm tốn nhưng vẫn nhận được không ít cái nhìn chằm chằm và xoi mói, chỉ cần nhìn ánh mắt của những người đó thì bà ta đã có thể tưởng tượng được rằng, những người trong đội đang bàn tán như thế nào về việc bản thân bị bắt giam trong ba ngày.
Không dễ dàng gì chịu đựng về được đến nhà, bà cụ Lục vừa về đến trong sân liền ngửi thấy mùi thơm tươi ngon của canh cá.
Đột nhiên trong lòng bà ta nỗi giận.
Vợ của thằng hai giỏi quá nhỉ, bà ta chịu khổ ở công xã vậy mà bọn họ ở nhà ăn cá, trong mắt còn có xem bà mẹ chồng này ra cái gì không?
Nhưng ngửi thêm lần nữa, không đúng, sao mùi canh cá này lại bay ra từ nhà của thằng cả chứ?
Bà cụ Lục đang nghi ngờ thì liền thấy đứa cháu gái Tiểu Lục Đào ở hiên nhà bên đó vui vẻ ôm mấy cây củi lửa chạy vào trong nhà.
Ở đồn công an công xã bà ta đã gầy đi, cô nhóc này lại càng sôi nổi, khuôn mặt giống như búp bê ở trong tranh Tết.
Nhìn thấy bà ta quay về thì Tiểu Lục Đào có vẻ như giật mình quay lưng lủi vào trong cửa, rồi đánh rơi một thanh củi cũng không thèm nhặt lên.
Danh sách chương