"Chim én nhỏ, mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm tới nơi đây!" Tiểu Lục Đào vui vẻ đứng trên ghế nhỏ, nhìn vào trong gương, ngân nga giọng hát dễ thương.
Mẹ tỉnh lại thật tốt nha.
Anh trai ngốc, không biết chải tóc cho Đào Đào.
Cô bé sờ sờ búi tóc trên đỉnh đầu, cảm thấy bản thân thật xinh đẹp.
Trần Phương Tú tựa vào đầu giường khâu áo, thấy vậy hỏi: "Đào Đào, người cha cho con bánh quy trông như thế nào?"
Cô so với lúc mới tỉnh trông có tinh thần hơn, Lục Huy bị mẹ khuyên nên ngoan ngoãn đến trường.
Dường như mọi thứ như quay về quỹ đạo ban đầu, nhưng người cha theo như con gái kể rất kỳ lạ vì vậy cô rất để ý.
Tiểu Lục Đào nghe thấy mẹ hỏi, nghiêng đầu suy nghĩ: "Cha ư? Cha hình vuông."
Cô bé lại nghĩ tới hệ thống phát sáng.
"Vuông?" Trần Phương Tú sửng sốt: "Con nói mặt ông ấy hơi vuông? Ông ấy đúng là có khuôn mặt hơi vuông, tướng mạo tuấn tú."
"Hơi lớn." Cô bé dùng sức khoa chân múa tay miêu tả.
Trần Phương Tú nở nụ cười: "Là cao lớn, nhưng cha con cũng cao to quá, nếu như không tham gia quân ngũ, quần áo cũng không làm nổi."
"Vẫn còn... vẫn còn..." Lục Đào cắn ngón tay, vắt óc suy nghĩ đến một tính từ: "Cha rất giỏi!"
Cha có rất nhiều kẹo, còn cho bé bánh quy, là người cha tốt nhất thế giới! "Giỏi?" Trần Phương Tú không biết nghĩ tới điều gì, dịu dàng đứng lên: "Quốc Bình đúng thật là một người rất giỏi."
Nhưng không có điểm giống nhau, hy vọng của cô cũng mất dần.
Trần Phương Tú cúi đầu xuống, không tiếng động lâm vào bi thương.
Đột nhiên, đầu nhỏ ghé lên đầu gối cô: "Mẹ khóc à?"
Trần Phương Tú trong nháy mắt thu hồi cảm xúc: "Không có, mẹ là đang suy nghĩ, thêu hình gì cho Đào Đào nào."
Cô bé quả nhiên bị dời sự chú ý: "Thỏ, con muốn con thỏ!"
Bé nhảy xuống giường, không biết lấy từ chỗ nào một tờ giấy gói kẹo hình con thỏ trắng,
"Mẹ, thêu cái này."
"Được, thêu hình này."
Trần Phương Tú cầm phấn vẽ, vẽ đầu một con thỏ trên vải rất sống động.
Không đến vài phút, cô cắt theo sát mảnh vải, đặt lên trên vết rách rồi vá nó lại.
Tiểu Lục Đào vui vẻ thay sang chiếc quần vừa được vá, cứ nhấc chân lên xem phần vừa được vá lại, đẹp vô cùng.
Trần Phương Tú cất kim: "Đi chơi đi, đừng xem quần nữa, cẩn thận kẻo ngã."
Lục Đào gật đầu liên tục: "Con cho bọn em hai xem." Cười ha ha chạy đi.
Kết quả còn chưa chạy ra đến sân, bên tai bé vang lên một tiếng leng keng, hệ thống kia lại xuất hiện rồi.
[Nhiệm vụ chính: Nấu một nồi canh cá thơm ngon bổ dưỡng.
Giới thiệu nhiệm vụ: Mỗi người mẹ yêu con đều không ngừng nỗ lực để con trẻ được ăn những món ăn bổ dưỡng. Mời ký chủ trong vòng hai mươi tư giờ tự tay nấu một nồi canh cá bổ dưỡng cho các con.
Phần thưởng nhiệm vụ: Hai công thức dạy nấu cá, cộng thêm năm điểm. Điểm cộng có thể đổi sang chỉ số sức khỏe.]
Tiểu Lục Đào đột ngột dừng lại: "Cha, cha trở lại đúng không? Sao cha lại biến đổi thành như thế này?"
Lần trước gặp cha là một bức tranh, lần này lại biến thành chữ mà bé không biết.
Hệ thống 250 : [Ơ.... Đây là nhiệm vụ của mẹ con, con... thì thôi vậy. Cha đi xin xem có thể đổi thành nhiệm vụ phù hợp với con được không. Cha như thế nào lại bị ràng buộc sai với ký chủ? Ta mệt quá mà…]
Tấm bảng trước mặt Lục Đào biến mất, một lúc sau trước mắt bé hiện ra một bức tranh hoạt hình đơn giản.
Trong bức tranh một cô bé với mái tóc rối bù bắt được một con cá từ dưới sông, cười ha ha như một đứa ngốc.
Lục Đào trước giờ chưa từng thấy qua cảnh này, nhìn không chớp mắt: "Oa, là cá!"
Mẹ tỉnh lại thật tốt nha.
Anh trai ngốc, không biết chải tóc cho Đào Đào.
Cô bé sờ sờ búi tóc trên đỉnh đầu, cảm thấy bản thân thật xinh đẹp.
Trần Phương Tú tựa vào đầu giường khâu áo, thấy vậy hỏi: "Đào Đào, người cha cho con bánh quy trông như thế nào?"
Cô so với lúc mới tỉnh trông có tinh thần hơn, Lục Huy bị mẹ khuyên nên ngoan ngoãn đến trường.
Dường như mọi thứ như quay về quỹ đạo ban đầu, nhưng người cha theo như con gái kể rất kỳ lạ vì vậy cô rất để ý.
Tiểu Lục Đào nghe thấy mẹ hỏi, nghiêng đầu suy nghĩ: "Cha ư? Cha hình vuông."
Cô bé lại nghĩ tới hệ thống phát sáng.
"Vuông?" Trần Phương Tú sửng sốt: "Con nói mặt ông ấy hơi vuông? Ông ấy đúng là có khuôn mặt hơi vuông, tướng mạo tuấn tú."
"Hơi lớn." Cô bé dùng sức khoa chân múa tay miêu tả.
Trần Phương Tú nở nụ cười: "Là cao lớn, nhưng cha con cũng cao to quá, nếu như không tham gia quân ngũ, quần áo cũng không làm nổi."
"Vẫn còn... vẫn còn..." Lục Đào cắn ngón tay, vắt óc suy nghĩ đến một tính từ: "Cha rất giỏi!"
Cha có rất nhiều kẹo, còn cho bé bánh quy, là người cha tốt nhất thế giới! "Giỏi?" Trần Phương Tú không biết nghĩ tới điều gì, dịu dàng đứng lên: "Quốc Bình đúng thật là một người rất giỏi."
Nhưng không có điểm giống nhau, hy vọng của cô cũng mất dần.
Trần Phương Tú cúi đầu xuống, không tiếng động lâm vào bi thương.
Đột nhiên, đầu nhỏ ghé lên đầu gối cô: "Mẹ khóc à?"
Trần Phương Tú trong nháy mắt thu hồi cảm xúc: "Không có, mẹ là đang suy nghĩ, thêu hình gì cho Đào Đào nào."
Cô bé quả nhiên bị dời sự chú ý: "Thỏ, con muốn con thỏ!"
Bé nhảy xuống giường, không biết lấy từ chỗ nào một tờ giấy gói kẹo hình con thỏ trắng,
"Mẹ, thêu cái này."
"Được, thêu hình này."
Trần Phương Tú cầm phấn vẽ, vẽ đầu một con thỏ trên vải rất sống động.
Không đến vài phút, cô cắt theo sát mảnh vải, đặt lên trên vết rách rồi vá nó lại.
Tiểu Lục Đào vui vẻ thay sang chiếc quần vừa được vá, cứ nhấc chân lên xem phần vừa được vá lại, đẹp vô cùng.
Trần Phương Tú cất kim: "Đi chơi đi, đừng xem quần nữa, cẩn thận kẻo ngã."
Lục Đào gật đầu liên tục: "Con cho bọn em hai xem." Cười ha ha chạy đi.
Kết quả còn chưa chạy ra đến sân, bên tai bé vang lên một tiếng leng keng, hệ thống kia lại xuất hiện rồi.
[Nhiệm vụ chính: Nấu một nồi canh cá thơm ngon bổ dưỡng.
Giới thiệu nhiệm vụ: Mỗi người mẹ yêu con đều không ngừng nỗ lực để con trẻ được ăn những món ăn bổ dưỡng. Mời ký chủ trong vòng hai mươi tư giờ tự tay nấu một nồi canh cá bổ dưỡng cho các con.
Phần thưởng nhiệm vụ: Hai công thức dạy nấu cá, cộng thêm năm điểm. Điểm cộng có thể đổi sang chỉ số sức khỏe.]
Tiểu Lục Đào đột ngột dừng lại: "Cha, cha trở lại đúng không? Sao cha lại biến đổi thành như thế này?"
Lần trước gặp cha là một bức tranh, lần này lại biến thành chữ mà bé không biết.
Hệ thống 250 : [Ơ.... Đây là nhiệm vụ của mẹ con, con... thì thôi vậy. Cha đi xin xem có thể đổi thành nhiệm vụ phù hợp với con được không. Cha như thế nào lại bị ràng buộc sai với ký chủ? Ta mệt quá mà…]
Tấm bảng trước mặt Lục Đào biến mất, một lúc sau trước mắt bé hiện ra một bức tranh hoạt hình đơn giản.
Trong bức tranh một cô bé với mái tóc rối bù bắt được một con cá từ dưới sông, cười ha ha như một đứa ngốc.
Lục Đào trước giờ chưa từng thấy qua cảnh này, nhìn không chớp mắt: "Oa, là cá!"
Danh sách chương